Hướng Dẫn Dưỡng Thai Của Tiên Tôn Bạch Thỏ

Chương 69: Thỏ Sói Và Hồ Ly 6


Đọc truyện Hướng Dẫn Dưỡng Thai Của Tiên Tôn Bạch Thỏ FULL – Chương 69: Thỏ Sói Và Hồ Ly 6


Lại trôi qua hai ba ngày Vân Như Hứa nhận được tin tức từ chim vàng anh.

Gặp qua tộc hồng hồ trên Kỳ Minh Sơn là một con báo đốm đã mở linh thức.

Vân Như Hứa tìm được con báo đốm đó ở rừng cây phía sau núi.

“Ngươi gặp hồng hồ ở đâu?”
Báo đốm vẫn chưa thể hóa thành hình người nhưng không trở ngại Vân Như Hứa nghe hiểu nó nói.

Nó nằm dưới tán cây mài vuốt trên thân cây: “Không phải ta, là cha ta gặp qua.”
Vân Như Hứa: “Cha ngươi đâu?”
“Cha ta không mở linh thức, đã sớm qua đời.” Báo đốm nói: “Lúc cha ta còn nhỏ gần hang động của chúng ta từng có một ổ hồng hồ.

Sau đó không biết là gặp phải thiên địch hay thợ săn, trong một đêm cả nhà hồng hồ biến mất.

Lúc cha ta đi tìm họ chỉ thấy lông hồ ly đầy đất cùng vết máu, hơn phân nửa là dữ nhiều lành ít.”
Ánh mắt Vân Như Hứa trầm xuống: “Nói như vậy…”
“Họ chưa chắc đã chết, hồ ly rất thông minh sao dễ dàng chết như vậy” Báo đốm ngáp, tiếp tục nói: “Cha ta nói có lẽ họ đã trốn, dù sao từ đó về sao chúng ta không thấy được hồng hồ trên Kỳ Minh Sơn nữa.”
Vân Như Hứa tạm biệt báo đốm về nhà, hiếm khi có lúc tâm phiền ý loạn.

Dù ổ hồng hồ kia sống hay chết, Lê Cửu muốn tìm được người nhà trên Kỳ Minh Sơn, chắc chắn không thể.

Lời của báo đốm cũng nhắc Vân Như Hứa một chuyện, Lê Cửu là vì mở ra linh thức lại thêm cơ duyên xảo hợp hóa người mới có thể sống tới giờ.

Nếu người nhà Lê Cửu không mở linh thức, một đám hồ ly nhỏ bình thường có thể sống bao nhiêu năm?
Ðã là giữa mùa hè, không khí buổi chiều nặng trĩu, bầu trời u ám như lập tức muốn mưa vậy.

Vân Như Hứa về tới định viện, Vân Nặc đang luyện kiếm trong sân.

Vân Như Hứa hỏi: “Sao hôm nay đệ không ra ngoài chơi với con hồ ly ngu xuẩn kia?”
Vân Nặc thu kiếm thấp giọng trả lời: “Cửu Cửu đi.”
“Ði?” Vân Như Hứa nhíu mày: “Hắn di dâu?”
Vân Nặc lắc đầu: “Ðệ không biết.”
Ðôi mắt Vân Như Hứa khẽ động như muốn nói gì.

Vân Nặc nhìn hắn, ám chỉ nói: “Cửu Cửu mới ra ngoài hẳn là chưa rời khỏi Kỳ Minh Sơn.

Nếu hiện tại ca ca đi tìm có lẽ sẽ đuổi kịp.”
“Ca tìm hắn làm gì?” Vân Như Hứa cười cười, đi về phòng ngủ của mình: “Hắn thích đi đâu thì đi, dựa vào cái gì ca phải đi tìm hắn.”
Vân Nặc mím môi, không đợi bé nói gì Vân Như Hứa dã khép lại cửa phòng.

Bé thở dài lắc đầu.

Trong phòng, Vân Như Hứa lăn qua lăn lại trên giường mấy vòng, làm sao cũng không tĩnh tâm được.


Lê Cửu ở với hắn gần nửa tháng, khắp phòng này đều là mùi của hồ yêu nhỏ.

Vân Như Hứa càng phiền muộn, hắn buồn bực kéo chăn qua đầu, tiếng sấm vang lên,bầu trời âm u hơn nửa ngày rốt cuộc bắt đầu mưa.

Một hồi sau Vân Như Hứa vén chăn ngồi dậy nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chân trời hoàn toàn tối lại, từng giọt từng giọt mua rơi lên mái hiên,lộp bộp vô cùng ầm ĩ.

Trời mưa tới đột ngột, mưa như trút nước, xa xa trong núi rừng cuộn lên mây mù, chim chóc và thú dữ chạy tán loạn.

Trong thời tiết quỷ quái này, con hồ ly ngu xuẩn kia muốn chạy đi đâu?
Vân Như Hứa đợi lại đợi thực sự không chịu nổi liền đứng đậy đẩy cửa phòng
Vân Nặc đứng ở cạnh cửa, hẳn là đang định gõ cửa.

Vân Như Hứa hơi không nhịn được, khụ một tiếng hỏi: “Có chuyện gì không?”
“Ðệ…” Vân Nặc chần chờ rồi nói: “Ðệ…đệ muốn nhờ ca ca chuyện của Cửu Cửu.”
Mưa rơi càng lúc càng lớn, Vân Như Hứa nhẫn nhịn ôn nhu nói: “Ðệ nói di.”
Vân Nặc nói: “Đệ và Cửu Cửu là mới quen vào ngày đệ về nhà, đệ gặp hắn dưới chân núi, hắn muốn lên núi kiếm phụ mẫu nên đệ dẫn hắn xuyên qua kết giới cha lập ra.”
“…Trước dó Cửu Cửu không cho đệ nói nên đệ không nói thật với ca ca.”
“Đệ với Cửu Cửu là bằng hữu không sai, nhung chúng ta mới quen không bao lâu không có quan hệ khác.”
Bé nói tới đây thì trầm mặc sau đó hỏi tiếp: “Ca ca thực sự không đi tìm hắn?”
“Ca…”
Vân Nặc nghĩ nghĩ nhỏ giọng hỏi: “Ca ca đây là đang định ra ngoài?”
Vân Như Hứa nghẹn, hoảng hốt nói: “Ðương, đương nhiên không, ta ra ngoài làm gì, ta định hóng mát trong sân.”
Vân Nặc nghiêng đầu nhìn lỗ tai Vân Như Hứa đỏ lên, khóe miệng cong lên: “Lúc ca ca nói dối tai sẽ đỏ lên, đệ đã sớm biết.”
“Đệ…”
“Thực ra ca ca rất để ý tới Cửu Cửu đúng không, chỉ là ca luôn nghĩ Cửu Cửu thích đệ mới giận hắn.” Bé nói tới đây, ánh mắt lộ ra ý cười giảo hoạt: “…Nhưng rốt cuộc ca ca tức giận vì nghĩ Cửu Cửu thích đệ hay là bởi vì giận hắn chỉ lo chơi với đệ, lúc nào cũng trốn ca?”
Vân Như Hứa thở hổn hển: “Vân Nặc!”
“Ở.”
“Về phòng phòng! Hiện tại, lập tức, ngay bây giừ!”
Vân Nặc nghịch ngợm cười cười xoay người quay về phòng.

Vân Như Hứa nhìn sấm chớp rền vang nơi chân trời, dùng pháp thuật tạo ra màn chắn chắn mưa trên đỉnh đầu rồi trực tiếp đi vào màn mưa.

Vân Như Hứa men theo mùi quen thuộc tìm kiếm trong núi, trong chốc lát đã tìm được người muốn tìm trong thụ động nhỏ.

Thụ động: Hang trong cái cây.

Lê Cửu biến trở về nguyên hìn ôm chặt đuôi núp trong thụ động tránh mưa.

Thụ động thật sự là quá nhỏ, gần nửa cái đuôi của y còn lộ ra ngoài bị nước mưa thấm ướt, lông tơ màu đỏ xinh đẹp dính bùn đất nhìn qua bẩn thỉu.

Tiếng sấm chớp vang lên, mỗi tiếng sấm vang lên hồ ly nhỏ liền run rẩy, dáng vẻ vô cùng đáng thương.

Vân Như Hứa đi lên, màn chắn trên đỉnh đầu tự động mở rộng che lên con hồ ly kia.


Nhưng hồ ly không chút chú ý tới có người lại gần, đầu y chôn trong đuôi, cuộn mình thành một quả cầu lông, không biết vì lạnh hay sợ hãi, đôi tay hồ ly run run.

Vân Như Hứa chọt lỗ tai y: “Này, ngươi không sao chứ?”
Hồ ly ngẩng đầu, mờ mịt chớp chớp mắt.

“Ngao ô ô!” Hồ ly nhỏ thấy rõ người trước mắt, hai chân trước duỗi ra nhào lên người Vân Như Hứa, cọ một thân nước bùn lên người hắn.

“Không được lộn xộn.” Vân Như Hứa khiển trách một tiếng: “Không phải là đã tới tìm ngươi sao? Thực sự là….!tránh mưa cũng không biết tìm nơi tốt, quả nhiên là hồ ly ngu xuẩn.”
“Ô…” Hồ ly nhỏ khẽ nức nở, không dám phản bác.

Vân Như Hứa ôm hồ ly nhỏ quay đầu nhìn phương hướng lúc đi tới, một người một hồ ly nhanh chóng tìm được sơn động có thể tránh mưa.

Vân Như Hứa thi pháp nổi lửa, đặt hồ ly nhỏ ướt nhẹp bên cạnh đống lửa sưởi ấm.

Hồ ly nhỏ không chớp mắt nhìn hắn, mặc hắn lật đuôi mình qua lại hơ khô bên đống lửa.

Vân Như Hứa cười nói: “Hiện tại không sợ ta nướng ngươi ăn?”
“Sợ….” Hồ ly nhỏ hơi co rúm lại không né tránh.

Dáng vẻ này của hắn thật sự là quá mức ngoan ngoãn, Vân Như Hứa thuận thế xoa xoa đầu lông mềm mại của hồ ly nhỏ, nói: “Không ăn ngươi, yên tâm đi.”
Lê Cửu chớp mắt, mềm mại hỏi: “A Hứa ca ca, sao ngươi lại tới đây nha?”
Động tác Vân Như Hứa dừng lại, tức giận nói: “Ta nói ta đúng lúc đi ngang qua, ngươi tin không?”
“Vậy thì đi ngang qua đi.” Lê Cửu càng vui vẻ hơn.

Y nâng đuôi lấy lòng cuốn lấy cổ tay Vân Như Hứa, thấy đối phương không tránh né thì đánh bạo thân mật cọ cọ đầu vào lòng bàn tay Vân Như Hứa.

Lê Cửu thân mật cọ cọ Vân Như Hứa hồi lâu, càng lúc càng lớn mật đi lên, Vân Như Hứa không nhịn được đè y lại: “Ngươi có muốn hơ khô không hả, không được lộn xộn.”
Không biết tay hắn đụng trúng nơi nào, Lê Cửu bị đau ngao một tiếng, mắt dâng lên hơi nước.

Vân Như Hứa nhướng mày, ngón tay nhẹ nhàng nhấn lên chỗ vừa chạm.

Chân sau sưng lên không biết xương có bị gãy không
Vân Như Hứa hỏi: “Chân ngươi bị sao vậy?”
Lê Cửu rút chân sau, thấp giọng trả lời: “Té, té ngã…”
Vân Như Hứa giận không chỗ phát tiết, dạy dỗ: “Ngươi là một con hồ yêu, té một cái là có thể té cái chân ra thành như vậy sao, ngươi có tiền đồ hay không vậy?”
Lê Cửu cúi đầu không trả lời.

Mưa mùa hè tới nhanh đi cũng nhanh, trời rất nhanh đã tạnh mưa.

Lê Cửu biến về hình người, Vân Như Hứa cõng y đi trong rừng.

Vân Như Hứa liên miên cằn nhằn: “Trước cùng ta trở về, chờ đùi người lành lại lại nói.


Dáng vẻ này của ngươi đừng nói là đi tìm người nhà, ngay cả bản thân ngươi cũng không thể ra khỏi Kỳ Minh Sơn.”
Lê Cửu chớp mắt: “Ngươi đều biết?”
“Biết.” Vân Như Hứa nói: “Ngươi bị ngốc đúng không, thời gian từ nhỏ tới lớn A Nặc ở Kỳ Minh Sơn không bằng một phần ba của ta, có chuyện không biết thì hỏi ta, kéo đệ ấy chạy xung quanh làm gì?”
“Ta..” Lê Cửu mở hồ nghe ra cái gì, thẳng đầu: “A Hứa ca ca là tìm thấy manh mối gì sao?”
Vân Như Hứa nói: “Hơn mười năm trước, thực sự có động vật gặp qua phụ mẫu ngươi trên Kỳ Minh Sơn.”
Lê Cửu mở to hai mắt: “Vậy họ…”
“Chỉ là mười năm trước họ đã biến mất không còn tăm hơi, nghe nói hẳn là…” Vân Như Hứa suy tư một lúc, không nói hết toàn bộ mọi chuyện ra: “Hẳn là họ đã chuyển đi, giờ ở đầu thì không ai biết.”
Mắt Lê Cửu ảm đảm: “Như vậy a…”
Vân Như Hứa nói: “Ngươi không cần lo lắng, sau này ta sẽ cùng ngươi tìm, chung quy vẫn sẽ tìm được.”
“Sau này…?”
“Đó là đương nhiên.” Vân Như Hứa hùng hồn nói: “Chỉ bộ dạng này của ngươi, không đợi ngươi tìm thấy ngươi đã mất mạng.”
Lê Cửu chần chờ: “Nhưng…ta sẽ ở đâu nha?”
Vân Như Hứa dừng chân nghiêng đầu nhìn y: “Ngươi ở nhà ta, ta bạc đãi ngươi sao?”
“Không, không có…” Lê Cửu nghe rõ ý tứ hắn, dúi đầu lên vai Vân Như Hứa, mỉm cười thấp giọng nói: “Ta sợ ngươi chê ta phiền, cảm thấy ta đáng ghét.”
Vân Như Hứa không hiểu gì cả: “Ta chê ngươi phiền lúc nào?”
“Ngày ta vừa mới tới ngươi kêu ta cách xa Nặc Nặc.

Sau đó ta muốn ngủ cùng Nặc Nặc ngươi không đồng ý, còn nói ta phiền phức.

Còn có…” Lê Cửu bẻ ngón tay đếm, đếm từng chuyện từng chuyện.

“Được rồi.” Vân Như Hứa mất tự nhiên cắt ngang y: “Là lỗi của ta, ta xin lỗi không được sao? Sau này ta sẽ không đối với ngươi như vậy nữa.”
“Thật không?”
“Thật.”
“Vậy ngươi sẽ đối tốt với ta sao? Như đối với Nặc Nặc vậy.”
Vân Như Hứa nghĩ nghĩ, trả lời: “Không thể.”
Lê Cửu mất mác cúi đầu, lại nghe Vân Như Hứa nói: “Nhưng ta có thể đối với ngươi tốt hơn hiện tại, chỉ đứng sau cha a cha và Mao Đoàn, ngươi đứng thứ tư.”
Lê Cửu ngây người, vui vẻ, chôn đầu cọ cọ cổ Vân Như Hứa: “Tốt, thứ tư cũng tốt, ta thật vui vẻ nha ca ca.”
“Đừng làm rộn, thu tai hồ ly của ngươi vào đi, nhột lắm!”
Vân Như Hứa nghĩ nghĩ nói: “Đúng rồi ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Lê Cửu: “Chuyện gì?”
Vân Như Hứa chần chờ, thăm dò nói: “Ngươi phải đáp ứng với ta, biết rồi không được sợ cũng không được chạy.”
“Ân!”
Hai người đi tới cửa đình viện, Vân Như Hứa đang định mở miệng, giương mắt đã thấy Vân Nặc đứng trong đình viện, sắc mặt hiếm khi mất tự nhiên.

Vân Như Hứa hỏi: “Mao Đoàn, sao đệ lại đứng ngây người ở đó?”
“Ca, ca, cha bọn họ…”
“Thế nào?”
“Không có thế nào, chỉ là đã về mà thôi.”
Bên trong nhà chính truyền tới thanh âm của Vân Dã, cửa phòng mở ra, hắn ôm Bạch Đồ dựa nghiêng cạnh cửa, ánh mắt rơi lên người thiếu niên sau lưng Vân Như Hứa, như có điều suy nghĩ nheo lại.

Hắn nhõng nhẽo cứng rắn hồi lâu mới có thể làm Bạch Đồ đồng ý bỏ xuống sự vụ ở đây đi với hắn tới thế giới thực chơi đùa một phen.

Nhưng chưa đợi hắn chơi vui sướng thì nhận được thư Vân Như Hứa gửi tới.

Tuy Vân Dã đã trả lời nhưng Bạch Đồ vẫn luôn lo lắng trên Kỳ Minh Sơn có thể đã xảy ra chuyện, không có tâm tư chơi đùa lôi kéo Vân Dã về Kỳ Minh Sơn.

Vân Dã vốn nghẹn một bụng lửa, kết quả vừa vào cửa lập tức ngửi được mùi hồ yêu xa lạ.

Vân Nặc thành thật, chỉ mới hỏi đã biết mọi thứ.


Chỉ vì con hồ ly mà hưng sư động chúng truyền tin cho họ không nói, còn phá hỏng kỳ nghỉ ngọt ngào của hắn và sư tôn.

Vân Dã hít một hơi thật sâu vỗ vỗ vai Bạch Đồ, nghiêng đầu thì thầm gì đó với y.

Bạch Đồ gật đầu xoay người vào phòng.

Hạ: Nhắc lần cuối, dù sao cũng chương cuối rồi, làm ơn để đúng nguồn giùm cái, Antuha hay Tử Hạ cũng được.

Vân Dã nói với Vân Nặc: “Tiểu Mao Đoàn, đi vào nhà với cha đi.”
Vân Nặc chần chờ chút đi theo Bạch Đồ vào phòng.

.

Chuyên trang đọc truyện # TrùmTru yện.

com #
Vân Như Hứa thả Lê Cửu lên ghế trong sân, chần chờ mở miệng: “A cha, con…”
Vân Dã tựa vào cửa, nghiến răng, đầu ngón tay mơ hồ lóe lên ánh sáng nhạt: “Ta hy vọng con giải thích rõ cho ta về bức thư đó, Tiểu Hôi Cầu.”
“Đừng đừng đừng, a cha đừng! Ngao!”
Nhưng hắn nói không nhanh bằng động tác của Vân Dã, ánh sáng kia rơi lên người Vân Như Hứa, thân hình hắn biến mất, tại chỗ chỉ còn lại con thỏ xám nhỏ đáng yêu mềm mại.

“A a a a a…!”
“Ngao….”
“Đừng tới đây a a a Nặc Nặc cứu mạng!”
“Ngao…”
Trong nhà chính, Bạch Đồ đứng sau cửa sổ nhìn đình viện gà bay chó sủa, bất đắc dĩ lắc đầu.

Lần này e rằng sẽ nháo loạn một trận.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tác giả có lời muốn nói:
Phiên ngoại của nhóm con tới đây kết thúc, ta nghĩ dừng truyện ở đây tương đối tốt, để lại không gian tưởng tưởng, mọi người có thể tự não bổ tương lai sớm dự báo gà bay chó sủa.

Tiểu Hôi Cầu và Tiểu Mao đoàn còn chưa lớn, đường họ phải đi còn rất dài nhưng ta chỉ có thể đi cùng họ tới đây~
Toàn văn chính thức kết thúc, sau này hẳn không còn phiên ngoại, quyển này viết rất vui, hy vọng mọi người thấy hà lòng, cảm ơn mọi người một đường làm bạn.

– ———————-
Hạ: Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.

Cứ tưởng còn lâu lắm mới hết nhưng không ngờ cũng nhanh.

Thật ra không biết bản thân nên vui hay nên buồn vì truyện bị mấy trang khác lấy, vui vì rốt cuộc có người lấy truyện mình đăng buồn vì bị lấy truyện:)), dù sao cũng là vì mục đích cùng đọc nên thôi nhưng chán là có thành phần lấy truyện mình nhưng lại không nghi đúng nguồn, chán:)), không biết bên đó có chỉnh không nhưng thôi ghi như vậy ít nhất cũng đánh dấu đây là truyện mình edit.

Cảm ơn mọi người đã xem mình lảm nhảm.

Mong mọi người ủng hộ các truyện khác của mình luôn coi như cho mình động lực mình lấp hết đống hố đó.

Toàn văn hoàn —–1/4/2021——-4 tháng.

Chúc mọi người cá tháng tư vui vẻ ^-^
Toàn văn hoàn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.