Đọc truyện Hướng Dẫn Trêu Chọc Đàn Ông – Chương 73
Editor: Linh Đang
Lại là một ngày nắng ráo. Ánh mặt trời thật tốt.
Lương Kiều ngáp dài tỉnh lại, cả người duỗi ngang ra trong chăn. Đột nhiên ngang hông có một cánh tay vươn qua, cô xoay người, Quan Hành còn đang ngủ say sưa. Từ góc độ này nhìn qua lông mi thật dài, Lương Kiều gây khó dễ chỉ nhẹ nhàng gẩy gẩy, lông mi anh run lên hai cái, hơi nhíu mi quay đầu đi, né tránh móng vuốt của cô.
Thời gian còn sớm, Lương Kiều dựa vào trong ngực anh, một chân nâng lên khoác lên trên người anh.
Móng vuốt không thành thật xoa bóp bên trong người anh, người này còn đang chưa tỉnh. Bản thân Lương Kiều chơi một lát, cầm điện thoại vào trang cá nhân.
Nhìn vài phút, di động đột nhiên bị rút đi, cô ngẩng đầu, không biết lúc Quan Hành nào đã tỉnh lại, mặt mũi còn mang theo mờ mịt của người mới tỉnh, di động vứt qua một bên, sau đó ôm lấy cô vào lòng.
“Tỉnh?”
“Ừ.” Giọng nói mới tỉnh mang theo chút khàn khàn, anh cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô một cái, “Ngủ có ngon không?”
Lương Kiều ôm vòng eo gầy gò của anh, mặt cọ xát ở lồng ngực anh, cười tủm tỉm nói: “Tốt lắm.”
“Nhưng mà anh không tốt…” Quan Hành ủy khuất kéo tay cô mò xuống dưới, “Nó muốn em, muốn đến không ngủ được.”
Căn nguyên đã gắng gượng đứng lên, Lương Kiều bị anh ấn sờ soạng hai cái, cứng rắn rút tay về được.”Không nên nháo, ôm em một cái.”
Quan Hành duỗi tay sít sao ôm cô, có chút buồn bực hỏi: “Em muốn trừng phạt anh tới khi nào?”
“Xem tâm tình của em.”
“Chúng ta đổi lại đừng trừng phạt được hay không? Em bảo anh làm cái gì đều được.” Quan Hành cố gắng thương lượng với cô.
Bị Lương Kiều trực tiếp phủ quyết: “Không được, đây là thứ duy nhất có thể trị anh.”
Hai người lại ôm nhau nghiêng ngả một hồi, cùng nhau rời giường rửa mặt. Lúc đánh răng rửa mặt Quan Hành nhất định chen chúc chung cùng một chỗ với Lương Kiều, miệng quệt đầy kem đánh răng muốn hôn cô, bị Lương Kiều quệt kem đánh răng trét đầy mặt.
Rửa mặt xong Lương Kiều muốn đi nhà vệ sinh, Quan Hành chậm rì rì không chịu đi, bị Lương Kiều đạp một cước ra ngoài.
Xuống lầu ăn xong sớm một chút, Quan Hành lái xe chở cô đi làm.
Đến bãi đậu xe của Đỉnh Nguyên, Quan Hành vừa xuống xe liền dắt tay cô, trong thang máy cũng liên tục không có buông ra. Nhưng không đụng phải một người đồng nghiệp nào, điều này làm Quan Hành có hơi thất vọng.
Vì vậy Quan Hành bụng dạ khó lường cũng dừng lại ở tầng 18, cứng rắn đưa cô đến phòng làm việc.
Tiểu Mỹ đứng trước quầy hết sức có ánh mắt kêu: “Ông chủ buổi sáng tốt lành, bà chủ buổi sáng tốt lành.” Một bên hướng về Lương Kiều cười hì hì nháy mắt ra hiệu.
Tư thế Quan Hành kiêu căng gật đầu, khóe miệng lại không kìm được giương lên. Lương Kiều nhìn nhan sắc của tiểu Mỹ, mang theo nụ cười mê hoặc của mẫu nghi thiên hạ, vẫy tay với cô: “Làm việc cho tốt”
Tiểu Mỹ lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực: “Được bà chủ!”
Phòng làm việc đã có vài người đồng nghiệp ở đây, nhìn thấy Quan Hành vào vội vàng chào hỏi.
Quan Hành ôm Lương Kiều cúi đầu lập tức hôn một trận, sau đó trong ánh mắt ái muội của mọi người buông cô ra, rạng rỡ rời đi.
Người khác vừa đi, trong phòng làm việc lập tức một trận ồn ào: “Oa a ~~~” trong đó giọng nói to nhất thuộc về Thư Nam vừa mới đến phòng làm việc đã nhìn thấy tình huống ngược liền trốn qua một bên xem kịch vui.
“Ai nha công việc công việc a.” Sắc mặt Lương Kiều đỏ rực ngồi xuống, mở máy tính ra.
Thư Nam còn ở khoa trương kêu: “Ò ó o o, chị Kiều đỏ mặt a! Thật sự là từ xưa đến nay mới thấy lần đầu! Tiểu Mỹ em nhìn thấy không? Vương Thụy anh nhìn thấy không? Không phải là ảo giác của tôi đúng không? Con mắt tôi không mù đúng không?”
Lương Kiều nói: “Mập mạp chết bầm em lại đây ngồi cho chị!”
“Đã nói không được kêu em mập mạp a a a!” Thư Nam nhào tới vặn vẹo đánh nhau với cô.
Hai người ngươi tới ta nháo, giữa lúc đó Thư Nam đến tai cô nhỏ giọng nói câu: “Cho chị chút tin tức này, vừa rồi em cùng Thích Thái đến, cô ta nhìn thấy hai người đang hôn, đỏ hồng mắt đi ra ngoài.”
Động tác của Lương Kiều ngừng lại, ngước mắt nhìn cô.
Thư Nam cho cô một ánh mắt “Tự chị tìm hiểu đi”, trở lại vị trí của mình.
Thích Thái? Lương Kiều không khỏi lại nhớ lại những phản ứng kì quái của cô ta lúc trước, khẽ nhăn mày lại.
Buổi trưa Quan Hành có việc ra ngoài, không có bồi Lương Kiều ăn cơm, nhưng để Trương Vĩ đưa cho cô thẻ VIP của mấy nhà hàng khách sạn, Lương Kiều liền mang theo Thư Nam ra ngoài xắn tay ăn.
Buổi chiều có một hội nghị cấp cao vốn định tổ chức ở trên phòng làm việc Duyệt Kỷ, về sau tạm thời thay đổi đến phòng họp Duyệt Kỷ, Lương Kiều cùng Thư Nam vội vàng rót nước pha coffee cho các vị lãnh đạo.
Công việc bưng trà đưa nước kết thúc, Lương Kiều từ phòng họp đi ra, lại thấy Quan Hành ngồi bên cạnh chỗ cô, thả vật gì đó vào bàn của cô.
Cô vượt lên chạy qua: “Sao anh lại tới đây, chẳng lẽ anh không phải tham gia hội nghị này sao?”
“Thuận tiện đến xem em một chút.” Quan Hành vuốt tay cô nhỏ giọng nói.
Quả thực anh không cần thiết phải tham gia hội nghị này, nhưng trong chốc lát không nhìn thấy cô thì đã vô cùng nhớ nhung, cho nên tạm thời bắt buộc đổi chỗ, anh có thể quang minh chính đại mượn cơ hội đến xem cô.
Lương Kiều cũng đoán được sơ sơ, liếc nhìn về phía mặt bàn, trên mặt bàn bày một chiếc hộp sặc sỡ, chắc là đồ ngọt ở tiệm nào đó. Bên cạnh hộp sữa chua của cô nhiều hơn một chậu hoa bằng sứ tròn, bên trong trồng một cây xương rồng nhỏ, còn cắm một con hươu cao cổ hoạt hình bằng gốm sứ.
“Oa, thật đáng yêu!” Lương Kiều cầm lên nhìn nhìn, thật thích.
Mặt Quan Hành tiến lại gần: “Vậy hôn một cái.”
Lương Kiều hôn vào khóe miệng của anh một ngụm, sau đó đẩy anh về phía phòng họp: “Mau đi họp, tất cả mọi người đang đợi anh đấy.”
Lại vừa quay đầu, chống lại một đôi mắt như hai cây đuốc đang cháy hừng hực. Thư Nam dùng tay làm thành điện thoại đặt bên tai: “Yêu quái không đứng đắn sao, bên trong này có người ngược đãi động vật nhỏ.”
Vương Thụy bên kia phối hợp nói: “Nhận được, cảnh sát nhân dân lập tức xuất phát, vì dân trừ hại!”
Lương Kiều mỉm cười mở chiếc hộp sặc sỡ ra, cố ý khoa trương kêu: “Oa, kem ly bánh ngọt này! Chao ôi, đáng tiếc động vật nhỏ cùng cảnh sát không thích ăn đâu.”
Thư Nam cùng Vương Thụy đã hai mắt tỏa sáng cùng nhau đi tới, hai người xô đẩy lẫn nhau: “Nói tôi đấy, có nghe thấy không!”
Mọi người đi lên chia cắt bánh ngọt, Hàn Tử Hân cùng Thích Thái tự nhiên là không có ý tứ lại đây. Lương Kiều cắt hai miếng cầm cho các cô, còn đặc biệt lưu ý phản ứng của Thích Thái – – khóe miệng cô ta nhếch lên, nhìn như rất khẩn trương.
Căng thẳng cái cái quỷ gì? Lương Kiều nghĩ không ra, cũng không có nói thêm cái gì, cầm bánh ngọt cho hai người đó rồi quay lại, không đi hai bước đã nghe được giọng nói phía sau vang lên – – Hàn Tử Hân qua tay liền ném bánh ngọt vào thùng rác.
Lương Kiều cùng Thư Nam liếc mắt nhìn nhau, nhún nhún vai.
Còn như Thích Thái với miếng bánh ngọt kia, không thấy cô ta ăn, cũng không thấy ném, giống như không có căn cứ.
Lúc tan việc Quan Hành đã sớm đến đón cô, dựa khung cửa hai tay cắm ở trong túi, làm cho tất cả mọi người thật không dám đi, ngồi tại chỗ ngồi chậm rì rì. Lương Kiều thu dọn đồ xong nói tạm biệt mọi người, nhảy đi qua khoác Quan Hành: “Đi thôi, bạn trai.”
Quan Hành ôm lấy cô đi ra ngoài, tay Lương Kiều khoác lên trên eo anh, hai người đang di chuyển miệng liền tiến tới cùng nhau, lại là một nụ hôn sâu.
Cơm tối là bữa tiệc hải sản lớn Quan Hành đặt trước, thời điểm bọn họ lái xe đi tới nhà hàng, Lương Kiều cầm di động của Quan Hành đi xem tin mới lên mạng. Thư Nam gửi tin nhắn đến cho cô – –
Thư Nam: Em có hai bức hình, đều là về chị, một tốt một không tốt, chị muốn xem cái nào trước?
Lương Kiều suy nghĩ một chút, hồi: Trước xem cái đẹp đi. Là ảnh chụp chị sao? [ cười xấu xa ]
Thư Nam: Hừ!
Sau đó gửi tấm hình tới đây, Lương Kiều mở ra – – là ảnh chụp cô cùng Quan Hành ở trong tầng làm việc hôn môi, là ảnh lúc vừa mới đi ra mà Thư Nam chụp.
Kỹ thuật chụp hình của cô ( Thư Nam) còn không tệ, bốn phía là bối cảnh hiện đại bốn phía đều là màu trắng, góc trên bên trái có ánh sáng màu vàng nhạt chiếu xuống, không hiểu khi đó ánh mặt trời hay là qua lăng kính, tóm lại rất đẹp mắt.
Nếu như có thể tách ra nửa người P trong góc ra thì rất hoàn mỹ.
Lương Kiều đưa ảnh chụp cho Quan Hành xem, anh hơi cong môi một cái, “Ai chụp?”
“Thư Nam đó.” Lương Kiều nói, “Chính là mập mạp nhỏ.”
Quan Hành thuần thục quẹo tay lái, vô cùng khí phách nói: “Thăng chức tăng lương cho cô ấy.”
Lương Kiều cười trả lời Thư Nam: Quan lão bản của các em nói thăng chức tăng lương cho em đấy:)
Thư Nam:!!! Cảm ơn Quan lão bản! Không, phải cảm ơn bà chủ Kiều! [ nhe răng ]
Thư Nam: Cục cưng còn nhỏ, các ngươi không thể lừa gạt ta!
Sau đó Lương Kiều liền nhanh chóng xóa tin đã gửi đi trước đó.
Lương đại Kiều::)
Thư Nam:…… Cục cưng vĩnh viễn cũng không sẽ tha thứ ngươi! [ chửi bới ]
Lương đại Kiều: Được rồi được rồi, bức ảnh chụp khác đâu?
Thư Nam nhanh chóng gửi tấm hình khác tới, là cô dùng di động chụp lại, đó là tấm hình Thích Thái gửi đi trên trang cá nhân của cô ta – – tôi gặp được anh hùng cái thế cưỡi mây bảy sắc tới, anh ấy cũng không phải lang quân như ý của tôi…
Câu này làm Lương Kiều sinh ra một loại cảm giác hết sức không thoải mái, cô đọc nhiều lần, mơ hồ cảm thấy người Thích Thái nói là Quan Hành.
Thích Thái thích Quan Hành? Bọn họ mới thấy qua mấy lần, cũng không nói chuyện, sao có thể thích? Trước kia liền biết lời nói cũng nói không thông, Quan Hành căn bản không biết cô ta…
Thư Nam: Cô ta gửi mấy giây liền xóa, may mắn em cơ trí chụp màn hình lưu lại chứng cớ.
Thư Nam: Không cần khách khí, cũng không nên gọi ta là sấm chớp (ý nói nhanh tay), mời trực tiếp dùng nhân dân tệ mềm mại nhục nhã ta, ủng hộ ủng hộ.
Lương Kiều gửi cho cô một bao lì xì dày.
Thư Nam nhận được, gửi lại mặt vui vẻ, sau đó hỏi cô: 127 có ý gì?
(127/2=63,5 kg nhé)
Lương Kiều: Cân nặng của em:)
Thư Nam:…… (╯‵□′)╯︵┻━┻
Lương Kiều không hỏi lại Quan Hành về chuyện của Thích Thái, anh đã nói qua không biết, vậy cũng không sao, anh còn không đến mức vì chuyện như thế này mà nói dối. Cứ coi như trước kia bọn họ thực sự đã gặp mặt, phỏng đoán người này cũng đã quên.
Mặc kệ bảy sắc tám màu gì, cô không hứng nổi cái việc phóng túng.