Bạn đang đọc Hướng Dẫn Chăn Dắt Thiên Địch – Chương 35: Đi tới thủ đô tinh
Thư Thư lăng lăng nhìn Edgar mặc bộ áo ngủ tiện nghi nhất mình mua được ở siêu thị đứng nói chuyện đằng kia khí thế mười phần, cả người có chút ngây ngốc.
Người này thực sự là đồ đệ mình sao? Đồ đệ của cậu sao lại khí phách như thế, rõ ràng là một tổng tài bá đạo a!
“Thư Thư?” Edgar hơi thấp thỏm nhìn về phía tiểu á thú nhân, hắn vẫn chưa nói rõ thân phận của mình cho cậu, tiểu á thú nhân liệu có tức giận hay không? Sẽ không cho là mình lừa gạt cậu ấy chứ?
Edgar đột nhiên nhớ tới một bộ phim mình đã từng xem.
Năm ấy phụ thân vô cùng vô cùng bận, thậm chí ngày sinh nhật hắn cũng không về được, mẫu phụ liền kéo hắn đi xem phim.
Bộ phim kia, thực sự khắc sâu ấn tượng trong ký ức hắn.
Nội dung kể về một Hoàng thái tử của Đế quốc nào đó che giấu thân phận ra ngoài vi hành, thích một á thú nhân bình thường mà mỹ lệ, cũng nhận lại được tình yêu từ đối phương.Nửa đầu bộ phim cực kỳ ngọt ngào, nhưng sau khi thân phận bại lộ, tình huống liền lập tức thay đổi càng lúc càng xấu đi.
Á thú nhân cảm thấy bị lừa gạt, không muốn chung sống với Hoàng thái tử nữa, dù cho Hoàng thái tử có khẩn cầu thế nào cũng không làm cho hắn hồi tâm chuyển ý được.
Nửa sau bộ phim chỉ xoay quanh những hiểu lầm dây dưa, nếu không phải sau đó Hoàng thái tử vì cứu á thú nhân mà bị thương, phỏng chừng á thú nhân sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho hắn.
Trong bộ điện ảnh kia có một câu nhắc đi nhắc lại “Hoàng thái tử” cùng cảnh tượng mẫu phụ nhìn hắn rồi cười không ngớt đã để lại bóng ma tâm lý trong sâu thẳm ký ức của cậu bé mới 10 tuổi đã được phong làm Hoàng thái tử như hắn, từ đó về sau hắn cũng không muốn bước vào rạp chiếu phim thêm nữa, có chút sợ sệt á thú nhân xung quanh. Sau khi lớn hơn một chút, tất cả những thứ này hắn đều giấu kín đi, thế mà bây giờ lại nhớ đến.
Edgar đột nhiên có chút thống hận trí nhớ xuất chúng của mình.
Trải nghiệm của hắn và vị Hoàng thái tử kia rất giống nhau, có thể nào cũng sẽ gặp phải sự tình tương tự?
Nhưng hắn thực sự không biết nên dỗ dành tiểu á thú nhân thế nào.
Edgar mặt vô vọng đứng thẳng tắp chịu trận, trong lòng lo lắng không thôi.
“Anh rốt cuộc là ai vậy?” Thư Thư nhìn chằm chặp Edgar một hồi, hỏi.
“Ta là…” Edgar không biết dùng tiếng Trung nói ba chữ “Hoàng thái tử” làm sao, cũng không muốn bị tiểu á thú nhân chỉ trích mình lừa gạt người khác, dò xét xong, cuối cùng nói: “Chúng ta về rồi hãy nói được không?”
Tiểu á thú nhân nên nguyện ý trở về cùng hắn, đừng để hắn phải dỗ dành đi?
“Được đó được đó! Tôi đói rồi!” Thư Thư trả lời ngay, cậu rất tò mò về thân phận của Edgar, nhưng chút hiếu kỳ này chắc chắn không hấp dẫn bằng đồ ăn đâu. Hơn nữa trông Edgar có vẻ khó xử thế kia, e là thân phận khó nói, thôi thì để về rồi bàn tiếp cũng có sao đâu.
Thân là một thần thú mà lại bị vứt bỏ, lưu lạc tới rừng rậm tự sinh tự diệt… Dựa theo vô sổ tiểu thuyết lẫn phim truyền hình cậu từng xem qua, đồ đệ hẳn là có quá khứ vô cùng thê thảm rồi.
Thư Thư đồng cảm nhìn Edgar, rồi sờ sờ bụng mình, tỏ vẻ tiếc nuối: “Lúc đó bao nhiều đồ ăn ngon tôi mang cho anh còn chưa kịp ăn đã gặp phải thiên kiếp, giờ để lãng phí thế, tiếc quá đi nha.”
Edgar cũng cảm thấy có chút đáng tiếc, thế mà không được nếm đồ ăn tiểu á thú nhân cất công chuẩn bị cho mình… Nhìn sang Justin, Edgar nói: “Justin, ngươi có trợ lý nào rảnh rỗi? Ta muốn tìm người giúp ta làm ít chuyện.”
“Đương nhiên là có.” Justin kéo thư ký phía sau ra: “Đây là thư ký của tôi, phi thường có năng lực, tôi tin tưởng hắn nhất định có thể làm tốt việc ngài giao phó.”
“Đa tạ.” Edgar đáp, sau đó để tên thứ ký giúp mình chuyện thứ nhất – mua đồ ăn vặt: “Các loại khẩu vị mỗi thứ một ít, quả có vỏ cứng thì mua nhiều một chút.” Thư Thư tựa hồ rất thích gặm quả vỏ cứng, nhưng tiếc là trong rừng không có nhiều loại có thể ăn cho lắm.
“Điện hạ, tôi lập tức đi mua ngay.” Thư ký nhận mệnh, ra ngoài mua đồ ăn.
Thư Thư nghe hiểu từ “đồ ăn vặt”, phấn khởi hỏi Edgar: “Mua cho tôi sao? Anh có tiền a?”
“Đúng vậy, có tiền.” Edgar nói.
“Anh thật tốt!” Thư Thư thấy đồ đệ trước mắt càng nhìn càng hài lòng nha.
Biến thành người được, còn có tiền có thể mua cho mình đủ thứ đồ ăn… Đây không phải là chủ nhân… không, đồ đệ cậu hằng mong ước thiết tha sao?
Còn về chuyện… Chuyện gì Thư Thư không rảnh nhớ tới nữa: “Đồ ăn này kia khi nào thì mua về được vậy?”
“Rất nhanh thôi, sẽ đưa tới tận nhà cho chúng ta.” Edgar lại nói.
“Vậy chúng ta mau mau về thôi!” Thư Thư hối thúc.
Thư ký của Justin quả nhiên phi thường được việc, Edgar và Thư Thư ngồi phi hành khí về tới chỗ ở đã thấy hắn xách mấy túi đồ ăn vặt tới rồi.
Vừa thở hồng hộc chạy đến trước mặt hai người, thư ký tiên sinh nở nụ cười công thức hóa: “Điện hạ, đồ ăn vặt ngài cần đã mua xong, thời gian gấp rút, tôi không mua được nhiều loại…”
“Đa tạ.” Edgar đáp, nhận lấy túi đồ ăn.
“Không dám không dám.” Thư ký tiên sinh vội vàng nói, nhìn theo hai người vào nhà, tiếp tục thu thập đồ ăn. Mới nãy hắn cho người hỗ trợ đưa tới ít đồ ăn vặt thông thường, bản thân cũng khám phá ra nhiều chỗ đặc sắc…
Thư Thư vừa vào phòng liền bắt đầu lay lay lắc lắc túi đồ trên tay Edgar, lấy ra vài thứ, vừa nhai vừa nhét vào túi ăn.
Ăn một hồi, Thư Thư mới ngước nhìn Edgar: “Đúng rồi, anh nói phải nói cho tôi biết anh là ai, rốt cuộc là ai vậy?”
Vẫn không thể nào tránh thoát a… Edgar có chút đau khổ.
Tuy rằng đã học rất nhiều ngôn ngữ trên địa cầu, nhưng Edgar và Thư Thư nói chuyện vẫn có chút vấn đề, cân nhắc một chút, Edgar liền dứt khoát lên mạng tìm vài video, chuyển sang chiếu trên màn hình tivi để Thư Thư có thể xem rõ.
Trong số những video này có tư liệu về hoàng thất, có các hoạt động mà hắn từng tham gia, có kiến thức giáo dục về thể chế quốc gia cho trẻ nhỏ… Thư Thư rất thông minh, hắn tin chỉ cần xem xong, cậu nhất định sẽ hiểu ra thân phận của hắn.
Còn về bản thân hắn thì…
“Thư Thư, ta muốn về rừng rậm, chúng ta về hang động xem đi.” Edgar nói.
“Ồ.” Thư Thư đáp một tiếng, có chút thắc mắc, đồ đạc trong rừng đã mang theo cả rồi không phải sao? Còn về đấy xem cái gì? Nhưng mà Edgar… Đúng rồi, Edgar lúc trước có thể lấy ra bật lửa, chắc trong tay còn thứ gì khác chăng?
Phất phất tay, Thư Thư tỏ vẻ “đồ đệ ngươi có thể lui, ta phải tiếp tục xem tivi ăn đồ ăn” – 2 thứ này cậu thích nhất thích nhất!
Edgar hơi đau lòng.
Đúng là tự đi lấy đồ của mình, lúc rơi xuống Thiêm tư mang theo cơ giáp của mình, tuy nó đã hỏng bét nhưng dù sao cũng làm từ nguyên liệu tốt, hoàn toàn có thể thu hồi tái sử dụng.
Trước kia vì để tránh bị bại lộ thân phận mới không lấy cơ giáp kia ra, hiện tại xem ra không cần nữa, nhất định phải mang đi, ngoài ra, trong hang động của hắn và Thư Thư còn nhiều thứ nữa, cũng phải mang về cho bằng hết.
Ngồi máy bay trực thăng tới nơi ở nửa năm trước, Edgar cảm giác như đang mơ, trước kia hắn còn nghĩ sau khi đưa tiểu á thú nhân rời khỏi sẽ một mình quay lại đây sống nốt quãng đời còn lại, thật không ngờ ngay cả mình cũng phải rời đi…
“Nửa năm trước ngài vẫn ở chỗ này?” Jones nhìn xung quanh, tâm tình có chút phức tạp, hắn biết chuyện Edgar mất tích, nhưng dù có thế nào cũng không nghĩ tới Edgar lại phải sống trong rừng sâu thế này.
“Đúng vậy.” Edgar nhàn nhạt gật đầu, chui vào hang động nơi từng sống với Thư Thư, sau đó đem chén đũa gỗ và cả cục đá Thư Thư dùng làm cơm tất tần tật bỏ vào nút áo không gian, không bỏ sót một cái gì.
Jones nhìn hắn thu dọn đồ đạc bằng gương mặt vô cảm, nhìn thế nào cũng thấy không hài hòa.
Thu thập xong đồ đạc trong sơn động của Thư Thư, Edgar tiện thể ghé qua sơn động của mình một chút.
Trước kia tiểu á thú nhân luôn không cho hắn trở lại, hắn cũng nghe theo, nhưng bây giờ phải đi rồi, hắn đột nhiên muốn về thăm cái sơn động ẩm ướt mình từng sinh sống cả một quãng thời gian dài.
Trong hang động kia, hắn đã vượt qua những tháng ngày tột cùng u ám thống khổ, cũng coi như là một nơi đáng tưởng niệm.
Edgar một mình đi tới hang núi, ngồi xổm xuống tính đi vào, liền phát hiện trong sơn động… tràn ngập mùi tiểu á thú nhân.
Khó trách cậu ấy không cho mình trở về, hèn chi sau này không thấy tiểu á thú nhân nửa đêm đi cầu không đạp phải hắn nữa.
Khóe miệng Edgar không tự chủ được khẽ nhếch, sau đó tới bên kia hồ, nhảy thẳng vào nước.
Trong hồ nhỏ có nhiều cá bơi qua lại, mà dưới đáy lại có một chiếc cơ giáp cũ nát nằm đó.
Kéo cơ giáp dưới hồ lên, Edgar cẩn thận từng tí một lau khô rồi thu vào nút áo không gian.
Cơ giáp này đã theo hắn nhiều năm, sau này, cũng sẽ tiếp tục theo hắn.
Đem tất cả đồ đạc tới xong, Edgar suy nghĩ một lát, liền đi bắt hai con gà rừng… Con mồi đầu tiên mà hắn đưa cho tiểu á thú nhân chính là gà rừng, tiểu á thú nhân còn rất thích ăn gà rừng, dùng nó để bồi tội rất tốt phải không?
Hoàng thái tử điện hạ, anh tuấn kiên cường, gương mặt lạnh lùng cương nghị nhấc theo hai con gà rừng không ngừng đập cánh đi lên máy bay trực thăng, lại lạnh lùng mở miệng: “Trở về.”
Jones nhất thời câm nín, lát sau không nhịn được mới nói: “Ngài thật giống phụ hoàng mình!” Đều muộn tao! Vị hoàng đế kia lúc trước chẳng phải cũng trưng lên bộ mặt đứng đắn như thế rồi thông đồng Ian sao?
Máy bay trực thăng dừng trước nơi ở của Edgar và Thư Thư.
Edgar xuống máy bay, nhìn cửa phòng đóng chặt có hơi khó chịu trong lòng.
Lại nhớ tới bộ phim kia, dựa theo tình huống trong phim thì… Lần này trở về nhất định hắn sẽ bị đánh đuổi, sau đó Thư Thư sẽ gào khóc: “Tại sao không nói cho tôi biết anh là Hoàng thái tử? Anh lừa gạt tôi, tên khốn kiếp này, anh cho rằng tôi gặp được Hoàng thái tử thì lạ lắm sao?”
Ném đống lời thoại trong phim ra khỏi đầu, Edgar tự mình mở cửa, nhấc gà rừng theo.
Thư Thư đang nằm trên ghế salon sờ bụng mình, mấy túi đồ ăn vặt bên cạnh đã trống rỗng rồi: “Anh về rồi a?”
“Ta về rồi.” Edgar nói.
“Gà rừng! Hôm nay chúng ta ăn thịt gà sao?” Hai mắt Thư Thư sáng rực cả lên, sau đó liền ảm đạm: “Tiếc là tôi ăn quá no rồi, không nổi nữa…” Cậu không đơn thuần là ăn quá no, mà là cực kỳ cực kỳ no không động đậy được nữa.
“Vậy thì để mai ăn.” Edgar nói.
“Được đó được đó.” Thư Thư gật đầu liên tục, đột nhiên nghĩ ra cái gì: “Edgar, trước kia anh là người à?”
Edgar hơi trầm xuống, im lặng gật đầu.
“Nếu trước kia là người, tại sao sau đó lại tới rừng sâu?” Thư Thư lại hỏi, cậu xem hết các video, thế mới biết Edgar trước kia thế nào, là một người có bản lĩnh, thân phận cũng rất cao quý nữa.
Chẳng trách người khác cung cung kính kính với hắn, nhưng nếu lợi hại như vậy, vì sao lại phải sống một mình thui thủi trong rừng sâu?
Vấn đề này khó trả lời, nói ra thì dài dòng lắm, Edgar suy nghĩ một chút mới nói: “Lúc đó ta bị thương biến thành thú hoang, không trở lại thành người được, đành sống trong rừng rậm.”
“Chỉ vì không trở lại thành người được, bọn họ liền vứt bỏ anh?” Thư Thư nhìn Edgar thương cảm. Vừa nãy xem video cậu có thấy Edgar có phụ thân, lớn lên thật giống y đúc, thế mà chỉ vì Edgar không biến lại thành người được, phụ thân hắn liền không cần hắn nữa?
Cũng gần như là thế đi. Edgar gật gật đầu.
Thấy Edgar gật đầu, Thư Thư càng đồng cảm, trong nháy mắt não bổ một bộ cung đấu hoành tráng, còn có riêng vở kịch riêng.
Edgar trước đây rất lợi hại, cũng có thể biến thành người, sau đó bị thương liền biến trở về thú hoang quá nửa là bị người hãm hại… Hắn thật thê thảm mà!
Chính mình thân là sư phụ, sau này có cơ hội nhất định phải thay hắn đòi lại công đạo! Còn phải hỏi phụ thân hắn xem có đứa con trai tốt như vậy tại sao lại vứt bỏ.
Còn chuyện trước đây Edgar không tự kể cho mình về bản thân… Trước đây hắn là rắn mà, đúng là không biết nói…
Thư Thư căn bản không hề vì chuyện che giấu gì đó mà sinh khí, ngược lại lập tức nghĩ tới một vài thứ khác.
Ví dụ như trước kia Edgar là người, nhất định không ăn thịt người, hẳn cũng không ăn chuột đồng đâu, tuyệt thật!
Thí dụ như trước đây Edgar rất lợi hại, hiện tại phỏng chừng cũng rất lợi hại, vậy hẳn giàu có không lo thiếu tiền… Tiền cậu mượn Jones không cần trả lại có thể trực tiếp giao cho Edgar rồi!
Còn nữa… Edgar có thể tu luyện thành người phần lớn là nhờ công của cậu, ngay tại thời Edgar chịu thảm nhất có cậu hỗ trợ, giúp hắn lấy lại mọi thứ như hiện tại, Edgar không phải nên cảm kích cậu lắm sao?
Nếu đã như vậy, cậu có thể thoải mái ăn uống chùa của người này rồi!
Thư Thư càng nghĩ càng cao hứng, nhịn không được cười ha ha.
Edgar nhìn Thư Thư đầu tiên là nhìn mình đồng cảm, sau đó đột nhiên tươi cười, đầu đầy hỏi chấm.
Đương nhiên, đây đối với hắn là chuyện tốt… Tiểu á thú nhân mà hắn thích không giống như trong phim, tuyệt đến không thể tuyệt hơn nữa!
Trái tim Edgar rốt cục thả lỏng, ở thủ đô tinh, Hoàng đế và hoàng hậu đến giờ vẫn chưa bình tĩnh nổi, kích động không thôi.
“Edgar thật sự không có chuyện gì chứ?” Ian hỏi bạn đời của mình lần thứ 100.
“Nó vẫn ổn.” Chris nói: “Con trai ta đương nhiên dễ gì xảy ra chuyện được!”
Hai người bọn họ từ lúc tắt máy truyền tin liền rời khỏi hội trường, sau đó không gặp ai khác nữa – bọn họ còn lo lắng mình quá kích động sẽ lỡ lời mất.
“Edgar không sao, thật tốt quá rồi…” Ian lau nước mắt, rồi lại che mặt khóc òa lên.
“Yên tâm đi, nó sẽ về sớm thôi.” Chris nói: “Ta đã cho người đi đón nó rồi.” Y không tiện ra ngoài, nhưng đã nhanh chóng nhắn cho tâm phúc đi ứng đón, tránh cho lại gặp chuyện xấu dọc đường.
Ian gật đầu, cố tươi cười, thậm chí rảnh rỗi còn lên mạng xem tin tức.
Hiện giờ trên mạng hầu hết tin tức đều liên quan tới Edgar, đoạn video có Edgar xuất hiện được tung lên, lại càng có xu hướng nhiều thêm.
Edgar không biến thành đọa thú, những lời lên án trước đó tuyệt đại đa số là không tồn tại, hoàng thất bao che đọa thú cũng là lời nói vô căn cứ…
“Điện hạ đẹp trai quá đi!”
“Điện hạ dù mặc áo ngủ cũng đẹp như vậy!”
“Trước đây chỉ nhìn thấy ngài ấy mặc quân trang, không ngờ ta cũng có ngày được thấy ngài mặc áo ngủ.”
“Không biết điện hạ khi nào mới trở về đây…”
“Điện hạ ta sai rồi, lúc trước ta lại nghĩ ngài thật sự biến thành đọa thú…”
Rất nhiều người ngắm Edgar mắt hoa si, các loại ngôn luận chửi bới Edgar trước đó, giờ không thấy một bóng.
Chuyện trên mạng cái gì cũng nhanh mà.
Thậm chí, cuối cùng mọi người thảo luận tới tới lui lui, đề tài bắt đầu chuyển hướng sang quần áo Edgar mặc trên người nữa kìa.
“Áo ngủ Điện hạ mặc mua ở đâu vậy? Nhãn hiệu trên ngực kia sao ta chưa từng thấy bao giờ?”
“Ta vào lục soát trong mạng riêng của Thiêm tư, đó là một nhãn hiệu riêng của xứ đó, hình như còn nổi tiếng giá rẻ ấy…”
“Người này thực sự là Hoàng thái tử điện hạ sao? Vì sao lại mặc quần áo tiện nghi như vậy? Không phải giả mạo chứ?”
“Lầu trên, người ta nếu có giả mạo, cũng đâu thể mặc thứ quần áo này, ta cảm thấy nếu đã mặc như vậy hẳn là người đó!”
“Cứ nói là quần áo tiện nghi, tới chỗ nào mua được đây? Trên mạng kiếm hoài không thấy bán?”
“Trên mạng đương nhiên không bán, loại áo ngủ này động não một chút liền biết không bán ra thị trường bên ngoài mà.”
…
Sau đó không lâu.
“Các vị! Ta lướt mạng, tìm được một cửa hàng bán đặc sản Thiêm tư này, trong đó có áo ngủ đó!”
…
La Ân là một tiểu thương vô cùng bình thường, mở một tiệm tạp hóa, buôn bán không nóng không lạnh.
Nhưng mấy hôm nay, hắn đang dùng cơm, trên mạng lại có người đặt đơn hàng, âm báo đột nhiên liên tiếp reo lên.
Chuyện gì thế này? Máy tính mình dính virus a? La Ân tò mò mở máy lên coi, đột nhiên phát hiện hàng hóa trên kệ bị hốt sạch, còn có mấy kiện hàng khác cũng vậy.
Kiện hàng được “đặt trước” kia là lô áo ngủ lúc đi du lịch ở một tinh cầu xa xôi mua chút đặc sản mang về. Những thứ đồ này trước kia chả ai thèm mua, sao giờ đột nhiên nhiều người chạy tới tranh cướp thế? La Ân trợn tròn mắt.
Ngay lúc đó, hắn thấy thú nhân con trai hắn chạy từ trên lầu vọt xuống dưới: “Ba! Ba! Có phải người mới mua áo ngủ Thiêm tư về không? Mau cho con đi!”
“Áo ngủ Thiêm tư? Bán hết rồi…” La Ân nói.
“Ba!” Con trai La Ân mặt đầy tuyệt vọng.
“Nhưng ta có dành vài cái định để mặc, áo ngủ này tuy giá rẻ, nhưng chất liệu hoàn toàn từ thiên nhiên! Nếu không phải cây bông được trồng rộng rãi ở Thiêm tư, nào có rẻ được như vậy, trước kia con còn ghét bỏ kiểu dáng không đẹp không chịu mặc…”
“Ba, con muốn mặc! Phải mặc ngay bây giờ, người mau đưa quần áo cho con đi!” Con trai La Ân vội vã thúc giục. Cuối cùng lại nói: “Đúng rồi ba, còn thừa bao nhiêu áo ngủ, người tăng giá lên đi! Hoàng thái tử cũng mặc đó!”
Một bộ đồ ngủ rẻ tiền làm sao Hoàng thái tử mặc được? La Ân nhìn món đồ vừa cháy hàng kia, vẫn chưa thể hoàn hồn lại.
Hiện giờ rất nhiều người đều cho là Edgar bị người rắp tâm hãm hại, mà còn có vài người vẫn cho rằng dù không biến thành đọa thú, chuyện trước đây hắn làm vẫn tồn tại, thậm chí vài người còn chăm chỉ tuyên bố vài lời không hay.
Hổ thú nhân trong buổi họp báo từng đứng ra nói Edgar cướp đoạt cơ hội và hãm hại mình ở học viên hoàng gia, lên mạng rêu rao muốn đòi công đạo.
Tên thú nhân đó là Jack, đúng là từng cùng học với Edgar, nhưng chuyện Edgar đố kị thiên phú của hắn rồi làm này kia không hề tồn tại.
Thân là thành viên của hoàng thất, Edgar muốn gì mà chẳng được? Cần gì phải cướp đoạt của người khác? Về phần đố kị thiên phú của hắn còn tức cười hơn, ai mà chẳng biết, thiên phú thú nhân hoàng thất là mạnh nhất?
Tuy nhiên, chuyện Jack bị khai trừ khỏi học viện hoàng gia, đúng là sự thật.
Gia cảnh của Jack bình thường, thi vào học viện hoàng gia xong mới phát hiện bản thân và các học sinh quý tộc khác biệt quá lớn, vốn dĩ chẳng có gì, học viện hoàng gia hiện nay cũng có rất nhiều bình dân vào học, nhưng hắn không thể chịu được cảnh người ta thì có thể tới phòng ăn giá cả đắt đỏ ăn cơm, hắn lại chỉ có thể dùng bữa ngoài đường như thế.
Hắn bắt đầu nghĩ ra đủ cách đòi tiên trong nha, còn dùng cả thân phận học sinh học viện hoàng gia của mình, ra ngoài nói có quen biết học sinh quý tộc trong trường làm lí do lừa gạt tiền người khác, đồng thời dụ dỗ một á thú nhân cho hắn tiền boa.
Mới đầu học viện hoàng gia cũng không chú ý tới việc này, mãi tới khi người nhà á thú nhân hắn dụ dỗ tìm tới tận trường học, bọn họ mới biết hắn đã làm những gì.
Một học sinh quý tộc từng có quan hệ khá tốt với hắn khi biết Jack mỗi lần mời hắn ăn cơm kỳ thực đều là đang “dắt gái bán dâm” xong, càng ghê tởm không chịu nổi.
Học viện hoàng gia trước nay phi thường chú trọng giáo dục phẩm đức học sinh, bắt buộc phải khai trừ Jack.
Thế nhưng, đúng là thiên phú của hắn không tệ, vận khí cũng không tệ, bị khai trừ xong liền gia nhập một đội mạo hiểm, thực lực còn tăng lên rất nhiều.
Chuyện bị buộc thôi học hắn vẫn nói với người khác là do bị bạn học có quyền thế hãm hại, lần này chuyện Edgar vừa ồn ào lên, hắn nhất thời nóng nảy, nói là Edgar hãm hại hắn.
Hiện tại, hắn đã cưỡi hổ rồi khó xuống lắm.
Thấy tài khoản của mình phía dưới vốn dĩ có nhiều người an ủi đột nhiên lại thành chất vấn mình, kêu hắn phải đưa ra chứng cứ, trong mắt Jack lóe lên lửa giận.
Hắn cắn răng viết lên một đoạn: “Edgar không phải đọa thú, nhưng chuyện hắn làm với ta là thật, chờ hắn trở về, ta sẽ cùng hắn đối chất!”
Khi hắn bị khai trừ là ngay trước cuộc thi đấu quan trọng, cuối cùng lại bỏ lỡ cơ hội… Mà chuyện hắn lừa gạt tiền bạc, học viên cũng đâu có chứng cứ gì…
“Hoàng thái tử điện hạ mà phải đố kỵ với ngươi sao? Ta thấy thật khó tin.”
“Có gì mà khó tin? Jack chỉ là ăn ngay nói thật thôi!”
“Jack nổi lên không cẩn thận đắc tội với người hoàng thất, ta thấy có vẻ Edgar đố kị hắn thật đấy!”
“Jack, ta tin là ngươi nói thật!”
…
Nhìn những lời nói đỡ cho mình, Jack thở phào nhẹ nhõm, cân nhắc một chút, hắn quyết định chờ Edgar trở về rồi sẽ đi tìm hắn quyết đấu, dùng nó để giải quyết chuyện này đi.
Edgar là thú nhân tám sao, thực lực mạnh hơn hắn, nhưng người này thân là Hoàng thái tử, chỉ e đã từng trải qua tranh đấu sinh tử rồi, nếu thực sự đánh nhau, chưa chắc hắn đã là đối thủ của y… Cho dù cuối cùng có thua đi chăng nữa, kỳ thực hắn cũng có thể nói đó là vì Edgar có điều kiện tốt mới có thể trong vài năm nay vượt qua hắn.
Hiện tại nhiều người như vậy đều đã biết hắn, Edgar không thể sau khi quyết đấu với hắn mà ném đá giấu tay được.
Càng nghĩ càng thấy chủ ý này hay, cuối cùng Jack viết lên: “Edgar trở về, ta sẽ đón phi thuyền! Tìm hắn quyết đấu!”
Edgar nào hay biết ở quê nhà có một người đang “ngóng trông” hắn đến thế, cũng không biết phụ hoàng phái người đi đón mình, hắn đang bận rộn chuẩn bị phi thuyền để trở về.
“Điện hạ, Thiêm tư tinh cầu của bọn ta, ngoài một vài phi thuyền quân dụng thì cũng chỉ có một chiếc phi thuyền vận chuyển hàng hóa thôi.” Justin vô cùng lúng túng nhìn Edgar.
Phi thuyền quân dụng không thể tùy tiện động vào, nhưng chiếc phi thuyền vận chuyển hàng hóa kia thì…
Một chiếc phi thuyền cồng kềnh bụng lớn cứ tưởng chỉ xuất hiện trong những bộ phim xưa cũ xuất hiện trước mắt Edgar.
Phi thuyền này được bảo quản thật sạch sẽ, nhưng là… Có thể dùng thiệt sao? Kiểu dáng tựa hồ mấy trăm năm trước đi?
“Tuy hơi cũ, nhưng năm ngoái ta còn dùng nó tới tận Tạp Nhĩ tinh cầu đó, rồi kiểm tra lại một lần ở đó rồi, xác nhận phi thuyền này còn có thể dùng thêm 100 năm!” Justin quẹt tay lau mồ hôi trên trán