Đọc truyện Hướng Dẫn Dưỡng Thai Của Tiên Tôn Bạch Thỏ FULL – Chương 64: Phiên Ngoại 5 Thỏ Sói Và Hồ Ly 1
Lúc sinh Tiểu Mao Đoàn họ không luống cuống tay chân như lần đầu.
Bạch Đồ không muốn mời đại phu, huống chi tu vi y cao, dù đại phu tới cũng không giúp được gì.
Vân Dã đặt Bạch Đồ vào ổ nhỏ, mình thì thủ ở bên cạnh cùng y, nhưng tuổi Tiểu Hôi Cầu quá nhỏ, không thể vào phòng.
Từ sáng Tiểu Hôi Cầu đã không được gặp cha, còn a cha nói cho bé biết đệ đệ sắp ra đời, dặn bé phải yên tĩnh ở ngoài rồi vào phòng luôn.
Tiểu Hôi Cầu chờ một mình ở bên ngoài, gấp đến độ đi vòng vòng.
Từ lúc bắt đầu sinh tới khi kết thúc trong phòng vô cùng an tĩnh, Tiểu Hôi Cầu dựa sát vào khe cửa nhưng không nghe thấy thanh âm gì.
Lần đầu Tiểu Hôi Cầu gặp tình huống như vậy, bé cũng không biết sinh con phải đợi bao lâu, bé chỉ biết cha vẫn chưa đi ra, bé gấp đến độ rơi nước mắt.
Tính ra lúc Tiểu Hôi Cầu ra đời tới nay đã qua năm sáu năm nhưng dáng vẻ vẫn không khác gì mấy năm trước.
Này cũng bình thường.
Tiên Yêu bình thường lúc hóa người đều là dáng vẻ đứa bé, như bé mới sinh ra chính là thỏ tiên tiên thể, trong hai năm đầu lớn lên nhanh sau đó sẽ chậm lại, vẫn luôn duy trì dáng vẻ đứa bé rồi dần sinh trưởng theo tu vi tăng lên.
Tuy còn là dáng vẻ của một đứa trẻ nhưng Tiểu Hôi Cầu hiểu chuyện hơn nhiều so quá khứ, gấp đến độ khóc lên nhưng cũng không quên lời a cha dặn phải im lặng.
Chỉ đành ngồi xổm cạnh cửa lén lau nước mắt, quả thực một chút thanh âm cũng không phát ra.
Lần sinh này xác thực tốn lâu hơn lúc sinh Tiểu Hôi Cầu, không biết qua bao lâu cửa phòng tự động mở ra.
Tiểu Hôi Cầu lập tức dừng rơi nước mắt, rón ra rón rén vào phòng.
Trong phòng có châm noãn hương, độ ấm vừa phải.
Trên giường đặt một ổ cỏ nhỏ, từ góc độ của Tiểu Hôi Cầu không thấy rõ tình huống bên trong, bé chỉ có thể thấy a cha nhà mình đang ngồi xổm bên giường thì thầm gì đó với bên trong.
Thấy Tiểu Hôi Cầu vào cửa, Vân Dã quay đầu nhìn bé lại ngẩn ra: “Tiểu tử ngốc, khóc cái gì mau tới xem đệ đệ con.”
Tiểu Hôi Cầu lau mắt: “Không, không có khóc…”
Bé đi lên phía trước, Bạch Đồ biến trở về nguyên hình cuộn người trong ổ cỏ nhỏ, nhìn qua hơi mệt mỏi nhưng tinh thần cũng không tệ lắm.
Thấy Tiểu Hôi Cầu tới y hơi chống thân, nhẹ giọng nói: “Tại sao khóc, đừng sợ, cha không có sao.”
Y vừa chống thân liền lộ ra quả cầu lông màu trắng giấu dưới người.
Tiểu Hôi Cầu kinh ngạc trợn to hai mắt.
Lông tơ Tiểu Mao Đoàn còn hơi ẩm ướt, bé mới được Bạch Đồ liếm qua một lần, trắng trắng giống hệt màu lông y, không nhìn kỹ căn bản không phân biệt ra được.
“Đây, đây chính là đệ đệ nha…”
“Đúng nha, đây là đệ đệ.”
Bạch Đồ hơi nhích về bên cạnh chút để Tiểu Hôi Cầu nhìn rõ hơn.
Tiểu Mao Đoàn an tĩnh nhắm mắt, không khóc cũng không nháo ngoan ngoãn co thành một cục lông dưới thân Bạch Đồ, vừa nhuyễn vừa nhỏ.
Tiểu Hôi Cầu nhìn trong chốc lát lại nhíu mày, nghiêm túc nói: “Đệ đệ không giống con.”
Bạch Đồ: “…”
Trước đó Bạch Đồ cũng chưa từng nghĩ tới Tiểu Mao Đoàn sẽ là sói trắng nhỏ.
Chỉ là hình thể bé nhỏ hơn sói con bình thường rất nhiều, không tới một nửa bàn tay nam tử trưởng thành.
Nhưng ngay cả như vậy, bé vẫn lớn hơn Tiểu Hôi Cầu chút, lúc sinh ra tiêu hao không ít sức lực của Bạch Đồ.
Bạch Đồ cúi đầu liếm liếm sói con trong lòng, không nói rõ lý do: “Nhưng đó là đệ đệ nha, Tiểu Hôi Cầu sờ sờ đệ đệ được không?”
Tiểu Hôi Cầu chớp chớp mắt, gật đầu: “Vâng.”
Bé cẩn thận đụng nhẹ lên người cục lông trắng đang nằm.
Như cảm giác có hơi thở xa lạ tới gần, Tiểu Mao Đoàn vội vàng chui vào lòng Bạch Đồ, sợ tới nức nở: “Anh ô….”
Nhãi con mới ra đời nhát gan, Tiểu Hôi cầu cũng không ngại chỉ kinh ngạc nói: “Đệ đệ thật mềm nha.”
Cảm xúc mềm mại kia làm bé càng thêm cảm nhận rõ được tồn tại của đệ đệ, nhận thức này lập tức làm Tiểu Hôi Cầu vui vẻ.
Không giống thì sao, đó chính là đệ đệ nha!
Bạch Đồ mới sinh xong cần nghỉ ngơi, Vân Dã không chút khách khí bắt đầu đuổi người: “Mau ra ngoài chơi, để cha con nghỉ ngơi.”
Tiểu Hôi cầu nhìn Vân Dã lại cúi đầu nhìn Tiểu Mao Đoàn, dáng vẻ luyến tiếc không muốn đi.
Chỉ là bé nhìn thấy rõ cha vô cùng mệt mỏi, lo lắng bản thân quấy rầy cha nghỉ ngơi, bé hiểu chuyện gật đầu ngoan ngoãn ra ngoài.
Cửa phòng khép lại, trong phòng lại an tĩnh.
Bạch Đồ kêu: “Vân Dã…”
“Sao vậy?”
Bạch Đồ ôm cục lông nhỏ vào lòng, ánh mắt hơi tối: “Hình như con…!là song nhi.”
Vân Dã ngẩn ra.
Song nhi và nam nữ thế giới này bình đẳng địa vị, nhưng bởi vì song nhi có thể sinh sản nên đã định trước họ trời sinh ốm yếu, dễ dàng găp nguy hiểm hơn.
Rốt cuộc vẫn có chỗ khác với nam tử bình thường.
Vân Dã thấy Bạch Đồ lo lắng, hắn cúi đầu phủng hai nắm lông trong ổ cỏ ở trong tay, ôn nhu nói: “Đừng lo lắng, con sẽ bảo vệ con thật tốt.
Có con ở đây không ai dám thương tổn con, cũng không ai dám thương tổn các ngươi.”
Sự thật chứng minh, Bạch Đồ lo lắng không phải không có lý.
Tiểu Mao Đoàn mới sinh ra đã bị ôm liên tục chỉ là may mắn hai người cha của bé không phải là nhân vật tầm thường, tìm đủ kỳ trân linh tài đút cho bé mới cải thiện cơ thể bé tốt hơn.
Không chỉ có cơ thể suy yếu, ngay cả biến hóa cũng chậm hơn Tiểu Hôi Cầu.
Lần đầu bé biến hóa cũng đã là chuyện ba tháng sau.
Hình người Tiểu Mao Đoàn xinh xắn, ngũ quan tinh xảo, đường viên nhu hòa hơn Tiểu Hôi Cầu rất nhiều, màu mắt rất nhạt hoàn toàn giống Bạch Đồ lúc trước.
Cộng thêm gương mặt mập mạp của trẻ con, nhìn thế nào cũng làm người thích.
Bạch Đồ và Vẫn Dã đều không có kinh nghiệm nuôi hài tử, Tiểu Hôi Cầu là nuôi thả lớn lên.
Đợi đến khi Tiểu Mao Đoàn lớn lên chút, đi lại không còn vấn đề hai vị cha cuối cùng cũng nhả ra, cho phép Tiểu Hôi Cầu dẫn theo đệ đệ ra ngoài chơi.
Trên Kỳ Minh Sơn sung túc linh khí, sinh linh tu hành cũng không ít.
Sau khi Vân Dã và Bạch Đồ định cư ở đây cũng không quấy rầy những sinh linh khác tu hành, ngược lại vì hai người tới nơi này không còn vật âm tà quấy phá nữa, coi như là phù hộ cho sinh linh nơi đây.
Mà làm nhi tử của hai người, địa vị Tiểu Hôi Cầu trong chúng sinh linh Kỳ Minh Sơn đương nhiên không cần nói cũng biết.
Dọc trên đường đi Tiểu Hôi Cầu vô cùng hưng phấp, gấp không kịp chờ muốn giới thiệu bằng hữu mình cho Tiểu Mao Đoàn.
“Đệ đệ phải theo sát ca ca nha, chỗ này rất dễ lạc.”
Sau cơn mưa trời lại sáng, hai nam đồng một lớn một nhả đi chầm chậm trong núi.
Hình người Tiểu Mao Đoàn cũng chỉ mới ba bốn tuổi, tay ngắn chân ngắn, đi trên đường núi hơi có phần khó khăn.
Bé chậm rãi đi theo phía sau Tiểu Hôi Cầu lại bởi vì lần đầu tiên ra cửa nên khẩn trương nắm chặt tay Tiểu Hôi Cầu.
“Ca ca, còn xa lắm không…” Tiểu Mao Đoàn giòn giã hỏi, trong đôi mắt sáng ngời hơi chút lo lắng.
Tiểu Mao Đoàn nhát gan, sau khi sinh ra vẫn luôn ở trong nhà dù ra ngoài cũng là Bạch Đồ hoặc Vân Dã ôm, chưa từng tự mình đi xa như vậy.
Tiểu Hôi Cầu nhìn ra bé sợ hãi liền nhéo nhéo mặt bé, rồi lại xoa xoa đầu: “Sắp tới rồi.”
Bé vừa dứt lời, trên cây đột nhiên truyền tới tiếng xào xạc.
Sau đó có thứ gì đó rơi xuống từ trên cây, phóng tới hai tiểu hài tử.
Tiểu Mao Đoàn từ dư quang thấy có gì đó phóng tới bản thân liền “A” một tiếng, bị dọa sợ tới trốn phía sau Tiểu Hôi Cầu.
Tiểu Hôi Cầu nhíu mày nhạy bén giơ tay bắt lấy vật đó.
Là tiểu quả tử đỏ tươi.
(trái tròn tròn đỏ tươi)
Bé ngẩng đầu thấy hai con sóc trên đỉnh đầu có nhúm lông trắng đứng trên nhánh cây, trong lòng ôm trái cây đang tò mò nhìn hai nam đồng dưới tàng cây.
Trán Tiểu Hôi Cầu buông lỏng: “Là các ngươi nha!”
Sóc con không biết nói chuyện, hơi nghiêng đầu nghi hoặc nhìn phía sau Tiểu Hôi Cầu.
Tiểu Mao Đoàn mới thực sự bị giật mình, tận lực giấu cả người ở phía sau Tiểu Hôi Cầu, hai tay nắm chặt tay Tiểu Hôi Cầu, không dám ngẩng đầu.
Tiểu Hôi Cầu vỗ vỗ bé: “Không sao nha Tiểu Mao Đoàn, họ là bằng hữu của ca.”
“Bằng hữu?” Tiểu Mao Đoàn ló đầu từ phía sau Tiểu Hao Cầu, hai con sóc đã leo xuống cây líu ríu bên chân Tiểu Hôi Cầu không ngừng, đôi mắt đen nhanh chuyển chuyển.
Tiểu Mao Đoàn nghe không hiểu bọn nó nói gì, chỉ nghe Tiểu Hôi Cầu nói: “Đúng nha đúng nha, là đệ đệ của ta.”
Sau khi nghe xong sóc con chảy lên cây, trong miệng líu ríu líu ríu gì đó, không bao lâu sau có càng nhiều động vật nhỏ từ các nơi chạy tới.
Cơ hồ là trong chớp mắt, đám động vật nhỏ đã bao vây Tiểu Mao Đoàn.
Tiểu Mao Đoàn mở to hai mắt.
Bé không biết những động vật nhỏ này nhưng bé có thể cảm nhận được những sinh linh này không có ác ý với bé, hơn nữa bé biết những sinh linh này là bằng hữu ca ca, rất nhanh không
còn sợ hãi nữa.
Trong đó có một con sóc nhảy đến phía trước Tiểu Mao Đoàn kéo vạt áo bé rồi lấy trong lòng hai quả đỏ đưa cho bé.
Tiểu Mao Đoàn chân tay luống cuống: “Đây, đây là cho ta sao?”
Sóc con gật đầu.
“Cảm ơn.” Tiểu Mao Đoàn nhận lấy trái cây, ngượng ngừng cười cười với sóc con.
Khi bé cười rộ lên đôi mắt sáng lấp lánh, dáng vẻ càng đáng yêu hơn so với trước.
Thế là Tiểu Hôi Cầu trà trộn trên Kỳ Minh Sơn nhiều năm mới giành được uy vọng trong đám tiểu đồng bọn từ đoàn sủng đến không ai hỏi thăm, chỉ trong một giây.
Tiểu Hôi Cầu ngồi xổm bên nước suối, nghiêng đầu nhìn đệ đệ bị các động vật nhỏ vây vào giữa trên cổ, chân mày vô thức nhăn lại.
Cũng không phải là để ý đến chuyện bằng hữu mình thích Tiểu Mao Đoàn, mà là….đệ đệ nhà mình đã chơi với đám động vật nhỏ này gần một canh giờ, trọn một canh giờ, vậy mà không thèm nhìn bé một cái.
Sau khi làm ca ca, ý thức trách nhiệm của Tiểu Hôi Cầu nhanh chóng tăng vọt, coi chuyện bảo hộ đệ đệ là quan trọng nhất.
Từ lúc Tiểu Mao Đoàn ra đời, ngoại trừ hai vị cha, bé cũng thân cận với Tiểu Hôi Cầu nhất.
Đây vẫn là lần đầu tiên Tiểu Hôi Cầu thấy bé chơi với người khác vui vẻ như vậy, còn hoàn toàn không để ý tới mình.
…Đột nhiên hối hận vì đã dẫn bé ra ngoài.
Thấy Tiểu Mao Đoàn không biết đã được đút bao nhiêu trái cây, Tiểu Hôi Cầu rốt cuộc không nhịn được đi tới: “Nên trở về nhà rồi.”
Miệng Tiểu Mao Đoàn còn dính chút chất lỏng, mờ mịt ngẩng đầu nhìn Tiểu Hôi Cầu.
Hai con sóc nhỏ một trái một phải ngồi trên vai bé, thân mật cọ cọ gương mặt mềm mụp của Tiểu Mao Đoàn.
“Đi ra đi ra.” Tiểu Hôi Cầu một tay đuổi hai con sóc đó đi, kéo Tiểu Mao Đoàn đứng lên.
Hai con sóc nhỏ bất mãn nhảy tới nhảy lui trên đất.
Tiểu Hôi Cầu bất mãn hơn chúng nó: “Nó là đệ đệ ta, đương nhiên phải nghe ta!”
Tiểu Mao Đoàn đúng lúc kéo kéo ống tay áo Tiểu Hôi cầu, thấp giọng nói: “Ca ca, đệ cũng muốn về nhà, chúng ta trở về thôi.”
Hoàng hôn, Tiểu Hôi Cầu cõng Tiểu Mao Đoàn đi trong rừng.
Tiểu Mao Đoàn nằm trên người Tiểu Hôi Cầu, tìm ở trong lòng chốc lát, móc ra một quả đỏ đút bên miệng Tiểu Hôi Cầu: “Ca ca ăn.”
Tiểu Hôi Cầu vốn không thích ăn rau quả, huống chi loại trái cây này không biết bé đã ăn biết bao nhiêu từ nhỏ tới giờ, đối với bé cũng không chút mới mẻ.
Bé lắc đầu: “Ca ca không ăn, đệ đệ ăn đi.”
Tiểu Mao Đoàn thật sự thích vị này, kiên trì nói: “Ăn ngon lắm.”
Tiểu Hôi Cầu không có biện pháp chỉ đành cắn một miếng.
Mùi vị trái cây ngọt ngào tan ra trong miệng, hai người ca một ngụm đệ một ngụm, chia xong trái cây.
Tiểu Hôi Cầu tâm tình tốt nhớ đến chuyện lúc nãy liền nghiêm túc nói với Tiểu Mao Đoàn: “Đệ không được cùng người khác chia trái cây.”
Tiểu Mao Đoàn ngây thơ nhìn bé: “Tại sao vậy?”
“Chính là không được.” Tiểu Hôi Cầu nghĩ nghĩ lại bổ sung: “Bởi vì bên ngoài có rất nhiều người xấu.”
Tiểu Mao Đoàn chớp chớp mắt: “Nhưng đó là bằng hữu của ca ca nha…”
Tiểu Hôi Cầu không biết nên giải thích như thế nào, bé đứng im nghiêm túc suy nghĩ một hồi, cho ra kết luận: “Đệ có thể chơi với họ nhưng không được để họ bóp mặt đệ.
Đúng, cũng không thể để cho họ ôm đệ, chỉ có ca và cha a cha mới có thể ôm!”.