Đọc truyện Hướng Dẫn Mỹ Nhân Phế Vật Nghịch Tập – Chương 43: Lọ hoa ảnh đế (7)
Editor: Gấu Lam
Cảnh diễn trọng điểm là quỷ quái Thành Nam tung hoành, yêu khí nảy sinh, Vân Tri Nguyệt trong vai nữ chính xui xẻo nhiều lần bị yêu quái đeo bám, nhưng dù sao cũng được quý nhân cứu giúp, Thường Lãng bởi vậy đối với thân phận Ôn Tuyết Lai sinh ra hoài nghi…
Ở ngoài đại trạch Thường gia, mấy vị cảnh vệ mặc quân phục cầm súng đứng thẳng tắp.
Trong đại sảnh tráng lệ, Ngu Lập bệ vệ dựa vào trên ghế ngồi, phủi súng trong tay, động tác mềm nhẹ giống như phất qua hai gò má người yêu.
Ngu Lập cầm súng lên, nhờ ánh sáng chiếu qua cửa sổ kiểm tra, thân súng ngăm đen hiện ra ánh quang.
Đó là của ông già hắn từ mười năm trước vẫn đeo, cùng hắn giết qua kẻ địch, cũng tại thời khắc mấu chốt đã cứu tính mạng của hắn.
“Ôn tiên sinh biết ta vì sao mời ngươi đến bên này không?”
Cách một cái bàn vuông khắc hoa, Ngu Lập vẫn chưa nhìn về phía người bên cạnh, mà là vuốt ve thân súng lạnh lẽo cứng rắn.
“Chẳng lẽ không phải mời ta tới uống trà?” Tiếu Thanh Sơn nâng chung trà lên, sương mù mịt mờ khiến mặt mũi hắn trở nên mơ hồ, như là cách một mặt gương đồng.
“Phẩm trà chỉ là một trong số đó.” Ngu Lập để súng xuống, ngón tay gõ gõ mặt bàn, “Quan trọng nhất là, ta phải cảm tạ ân cứu mạng của Ôn tiên sinh với Tri Nguyệt thật tốt.”
Hắn tận lực nhấn mạnh từ “Cứu mạng”, rõ ràng là ngữ khí mang đầy cảm kích, lại vô cớ sinh ra chút cảm giác ngột ngạt.
Tiếu Thanh Sơn cười khẽ một tiếng, vẫn chưa bị khí thế của hắn áp đảo, mà ôn hòa giống như cùng bạn tốt nhiều năm trò chuyện nói: “Vậy Thường tướng quân mời sai người rồi, ta trong mấy ngày qua chưa từng gặp mặt Vân tiểu thư.”Ngu Lập khá là ngoạn vị nói rằng: “Ồ?”
Dưới tay hơi động, súng cũng chuyển động, hắn nói: “Đây là M1911, đường kính 0.45 tấc Anh, địch nhân tuyệt không có khả năng sống dưới nòng súng này.”
Tiếu Thanh Sơn thu lại mắt, khen: “Súng tốt.”
“Ôn tiên sinh cũng là người hiểu việc.” Ngu Lập tùy ý đem chuôi súng thay đổi một phương hướng, họng súng đen ngòm nhắm ngay mi tâm Tiếu Thanh Sơn, “Cho nên ngươi hẳn phải biết hậu quả gạt ta —— ngươi nói, Hoa Hải Đường có phải người trong hộp của nhà hát Vân Lan hay không? Cái bóng ở ngoài đại trạch Đông gia là ai?”
Thanh âm hắn trầm ổn lại mang theo hung ác, đó là huyết tính nhiều năm chém giết trên chiến trường lưu lại, là thú tính của con sói cô độc cắn xé yết hầu con mồi.
Nếu như đáp án không phù hợp tâm ý của hắn, hắn sẽ không chậm trễ chút nào mà nổ súng.
Nắp ấm trà ở mặt trà nhẹ phẩy ba lần, Tiếu Thanh Sơn nhấp ngụm trà, khóe miệng ngậm lấy cười, cũng không để ý đạn sắp bắn thủng đầu hắn.
Thanh niên ung dung hoa quý bình tĩnh nhìn đôi mắt Ngu Lập: “Đó là ta —— tuy rằng rất muốn nói với ngươi như vậy, thế nhưng rất đáng tiếc, ngươi đã đoán sai.”
Ngu Lập cau mày, ngón tay đã đặt ở trên cò súng: “Đừng để ta hỏi ngươi lần thứ hai.”
Tiếu Thanh Sơn khẽ cười hai tiếng, giơ tay lên đụng vào thân súng băng lãnh kia: “Ngươi không mở được súng, cũng giết không được ta.”
Thanh âm hắn rất nhẹ, lại câu nhân đoạt phách, Ngu Lập hoảng hốt nháy mắt, tỉnh táo qua đi nổi giận như cuồng phong, phút chốc hắn ấn xuống cò súng, thanh niên kêu: “Thường An.”
Nghe đến danh tự này động tác Ngu Lập cứng đờ một chút, đồng tử hắn đột nhiên rút lại, phản chiếu ra khuôn mặt ôn hòa cười của thanh niên.
“Ngươi tại sao lại biết đến danh tự này?” Nam nhân không thể tin hỏi.
Một đạo sức mạnh gây đến trên súng, cơ thịt Ngu Lập căng thẳng, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, nhưng vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay trắng nõn dễ như ăn cháo mà đem súng đẩy sang một bên, động tác ưu mỹ như hoa phất.
Tiếu Thanh Sơn mỉm cười nói: “Ngươi quên mất sao? Danh tự Thường Lãng này là ta đặt cho ngươi.”
Trong đầu một tiếng nổ vang, sấm chớp trong đêm mưa đem nước mưa đều nhuộm đỏ máu, thanh niên đứng ngoài cửa bung dù lớn, đáy giếng vớt lên hòm báu bị lá bùa chu sa phong kín…
Bàn tay trắng nõn rốt cục buông ra, mà Ngu Lập đã vô lực chống đỡ, yếu ớt ngã xuống đất.
“Mười năm.” Tiếu Thanh Sơn vỗ nhẹ nhẹ mặt Ngu Lập, không mang theo thân mật, cũng không mang nhục nhã, lại làm cho Ngu Lập cả người phát run.
Hắn đứng dậy đi ra ngoài, “Ta nuôi ngươi lâu như vậy, ngươi cũng nên báo ân?”
…
“Cắt!” Quách đạo hài lòng kêu dừng cảnh diễn, “Tất cả mọi người biểu hiện rất tốt, cảnh này qua!”
Thành viên tổ phim đều thở phào nhẹ nhõm, lúc trước Sầm Trúc cùng bọn họ chơi đùa quá lâu, ngày hôm nay tiến độ quay quá dài, nếu lại tiếp tục kéo dài, không biết muốn nấu đến mấy giờ.
Bất quá Tiếu Thanh Sơn diễn cảnh này thật tốt, coi như bọn họ đã biết nội dung vở kịch, cũng không thể bắt được biểu hiện như hai người, lúc Tiếu Thanh Sơn hời hợt đẩy súng Ngu Lập ra, hoảng sợ động phách, chỉ cảm thấy toàn bộ không khí trường quay phim đều mang mùi thuốc súng.
Quách đạo nhìn Tiếu Thanh Sơn, trong lòng bình luận, kín kẽ không một lỗ hổng, giấu diếm phong mang, cảnh này dù cho ảnh đế đến diễn, sợ cũng sẽ kém đi mấy phần.
Mỗi diễn viên đều có vai diễn am hiểu cùng không am hiểu, hắn cho là Tiếu Thanh Sơn ngày hôm nay vừa vặn đụng vào vai diễn đúng, nhưng có thể diễn xuất hiệu quả như thế này, kỹ xảo của cậu tất từ lâu đăng đường nhập thất, thậm chí lô hỏa thuần thanh. Lẽ nào trước đó mấy tác phẩm vớ va vớ vẩn, đều là đang giấu dốt? Hay là cậu đột nhiên được đả thông hai mạch nhâm đốc?
Sầm Trúc đồng dạng kinh ngạc không thôi, trước khi đến trường quay phim, cô còn tự nhận là minh tinh có kỹ năng diễn xuất tốt nhất trong đoàn kịch, nhưng biểu hiện của bọn họ còn ưu tú hơn xa cô. Khoảng thời gian này Tiếu Thanh Sơn xảy ra chuyện gì cô không biết, thế nhưng cô mới cùng Ngu Lập đối diễn, dưới tình huống như thế, đối phương đều bị cô nắm mũi dẫn đi, làm sao thay đổi diễn viên đối diễn, hắn liền diễn thông thuận như thế? Chẳng lẽ là cô liên lụy Ngu Lập?
Quách đạo hiển nhiên cũng rất nghi hoặc, hắn đem Ngu Lập gọi qua hỏi: “Tiểu Ngu, vừa nãy diễn còn có chút câu nệ, nhưng không phải vấn đề lớn, so với trận đầu của cậu đã tiến bộ nhiều lắm.”
Ngu Lập ngượng ngùng sờ sờ mũi: “Nhờ có Quách đạo giảng diễn cho tôi, còn có Tiếu ca dạy biện pháp cho tôi nữa.”
Quách đạo nghi ngờ nói: “Tiểu Tiêu dạy cậu cái gì, hữu hiệu như thế?”Hắn nguyên tưởng rằng sẽ nó sẽ khiến hắn hít sâu, trong đầu não bổ vài phương pháp, kết quả Ngu Lập trả lời: “Tiếu ca gọi tôi đem anh ấy tưởng tượng thành người máy quét nhà.”
Quách đạo hoài nghi mình nghe lầm: “Cậu nói cái gì?”
Ngu Lập: “Tiếu ca hỏi tôi có kỹ năng đắc ý gì không, tôi nói cho ảnh biết tôi cướp X miêu (?) đặc biệt lợi hại, gần đây muốn cướp một người máy quét đất, ảnh liền nói tôi tưởng tượng ảnh thành món hàng, để tôi lấy ra khí thế tranh mua đến diễn!”
(?): Có lẽ là một từ ngữ chỉ hành động tranh mua hàng giá rẻ á.
Quách đạo: “…”
Ngu Lập có thể là ở trên giới giải trí bị ghẻ lạnh lâu rồi, làm gì đều cẩn thận, cùng quân phiệt giết người không chớp mắt Thường Lãng cũng không tương xứng, nhưng thời điểm hắn X miêu lại mang theo một luồng ngoài ta còn ai hào khí, thậm chí có chuẩn bị, thoạt nhìn phi thường muốn biểu diễn cho mọi người thấy khí thế tranh mua này.
Nhân vật Thường Lãng này, Quách đạo ban đầu muốn tuyển Đài Thiên Dịch, tuy rằng lúc Đài Thiên Dịch diễn luôn có thể đem nhân vật cố ý cơ biểu một chút(?), nhưng dù sao cũng đáng tin hơn một tên quân phiệt nhát gan
nhiều lắm, nhưng Tiếu Thanh Sơn lại khăng khăng muốn chọn Ngu Lập.
Hỏi lý do, cậu mỉm cười nói: “Ngu Lập đối với diễn xuất rất có chấp niệm, nhất định có thể rực rỡ hào quang.”
Quách đạo nghĩ thầm, hắn có chấp niệm với diễn xuất gì, tôi thấy hắn so với diễn viên, thích hợp làm gian thương kiếm chút lời hơn!
Ngu Lập cùng Quách đạo nói xong, trở lại chỗ ngồi nghỉ ngơi, lặng lẽ liếc mắt nhìn Tiếu Thanh Sơn một cái. Người kia đem tóc giả dính vào trên cổ bỏ ra sau vai, tóc đen khiến cổ trông có vẻ trắng hơn.
Tiếu Thanh Sơn dạy dỗ hắn, cũng không chỉ là chút tưởng tượng này.
Tuy rằng kỹ năng diễn xuất của hắn có chút gay go, nhưng vẫn tự mình biết mình, mình có thể phát huy đến trình độ hơn nữa, còn cần dựa vào Tiếu Thanh Sơn dẫn theo hắn nhập diễn.
Thời điểm nhìn chằm chằm cặp con ngươi lãnh tình kia, hắn phảng phất thật sự biến thành nam nhân trên người mang huyết hải thâm cừu, hắn không sợ đao thương, không sợ đạn, chỉ sợ Ôn Tuyết Lai.
Mà ở màn diễn cuối cùng, hắn càng trực tiếp bị khí thế của Tiếu Thanh Sơn áp đảo, tay run rẩy đến bây giờ còn có chút co giật.
Ngu Lập nắm chặc nắm đấm, âm thầm định ra mục tiêu, hắn nhất định muốn truy đuổi bước chân của Tiếu lão sư.
**
Kết thúc một ngày gian lao, Tiếu Thanh Sơn trở lại khách sạn.
Sau khi rửa mặt, cậu nhào vào giường lớn mềm mại, trở mình.
Bởi vì kinh phí sung túc, trợ lý sản xuất lúc đặt khách sạn cũng không keo kiệt, chọn cho bọn họ gian phòng rất tốt.
Thế nhưng đã quen Diệp Dịch ngủ ở bên cạnh, giường rộng lớn trái lại có chút trống rỗng, làm cho cậu khó thích ứng.
Cậu liếc nhìn thời gian, gần tới hừng đông, cũng không biết Diệp Dịch ngủ chưa.
Cậu gửi “1” cho Diệp Dịch, đối diện rất mau phản hồi lại “11”.
Tiếu Thanh Sơn nở nụ cười, bấm dãy số của Diệp Dịch: “Anh đang bận sao?”
“Phải.” Diệp Dịch lại nói, “Bận nhớ em.”
Tiếu Thanh Sơn trên mặt ý cười càng nồng, thông qua micro có thể nghe thấy âm thanh ô tô ở đối diện, Diệp Dịch đang trên đường về nhà.Diệp Dịch hỏi: “Diễn thế nào?”
“Vẫn được, không có sai lầm gì lớn, có một cậu bạn nhỏ rất linh động, một chút liền thông.” Tiếu Thanh Sơn đem chăn khép lại thành một đoàn, nói tiếp, “Sầm Trúc thật giống không quá mừng khi đi diễn, bất quá cô bị Quách đạo điểm danh sau đó cũng cố gắng còng lưng cày kịch bản.”
Diệp Dịch cười lạnh: “Xem ra cần phải gõ cô ta một chút.”
“Cô ấy dù sao cũng là tôi cưỡng chế chộp tới mà… Xíu tính khí cũng bình thường.” Tiếu Thanh Sơn suy nghĩ một chút nội dung kịch bản phía sau, “Đợi đến cô diễn đến phần sau, liền sẽ không mâu thuẫn như thế —— nếu như cô có thể kiên trì không bội ước.”
Tiếu Thanh Sơn đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói rằng: “Tôi gửi ảnh poster đến cho anh.”
Poster còn chưa chỉnh xong, thợ chụp ảnh đem tấm ảnh gốc cho cậu làm kỷ niệm, Tiếu Thanh Sơn xem lướt qua chọn vài ảnh chính mình cảm thấy coi được, gửi cho Diệp Dịch.
Tiếu Thanh Sơn: “Đẹp không?”
Diệp Dịch trầm mặc một lát: “Muốn đem em nhốt lại.”
“Ý nghĩ của anh rất nguy hiểm.”
“Hiện tại mới nhận ra được sự thực này sao, em nên tăng mạnh cảnh giác.”
Tiếu Thanh Sơn nở nụ cười hai tiếng, đem mặt chôn bên trong chăn, rầu rĩ nói: “A Dịch, tôi có chút nhớ anh.”
“Chỉ có chút?”
“Rất muốn rất muốn.”
Diệp Dịch đứng lặng ở ngã tư đường nhộn nhịp, đèn đường ngã xuống mặt đất.
Hắn ngẩng đầu, nhìn một toà cao ốc, nó như một người khổng lồ lặng im, chầm chậm đợi ngày cùng đêm luân phiên.
Diệp Dịch nói: “Tôi cũng rất nhớ em.” Đặc biệt là thời điểm nghe thấy tiếng cười của em.
Không khí bỗng trở nên khô nóng, mu bàn tay Tiếu Thanh Sơn dán lên mặt, mặt nóng bỏng mà tay man mát.
Diệp Dịch lại hỏi: “Số phòng của em là bao nhiêu?”
“Anh ——” Tiếu Thanh Sơn hơi kinh ngạc, cậu vươn mình xuống giường, đi tới cửa sổ nhìn xuống dưới, nhưng đáng tiếc tầng quá cao, chỉ có thể nhìn thấy một vùng ánh đèn, “Anh đến tìm em?”
Diệp Dịch đắc ý: “Hừ hừ, tôi sớm làm xong công tác, chừa lại kỳ nghỉ. Như thế nào, có phải là rất cảm động?”
Tiếu Thanh Sơn mới vừa muốn nói chuyện, Diệp Dịch liền sách một tiếng, nói: “Điện thoại di động sắp hết pin, mau nói số phòng.”
Tiếu Thanh Sơn báo xong dãy số, đối diện để lại một câu “Chờ tôi”, trong ống nghe liền chỉ còn lại tín hiệu báo máy bận.
Âm thanh nhịp điệu đô đô cùng nhịp tim đập của cậu giống nhau, đều thật nhanh.
Cậu mím môi cười, từ cửa sổ quay người,quần áo loạn đáp ở trên ghế sa lon cùng giấy gói kẹo đặt ở trên bàn bỗng nhiên vô cùng chói mắt.
Tiếu Thanh Sơn: “…”
Cậu vội vã đem quần áo loạn thả chất thành một đống, cũng không kịp gấp kỹ, một mạch nhét vào tủ quần áo; sau khi đem mặt bàn thu thập sạch sẽ, liền vọt vào buồng tắm, đi nghỉ trước gương sửa lại một chút đầu tóc ngẩng loạn vì ngủ, suy nghĩ một chút, vẫn là mở ra khuy trên cùng của áo ngủ, đem cổ áo lôi xuống một chút, lộ ra xương quai xanh tinh xảo.
Cậu mới vừa làm xong tất cả những thứ này, liền nghe có người gõ cửa một cái.
Tay đã nắm tay cầm, bỗng cậu dừng lại, đi uống một hớp, đôi môi lập tức trở nên thủy nhuận.
Đối phương lại gõ gõ, thật giống có chút nôn nóng.
Cậu đi tới, mở cửa, tận lực hiện ra khí định thần nhàn: “Anh đã đến rồi —— ”
“Tiếu lão sư, ngài làm sao biết là tôi?” Chu Phẩm đứng ở ngoài cửa, ngượng ngùng cười cười.Tiếu Thanh Sơn trên mặt mang theo nụ cười: “…”
Nụ cười trên mặt Tiếu Thanh Sơn dần dần biến mất: “Tôi ngủ. Có việc ngày mai nói.”
Nói xong, liền không để ý Chu Phẩm khẩn cầu, không chút lưu tình đóng cửa lại.
Chu Phẩm: “Ôi chao ôi chao ôi chao Tiếu lão sư chờ một lát mà!”
…Lại không thể thật sự đem Chu Phẩm chặn ở ngoài cửa, Tiếu Thanh Sơn dù buồn bực vẫn mở cửa, vai dựa khuông cửa, cũng không tính cho Chu Phẩm đi vào.
Thấy dáng dấp tử thủ canh phòng nghiêm ngặt của cậu, Chu Phẩm lòng sinh hiếu kỳ, bất động thanh sắc hướng bên trong liếc mắt nhìn, chỉ có thể nhìn thấy rèm cửa sổ mở ra, mọi vật thu thập chỉnh tề cùng với bày một lọ đường cùng một bình rượu đỏ trên bàn.
“Cậu đến tìm tôi làm gì?” Tiếu Thanh Sơn hỏi.
“Kỳ thực là như vậy…” Chu Phẩm nặn nặn góc áo, giải thích, “Liên quan kịch bản… Tôi có nhiều chỗ lý giải không rõ ràng lắm, cho nên muốn đến tìm Tiếu lão sư thảo luận một chút.”
Tiếu Thanh Sơn trừng hắn một cái: “Cậu tìm Sầm Trúc cùng Quách đạo thảo luận không phải càng tốt hơn sao?”
Chu Phẩm đóng vai nam số ba, cùng Vân Tri Nguyệt là thanh mai trúc mã, cũng vẫn luôn vì nàng yên lặng trả giá, nhưng so với Thường Lãng có thể ôm mỹ nhân về, khán giả liếc mắt một cái cũng có thể thấy được tình yêu của hắn chú định vô tật (?) mà chấm dứt.
Chu Phẩm cùng Tiếu Thanh Sơn cũng chẳng có bao nhiêu đối diễn, hắn không thể biết một tầng thân phận biên kịch của Tiếu Thanh Sơn, tìm đến Tiếu Thanh Sơn chỉ có thể nói là tìm lộn người.
Chu Phẩm kiếm cớ nói: “Sầm lão sư không phải thân thể không thoải mái sao, tôi thật không tiện quấy rầy cô. Còn Quách đạo, hắn quá nghiêm túc, tôi có chút sợ hắn.”
Chu Phẩm rũ mắt xuống, trong mi tâm mang theo vẻ u sầu: “Nếu như Tiếu lão sư ngài có chuyện, vậy tôi cũng không quấy rầy.”
“Thôi được, không hiểu cảnh diễn nào?” Việc quan hệ hiệu quả phim, Tiếu Thanh Sơn làm đạo diễn cùng biên kịch không thể ngồi coi không quản, tuy rằng hắn đã nhìn ra mục đích của Chu Phẩm cũng không phải hỏi diễn, nhưng trước khi đối phương lộ ra sơ sót, Tiếu Thanh Sơn không ngại đóng vai một diễn viên tốt quan tâm hậu bối.
Được cho phép, Chu Phẩm liền đem vấn đề chuẩn bị kỹ càng tỉ mỉ nói ra, Tiếu Thanh Sơn từng cái cùng hắn thảo luận.
Bởi vì phần diễn của nam số ba tràn đầy bầu không khí trắng của “Rõ ràng là ta trước tiên ——”, đề tài cũng không khỏi chuyển đến tình yêu.
Chu Phẩm thở dài một hơi: “Tuy rằng tình huống không giống nhau, nhưng tôi cũng có thể cùng hắn cảm động lây… Tôi đã từng yêu thích qua một người, nhưng tôi biết chúng ta là không thể, loại cảm giác tuyệt vọng thật là khiến người ta khó chịu.”
Con ngươi hắn đảo một vòng, hỏi: “Tiếu lão sư ngài có đối tượng sao, hắn là hạng người gì?”
Nguyên lai chờ ở đây.
Tiếu Thanh Sơn mỉm cười nhìn về phía Chu Phẩm, Lâm Linh là tên bát quái cuồng, thời điểm trong danh sách diễn viên nhìn thấy hắn, liền bô bô nói một tràng tin tức ngầm, trong đó bao gồm tin tức Chu Phẩm cùng bạn trai hắn bất hòa.
Liên quan tới Diệp Dịch, Tiếu Thanh Sơn có chút cao hứng, cậu đè xuống đáy lòng không thích, cười nói: “Anh ấy là người tốt nhất trong lòng tôi.”
Chu Phẩm trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt, hắn xưa nay không có bạn trai gì, chỉ là giao dịch da thịt cùng tiền tài. Đối phương sủng ái hắn, cùng sủng ái một con chim một con mèo cũng không hề khác gì nhau.
Bởi vậy, khi nhìn thấy Tiếu Thanh Sơn thật tình thực lòng nở nụ cười, cảm giác đố kị từ đáy lòng hắn dâng lên.
“A, là như thế à.” Chu Phẩm miễn cưỡng cong lên khóe miệng, “Nhìn đêm cũng khuya rồi, tôi không quấy rầy ngài nữa. Tiếu lão sư ngài nghỉ ngơi thật tốt.”
Tiếu Thanh Sơn lạnh nhạt nói: “Tôi không tiễn.”
Chu Phẩm gật gật đầu, bước nhanh hướng gian phòng của mình. Lúc đi qua hành lang, thân ảnh một người cao lớn kiên cường mà hắn từng gặp thoáng qua, Chu Phẩm sững sờ, ký ức dạ tiệc từ thiện nhiều năm trước cùng hiện thực trùng điệp, khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông theo thời gian trôi qua không chỉ không có già đi, trái lại trở nên càng thêm thành thục mị lực.
Hắn mới vừa rồi còn nhắc tới người kia! Làm sao sẽ trùng hợp như thế?!
Chu Phẩm không nhịn được kích động quay đầu đi, lại nhìn thấy người đàn ông suất khí kia dừng ở cửa phòng Tiếu Thanh Sơn.
Chu Phẩm trợn to hai mắt, không thể tin được hình ảnh chính mình nhìn thấy, hắn an ủi mình đây chỉ là ngẫu nhiên, thế nhưng sau khi nhìn thấy Tiếu Thanh Sơn đem Diệp Dịch kéo vào gian phòng,một góc trong lòng ầm ầm sụp xuống. Hắn lại trở về cửa phòng, hai mắt nhìn chằm chặp cánh cửa màu nâu đỏ, đừng nói là hình ảnh, ngay cả bất kỳ thanh âm gì trong phòng đều không nghe được.
**
“Vừa nãy người kia là ai, em và cậu ta tán gẫu cái gì?” Ngồi ở trên ghế sa lon, Diệp Dịch mở ra rượu đỏ, dịch rượu màu đỏ sậm rót vào trong ly đế cao.
Cụng ly mộ cái, Tiếu Thanh Sơn nói: “Một hậu bối, tìm tôi hỏi một chút.”
“Ồ?” Diệp Dịch kéo dài âm điệu, “Hừng đông, cô nam quả nam, ở cửa phòng, hỏi diễn? Tôi không hề suy nghĩ bất cứ điều gì.”
Tiếu Thanh Sơn nghiêng mắt liếc nhìn Diệp Dịch một cái: “Kỳ thực hắn còn có mục đích đặc thù —— ”
Sóng điện não của Diệp Dịch hiển nhiên không cùng cậu ở một tần suất, tức giận đem ly đế cao đặt ở trên bàn: “Tôi biết cậu ta đối với em lòng mang ý đồ xấu!” Nếu không sao nửa đêm còn quấn Khanh Khanh hỏi vấn đề là muốn làm gì?!
“…” Tiếu Thanh Sơn ý đồ giải thích, “Không phải, anh đoán sai rồi.”
Diệp Dịch suy nghĩ một chút, cả giận nói: “Lẽ nào cậu ta không chỉ trong lòng nghĩ, còn động thủ?”
Tiếu Thanh Sơn: “Không có.”
Diệp Dịch: “Vậy cậu ta coi như thức thời.”
Tiếu Thanh Sơn cố ý nói: “Nhưng tôi cảm thấy sắp rồi.”
Tuy rằng chuyện cậu muốn nói cùng Diệp Dịch nghĩ không giống nhau, nhưng Tiếu Thanh Sơn cũng không tính giải thích ý nghĩ thật của Chu Phẩm, không nói, Diệp Dịch hiểu lầm ngược lại sẽ càng thú vị một chút.
Quả nhiên, Diệp Dịch nghe vậy, đem áo khoác vứt ở một bên, vén tay áo lên, lộ ra cánh tay tinh tráng rắn chắc.
Diệp Dịch mặt không chút thay đổi nói: “Cậu ta ở phòng nào, tôi đi dạy cho cậu ta một chút đạo lý làm người.”
Editor: A Dịch thật đáng yêu:)