Hướng Dẫn Trêu Chọc Đàn Ông

Chương 56


Đọc truyện Hướng Dẫn Trêu Chọc Đàn Ông – Chương 56

Editor: Linh Đang

Trừ câu kia nhìn lên đến không hiểu liền tỏ ra có chút ít cứng rắn “Anh muốn em.”, sau đó cũng không có tin tức gì khác từ người kia.

Lương Kiều giữ vững chính sách “Kiên quyết không thể chủ động quan tâm đến anh”, không trả lời cũng không liên lạc với anh, nhưng số lần lên weibo rõ ràng nhiều hơn trước kia một chút.

Mấy ngày nghỉ Tết âm lịch nháy mắt đi qua, Lương Kiều đi theo mẹ thăm mấy nhà thân thích, phát ra ngoài không ít lì xì, sau đó lại đưa cho bà nội cùng Trâu Dung Dung một xấp tiền mừng tuổi thật dày, lại đưa cho mẹ một phần để mua đồ gia dụng, chút tiền mới vừa tích góp được lại hao hụt đi không ít.

Hoàn thành xong vai đứa trẻ phá của (nguyên văn: tán tài đồng tử), nên trở về đi làm.

Khi làm việc ngày đầu tiên tin tức phòng làm việc bị thu mua cũng được chứng thực.

Hôm nay sớm tinh mơ Lương Kiều đến công ty, liền gặp Trần Anh Minh đã rất lâu không thấy cùng Vạn Thiên đang đứng ở hành lang nói chuyện, từ xa cô đã hô một tiếng: “Ơ lão Trần! Sao anh lại tới đây?”

Lão Trần sờ sờ đầu tóc quăn của mình, cười híp mắt: “Nghĩ tới mấy cô, liền tới xem một chút, ha ha.”

“Điệu cười này của anh cũng quá giả tạo.” Lương Kiều vô tình bóc trần, sau đó mò ngực một bộ phiền muộn bộ dáng nói, “Vẫn cảm thấy xảy ra chuyện lớn gì…”

Vẻ mặt lão Trần cũng phiền muộn thở dài: “Cô đi về trước đi, một lát nữa có việc cần tuyên bố.”

Chờ sau khi toàn bộ viên tập trung đông đủ, mọi người bị gọi vào phòng họp mở một hội nghị ngắn gọn.

Đầu tiên Lão Trần khen ngợi thành quả công việc năm ngoái với mọi người không chút keo kiệt, sau đó nói đơn giản rõ ràng tình huống phòng làm việc bị thu mua, cuối cùng thành khẩn tỏ vẻ mọi người có thể yên tâm, chỉ là đổi vị trí lão bản mà thôi, sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn với công việc của mọi người.

Tin tức vừa đưa ra, phía dưới lập tức trở nên líu ríu.

Trừ Vạn Thiên cùng Lương Kiều trước đó đã nghe được tiếng gió, những người khác hết sức kinh ngạc, dù sao tạp chí của bọn họ đang ở thời kì phát triển cao, hoàn toàn không thể lý giải tại sao lão Trần phải bán đi. Một đám người bảy miệng tám lời thảo luận, ném ra cho lão Trần một đống vấn đề.


Lão Trần ngồi ở chỗ đó, bị làm cho một trận đau đầu, vò đầu tóc quăn càng thêm phiền muộn.

Cuối cùng vẫn là Vạn Thiên đi ra giải cứu anh ta, gõ bàn ý bảo mọi người im lặng: “Hợp đồng sơ bộ đã ký kết, trước mắt công tác thu mua mới vừa tiến hành đến giai đoạn ước định tài sản, làm hết toàn bộ quá trình phải mất mấy tháng. Nhưng mặc dù hợp đồng chính thức còn chưa ký, nhưng bắt đầu từ hôm nay phòng làm việc chúng ta sẽ phải đổi chủ, lão bản mới sẽ nhanh chóng tới đây, mọi người chuẩn bị một chút để nghênh đón.”

Trong lòng Lương Kiều tự nhủ, xem ra đối phương nhất định là phải có phòng làm việc của các cô, hợp đồng còn chưa có ký liền vội vàng đến giao tiếp, còn rất sốt ruột.

Mọi người ở phía dưới xì xào bàn tán, Thư Nam cũng lặng lẽ hỏi Lương Kiều có biết nội tình hay không, cô lắc đầu.

Mười mấy phút sau lão Trần nhận một cú điện thoại, nhìn thái độ thì rất cung kính, nói một hồi “Vâng vâng vâng, được được được” với điện thoại.Xong rồi nhét di động vào trong túi quần, kêu Vạn Thiên cùng Lương Kiều cùng anh ta ra đón người.

Ở trước mặt mọi người Lương Kiều cái gì cũng chưa nói, đi ra sau liền vẻ mặt kinh ngạc hỏi: “Làm sao bảo ta đi, chẳng lẽ đối phương là vừa ý ta xinh đẹp mới muốn mua chúng ta tạp chí?”

“Đừng tự kỷ ái phi.” Vạn Thiên nói, “Lão bản mới cô cũng biết, lúc Phỉ Phỉ kết hôn chúng ta đã gặp qua ở thành phố B.”

Lão Trần sờ sờ đầu tóc, nhỏ giọng nói: “Trời ơi, chính là người bị cô đánh lần trước kia sao! Về sau người ta là lão bản, cô cần phải khiêm tốn một chút, chớ chọc đến người ta kẻo tự trói buộc mình. Một lát nữa nhìn thấy người phải biểu hiện cho thật tốt, tranh thủ để ông chủ thay đổi cái nhìn về hình tượng của cô.”

Vẻ mặt Lương Kiều lập tức f*ck. Đây ý là lão bản mới là Quan Hành? Vậy về sau cô đối mặt với anh làm sao có thể bảo trì cốt khí của mình đây?

Vạn Thiên khiếp sợ quay đầu nhìn cô: “Cô còn đánh nhau với người ta? Chuyện khi nào?”

Lương Kiều ha ha gượng cười hai tiếng, không lên tiếng.

Lấy tính tình nhỏ nhen của người kia, còn tưởng rằng muốn xuống lầu phải trải lên mười dặm thảm đỏ vung hoa nghênh đón, kết quả chỉ là chờ trước cửa thang máy.

Tâm tình Lương Kiều vô cùng phức tạp, một bên cầu nguyện đây không phải là thật, một bên lại lừa mình dối người nói ở trong lòng – – cũng là lão Trần cùng Vạn Thiên đều nhận lầm người rồi sao? Hay là bọn họ chỉ là chọc cô chơi vậy? Có lẽ người kia còn có anh em sinh đôi đó… Chao ôi, cái quỷ gì đây!

Hai ba phút sau, thang máy đến, Lương Kiều cùng Vạn Thiên chia nhau đứng ở hai bên lão Trần, cô không chớp mắt nhìn chằm chằm phía trước, giống như có thể xuyên qua cửa kim loại dày nhìn  được người ở bên trong.


Cửa thang máy từ từ mở ra – – Quan Hành bày ra vẻ mặt cao quý lãnh diễm hai tay nhét vào túi một thân ngạo khí đứng ở bên trong, bên cạnh còn có một người trợ lí tính cách ôn hòa hơn rất nhiều.

Trương Vĩ vừa thấy các cô liền khách khí gật đầu mỉm cười, cuối cùng nhìn Lương Kiều một cái, ý cười trong mắt rõ ràng nhiều hơn một chút.

Quan Hành lại vừa vặn ngược lại, trước tiên nhìn chằm chằm Lương Kiều vài lần, ánh mắt hai người xa cách kịch liệt chém giết một phen trong không khí, bị lão Trần kêu một tiếng mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, kiêu ngạo nhìn anh cùng Vạn Thiên gật gật đầu.

Quan Hành cùng Trương Vĩ đi ra, Vạn Thiên mỉm cười vươn tay: “Quan Tổng, lại gặp mặt.”

“Chào cô.” Quan Hành khách khí bắt lấy một lát.

Vài người hàn huyên vài câu, lão Trần dẫn Quan Hành dẫn đầu đi về phòng làm việc.

Lương Kiều rơi ở tuốt phía sau, Vạn Thiên cố ý chậm vài bước đợi cô, đụng phải cô một cái, ở bên tai cô nhỏ giọng nói: “Này, thành thật khai báo, tóm lại em cùng Quan tổng có phải có bí mật nhỏ mà chị không biết hay không?”

Có rõ ràng như thế sao? Vẻ mặt Lương Kiều khó có thể nói: “Đã nhìn ra?”

“Đây còn không phải là nhờ đôi mắt sáng tài tình của chị sao.” Vạn Thiên chậc một tiếng, “Vừa rồi ánh mắt của anh ta như dính trên người em, ánh mắt kia nhìn chằm chằm, như một con chó lớn.”

“Chị là nói chó ngao Tây Tạng sao? Vài phút nữa muốn nhào lên cắn xé em đúng không?”

Vạn Thiên phụt vui vẻ, biên độ nhỏ đẩy cô một phen, “Ít lắm mồm đi, mau nói, thẳng thắn được khoan hồng!”

Lương Kiều thở dài, vẻ mặt thâm trầm nói: “Chuyện này nói ra rất dài.”

“Một câu nói tổng kết.”


“Một câu nói à, ” Lương Kiều suy tư mấy giây, che miệng đè giọng tới mức thấp nhất, “Đơn giản mà nói, chính là – – em ngủ với anh ta, sau đó lại bỏ đi; anh ta ngủ với em, sau đó lại bỏ rơi.”

“…” Vạn Thiên yên lặng giơ ngón tay cái lên, vỗ cô bả vai bình luận, “Crazy.”

Lão Trần một mạch dẫn Quan Hành đến phòng họp, mời anh ngồi xuống ở vị trí chủ vị, vỗ vỗ tay giới thiệu với mọi người: “Đây vị chính là lão bản tương lai của chúng ta – – tổng giám đốc của truyền thông Quang Diệu Quan tổng, các bạn vỗ tay hoan nghênh!”

Mặc dù trong lòng còn có các loại nghi vấn, mọi người vẫn phối hợp vỗ tay.

Ánh mắt Quan Hành tùy ý quét ở phía dưới một vòng, lúc thấy Thích Thái thì thoáng ngưng một cái, cuối cùng chuyển tới bên cạnh Thư Nam, khóe miệng còn nhếch lên cười với cô một cái. Thư Nam lập tức nhận ra anh, chờ Lương Kiều trở về ngồi xuống, lập tức bắn cho cô ánh mắt cần một lời giải thích.

Lương Kiều vỗ vỗ bả vai cô, ý bảo lúc sau rồi nói.

Cũng nhận ra anh còn có Hàn Tử Hân cùng Thích Thái, Hàn Tử Hân nhíu mi lại đi xoắn hai tay, nghiêng đầu muốn cùng Thích Thái nói gì đó, thấy mặt cô ta còn đỏ hơn máu, vẻ mặt buồn bực: “Cô đỏ mặt cái gì?”

“Không có, không có gì.” Thích Thái nhanh chóng cúi đầu xuống, “Hệ thống sưởi quá nóng…”

“Cô xem có phải anh ta hay không…”

Nói một nửa, nghe được lão Trần vỗ tay nói: “Xin mời Quan Tổng nói hai câu với chúng ta.”

Hàn Tử Hân ngừng câu chuyện.

Ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên người Quan Hành, anh bắt chéo hai chân rảnh rỗi ngồi ở đó, chỉ vẫy vẫy tay về phía sau lưng. Trương Vĩ liền cười híp mắt tiến lên hai bước, thay thế anh lên tiếng.

“Xin chào mọi người, tôi là trợ lý đặc biệt của Quan Tổng, tôi gọi là Trương Vĩ, tên nghe mặc dù tục khí, nhưng mà rất dễ nhớ, ngày mai mọi người cũng không quên tôi chứ, dù sao tôi ở công ty cũng tính là người đàn ông có vài phần tư sắc ha ha…”

Quan Hành ghét bỏ chậc một tiếng.

Trương Vĩ ho một tiếng, nghiêm mặt nói: “Trước tiên nói với mọi người, phòng làm việc Duyệt Kỷ chúng ta sẽ cùng truyền thông văn hóa Bác Viễn cùng với tòa soạn Phạm Hoa hợp nhất thành lập công ty hữu hạn văn hóa truyền thông Kim Duyệt, một phần của tập đoàn Quan Ý, nguyên tổng giám đốc của văn hóa truyền thông Bác Viễn Hạ Bác Viễn tiên sinh đem sẽ tiếp tục đảm nhiệm chức tổng giám đốc. Nhưng mọi người có thể yên tâm, sau khi hợp nhất tạp chí Duyệt Kỷ có thể bảo trì phong cách độc lập của mình như cũ, nội dung công tác cùng chức vị trên cơ bản không thay đổi, mọi người có thể tiếp tục giống như trước đây thoải mái vui vẻ công tác…”


“Về sau mọi người chính là người một nhà, công ty chúng ta ở trên tầng 28, nếu mọi người thích có thể tùy ý lên đi lại, nói không chừng còn có thể ngẫu nhiên gặp được người mà mình ái mộ đấy.” Trương Vĩ cười hì hì nói, “Mặt khác, khuya hôm nay Quan Tổng làm ông chủ, mời mọi người ăn cơm ở nhà hàng Phượng Tường, đã đặt trước chỗ, còn mong mọi người nể mặt.”

Nói xong, còn ý tứ sâu xa quét Lương Kiều một cái.

Toàn bộ quá trình Quan Hành không lên tiếng, ngồi ở chỗ đó nhàm chán một lát chống cằm một lát lại gõ ngón tay lên bàn, giữa lúc đó thỉnh thoảng đằng đằng sát khí trừng Lương Kiều một cái.

Họp xong đứng lên, trước khi ra cửa cho cô vài ánh mắt, ý bảo cô đi ra. Lương Kiều đều không hề bị lay động.

Quan Hành mang một trận tức rời đi, đi ngang qua khung làm việc của Lương Kiều cũng không ngừng bước chân, rất nhanh ném thứ gì đó lên bàn của cô.

Trương Vĩ vội vàng có tật giật mình quay đầu lại nhìn nhìn, vừa vặn chống lại ánh mắt mờ mịt cộng thêm ngẩn ra của Trần Anh Minh.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều híp mắt cười cười.

Lương Kiều cùng Thư Nam cuối cùng mới đi ra, Trần Anh Minh lại cùng Vạn Thiên tán gẫu vài câu, đang định rời đi, nhìn thấy cô vội vã vẫy vẫy tay, kéo cô lén lén lút lút nói: “Ai nha vừa rồi Quan Tổng ném lên bàn cô cái gì đó, cô mau nhìn xem có phải bom hay không, đừng để phòng làm việc của chúng ta bị nổ ha ha ha ha…”

Lương Kiều: “…”

Cô trở về vơ vét nửa ngày ở trên bàn mới tìm được – – một tờ giấy trắng gấp, có cục tẩy nữa thì không khác con ếch là mấy. (Bạn chẳng hiểu tg viết gì!!)

Lương Kiều mở con ếch ra, tờ giấy như thể tiện tay xé một góc tờ A4 ra, góc cạnh còn cao thấp không đều, đoán chừng là người kia vừa mới ở phòng họp vụng trộm gấp.

Vậy mà bên trong lại trống rỗng. Còn tưởng rằng sẽ để lại câu gì…

Đùa cái quái gì thế! Lương Kiều hừ một tiếng, vân vê rồi vo con ếch kia lại ném vào thùng rác.

Con gà độc ác! (???)

Tác giả có lời muốn nói:  Quan nhị: Rõ ràng em ngủ với tôi, sau đó lại đánh; lại ngủ, sau đó lại vứt bỏ… ╭ (╯^╰)╮


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.