Đọc truyện Hướng Dẫn Trêu Chọc Đàn Ông – Chương 52
Editor: Linh Đang
Những thứ này được gửi đến vào buổi tối hôm đó.
Cái thùng cao cỡ nửa người, Lương Kiều không bỏ đi, đặt ở góc trong phòng khách.
Quan Hành cũng có nhiều thứ để ở chỗ này của cô – – áo khoác ngoài dài màu xanh sẫm; hai bộ áo sơ mi đen cùng quần tây dường như không nhìn ra được bất cứ điểm khác nhau nào; áo ngủ tơ tằm màu xám bạc; dùng chất liệu vải cao cấp của Pháp tạo nên, hai cái quần lót để cô giúp anh tắm; để cho Trương Vĩ làm chân chạy đưa tới dao cạo râu chạy bằng điện cùng bàn chải đánh răng, còn có một chai nước súc miệng vị bạc hà…
Lương Kiều đóng gói tốt những thứ này, định đợi sau khi anh trở về trả lại cho anh.
Thực ra còn có lựa chọn tốt hơn – – giao cho Trương Vĩ.
Như thế có thể tránh khỏi gặp mặt lúng túng thậm chí là xung đột lần nữa, bớt việc nhỏ mà cũng bớt lo. Nhưng cô vẫn muốn tự tay trả lại cho anh, muốn gặp lại anh một lần, nói rõ ràng.
Mặc dù chính cô cũng không biết đi đến bước này rồi thì còn cái gì mà không dám.
Ai biết một chuyến này Quan Hành vừa đi chính là bảy tám ngày.
Nhóm người bọn họ trước tiên dừng lại ở Hong Kong hai ngày, sau đó bay đi bờ biển Hoàng Kim, khai du thuyền rời bến, một lớp sóng chính là ba bốn ngày. Sau khi trở lại lại trực tiếp bay đến phim trường ở tỉnh Z, tham gia nghi thức khai máy của bộ phim điện ảnh mới ( anh hùng mạt lộ).
Mặc dù nghi thức là nhân vật chính cùng các vị chủ quản, anh chỉ là đại diện cho nhà sản xuất lên đài đọc diễn văn ngắn gọn, nhưng một người đàn ông ngoại hình khí chất hoàn toàn không thua minh tinh vừa đứng lên bục phát biểu, không ít người xem cùng phóng viên đều bị hấp dẫn sự chú ý.
Anh phát biểu xong thì hàn huyên cùng đạo diễn Lâm cùng vài diễn viên chính vài câu đơn giản liền rời đi, không thèm để ý đến người chủ trì rõ ràng đang muốn lưu anh lại thêm vài phút mà ánh mắt nóng bỏng. Đi theo nhân viên làm việc muốn thuốc cùng cái bật lửa, tự mình đi đến chỗ hẻo lánh, thuốc lá kẹp trong môi, mới vừa đốt cái bật lửa, trước mắt bỗng chốc xuất hiện một micro nhỏ.
Buông bật lửa ra, giương mắt, một cái bụi xanh lá cây mang mũ bông vải, người đeo kính có tròng dày như không nhìn thấy mắt nhìn anh, từ ngữ trong miệng bùm bùm nói cực nhanh: “Quan Tổng ngài khỏe, có thể hỏi ngài mấy vấn đề không?”
Đi theo phía sau anh ta là một người đàn ông dáng dấp khôi ngô nhưng oai hùng, trên bờ vai mang một cái camera, chỉ là đang mang vẻ mặt si ngốc trừng mắt nhìn Quan Hành.
Ánh mắt Quan Hành từ từ lóe ngược qua ánh đèn camera, ngoài miệng kia chỉ có khói thuốc nhen nhóm cũng không lấy xuống, cứ ngậm như vậy, không đếm xỉa trả lời: “Không được.”
Nam phóng viên dường như không nghe thấy, răng rắc hỏi lại: “Tin đồn kịch bản của ( anh hùng mạt lộ) viết ra là có ý định dành cho điện ảnh Phong Mậu, về sau bởi vì vấn đề đề tài không thể qua khỏi thẩm tra nên bị Phong Mậu đơn phương bội ước, xin hỏi quý công ty đã thông qua thủ đoạn gì mà qua được thẩm tra vậy?”
“Anh cũng nói là tin đồn. Nếu tin đồn có thể tin, thì hôm nay đứng ở chỗ này bị một người phóng viên vô danh cưỡng bách phỏng vấn chính là anh.” Quan Hành hạ mí mắt không có biểu cảm gì liếc anh ta, “Thừa dịp kiên nhẫn của tôi chưa hết còn không mau đi.”
Có lẽ người nam phóng viên đã sớm luyện thành bản lĩnh lì lợm, nghe vậy cũng không có phản ứng gì, liếc máy tính xách tay nhỏ trong tay một cái, cuối cùng hỏi ra mục đích chính của hôm nay – – “Ngày trước có người ở bờ biển Hoàng Kim chụp được một chiếc du thuyền xa hoa mở party lớn rầm rộ, trừ vài vị lão đại trong thương giới ra, còn có Hong Kong hai vị ảnh đế có uy tín cùng mười hai cô gái trẻ ở đây… Tục truyền chiếc du thuyền kia đăng ký trên danh nghĩa Quan tổng, xin hỏi là thật sao?”
Trong khoảng thời gian này đúng là thời điểm mà bãi biển Hoàng Kim có thời tiết phù hợp nhất, thuyền du lịch trên biển không ít, khi nào thì bị paparazi để mắt tới, vậy mà bọn họ cũng không có phát hiện.
Sắc mặt Quan Hành trầm xuống, cầm điếu thuốc đang nhả khói trong miệng xuống: “Mắc mớ gì tới anh! Tôi mở party cũng phải báo cáo cho anh?” Anh xoay người phải đi, phóng viên duỗi tay ngăn trở, Quan Hành ném thuốc lá vào mặt anh ta, lạnh lùng nói: “Cút ngay!”
“Quan tổng, ngài không sợ ảnh chụp ra ánh sáng sao?” Phóng viên ở phía sau chưa từ bỏ ý định gọi.
Quan Hành xì một tiếng, bước chân không ngừng: “Lão tử cũng không làm trái pháp luật phạm tội, anh yêu tôi cũng bỏ đi, vừa lúc tôi cũng muốn xem đây là tòa soạn báo đui mù nhà ai.”
Ngày hôm sau, tổng giám đốc của truyền thông Quang Diệu bị đùa giỡn, việc anh tiến hành công kích cùng uy hiếp phóng viên liền leo lên mấy trang đầu báo, đương nhiên thuận tiện cũng bổ sung thêm mấy tấm ảnh chụp anh ở trên du thuyền.
Máy bay của Quan Hành vừa đáp xuống đất, liền nhận được điện mừng đến từ một đám bạn xấu.
Anh bực bội tắt điện thoại di động, lấy xe trực tiếp về nhà.
Trong nhà cùng anh lúc rời đi không có có cái gì khác biệt, qua cửa xoay tròn anh đi một đường vào trong, lúc đi qua thư phòng động tác ngừng lại, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm chùm chìa khóa trên bàn sách.
Anh cởi thứ đồ cuối cùng trên người mình là chiếc quần tam giác ném qua, vừa vặn đáp lên chùm chìa khóa kia, mắt không thấy tâm không phiền.
Tắm rửa sảng khoái tinh thần từ phòng tắm đi ra, mở di động, bỏ qua những tin nhắn có vẻ hả hê, gọi điện thoại cho Trương Vĩ: “Nhớ kĩ tên mấy tờ báo tạp chí kia cho tôi…”
Trương Vĩ ở trong điện thoại đơn giản hồi báo mấy tình huống ngày gần đây của công ty, Quan Hành nghe được một nửa liền không kiên nhẫn cắt ngang: “Ngày mai đi công ty nói sau, tôi mệt chết rồi, trời sập xuống cũng đừng đến phiền tôi.”
Anh cúp điện thoại một đầu ngã xuống giường, trùm chăn lên đã ngủ mất.
Ở trên du thuyền không ngày nào là ngủ ngon, về đến nhà vừa trầm tĩnh lại khốn khổ muốn chết, cơm đều chẳng quan tâm ăn.
Vốn là nghĩ một giấc này có thể ngủ bao lâu thì bấy lâu, ngủ đủ thì đứng lên tìm thức ăn. Không nghĩ tới ngủ thẳng một nửa đột nhiên bừng tỉnh, ngồi dậy một hồi lâu mới hồi tỉnh, nhưng không thể nào nhớ nổi vừa rồi đã mơ cái gì.
Lại nằm xuống cũng có chút tâm phiền ý loạn, như thế nào cũng không ngủ được.
Đứng lên gọi điện thoại đến nhà hàng năm sao muốn gọi thức ăn ngoài, nhưng mà hẹn trước đã đầy, trong phút chốc Quan Hành lại bực bội, vò vò đầu tóc, lại gọi điện thoại gọi gà rán.
Gà rán ngược lại rất nhanh đưa tới, anh mang bia lên đi phòng cất video audio, vừa vào cửa liền nhìn thấy vốn là hai cái tatami song song giờ thiếu một cái, chỗ đó trống không.
Ngưng một lát, đi qua đặt gà rán trên bàn gỗ nhỏ, nằm lên giường bằng da thật, cầm điều khiển từ xa mở ti vi.
Vừa mở ra chính là một loạt âm thanh không hài hòa “Ừ a a ~”, là trước cuốn phim mà trước đây Lương Kiều ở chỗ này xem được một nửa.
Ngày đó cô đến đây thần thần bí bí nói muốn đưa anh một món lễ vật, dẫn dụ hứng thú của anh sau đó liền bắt đầu lấy cái này làm mồi dụ sai sử anh, nấu cơm cho cô pha cà phê cho cô còn phải rửa chân cho cô, cuối cùng hài lòng, lấy ra từ trong túi một vật thể bọc giấy thắt nơ con bướm màu hồng đưa cho anh.
Thiệt thòi anh làm trâu làm ngựa hầu hạ hai cô tiếng đồng hồ, cho rằng cô đưa là cái bảo bối gì hiếm lạ, kết quả sau khi mở ra mới vừa nhìn đã có phản xạ có điều kiện nghĩ đến đĩa CD giấu trộm ở đầu giường, còn là bản lậu.
Đương nhiên kết quả cuối cùng vẫn rất tốt, bọn họ xem mấy hình ảnh khoái trá này một lúc, cũng khoái trá một hồi.
Trong ti vi khoái cảm”Ừ a a” vẫn còn tiếp tục, đùi gà trong tay Quan Hành chỉ cắn một miếng, giơ ở nơi đó cả buổi không có động.
Một hồi lâu anh tắt TV đi, hung hăng ném điều khiển trong tay ra ngoài.
–
Vài ngày này Lương Kiều có một phát hiện mới – – thất tình thật sự có trợ giúp cho việc sáng tác.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là cô như thế này cũng được coi như thất tình.
Hai ngày này quả thực văn thơ của cô tuôn ra, không chỉ thành công cho ra đời ba truyện ngắn, còn đột phá nhanh chóng, xưa nay chưa từng có đạt tới mỗi tiếng đồng hồ ba nghìn chữ – – nên biết lúc trước kia cô vì kiếm chút khoản thu nhập thêm mà cố gắng nhưng lúc nhanh nhất cũng chỉ được hơn một ngàn.
Hôm nay cô lại có một linh cảm mới, ba truyện này sẽ giống nhau, đều là BE.
*Hắc hắc, chắc là ai cũng biết BE= bad ending rồi nhỉ
Cô tan tầm trở về ăn cơm liền ôm máy tính răng rắc chiến đấu hăng hái, chính là đang đến chỗ cao triều, điện thoại ném ở trong phòng khách đột nhiên vang lên.
“A a a a phiền chết!” Cô luống cuống nắm tóc, từ trên ghế xuống, mang dép vào đi ra nghe điện thoại.
– – đại SB
Thấy được số điện thoại gọi đến cô liền thấy sửng sốt.
Hắng giọng một cái nhận, tận lực duy trì tỉnh táo: “Này, anh khỏe chứ.”
“Em lấy tatami của anh đi?” Thời gian xa cách mấy ngày, dường như giọng nói của anh đã xa lạ hơn rất nhiều.
Lương Kiều đi vòng qua trước sô pha ngồi xuống: “Ừ, có vấn đề sao?”
“Ai cho phép em lấy đi?” Quan Hành nghiến răng nghiến lợi nói, “Em lấy đi những thứ này từ nhà anh, chẳng lẽ không phải có sự cho phép của anh trước hay sao? Tự mình lấy đồ của người khác như thế này, có khác gì ăn trộm không?”
Trong nháy mắt Lương Kiều lại muốn đánh người.
Gần đây cô hết sức dễ dàng bị cái người SB này chọc giận, không được, phải bình tĩnh! Tỉnh táo!
*Cái từ SB này mình tìm trên mạng thì nghĩa là ngu quá, các bạn cũng có thể hiểu là ngốc, đại ngốc
Cô hít sâu một hơi, mặc dù Quan Hành không nhìn thấy, vẫn bày ra một nụ cười mỉm tiêu chuẩn: “Ngày đó anh đáp ứng, lúc tôi cầm chìa khóa thì tiện tay mang đi. Đương nhiên nếu như Quan Tổng không hài lòng với hành động không hỏi mà lấy này của tôi, tôi trịnh trọng xin lỗi ngài…”
“Xin lỗi thì không cần.” Quan Hành lạnh lùng nói, “Em trả đồ trở về là được.”
Lương Kiều dừng lại, nụ cười trên mặt cũng không duy trì được nữa: “Cho nên bây giờ anh muốn đổi ý sao? Một cái tatami, về phần của anh sao?”
Quan Hành hết sức kiên trì: “Trừ cái này, cái gì khác cũng có thể cho em.”
“Được, tôi không cần.” Lương Kiều trầm mặc một hồi lâu, giọng nói thản nhiên, “Ngày mai sẽ gửi lại cho anh.”
“Cái khác em muốn cái…” Bên kia Quan Hành mới nói một nửa, cô đã trực tiếp cúp điện thoại.
Con mẹ nó thật là không có gặp qua người đàn ông vừa hẹp hòi vừa SB như thế, tức chết a a a a!
Lương Kiều đi đến góc nhà, hung hăng đạp một cái vào cái thùng kia.
Tác giả có lời muốn nói: đại Kiều: Đá chết anh nha! (╰_╯)#
Quan nhị: Em tên trộm! Trộm đi tâm của tôi, còn không chịu trách nhiệm đúng cho tôi.