Đọc truyện Hướng Dẫn Dưỡng Thai Của Tiên Tôn Bạch Thỏ FULL – Chương 52: Nhanh Sinh Đệ Đệ Ngao
Sau khi cả hai chính thức xác định quan hệ, Vân Dã càng thêm càn rỡ, từng giây từng phút dính y thì không nói, chưa nói hai câu liền lại gần nũng nịu đòi hôn hôn ôm ôm.
Bạch Đồ không chịu nỗi quấy rối bắt người từ tẩm điện ném tới đại điện chuyên xử lý sự vụ dành cho Ma Quân, buộc hắn làm chính sự.
Đại nhân Ma tôn dưỡng thương hơn một tháng lúc này mới kết thúc cuộc sống nghỉ phép của mình.
Từ sau khi Vân Dã bị thương, sự vụ thành Lâm Uyên đều giao cho Bạch Đồ và hai hộ pháp xử lý.
Vì Bạch Đồ ngại thân phận nên ít can thiệp vào sự vụ cơ mật, chỉ ở bên trợ giúp tiện thể truyền tin tức cho Vân Dã.
Cũng may Ma Uyên không xảy ra chuyện gì khẩn yếu trong đoạn thời gian này, những người trong Vạn Điệp Hải không muốn quy thuận đã hoàn toàn quét sạch, chỉ đợi quân bị quy thuận thu biên (thu nạp và tổ chức biên chế (lực lượng vũ trang)).
Không có đại sự nhưng tiểu sự không ít.
Nhưng đại nhân Ma tôn vẫn là dáng vẻ cà lơ phất phơ.
Trong điện Ma Quân, Bạch Đồ đặt một chồng thư hàm đợi Ma tôn phê duyệt lên bàn, nghe người bên cạnh lười biếng nói: “Sư tôn, con còn bị thương, ngồi khó chịu.”
Bạch Đồ nhìn chiếc ghế được đệm mấy lớp nệm mềm, nhẫn nhịn hỏi: “Vậy phải làm sao mới không khó chịu?”
Vân Dã lui về phía sau vỗ vỗ chân mình, đùa giỡn lưu manh: “Sư tôn ngồi ở đây con sẽ không khó chịu.”
Bạch Đồ: “…”
Một hồi sau, tiếng sói tru phát ra từ trong điện Ma quân, Bạch Đồ sửa sang lại y phục ngồi bên cạnh.
Cửa điện từ từ đóng lại từ bên trong chiếu ra thân ảnh Vân Dã ngồi nghiêm chỉ ngay đại điện, chuyên tâm đọc thư hàm.
Trong điện chỉ còn tiếng lật sách.
Dù Vân Dã không đứng đắn nhưng trên chính sự thì rất nhanh đã thu hồi lại tâm tư chơi đùa, chăm chú xử lý sự vụ tồn đọng.
Ngoài trừ thỉnh thoảng thảo luận với Bạch Đồ thì không nói gì khác.
Sau hai canh giờ, Bạch Đồ từ trong đống sách ngẩng đầu lên, người bên cạnh vẫn vô cùng chuyên chú phê duyệt thư hàm.
Y đứng lên đi tới trước mặt Vân Dã thêm nước trà cho hắn.
Vân Dã cũng không ngẩng đầu như hoàn toàn không nhận thấy vậy, vô cùng nhập thần.
Bạch Đồ tò mò quan sát hắn, cảm thấy kỳ quái cúi người xem thư hàm trong tay hắn.
Phần lớn những thư hàm này y đã xem lướt qua một lần, phần lớn không có vấn đề gì chỉ đợi Vân Dã đưa ra quyết định, theo lý thuyết là không cần tốn thời gian lâu như vậy.
Bạch Đồ mới tiến tới, đột nhiên một cánh tay đặt lên eo y, dùng sức kéo, kéo y vào lòng.
Bạch Đồ không phòng bị, suýt nữa làm đổ cái bình nước trên tay: “Vân Dã!”
“Con ở.” Đầu Vân Dã tựa lên vai Bạch Đồ, một tay ôm chặt eo y, thanh âm ấm áp mềm mại: “Sư tôn thật là, người muốn con chuyên tâm xử lý sự vụ, sao lại ngồi trong lòng con rồi?”
Bạch Đồ nghiến răng: “Rõ ràng là ngươi….”
“Con làm sao?” Vân Dã hôn lên lỗ tai hơi hồng của đối phương, thấp giọng hỏi: “Sư tôn không thích sao?”
Bạch Đồ hơi run, nửa người đều mềm.
Không đợi y tức giận, Vân Dã đột nhiên hỏi: “Bên chính đạo gần đây đang làm gì?”
Bạch Đồ miễn cưỡng hoàn hồn, nói: “Chính đạo phân hai phái, mấy môn phái lấy Thiên Diễn Tông đứng đầu bằng lòng cùng với Ma Uyên biến chiến tranh thành tơ lụa.
Nhưng vẫn có một số môn phái quyết giữ ý mình khăng khăng muốn khai chiến với Ma Uyên.
Chỉ là nội bộ chưa đạt thành hiệp định, hiện nay các phái đều án binh bất động xem tình huống.”
Vân Dã cười khẽ: “Họ đang đợi con tỏ tháy độ đi.”
Bạch Đồ rũ mắt không đáp.
Vân Dã gõ gõ bàn nói: “Không sao, mấy ngày nữa con sẽ đi một chuyện tới chính đạo nói rõ ràng với họ.”
“Không được.” Bạch Đồ lắc đầu: “Chính đạo có địch ý với con, để ta thay con đi…”
“Như vậy sao được.” Vân Dã nói: “Này dù sao cũng là tranh chấp giữa chính ma, con vẫn luôn không ra mặt, mãi trốn sau lưng sư tôn sao được? Huống chi trước đó sư tôn đã nhiều lần cố gắng hòa hoãn quan hệ Ma Uyên và chính đạo, không thể lại để cho sư tôn bôn ba vất vả.”
“Nhưng…”
Tay Vân Dã hơi trượt xuống, như vô ý nhẹ nhàng vuốt ve hông y, ôn nhu nói: “Hơn nữa sư tôn muốn lấy thân phận gì đi gặp chính đạo.
Là Tiên Quân Chiêu Hoa hay….Ma hậu của con?”
Lỗ tai Bạch Đồ hoàn toàn đỏ.
Vân Dã cố ý trêu chọc y, ôn nhu hỏi: “Sao sư tôn không nói, sư tôn không muốn làm Ma hậu của con sao?”
Lúc hắn nói lời này hắn dựa rất gần, môi khép mở vừa vặn có thể chạm tới tai Bạch Đồ:”Lại nói tuy Ma Uyên đều coi người là Ma hậu nhưng con và người chưa chính thức thành hôn.
Nếu ai đó thấy dáng vẻ này của sư tôn, sợ rằng sẽ có nhàn thoại.”
“…Nói sư tôn dính con, ngay cả lúc con xử lý sự vụ cũng không tha.”
Công phu phản công của hắn ngày càng lợi hại, Bạch Đồ lại bị hắn nói tới tâm ngứa ngáy, toàn thân căng thẳng như hai người thật sự đang yêu đương vụng trộm vậy, hồi hộp lại mơ hồ mang theo kích thích.
Nhưng Vân Dã không làm gì hơn, lần nữa đổi thư hàm trang nghiêm đứng đắn đọc.
…Nếu không phải cái tay đặt trên eo y không ngừng chiếm tiện nghi, Bạch Đồ cũng sắp tin tưởng đại nhân Ma tôn đột nhiên đổi tính.
Bạch Đồ bị hắn làm cho mất tự nhiên, khó nhịn giật giật cơ thể.
Vân Dã cảm giác được y khác thường, bàn tay vỗ nhẹ bên hông ôm y chặt hơn, cũng không ngẩng đầu nói bên lỗ tai y: “Đừng nhúc nhích, còn rất nhiều thư hàm chưa xem xong.”
Bạch Đồ hoàn toàn không chịu nổi.
Lồng ngực rắn chắc nóng hổi kề sát sau lưng Bạch Đồ, hơi thở quen thuộc quanh quẩn bên người không đâu là không có, làm Bạch Đồ không thể nào bình tĩnh.
Nhưng đối phương còn cố ý cúi đầu tựa lên vai y, hô hấp phả lên cần cổ nhạy cảm.
Sống lưng tê dại ngứa ngáy, Bạch Đồ không chịu nỗi nắm bàn tay đặt bên hông y.
Vân Dã đẩy thư hàm qua một bên, nghiêng đầu biết rõ còn hỏi: “Sư tôn sao vậy?”
Bạch Đồ đỏ bừng mặt, cắn răng nói: “Con cố ý.”
Vân Dã cười: “Sư tôn đang nói gì vậy, sao con không hiểu?”
Má Bạch Đồ hồng lên, y quay đầu hôn nhẹ lên mặt Vân Dã xin khoan dung, thanh âm mềm nhũn: “Con đừng nháo ta.”
Vân Dã cong môi nâng mặt Bạch Đồ, hôn thật sâu.
Mấy ngày qua hắn coi như đã nhìn rõ bên ngoài sư tôn lanh lùng cấm dục, ngầm không phải như vậy sao.
Một con thỏ thành tinh, nơi nào có thể thanh tâm quả dục?
Bạch Đồ nể tình thương thế Vân Dã mới khỏi, cố ý lót thêm mấy tầng nệm trên ghế ngồi, trải thêm hai tấm chăn dày làm bằng da linh thú, nằm trên đó mềm mại thoải mái, một chút cũng không kém hơn giường tẩm điểm.
Vna Dã đặt Bạch Đồ lên ghế, nghiêng người áp lên nhìn ghế ngồi được bố trí tỉ mỉ.
Trước đó còn không nhận ra, lúc này mới phát hiện bố trí như vậy quả thực chính là chuẩn bị cho hiện tại.
Vân Dã cười: “Sư tôn bố trí nơi này thành như vậy, chẳng lẽ vẫn luôn chờ hiện tại?”
Lòng tốt của mình bị xuyên tạc, làm y suýt nữa cắn phải đầu lưỡi: “Đương, đương nhiên không phải!”
Vân Dã từ chối cho ý kiến cúi người hôn y: “Sư tôn nói không phải vậy thì không phải đi.”
Không đợi hai người hôn tới thỏa thích, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng ai đó: “Cha, cha, đã đến lúc cùng Tiểu Hôi Cầu luyện kiếm rồi!”
Bạch Đồ: “…”
Vân Dã: “…”
Con thỏ nhỏ chết bầm này có thể đến vào lúc khác được không!”
Bạch Đồ chột dạ đẩy Vân Dã ra rồi đứng lên, sửa sang lại vạt áo bị kéo xốc xếch, rất nhanh đã khôi phục thành Tiên Quân Chiêu Hoa cao lãnh thanh tuyệt trong mắt người khác.
Cửa điện bị đẩy ra, Tiểu Hôi Cầu nắm kiếm gỗ đi tới: “Cha, khi nào chúng ta đi?”
Không đợi Bạch Đồ trả lời, Vân Dã đã đi tới trước mặt bé, ngồi xổm nhìn thẳng bé: “Không phải có Nam Kiều dạy con kiếm thuật sao?”
Tiểu Hôi Cầu nói: “Nhưng Nam Kiều ca ca bận quá ngao.”
Vân Dã đáp: “Nhưng cha cũng bề bộn nhiều việc.”
Tiểu Hôi Cầu nghiêng đầu hỏi: “Cha cũng bận? Nhưng rõ ràng cha chơi với a cha cả ngày.”
Vân Dã im lặng, còn muốn nói gì đó Bạch Đồ đã đi lên trước ôm lên Tiểu Hôi Cầu: ” Không có, a cha lừa con.
Đi thôi, cha dạy con kiếm thuật.”
Vân Dã đáng thương: “Sư tôn…”
“Ngày hôm qua ta đã đáp ứng con.” Bạch Đồ nói: “Con tiếp tục xem hết những thứ đó đi, không được nghĩ ngợi lung tung.”
Vân Dã buồn buồn “Nga” một tiếng, Bạch Đồ đang định rời khỏi Vân Dã chợt kéo ống tay áo y lại.
Bạch Đồ dừng chân xoay đầu.
Chỉ thấy Vân Dã giơ tay ngăn lại ánh mắt Tiểu Hôi Cầu, nhanh chóng hôn lên môi Bạch Đồ.
Bạch Đồ cả kinh: “Con..!”
Không đợi Bạch Đồ tức giận, Vân Dã đã lui về như không có chuyện gì xảy ra, chỉ chừa Tiểu Hôi Cầu chớp mắt nghi hoặc, hoàn toàn không hiểu mới xảy ra chuyện gì.
Bạch đồ nhìn người bình tĩnh ung dung trở lại bàn, tức giận nghiến răng, ôm lấy Tiểu Hôi Cầu đi ra ngoài.
Tiểu Hôi Cầu: “Sao a cha lại che mắt Tiểu Hôi Cầu ngao?”
Bạch Đồ: “Không có gì.”
Tiểu Hôi Cầu: “Nhưng mặt cha thật đỏ.”
Bạch Đồ: “…Thật sự không có chuyện gì.”
Hai cha con rất nhanh đã rời khỏi điện Ma quân, Vân Dã ngồi trước bàn, gương mặt rút đi bình tĩnh lạnh nhạt chỉ còn lại vô cùng khổ não đỡ trán.
Con thỏ nhỏ chết bầm này không chỉ quấy rối một hai lần.
Từ trước đến nay Bạch Đồ đối với Tiểu Hôi Cầu rất mềm lòng, thời điểm trước kia nháo huyên náo với Vân Dã cũng không lo lắng Tiểu Hôi Cầu như vậy.
Từ sau khi bị nhãi con lôi kéo ủy khuất khóc lóc mấy lần, Bạch Đồ hổ thẹn không thôi, mỗi ngày đều rút ra phần lớn thời gian ở bên bé, ban đêm còn ngủ chung với Tiểu Hôi Cầu.
Thật là đáng ghét.
Cứ tiếp tục như thế sao sống đây?
Phải nghĩ biện pháp.
Đêm đó, khi Bạch Đồ dẫn Tiểu Hôi Cầu về tẩm điện, Vân Dã đã về trước.
Canh giờ còn sớm, Bạch Đồ nấu trà an thần, Vân Dã thừa cơ ôm Tiểu Hôi Cầu qua một bên, muốn cùng bé nói chuyện.
Bạch Đồ mơ hồ đoán được Vân Dã muốn nói gì với Tiểu Hôi Cầu nên cũng không đi quấy rầy.
Đích xác y rất dung túng con thỏ nhỏ này, nếu Vân Dã có thể dạy bé độc lập cũng không phải là chuyện xấu.
Hai cho con lặng lẽ nói chuyện một lúc, đến khi trà trong bình sôi Vân Dã ôm Tiểu Hôi Cầu trở lại.
Tiểu Hôi Cầu nắm ống tay áo Bạch Đồ, vui vẻ nói: “Cha, hôm nay Tiểu Hôi Cầu muốn ngủ một mình ở thiên điện ngao.”
Bạch Đồ hỏi: “Con không sợ tối sao?”
“Không sợ.” Tiểu Hôi Cầu ôm tay Bạch Đồ, khuôn mặt nhỏ nhắn hiếm khi xuất hiện biểu tình nghiêm túc: “Cha còn có chuyện phải làm, Tiểu Hôi Cầu không thể quấy rầy.”
Bạch Đồ kinh ngạc nhìn Vân dã, người sau vừa mới giải quyết được vấn đề, đuôi mắt đều tràn đầy đắc ý.
Bạch Đồ mơ hồ cảm thấy không đúng nhưng không hỏi nhiều.
Phụ tử ba người uống trà xong lại chơi một hồi, Tiểu Hôi Cầu buồn ngủ nằm trong lòng Bạch Đồ.
Vân Dã gọi thị tòng ôm Tiểu Hôi Cầu đi, lúc gần đi Tiểu Hôi Cầu ngủ mơ hồ nắm ống tay áo Bạch Đồ không muốn đi.
Bạch Đồ nhất thời mềm lòng, Vân Dã lại nói: “A cha đã nói với con cái gì, không được tùy hứng.”
Lời này làm Tiểu Hôi Cầu tỉnh táo, bé vội vàng buông ống tay áo Bạch đồ:”Đúng a, Tiểu Hôi Cầu không thể ở đây.”
Bé đi theo thị tòng đi ra đình viện, đột nhiên nghĩ tới gì quay đầu la lên: “Cha và a cha cố lên, phải nhanh sinh cho con một đệ đệ chơi với con ngao!”
Bạch Đồ: “…”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Bạch Đồ: Vân Dã, hôm nay con ngủ dưới đất cho ta!!!
Vân Dã: QAQ.