Hướng Dẫn Vào Giấc Ngủ

Chương 18


Đọc truyện Hướng Dẫn Vào Giấc Ngủ – Chương 18

Không cần tập lái xe nên thời gian trước bữa tối bỗng trống đi.

Ninh Diệc Duy nghiêng đầu nhìn Lương Sùng, hỏi anh: “Chúng ta đi đâu thế?”

Lương Sùng chậm rãi lái xe, hỏi ngược lại Ninh Diệc Duy: “Em muốn đi đâu?”

“Tuần sau đến sinh nhật của Tử Duệ  rồi,” Ninh Diệc Duy suy nghĩ một chút, nói “Anh đưa em đi đặt bánh đi.”

Sau khi quen biết vào năm nhất, Ninh Diệc Duy và Chu Tử Duệ đã có một buổi thỏa thuận vể việc tặng quà cho nhau, hai người quyết định: sinh nhật Chu Tử Duệ mỗi năm, Ninh Diệc Duy đặt một cái bánh ngọt Chu Tử Duệ chỉ định; sinh nhật Ninh Diệc Duy mỗi năm, Chu Tử Duệ mua cho Ninh Diệc Duy một quyển sách mà Ninh Diệc Duy muốn.

Cuối tháng trước, Chu Tử Duệ gửi cho Ninh Diệc Duy địa chỉ tiệm bánh gato và loại bánh, Ninh Diệc Duy tính toán thời gian, cũng tới lúc nên đặt trước rồi.

Ninh Diệc Duy lấy điện thoại ra, tìm được tin nhắn Chu Tử Duệ gửi về tiệm bánh gato, cho Lương Sùng xem: “Tới nơi này đi.”

Lương Sùng nhanh chóng nhìn lướt qua, vị trí của tiệm bánh hơi hẻo lánh, anh bảo Ninh Diệc Duy mở chỉ dẫn giúp mình rồi đưa Ninh Diệc Duy hướng tiệm bánh gato đi.

Vừa nãy khi rời khỏi cổng trường, Ninh Diệc Duy ngáp một cái, theo thói quen nâng tay trái che miệng thì mua bàn tay đau xót, ngáp nửa chừng bị đứt đoạn, cau may “au” một tiếng. Cậu cúi đầu nhìn mu bàn tay, phát sầu lầm bầm: “Lại phải dưỡng mấy ngày rồi.”

Lúc đánh Khổng Tống thì tâm trạng kích động, bây giờ nhìn lại mới thấy dùng sức quá lớn.

Ninh Diệc Duy xoa bóp cánh tay trái đau nhức, oán giận: “Cả cánh tay em đều đau luôn rồi.”

“Nếu em còn biết đau,” Lương Sùng bỗng dưng mở miệng “Thì lần sau đừng tùy tiện đánh nhau nữa.”


“Là Khổng Tống khiêu khích em trước.” Ninh Diệc Duy không phục phản bác.

Lương Sùng nghe thế dừng một chút, hỏi Ninh Diệc Duy: “Hôm nay tại sao em lại cãi nhau với Khổng Tống?”

“Là đánh nhau mà.” Ninh Diệc Duy sửa lại.

“…” Lương Sùng nghe lời mà sửa lại, qua loa nói với Ninh Diệc Duy “Rồi rồi, đánh nhau.”

Ninh Diệc Duy không muốn nói cụ thể cho Lương Sùng biết, cậu hàm hồ khái quát: “Vì Khổng Tống khiêu khích em.”

Khác với trước đây, lần này Lương Sùng không cho Ninh Diệc Duy cơ hội lừa gạt: “Cụ thể một chút.”

Ninh Diệc Duy chộp tay Lương Sùng, nhỏ giọng nói: “Đừng hỏi nhiều vậy mà.”

Lương Sùng để mặc cậu tóm lấy, nắm trở lại bàn tay Ninh Diệc Duy, vẫn như cũ không bỏ qua đề tài này: “Em không nói thì tôi hỏi dì Lục.”

“Anh đừng hỏi mẹ.” Ninh Diệc Duy nôn nóng ngồi thẳng dậy “Em nói.”

Cậu tự trau chuốt lại quá trình, đem nguyên nhân kết quả nói cho Lương Sùng nghe, rồi như khó hiểu mà nói: “Khổng Tống nhằm vào em cũng chẳng sao, nhưng vì sao lại nhằm vào mẹ em chứ.”

Những thứ Ninh Diệc Duy quan tâm không nhiều, mà người nhà của cậu chính là điểm mà cậu không muốn nhường nhịn hay thỏa hiệp.


“Với cả em cũng không sai. Dù cho Khổng giáo sư gọi điện bắt em xin lỗi Khổng Tống em cũng sẽ không xin lỗi.” cậu bướng bỉnh nhấn mạnh.

Lương Sùng không khuyên bảo Ninh Diệc Duy hay giảng hòa với cậu, chỉ dịu dàng nói: “Em không cần xin lỗi bất cứ ai cả, tôi cam đoan.”

Điều này làm cho Ninh Diệc Duy có cảm giác rất an toàn.

Thực ra chỉ cần ở bên cạnh Lương Sùng thì Ninh Diệc Duy vẫn luôn thấy an toàn.

“Lúc em còn nhỏ,” Ninh Diệc Duy đột nhiên muốn nói hết với Lương Sùng, vì thế cậu tiếp tục “Mẹ em làm nhân viên vệ sinh ở một khách sạn, lúc đó là trước khi đến nhà anh, năm em sáu tuổi.”

Cậu nhìn cây cối và người đi đường nhanh chóng lướt qua ngoài cửa sổ, dừng một chốc, nói tiếp: “Dọn vệ sinh cho khách sạn đều phải làm ba ca, ba em làm ở công xưởng cũng thế, khi hai người họ thay phiên ca đêm thì mẹ sẽ mang em tới khách sạn, trong phòng chứa khăn mẹ sẽ xếp vài cái ghế sau giá treo khăn mặt để em ngủ ở đó.”

“Có một tối, em ngủ trong phòng chứa khăn, nghe thấy bên ngoài giá treo có tiếng người nói chuyện, em đang mơ màng nên tưởng là mẹ, đi ra ngoài xem, nhìn thấy quản lý ban vệ sinh và một người phụ nữ ôm nhau, quần áo đã cởi một nửa. Người phụ nữ kia nhìn thấy em thì bắt đầu hét toáng lên, hét rất to, rất đáng sợ. Sau đó giám đốc bộ phận tới.”

“Việc mẹ để em ngủ ở phòng chứa khăn giám đốc có biết nhưng quản lý ban vệ sinh thì không, ông ta cứ mắng mẹ em, mẹ ôm lấy em cãi nhau cùng ông ta nhưng bà vẫn luôn bịt tai em không cho nghe.”

Quản lý nói ‘Lục Giai Cầm, tiểu súc sinh cô nhận nuôi này đúng là con quỷ đòi nợ, toàn thân xui xẻo, cô cũng dính xui xẻo, cả đời này không thoát khỏi kiếp nghèo.’

“Đó là lần đầu tiên em biết hóa ra mình được nhận nuôi, nhưng em không đau lòng.” Ninh Diệc Duy nói “Ba mẹ đã khổ cực rất nhiều, không được học đại học, nhưng bọn họ rất tốt; Khổng Tống trải qua ngày tháng êm ấm, được học trường tốt, nhưng làm người kém cỏi. Dù ba cậu ta là Khổng giáo sư thì em cũng không muốn trở thành cậu ta, em vẫn sẽ là Ninh Diệc Duy.”


Lương Sùng nắm chặt tay Ninh Diệc Duy, nhìn về con đường phía trước, không nói một lời, dường như đang suy tư gì đó.

“Đúng rồi,” Ninh Diệc Duy bỗng nhiên nhảy sang chuyện khác, cam kết với Lương Sùng “Nếu có ai mắng anh, em cũng sẽ vì anh đánh nhau.”

“Cảm ơn,” Lương Sùng nghe vào lại chẳng cảm kích lắm, dừng một chút nói tiếp: “Tôi thấy còn phải tìm vệ sĩ cho em đấy.”

“Giúp em đánh người hả?” Ninh Diệc Duy phấn chấn hỏi

Lương Sùng liếc cậu một cái, giội nước lạnh: “Bảo vệ em khỏi bị đánh.”

“Vậy anh cũng nên mang theo tài xế đi,” Ninh Diệc Duy đấu võ mồm với anh “để chắc chắc anh không đổi sai làn đường.”

“Ninh Diệc Duy.” Lương Sùng gọi tên cậu.

Ninh Diệc Duy hỏi: “Sao cơ?”

Lương Sùng nói: “Câm miệng.”

Một lát sau đã đến tiệm bánh gato, nó là một cửa hàng có ba gian nằm trong một con hẻm nhỏ. Chủ tiệm bánh này có tính tình hơi kì quái, không đăng ký dịch vụ giao hàng cũng không cung cấp dịch vụ đặt bánh online, mà người đến mua bánh ngọt lại không hề ít, trước cửa đậu một loạt xe.

Lương Sùng  dừng xe cách đó không xa, cùng Ninh Diệc Duy  đi tới cửa hàng, ngay lúc đó trông thấy một đôi tình nhân từ tiệm bánh đi ra, ước chừng là họ đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, đi vài bước lại đứng hôn nhau.

Ninh Diệc Duy thề cậu không có ý định nhìn kỹ mà Lương Sùng đã bịt kín đôi mắt cậu lại.

Thừa dịp Ninh Diệc Duy chưa phản ứng lại, Lương Sùng đẩy vai Ninh Diệc Duy  hướng vào trong cửa hàng mà đi. Ninh Diệc Duy lảo đảo đi hai bước, trở tay kéo tay Lương Sùng  ra.


Ai biết chỉ một giây sau, tay Lương Sùng  lại cứng rắn che lên, lại còn như dỗ trẻ con mà dỗ Ninh Diệc Duy: “Đừng nhìn, trẻ nhỏ không nên nhìn.”

“Lương Sùng,”mắt Ninh Diệc Duy  bị Lương Sùng  che lại rất ngứa, không nhịn được cười rộ lên rồi sừng sộ ra lệnh Lương Sùng: “Anh buông tay ra nhanh lên, em không phải trẻ con nữa.”

Những buổi chiều tối ở đại học D, các cặp tình nhân hưng phấn âu yếm nhau nhiều vô kể, Ninh Diệc Duy và Chu Tử Duệ không biết đã bắt gặp bao nhiêu lần rồi.

Tuy rằng Ninh Diệc Duy không hề có hứng thú với chuyện đó nhưng thứ nên hiểu cậu đều hiểu được, hồi năm nhất đại học, một bạn học khoa công nghệ thông tin còn gửi cho cậu phần mềm xem phim xxx, Ninh Diệc Duy đã hiểu không thiếu sót cái gì nữa rồi.

Trước mắt là một mảnh đen sì, cái gì cũng không thấy được, cậu xoay người, lắc đầu muốn bàn tay trên mắt mình buông xuống.

“Em đã lớn rồi.” cậu nói rồi ôm eo Lương Sùng, vùi đầu vào lồng ngực anh, Lương Sùng  rốt cục chịu buông lỏng tay ra.

Ninh Diệc Duy ngẩng đầu lên, muốn chỉ trích Lương Sùng đến giờ vẫn coi cậu là trẻ con.

Nháy mắt khi đối diện với ánh nhìn của Lương Sùng, Ninh Diệc Duy liền im bặt.

Một cỗ lực đạo tác động đến quả cầu nhỏ trong chiếc hộp của Ninh Diệc Duy, so với lần trước mạnh hơn nhiều lắm, lực đó tạo thành một góc 60 độ với trục hoành, khiến quả cầu sinh ra tốc độ quá lớn, loạn cào cào mà va vào vách hộp.

Ninh Diệc Duy có thể tính ra đường cong dao động của quả cầu, nhưng cậu không tìm được nguyên do, cho nên tâm hoảng ý loạn, chẳng cách nào suy nghĩ được.

“Sao thế” Lương Sùng không phát hiện, anh cúi đầu xuống, dường như cố tránh hiềm nghi nên không ôm lấy Ninh Diệc Duy, anh bất đắc dĩ hỏi cậu: “Em cảm thấy mình lớn rồi sao?”

Ninh Diệc Duy cảm thấy mình cần một vật tham chiếu, cậu hoài nghi rằng toàn thể loài người nếu lấy tư thế hiện tại áp sát Lương Sùng thì tim sẽ đều đập nhanh hơn. Cậu sợ vừa mở miệng nói thì sẽ lộ mất, chần chừ buông tay ra, lui về sau một bước, nhanh chóng đi vào tiệm bánh gato. Mà xúc cảm và độ ấm da thịt trên lưng của Lương Sùng dường như bọc lấy Ninh Diệc Duy mà sinh ra hiệu ứng nhà kính.

Ninh Diệc Duy ngưng thần nín thở, cũng không bớt là bao. Chuyện này rất khẩn cấp, rất kì quái, không thể xem nhẹ được, Ninh Diệc Duy  nghĩ, cậu nhất định phải mau chóng thảo luận với Chu Tử Duệ mới được


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.