Đọc truyện Hướng Dẫn Mỹ Nhân Phế Vật Nghịch Tập – Chương 12: Tôi cảm thấy bạn cùng bàn yêu thích tôi (12)
Editor: Gấu Lam
Đoàn thể lớp hai mươi múa là hợp tác giữa hai người, Thang Viện Viện chỉ là có thể đến hậu đài thay Lâm Nguyệt tức giận dùm, hiện tại Lâm Nguyệt không thể tham diễn, bọn họ chỉ còn dư lại chín người, trong bài có không ít hỗ động, Diệp Dịch một người nên làm gì?
Diệp Dịch trầm tư: “Đứng ở trên đài bày pose, dùng mặt đẹp trai của tôi chinh phục bọn họ.”
Lương Vĩnh Nhạc dĩ nhiên nghiêm túc suy tính tới tính khả thi của chuyện này, nêu ra khuyết thiếu trong đó: “Nhưng ghế xếp sau cách xa như vậy, khẳng định không thấy rõ mặt của cậu ”
“… Nghĩ gì thế, tôi giỡn thôi!”
Diệp Dịch xoa xoa mi tâm, “Tôi học qua nhảy đường phố một đoạn thời gian, thời điểm đó ở hiện trường phát huy đi.”
Nhưng bọn họ múa là nhạc kịch kinh điển, sửa chữa qua khẳng định không sánh được hiệu quả sân khấu nguyên bản.
Lương Vĩnh Nhạc giơ ngón tay cái lên: “Cậu còn có thể nhảy? Diệp ca quả thật cứng.”
Nghe bọn họ thảo luận, Tiếu Thanh Sơn chần chờ nói: “… Kỳ thực tôi có xem một đoạn múa kia, có thể đi lên cùng Diệp Dịch hợp tác.”
Lương Vĩnh Nhạc kinh ngạc: “Oa, Cố ca cậu cũng lợi hại như vậy, chỉ nhìn dàn dựng và luyện tập tiết mục đã nhớ kỹ!”
Nếu như đổi thành những người khác, hắn khả năng còn nghi vấn một chút tính chân thực, thế nhưng người nói ra lời này là Tiếu Thanh Sơn, hắn cũng không có bất kỳ hoài nghi.
Diệp Dịch đáp trên vai Tiếu Thanh Sơn: “Đúng vậy, Khanh Khanh chính là lợi hại như vậy!”
Một bên tại bên tai Tiếu Thanh Sơn nhỏ giọng xác nhận: “Thật sự không thành vấn đề?”
Tiếu Thanh Sơn gật đầu, động tác vũ đạo đối với cậu cũng không khó, cậu cũng không có nói xạo với bạn học.
Sở Minh Viễn thấy động tác bọn họ thân mật, đáy lòng nổi lên chua, ý đồ dùng ngôn ngữ tăng cao cảm giác về sự tồn tại của chính mình: “Vậy các cậu hiện tại liền ra sân khấu sao?”
“Đương nhiên.”
Diệp Dịch ôm sát Tiếu Thanh Sơn, dưới tay đồng phục học sinh lạnh lẽo mà bóng loáng, hắn sững sờ, ba chân bốn cẳng vượt đến khu nghỉ ngơi, nắm lên jacket màu đen, đưa cho Tiếu Thanh Sơn.
Hắn giải thích: “Tất cả mọi người mặc áo đen, đồng phục học sinh màu xanh trắng quá dễ thấy nha.”
Áo quần diễn xuất của lớp 20 là áo thun đen cùng đồ lao động, khí trời chuyển nguội lạnh, Trịnh Lệ lo lắng bọn họ lạnh, đặc biệt cho phép bọn họ không mặc đồng phục học sinh.
Tiếu Thanh Sơn tròng lên áo khoác, có chút lớn, cậu sẽ không hiện ra quá mức gầy yếu, trái lại tăng thêm hai phần tùy tính.
Nhìn nụ cười của Sở Minh Viễn xuất hiện một tia vết rách, Diệp Dịch hừ cười một tiếng, đẩy Tiếu Thanh Sơn đi tới sân khấu.
Thời khắc sắp đem màn che kéo xuống đó, Diệp Dịch ngừng một chút.
Tiếu Thanh Sơn nặn nặn tay hắn, lòng bàn tay có chút ướt lạnh.
Tiếu Thanh Sơn hỏi: “Cậu căng thẳng sao?”
Diệp Dịch nhìn chằm chằm trong hư không một chút: “Nói thật, có chút —— ”
Khí tức nhẹ nhàng mềm mại phất qua, giống như cảm giác bị điện giật từ lòng bàn tay lẻn đến xương cột sống, hắn như mèo bị chấn kinh nhảy dựng lên, lắp bắp nói: “Cậu Cậu Cậu Cậu làm gì?!”
Tiếu Thanh Sơn nhấc lên cái đầu cúi thấp, mê man mà nhìn về phía hắn: “Xuy khí cho cậu? Không phải nói thổi một chút là tốt rồi sao?”
Diệp Dịch hỏng mất: “Đó là dùng để giảm đau!”
Tiếu Thanh Sơn liếc chéo: “Ngược lại cậu không khẩn trương đi? Hữu hiệu là được.”
Diệp Dịch: “…” Hắn là không khẩn trương, thế nhưng nơi nào đó không bị hắn khống chế rất hồi hộp!
Diệp Dịch nhắm mắt lại, hầu kết lăn, đè xuống một số ý nghĩ không đúng lúc, nói tiếp lời hắn lúc nãy chưa nói xong: “Mà tôi căng thẳng không phải sợ sệt, mà là một loại hưng phấn —— cậu hiểu được đi?”
Nói xong lời cuối cùng, thiếu niên trong mắt như là ngôi sao nhu hòa, sáng lấp lánh.
Tiếu Thanh Sơn nở nụ cười, lôi kéo Diệp Dịch leo lên vũ đài.
Hắn đương nhiên rõ ràng, đó là ý đồ khiến khán giả vì cậu hoan hô, vì cạu vỗ tay, làm cho tất cả mọi người đều chìm đắm bên trong diễn xuất không thể tự thoát ra được ham muốn cường liệt chinh phục.
Sắc đen trên sân khấu, đèn tụ quang từ trước đến sau lần lượt mở ra, chứa đựng ánh sáng.
**
Tả Đàn Đàn cúi thấp đầu, trong ống nghe phát hình album nam thần, trên màn ảnh điện thoại di động là đoàn đội MV của nam thần.
Cọ đối với biểu diễn trên sân khấu hoàn toàn không có hứng thú, làm bé ngoan ngồi ở bên trong ghế khán giả, chỉ là sợ giáo viên chủ nhiệm đột nhiên kiểm tra thôi.
Hoạt động vui chơi giải trí ở Nhất trung rất phong phú, bên trường tình cờ cũng sẽ gửi lời mời dàn giao hưởng đến tổ chức buổi hòa nhạc, cô đối với việc ứng phó loại hoạt động tập thể này đã có kinh nghiệm.
Chỉ là lần này trong hội trường bầu không khí tựa hồ đặc biệt nhiệt liệt, nữ sinh bên cạnh kêu gào sắp xuyên thấu tai nghe của cô rồi—— phải biết cô là dựa vào bộ tai nghe này, chịu đựng qua vô số bạn cùng phòng ngáy như tiếng nổ lớn ban đêm đó!
Lại một sóng tiếng thét chói tai vang lên —— không bằng nói từ sau khi vũ đài một lần nữa thắp sáng, tiếng thét chói tai liền không có ngừng, em gái ở bên cạnh lần thứ hai hóa thân thành gà ục ục rít gào, Tả Đàn Đàn rốt cục không thể nhịn được nữa lấy xuống tai nghe, nhìn phía vũ đài.
Chương trình của lớp 20 kia đẹp đẽ như vậy sao?
Làm một bé cẩu chỉ truy siêu sao, cô xem vô số MV vũ đạo, chương trình bình thường hoàn toàn không lọt nổi mắt xanh của cô. Hơn nữa nghĩ cũng biết, học sinh dàn dựng và luyện tập tiết mục thì làm sao ưu tú, cũng bất quá là trình độ nghiệp dư, cùng nhóm nhạc tiếp thụ qua huấn luyện chính quy hoàn toàn không thể so sánh.
Bởi vậy, Tả Đàn Đàn nhìn, chỉ là đơn thuần thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình mà thôi.
Cô vốn là ôm dự định “Xem một phút, tiếp theo sau đó liếm nam thần của chính mình”, nhưng không ngờ sau một phút, cô một bên điên cuồng rít gào, sử dụng tuyệt học suốt đời chó truy siêu sao đánh CALL, một bên ở trong lòng khóc ròng ròng: Xin lỗi nam thần, iêm là người con gái bất trung!!! Thế nhưng hắn thật sự đẹp mẹ nó thật đẹp troai!!!
( Đêm vĩnh viễn) là một bộ nhạc kịch rok and roll nổi danh thế kỷ trước thập niên sáu mươi, kể về một vị bạo quân trong thần thoại phương tây hoang đường tuyệt luân, đáng tiếc nhân sinh đáng thương.
Đoạn vũ đạo lớp hai mươi múa, là bạo quân trước khi chết tự ngẫm lại một đời của mình.
Trên sân khấu biểu diễn, đúng là cảnh tượng hắn khi còn trẻ đươc vạn dân kính yêu.
Mọi người vây ở xung quanh hắn, ca tụng quân vương thần thánh cùng cao thượng, ca ngợi trí tuệ cùng dung mạo của quân vương.
Thủ thế phóng đãng, bước nhảy bất kham, động tác thiếu niên thiếu nữ triển lộ ra nội tâm dân chúng cuồng nhiệt, như thú hoang phát điên trong rừng sâu.
Mà hai người thiếu niên múa chính, một người trong đó đẹp trai đến nhân thần cộng phẫn, đóng vai chính là kỵ sĩ trung thành nhất của bạo quân —— hắn làm bạn ở bên người quân vương, lợi kiếm trong tay vô cùng sắc bén, vì hắn loại trừ hết thảy uy hiếp.
Mà quốc vương thiếu niên, giờ khắc này vẫn hăng hái, lộ hết ra dáng dấp sắc bén.
Hắn thuần phục ác long, khinh ngửi hoa tường vi, dẫn theo đội kỵ binh chinh phục vô số quốc gia.
Hắn đứng ở đỉnh núi, nhìn ngoài khơi vô tận, áo choàng màu xanh lam theo gió lay động.
Dã tâm của hắn không dừng lại ở đây, móng ngựa hơi ngưng lại, lại lần nữa bắt đầu hành trình mới.
Đèn truy quang đuổi theo thân ảnh bạo quân, ánh đèn chói mắt khiến da thịt nguyên bản của hắn trắng noãn tăng thêm một vệt sắc sáng lên.
Mồ hôi dọc theo đường nét duyên dáng dưới cằm lướt xuống, tại trên cổ thon dài nhẵn nhụi lưu lại một đạo mồ hôi ướt nhẹp, biến mất vào bên trong áo khoác màu đen.
Đi kèm động tác độ khó cực cao trồng cây chuối một tay, áo cánh đè lên, lộ eo thon mạnh mẽ mà tinh tế.
Dưới đài lập tức bùng nổ ra một trận rít gào cùng huýt sáo, vô số bàn tay giơ cao điện thoại di động quay chụp một màn khiến người ta sôi sục một.
Mọi cử động của thiếu niên đều mang theo mị lực khiến người mê muội, hắn chính là quân chủ đội vương miện kim cương, cầm trong tay bảo kiếm, dưới vương tọa là kim ngân châu báu chồng chất thành núi.
Không cần quá nhiều ngôn ngữ, chỉ bằng một cái ánh mắt, có thể khiến cho tất cả mọi người đối với hắn quỳ bái, khát vọng đi hôn mũi chân hắn.
Bọn họ vì hắn điên cuồng, vì hắn mù quáng, thậm chí nguyện ý vì hắn dâng ra tính mạng của chính mình, chỉ nguyện đổi được cái nhìn của hắn.
Cuối cùng, thần linh kiêng kỵ uy vọng bạo quân, nữ thần hạ xuống thần phạt, hắn chịu đựng bảy ngày bảy đêm dằn vặt sau đó chết đi.
Dân chúng không lại vì hắn cuồng si, bọn họ đem vòng hoa bẻ gẫy, giơ trường thương đem bạo quân đuổi ra ngoài.
Bạo quân mất đi tất cả, vương miện của hắn ném mất, bảo kiếm gãy đoạn, trên người đừng nói là kim ngân châu báu, cho dù một đồng tiền cunf4 không tìm ra được.
Thế nhưng kỵ sĩ vẫn đi theo ở bên cạnh hắn, không quản bạo quân lại nhục mạ hắn thế nào, cũng không muốn rời đi.
Anh hùng mạt lộ, thất bại nặng nề, đệm nhạc trở nên bi thương, mà bên trong hội trường tiếng thét chói tai đã biến mất, thay vào đó chính là lúc ẩn lúc hiện khóc nức nở.
Tả Đàn Đàn cùng em gái bên cạnh ôm nhau, khóc thút thít nói rằng: “Bọn họ tại sao có thể như vậy, bạo quân thật đáng thương.”
“Rõ ràng mọi chuyện hắn làm cũng là vì tốt cho nhân dân, cũng bởi vì nữ thần nói một câu, bọn họ liền đem hết thảy đều lật đổ, không cảm thấy chính mình quá tàn nhẫn sao?”
“Lỗ Tấn nói, bi kịch chính là đem tất cả đồ vật tốt đẹp hủy diệt cho người xem, mà ta còn cảm thấy không công bằng đó!”
Trên sân khấu bạo quân rũ mắt xuống, che ngực, thoáng như một đóa hoa hồng khô héo, trong nháy mắt mắt trời mọc lên đó triệt để chết đi.
Vinh quang tất cả đều tiêu tan, hắn lưu lại chỉ là một bộ khung xương.
Nhưng một màn kế tiếp, lại làm cho không khí của hiện trường hoàn toàn nổ tung!
Chỉ thấy Diệp Dịch đưa tay kề sát ở trên eo Tiếu Thanh Sơn, mà Tiếu Thanh Sơn đáp lại đưa tay khoát lên trên vai của hắn, mũi chân chỉa xuống đất, một cái mạnh mẽ xoay tròn, song phương trao đổi vị trí.
“Ngọa tào ngọa tào ngọa tào xảy ra chuyện gì?!”
“A a a a ôm một cái rồi!”
“Tôi thành chuột rít gào, tôi tại chỗ thăng thiên!”
Nhưng sau tiếng thét chói tai, bọn họ rất vui sướng nhận thức đến tình cảnh này nghãi là gì.
Nhạc khúc vắng lặng lần thứ hai mãnh liệt, ngày thứ bảy ban đêm, bạo quân thoi thóp thừa nhận kỵ sĩ là bằng hữu của hắn, cũng khẩn cầu kỵ sĩ tự tay kết thúc tính mạng của chính mình.
Kỵ sĩ đáp ứng cầu xin của vương, rút ra trường kiếm đã từng vì bạo quân chặn qua vô số công kích, cắt đứt cổ họng của hắn.
Diệp Dịch lùi tới phía sau Tiếu Thanh Sơn, nhẹ tay dán vào cánh tay cậu, đem cậu giả tạo khép lại bên trong ngực. Người trong ngực trở tay ôm lấy cổ của hắn, mang theo cậu chậm rãi hạ eo. Hai người chặt chẽ dán vào nhau, ánh mắt đối nhau, hơi thở ấm đan xen vào nhau.
Trên bả vai tay dời đến bên hông, cách áo khoác cũng có thể cảm giác được nguồn sức mạnh của tay hắn. Tiếu Thanh Sơn thuận thế xoay tròn, đổ xuống, mà Diệp Dịch thì lại quỳ một chân trên đất, ôm vòng eo của hắn, cuối cùng động tác này phảng phất như điệu waltz chào cám ơn, cũng chính là nhạc kịch cuối cùng —— ánh mặt trời lên, bạo quân ở trong lòng kỵ sĩ rơi vào yên giấc ngàn thu.
Âm nhạc im bặt đi, toàn trường yên tĩnh, trong chốc lát, tiếng hoan hô cùng tiếng vỗ tay dùng tư thế bài sơn đảo hải (?)bộc phát ra, cơ hồ muốn lật tung nóc nhà.
(?): Dời non lấp bể
Rõ ràng chỉ là vũ đạo diễn dịch đơn thuần, nhưng bọn họ lại phảng phất thân lâm kỳ cảnh, thấy tận mắt nhân sinh bạo quân leo lên thần đàn lại bi thảm ngã xuống. Trước đó, bọn họ chưa hề biết chính mình có thể vì một câu chuyện thần thoại xưa hư cấu vừa cười vừa khóc, như vậy cam giác thực chân tình mà tập trung vào sướng vui đau buồn của bản thân.
Sau khi Tiếu Thanh Sơn nghiêng mình xuống sân khấu, tiếng vỗ tay cũng thật lâu không tiêu tan, còn có fan girl fan boy hô to “Nữa đi”, hi vọng có thể nhìn bọn họ tái diễn một lần.
Chỗ ngồi khách quý, một vị lão nhân tóc trắng xoá gật đầu tán dương: “Ha ha, các bạn học đều rất có tinh thần phấn chấn, lão già như tôi muốn đi lên múa một phen.”
Tiền hiệu trưởng cười nói: “Người trẻ tuổi mà, có sức sống.”
Lão nhân vuốt vuốt chòm râu: “Cái người múa chính đặc biệt không tồi, là nghệ thuật sinh của trường học các ngài sao? Không biết hắn có tính toán đến Yến diễn của đại học không?”
Tiền hiệu trưởng kinh ngạc, ông lão này là lão nghệ thuật gia đức nghệ song hinh, không nghĩ tới múa chính của lớp 20 có thể được đánh giá cao như thế.
Bất quá thiếu niên kia, hắn nhớ tới là con lớn nhất của Cố Học Hải, gọi là Cố Tô?
Tiền hiệu trưởng nói: “Vậy ngài đoán chừng phải thất vọng rồi, cậu ấy tựa hồ không có ý này.”
Lão nhân: “Ai, nhưng đáng tiếc nha. Được rồi, lão gia tử lại từ đầu tìm cái cây cải đỏ tưới nước bồi dưỡng đi.”
Ở trong phòng cứu thương, Lâm Nguyệt nhận được video chuyển tiếp từ bạn bè, một khắc nhìn thấy Diệp Dịch ôm Tiếu Thanh Sơn kia, “Phốc” mà phun ra nước sôi trong miệng hét lên, căm giận mắng: “Mịa nó Diệp Dịch cậu cái đồ không biết xấu hổ, nói cẩn thận bỏ động tác này! Còn dám ôm nam thần của lão nương, xem tôi ngày mai đánh chết cậu!”