Hướng Dẫn Chăn Dắt Thiên Địch

Chương 31: Rắn bốn chân


Bạn đang đọc Hướng Dẫn Chăn Dắt Thiên Địch – Chương 31: Rắn bốn chân

Rắn bự dùng đầu đón lấy tia sét, nhưng Thư Thư nằm cùng một chỗ với hắn, tất nhiên không thể may mắn thoát khỏi, một lượt sét trôi qua, ngoài da đã cháy khét, cậu khẽ giật giật, một mảng da bị đốt rơi xuống, lộ ra máu thịt đỏ thẫm bên trong, cực kỳ đau đớn.

Chờ khi sét chém xuống tiếp, thịt bên trong cũng cháy mất thôi…

Thư Thư cảm thấy, bây giờ mình đã không còn nhìn ra hình người nữa rồi.

Nhưng cậu chưa muốn chết, cậu còn muốn sống tiếp mà…

Thư Thư xem qua một ít tiểu thuyết tu chân, người trong đó thường bày trận pháp, nhưng tới giờ cậu chưa thử cái nào.

Bởi vậy, cậu luôn độ kiếp trong tình trạng co thành một cục, giờ đến Edgar cũng bất lực theo.

Thế nhưng, cậu có thể giúp mình dễ chịu hơn một chút.

Khoanh chân ngồi xuống, Thư Thư ngửi mùi cháy khét trên da thịt, bắt đầu vận chuyện linh lực yếu ớt trong cơ thể, cố gắng làm mình quên đi đau đớn.

Thư Thư phi thường thống khổ, Edgar cũng chẳng dễ chịu gì, trước đây rụng vài cái vảy hắn đã rất lo lắng, còn giờ, vảy đã sắp tróc sạch.

Vốn dĩ đã xấu xí, giờ da tróc thịt bong lại càng xấu xí hơn.

Sét đã chém xuống 18 lần, lôi văn chưa tan đi, nhưng cuồn cuộn hồi lâu chưa thấy phóng xuống cột sét thứ 19, bọn họ có được giây phút nghỉ ngơi ngắn ngủi.

Edgar dành thời gian tiến hành khôi phục, tranh thủ để ý xung quanh. Lúc này mới phát hiện trên không có máy bay qua lại, còn ném vào lôi vân cái gì, đại khái muốn mây tan đi, tuy vậy, hiển nhiên là đang làm chuyện vô ích.

Lôi vân này, xem ra không hề đơn giản…

Tốc độ tu luyện của Edgar nhanh, bây giờ linh lực xung quanh lại dồi dào, linh lực tiêu hao sạch sẽ lúc trước trong nháy mắt liền bù lại.

Bỗng, lôi văn lại phun ra sấm sét, vòng lôi kiếp thứ ba sắp tới.

Người bên ngoài nhìn lôi vân không những tiêu tán mà còn lớn thêm, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.

Quá tà môn, sao đánh chém lâu như thế còn chưa chịu dừng? Còn cứ nhằm con rắn kia mà đánh?

Bọn họ muốn đánh tan mây, dẫn bớt điện ra ngoài, hai máy bay phía trên đã ném vào đám mây kia rất nhiều thứ, nhưng lại không có tác dụng gì mấy.

Chuyện gì đang xảy ra?


Xung quanh mưa như trút nước, bị máy bay ảnh hưởng đã tạnh rồi. Jones vuốt mặt, lau hết nước mưa, biểu tình ngưng trọng dị thường, rốt cục hạ quyết tâm: “Phóng tên lửa vào đám mây kia!”

Vừa rồi không dám dùng vật công kích, chỉ muốn thổi tan đám mây kia, nhưng chút thủ đoạn này không hề phát huy tác dụng, hiện tại đành phải thử cách khác vậy.

Jones vừa dứt lời, máy bay phóng thẳng tên lửa tới.

Đạn pháo nhanh chóng xẹt qua không trung, đập vào lôi vân rồi nổ liên hồi, thành công đánh tan đám mây đang chuẩn bị phóng xuống cột sét thứ 19.

Edgar thấy vậy, mừng rỡ, bắt đầu tu luyện lại, đúng lúc đó, đám mây trên trời tụ lại, hiển nhiên, sấm sét còn chưa đánh xuống nó còn chưa chịu tan, chỉ là, mới vừa tụ lại thì lại bị đạn pháo nổ tung, cho nên chỉ có thể tụ lại lần nữa.

Thư Thư chờ thật lâu không thấy có sét chém xuống, thực tò mò, mở mắt liền thấy một màn này, nhất thời câm nín.

Hồng ngọc vừa nói cho cậu biết, lôi vân không thể dùng linh lực đánh tan, nó sẽ hấp thụ và còn có xu hướng bành trướng.

Nhưng là… Nhưng người này không dùng linh lực mà dùng vũ khí công nghệ cao, lôi vân bị đánh tan không lớn thêm nữa, ngược lại nhỏ đi một chút…

Lôi văn hóa ra lại có thể dùng vũ khí công nghệ cao để triệt tiêu a?

Edgar đang tu luyện, Thư Thư không tranh được linh lực với hắn, liền dứt khoát nhìn lôi vân trên không hết tan lại tụ.

Lần độ kiếp này của đồ đệ cậu thật thú vị làm sao…

Đang nghĩ miên man, Thư Thư đột nhiên phát hiện có một cỗ linh lực tiến nhập thân thể mình, nhìn kỹ mới phát hiện hóa ra rắn bự dùng đuôi đặt trên người cậu, giúp cậu trị thương.

Thu dưỡng đồ đệ này thật không tệ, độ kiếp còn biết quan tâm đến cậu, nhưng mà nếu lúc trước đừng túm lấy cậu rồi bỏ chạy, để cậu đỡ phải cùng độ kiếp thì tốt quá…

Thư Thư rốt cuộc có kinh nghiệm chịu bị sét đánh, lần này ít nhiều miễn dịch được, hiện tại có linh lực vào cơ thể, ngay lập tức cậu dùng tốc độ cực nhanh khôi phục lại.

Lần này máu khô bong mất, lộ ra da dẻ trắng trẻo mịn màng, quần áo đã nát hết, lần này có thể nói là thân thể trần trụi ngồi trong vòng tròn nhỏ rắn cuộn thành.

Edgar mất tự nhiên quay đi chỗ khác, Thư Thư lại chẳng cảm thấy gì nói: “Ngươi đúng là đồ đệ ngoan! Sau này ta sẽ chuyên tâm dạy dỗ ngươi hơn.”

Bây giờ đang ở gần rắn bự thế mà cậu hiếm thấy không sợ sệt, rắn bự lần nào cũng đỡ sét, che chở cho cậu, đương nhiên không thể thương tổn cậu rồi.

Nhưng mà, nếu rắn bự không phải rắn vẫn tốt hơn…


Chờ sét đánh xong, rắn bự sẽ biến thành người, Thư Thư không khỏi vui sướng, ngay lúc ấy, cậu đột nhiên phát hiện trên người rắn bự xuất hiện một vài chỗ không hài hòa.

“Đồ đệ, ngươi mọc tay này!” Thư Thư kinh ngạc chỉ bụng rắn bự.

Edgar đang giúp tiểu á thú nhân trị thương, đột nhiên nghe vậy, lập tức nhìn lại bản thân, quả nhiên thấy bụng mình trái phải mọc ra hai cái móng vuốt.

Không, không phải hai cái, bụng dưới cũng có hai cái đang mọc dài ra.

Lúc là rắn hắn thấy thật bất tiện, chỉ mong có mình có chân, mà giờ lại mọc chân thật…

Thư Thư và Edgar để ý thấy, người bên ngoài cũng nhìn thấy.

“Con rắn kia, nó đột nhiên mọc đâu ra chân thế?” Jeka không dám tin nhìn Jesis: “Đại ca, kia rõ ràng là một con rắn đi? Sao mọc chân được vậy?”

“Ta cũng không rõ.” Jesis cau mày.

“Ta xưa nay chưa từng nghe rắn mọc chân bao giờ.” Jeka lại nói.

“Không, có vài thú nhân hình rắn vẫn có thể mọc chân được.” Jesis nói.

“Cái gì?” Jeka sửng sốt.

“Ngươi còn nhớ Hiệu trưởng Học viện hoàng gia ở thủ đô tinh không? Đó chính là ví dụ điển hình.”

Jeka xưa giờ đã học ở đó bao giờ đâu, nhưng mà Hiệu trưởng thì có biết, nghe đâu huy hiệu trường có lai lịch rõ ràng, mang ý nghĩa lịch sử, mà Hiệu trưởng của họ, đúng thật là thằn lằn.

Đương nhiên, trên thằn lằn đó là cả người vàng óng, quý khí bức người, chứ đâu như thằn lằn trước mặt, đen thùi lùi một đống, còn rụng vảy tứ tung, thoạt nhìn thực nguy khốn.

“Nghe nói thú nhân hoàng thất trước đây cũng là rắn mọc chân, nhưng sau đó không biết vì sao lại tiêu biến.” Jesis nói. Tuy hắn cực lực giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại kinh ngạc không thôi.

Phụ thân của á thú nhân chẳng lẽ là thành viên hoàng thất? Nếu vậy, tiểu á thú nhân cũng là dòng dõi quý tộc ư?

Hoàng thất không phải con cháu hiếm muộn chi có độc đinh sao? Sao tự dưng lại mọc đâu ra thêm một đọa thú?


Nếu á thú nhân thực sự là người hoàng thất, hắn khẳng định không xứng với người ta… Jesis đột nhiên có chút ưu thương.

Ngoài Jeka và Jesis ra, những người khác đều đã thấy tình trạng của thú nhân hình rắn, đồng thời bắt đầu bàn luận, trong đó cũng nhắc tới hoàng gia.

Những người khác tuy có nhắc nhưng không dám khẳng định, Jones nghe được xong, tâm tình càng phức tạp hơn.

Edgar có thiên phú vô cùng vô cùng tốt, nhưng trước kia chưa từng nghĩ có thể thức tỉnh được dòng máu của tổ tiene… Đáng tiếc, một thú nhân thiên phú trác tuyệt như vậy lại bỏ mình, biến thành đọa thú.

“Bác sĩ Jones, đám mây đen kia hắc ám kinh người, đánh cũng không tan, vẫn tiếp tục sao?” Có người hỏi.

“Đánh, không thể để nó hại người được.” Jones nói.

Đạn pháo tiếp tục phóng đi, một lần nữa đánh trúng lôi vân.

Tới lúc này, móng vuốt Edgar đã dài thêm.

Phát hiện thấy mình giống tổ tiên, Edgar rối rắm, hơn vạn năm qua, thành viên hoàng thật rất ít người có hiện tượng này, mà những người đó đều cực kỳ mạnh mẽ, không ngờ mình cũng có một ngày được trở thành một trong số họ, hơn nữa còn không phải bẩm sinh, mà sau khi thành đọa thú làm được…

Cười khổ trong lòng một cái, Edgar nhìn tiểu á thú nhân trước mặt, đúng lúc thấy một miếng da cháy khét từ chóp mũi cậu rơi xuống, lộ ra chiếc mũi nhỏ trắng trắng xinh xinh.

Thư Thư thấy người ngưa ngứa, đưa tay lau lau da chết, sau đó nhìn rắn bự: “Ngươi khôi phục tới đâu rồi?”

Edgar dùng đuôi gõ gõ thân thể mình, rụng hết một tầng da, lộ vảy kim quang bên trong.

“Tốt lắm, để lôi kiếp tới đi, chúng ta nhất định phải để tất cả đều đánh trúng mới được.” Thư Thư vẻ mặt đau khổ nói.

Sấm sét trên đó muốn chém ai mới được chứ? Nếu không cẩn thận chém trúng tiểu á thú nhân thì phải làm sao?

Edgar không muốn để tiểu á thú nhân bị thương, nhưng Thư Thư rõ ràng hôm nay chỉ sợ mình cũng phải hứng sét: “Đánh nhanh cho xong đi! Nếu không chịu nổi thì để họ đánh nó tan đi, chúng ta nghỉ ngơi một chút, vậy là ổn!”

Edgar đại khái hiểu lời Thư Thư nói, xác đinh không tránh nổi xong, suy nghĩ một chút, cuối cùng nhấc đuôi viết.

“Hắn đang viết chữ kìa!” Người chung quanh đều chú ý tới động tác này, cũng thấy rõ ý tứ muốn biểu đạt của hắn.

Đừng bắn đạn pháo nữa? Chờ chút nữa lại tiếp tục hỗ trợ đánh tan mây? Jones liếc mắt nhìn lôi vân đang khóa chặt Edgar, lệnh cho phi công làm theo lời đối phương.

Lôi vân nhanh chóng tụ lại với nhau, lôi kiếp vòng ba tiếp tục nổi lên, sấm sét lớn như thùng nước chém xuống đầu hai người, xuống tới nơi còn tách làm hai, lớn phóng tới Edgar, nhỏ hướng về Thư Thư.

“A!” Thư Thư ôm đầu, tia sét tuy nhỏ, nhưng so với cột sét lớn nhất cậu phải chịu trước đây còn lớn hơn a!

Cậu chết mất! Thư Thư muốn khóc, nhưng tiếp đó cột sét đều không trúng người cậu nữa – rắn bự đã cả lấy rồi.


Đồ đệ ngươi giỏi lắm, nhất định phải cố gắng lên! Thư Thư cảm thán một tiếng, sau đó vụn điện quang lại nướng khét cậu lần nữa.

Edgar vỗ đuôi lên măt đất, thấy cảnh này, Jones lệnh cho máy bay đánh tan mây.

Đám mây vốn đang không ngừng chém cho con rắn dưới kia biến thành than cốc lại lần nữa bị vũ khí nóng đánh tan, cuối cùng chỉ có thể giãy giụa ngưng tụ lại lần nữa.

Edgar tiếp tục tu luyện, thân thể cảm nhận dòng điện này có thể hấp thu được, vẫn có chỗ tốt.

Thiên kiếp mặc dù sẽ đánh người tới chết, nếu không chết sẽ có được rất nhiều mặt lợi. Edgar hiện tại có đủ thời gian để khôi phục, chiếm được càng nhiều lợi thế, thậm chí Thư Thư cũng cảm nhận được mình đang mạnh dần lên…

Chờ hai bọn họ nghỉ ngơi xong, Edgar phát ra ám hiệu, phi cơ không dằn vặt đám lôi vân kia nữa, tức thì, một cột sét nữa tiếp tục đánh xuống.

Edgar vẫn chặn lại cột sét như trước, sau đó tu luyện…

Thiên kiếp chuyện đánh chết người, cứ như vậy thành một công cụ tu luyện… Cũng không biết lôi vân trên kia có cảm thấy uất ức không cam lòng hay không.

“Jones, rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra vậy?” Chấp chính quan Thiêm tư tinh cầu Justin kéo thân thể tròn vo chạy đến, chưa thấy người đã nghe tiếng hỏi.

Tình hình bên này mới chỉ có người trong quân doanh biết, chưa lan truyền ra ngoài, nhưng Jones một lần điều động nhiều đạn pháo như vậy, Justin không thể không biết chuyện này.

“Chỉ là chút chuyện thôi.” Jones nói.

“Chuyện gì mà khiến ngươi phải thuyên chuyển nhiều đạn pháo như vậy? Jones, dù ngươi có chỗ dựa cũng không được làm điều xằng bậy!” Justin cau mày.

“Ta đang cứu người.” Jones đáp.

“Cứu người mà lại dùng những nhiêu đó đạn pháo? Bên trong chưa ra được sao?” Justin đã nghe báo cáo sơ bộ tình hình, nhưng căn bản không tin bắn tên lửa mà chưa đánh được mây đen – không phải chỉ là một đám mây thôi sao? Cho ít gió là thổi tan hết!

Nói vậy chứ, đến lúc nhìn qua…

Á thú nhân ở giữa được thú nhân hình rắn cuộn ở giữa, chỉ thấy cái đầu, còn thú nhân bên ngoài…

“Rắn mọc móng vuốt? Chuyện này… Chuyện này… Hoàng thất? Hoàng thái tử điện hạ?” Hoàng thái tử nửa năm trước đột nhiên mất tích, tin tức này nhiều người đã biết, Justin không ngoại lệ.

Lúc đó hắn nghĩ nếu mình tìm được người thì tốt quá, lúc đó nhất định sẽ được ban thưởng, nhưng không quá chú ý, dù sao Hoàng thái tử chạy tới tận hành tinh xa xôi chim không buồn ị kia, nhưng bây giờ… Hắn đang thấy gi? Chẳng lẽ đó chính là Hoàng thái tử?

Nghe nói Jones và hoàng thất có quan hệ không tầm thường, y khẳng định đã sớm biết, cho nên mới dám một lần điều động nhiều bom như thế… Justin cân nhắc một hồi, vỗ đùi: “Đừng dùng ít đạn pháo như thế! Bắn đi! Cần bao nhiêu dùng hết bấy nhiêu! Không cần tiết kiệm!”

Jones liếc nhìn Justin, liền đoán ngay ra ý nghĩ trong bụng lão, nhưng giờ không phải lúc để so đo mấy việc này.

Có chuyện gì, chờ giải quyết xong lôi vân hãy nói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.