Hướng Dẫn Chăn Dắt Thiên Địch

Chương 29: Ghen


Bạn đang đọc Hướng Dẫn Chăn Dắt Thiên Địch – Chương 29: Ghen

Jesis rất kiên nhẫn trò chuyện cùng Thư Thư. Dựa vào năng lực ghi nhớ mạnh mẽ của yêu tinh, Thư Thư nói chuyện ngày càng có trật tự, nhanh chóng bắt kịp trình độ của… ừm, tiểu thú nhân 2 tuổi.

Tuy là tiểu thú nhân 2 tuổi nói không được bao nhiêu, dù còn nhiều điều nghe chưa hiểu, nhưng Thư Thư tin rằng tất cả mọi chuyện rồi sẽ khá lên. Trước đây chưa hề nói chuyện với ai bao giờ, biến thành người rồi cũng chỉ độc thoại suốt ngày với một con rắn sắp thành tinh, làm sao có thể học ngôn ngữ nơi này ngay đây?

Cho nên Thư Thư vẫn tự tin lắm.

Lúc Jones tới tìm Edgar thì thấy Thư Thư đang nói chuyện với Jesis rất phấn khởi, mà nội dung tán gẫu thì… Phỏng chừng giống mấy nhóc trong vườn trẻ chăng?

“Chào buổi sáng.” Jones tươi cười, lặng lẽ quan sát tiểu á thú nhân. Tinh thần của cậu rất tốt, chắc do tối qua đã được nghỉ ngơi, đã thích nghi được với môi trường mới, thật hiếm thấy.

Kỳ thực trường hợp của tiểu á thú nhân không nên ở một mình, cần tìm ai chăm sóc hay gia đình nào nhận nuôi cậu mới đúng, nhưng Edgar nói bọn họ muốn sống riêng, cậu ấy lại không phản đối.

Y tin Edgar tự chủ được, hơn nữa bọn họ e là chỉ ở chung với nhau được thêm mấy ngày nữa, vì cớ gì mà phải chia cách bọn họ ngay lúc này.

“Cậu có muốn ta ngoài đi dạo không? Để Jesis đi cùng cậu.” Jones nói, sau đó nói lại cho dễ nghe dễ hiểu hơn: “Đi dạo phố? Đi mua đồ? Jesis dẫn cậu đi.”

Ra ngoài dạo phố sao? Thư Thư hai mắt sáng rực, mãnh liệt gật đầu: “Muốn!” Gật xong mới nhớ ra gì đó: “Tiền, ta không có tiền.” Vừa nãy có hỏi Jesis “tiền” nói thế nào, dù sao cũng phải mua vài vật dụng cần thiết.

“Cái này cho cậu, Jesis sẽ chỉ cậu cách dùng.” Jones lấy ra một tấm thẻ đưa cho Thư Thư.

Thư Thư nhìn thê, hai mắt sáng lấp lánh, lại cảm thấy không nên tùy tiện lấy đồ của người khác như vậy, cuối cùng vỗ ngực nhỏ nói: “Mai mốt ta nhất định sẽ cho lại ngươi.”

Jones biết đứa nhỏ chắc muốn trả tiền nhưng không biết “sau này” nói thế nào, không nhịn được ngoắc ngoắc khóe miệng. Thiêm tư tinh cầu vốn xa xôi nên chủ yếu là tự cung tự cấp, ở đây hoa không đáng mấy đồng, mà y cũng không thiếu chút tiền cỏn con ấy, lập tức nói: “Không cần đâu.”

“Muốn muốn.” Thư Thư nói, lại dùng tiếng mẹ đẻ nói với đồ đệ: “Đồ đệ, sau này nhớ làm việc chăm chỉ, kiếm tiền về có biết không?” Cậu ra ngoài chủ yếu để mua đồ cho đồ đệ, sau này đương nhiên đồ đệ phải giúp cậu làm việc trả nợ chứ.

Tiểu á thú nhân nguyện ý tiêu tiền của mình chứ không muốn dùng tiền người khác? Edgar hài lòng nha.


“Đi, chúng ta đi mua đồ.” Thư Thư lại dùng ngôn ngữ ở đây nói, vẫy vẫy tay gọi rắn bự theo.

“Chờ đã, hắn không đi cùng được.” Jones ngăn cản, thấy Thư Thư khó hiểu, liền giải thích: “Không tiện.”

Rắn bự còn chưa tu luyện thành người, đúng là không tiện thật, có khi còn hù dọa người khác… Thư Thư chấp nhận lý do này, nhưng cứ nghĩ đến rắn bự không thể đi cùng, nhất thời lại không muốn đi nữa.

“Nơi này có rất nhiều đồ chơi hay.” Jesis bên cạnh khuyên nhủ, hắn thật sự rất muốn dạo phố cùng tiểu á thú nhân nha.

“Phải đó, nơi này còn có nhiều quần áo đẹp nữa.” Jones cũng dỗ dành, tiểu á thú nhân lúc tới còn quấn da thú, hiện tại tuy đổi lại thành quần áo rồi, nhưng hình thức vẫn là quần áo bình thường, giờ có thể mua thêm vài bộ đẹp đẽ về mặc đi.

“Còn có nhiều đồ ăn ngon cơ!” Jesis lại nói.

Thư Thư không quá để ý đến chuyện trang phục, nhưng nghe có đồ ăn ngon thì không nhịn được nữa. Nuốt nước miếng đánh ực một cái, cậu kiên định: “Đi, ta đi!”

“Rắn bự, chờ ta mua đồ ăn ngon về cho ngươi nha!” Trước khi đi còn nói với rắn bằng tiếng mẹ đẻ.

Edgar nhìn Thư Thư và Jesis rời đi, tâm trạng vô cùng không tốt, nhưng hắn biết Jones tách cậu ra khỏi hắn cũng là vì có chuyện cần nói, tự nhiên không ngăn cản gì.

Jones đúng là có chuyện, còn định kiểm tra thân thể Edgar một chút. Hôm qua vừa biết Edgar biến thành đọa thú, trong lòng không yên nên quên mất việc này, hiện giờ đương nhiên phải làm bù.

“Tiểu á thú nhân ta đáp ứng cậu không kiểm tra, nhưng thân thể cậu ta phải xem qua một chút mới được.” Jones nhìn Edgar không muốn phối hợp nói.

Edgar cân nhắc, đến cùng vẫn gật đầu, không khỏi nhớ tới tiểu á thú nhân. Cậu ấy xa lạ với mọi thứ ở đay, nhưng cũng chịu mặc quần áo, chịu tìm tòi sử dụng các thiết bị trong nhà… Chẳng lẽ trước đây nơi cậu ấy sống cũng là một tinh cầu xa xôi nào đó? Nếu vậy tại sao không biết chuyện giữa thú nhân và á thú nhân?

Edgar đang bị Jones kiểm tra, Thư Thư thì đang dạo phố.


Trước đây là một chú chuột đồng rất nhỏ, tất nhiên không dám ra đường lớn, bây giờ lần đầu tiên được ngắm phố phường náo nhiệt, quả thực hưng phấn tột đỉnh.

Có quần áo, đồ ăn, đồ chơi… Thư Thư ngắm nghía từng cửa hàng, càng xem càng kích động.

Có rất nhiều thứ cậu muốn mua, nhưng nghĩ tới tiền trong tay cũng không phải của mình, tiêu nhiều tương lai trả không nổi, cậu chỉ có thể nhịn!

Cậu có một chủ nhân luôn tiêu xài phung phí mua đủ thứ đồ này nọ, sau đó rỗng túi đến mỳ cũng không có mà ăn, thậm chí yến mạch hạt ngô hạt gạo vốn là đồ ăn cho cậu cũng lấy ra nấu cháo ăn, thật không thể nhẫn nhịn nổi mà!

Cậu tuyệt đối không muốn rơi vào cảnh ấy đâu!

Nhưng mà, thịt nướng bên cạnh thơm thiệt thơm a… Thư Thư cuối cùng vẫn đưa thẻ ra, mua 10 xâu thịt nướng.

“Tôi mời cậu được mà.” Jesis có hơi nóng vội, đưa tiểu á thú nhân đi chơi còn để cậu tự trả tiền đồ ăn vặt, hắn sẽ bị các thú nhân khác khinh bỉ mất!

“Không cần không cần.” Thư Thư lắc lắc đầu, nợ nần thì dễ trả lại khó, tương lai phải làm sao… Nói xong cắn một miếng thịt thật to.

Thịt nướng này ngon hơn mình tự làm nhiều lắm ý, nhất định phải cho rắn bự nếm thử mới được… Thư Thư giấu thịt nướng vào túi ăn không để chút dấu vết.

Túi ăn của cậu là nơi thần kỳ lắm nha, có thể bỏ vào bao nhiêu đồ ăn mà không hỏng, không mất hương vị, quả thực giống như không gian thần kỳ trong tiểu thuyết, khuyết điểm duy nhất chính là… Lối vào lại là miệng của cậu.

Cho nên mặc dù có, cũng chỉ để đựng đồ ăn riêng cậu thôi, và phải nho nhỏ vừa cửa miệng, còn… bộ quần áo, muốn nhồi cũng nhồi không lọt.

Thư Thư vui vẻ gặm thịt nướng, ăn một ít, bỏ túi một ít, chẳng mấy chốc, chỗ xâu thịt nướng đã hết sạch.


Vừa khéo bên kia có người bán trái cây, cậu lại muốn học gọt cắt để ăn thế nào, tiếp tục về thực hành.

Mãi đến khi ăn no căng bụng, túi ăn cũng bỏ kha khá đồ rồi, Thư Thư mới nhớ ra việc chính – cậu phải mua đồ dùng hàng ngày cho rắn bự a!

Cùng Jesis tiến vào siêu thị, bắt đầu đi dạo vòng quanh.

Phòng ngủ cậu đang ở chỉ có drap trải giường và chăn nệm, phòng khác chưa có, phải mua; đồ đánh răng rửa mặt chỉ có một bộ, cái này cũng cần mua; dép ở nhà mới có một đôi, cái này càng phải mua… Cân nhắc tới việc có thể rắn bự đùng cái biến thành người cần quần áo nhưng không biết cỡ lớn nhỏ thế nào, Thư Thư cuối cùng mua một áo ngủ cỡ bự.

Cậu không biết chữ, mua áo ngủ cũng chỉ chọn đại cỡ lớn nhất, thậm chí dùng hai dây lưng buộc vào cởi ra thật thuận tiện, tính toán lúc đó dù đồ đệ mặc quá rộng thì lôi ra làm chăn đắp, chẳng hề hay biết mình mua trúng bộ áo ngủ thú nhân hay dùng.

Jesis không hiểu tiểu á thú nhân mua mấy thứ này để làm gì, nhưng những món đồ này không quá mắc tiền, chỉ là đồ dùng hàng ngày, hắn không nhiều lời, trái lại hỗ trợ đóng gói cân thận, sau đó xách hết đồ cậu mua lẫn đồ hắn mua về chỗ ở kia.

“Cảm ơn ngươi.” Thư Thư nhìn Jesis giúp mình đem đồ vật chuyển vào, lòng tràn đầy cảm kích.

“Không cần cảm ơn, tôi chưa làm được gì cho cậu mà.” Jesis nói ngay, đối với thú nhân chưa có bạn đời mà nói, có thể bồi á thú nhân đi dạo phố chính là vinh hạnh lớn!

“Ngày mai, ngươi quay lại đây, ta mời ngươi ăn cơm!” Thư Thư đề nghị.

“Được, mai tôi lại tới.” Jesis nhất thời phấn khích.

Edgar để Jones kiểm tra giúp mình cho bị rụng vảy, nhưng không tra được là vấn đề gì, hắn vốn còn đang xoắn xuýt không biết mình rụng vảy là vì sao, thấy vậy đành thôi không bận tâm nữa.

Tiểu á thú nhân còn mời Jesis kia tới dùng cơm!

Hắn thật sự không muốn để người khác được ăn món do tiểu á thú nhân tự làm, nhưng mà… Hắn dựa vào cái gì mà đi ngăn cản đây?

Edgar thả lỏng, chờ tới khi ngó thấy đồ tiểu á thú nhân mua về liền như bị sét đánh.

Phòng Jones chuẩn bị giúp họ các loại đồ vật đều vô cùng đầy đủ, tuy chỉ có một người dùng, nhưng đã đủ cho tiểu á thú nhân dùng một thời gian dài rồi, tại sao đột nhiên lại mua thêm nhiều thứ như vậy?


Câu mua mấy thứ này về là cho ai dùng?

Nhìn tiểu á thú nhân sắp xếp chỗ ngủ xong, còn đem áo ngủ lớn cho thú nhân xếp vào tủ quần áo, Edgar có chút bối rối.

Tiểu á thú nhân liệu có phải đã chấp nhận để Jesis theo đuổi rồi không? Jesis kia tuy dưới cái nhìn của hắn thì rất kém cỏi, nhưng ở hành tinh xa xôi này thì đã là rất tốt rồi, tiểu á thú nhân còn thích thú hình của hắn, có nhận lời hắn thì cũng thật thường tình.

Sớm biết thế hắn đã không để tên kia dẫn cậu đi dạo phố rồi!

Nhưng hắn có cản thì ích gì? Hắn là một đọa thú, không thể chăm sóc tốt cho tiểu á thú nhân, tiểu á thú nhân nhất định sẽ tìm một thú nhân để cùng chung sống, mà người kia tuyệt đối không thể là hắn.

Hắn không muốn làm thú hoang, muốn biến thành người, nhưng hiện tại…

Cảm giác không cam lòng càng lúc càng đậm, linh lực trên người vô thức luân chuyển nhanh hơn.

Trong lòng hắn mơ hồ có cảm giác có gì đó sắp xảy ra, chỗ rụng vảy càng lúc càng ngứa, lại không biết rốt cuộc là cái gì, cuối cùng buồn bực vỗ đuôi ba cái, muốn tiểu á thú nhân chuẩn bị đồ ăn cho mình, chứ không phải chuẩn bị đồ đạc như thế.

“Ngươi đói bụng?” Thư Thư nhìn Edgar dùng đuôi gõ ba lần, lập tức chạy xuống bếp, chỉ sợ chậm một chút rắn bự sẽ xơi tái mình.

Tiểu á thú nhân sau này có bạn đời cũng sẽ đối xử với người đó giống vậy đi? Nhìn đồ ăn này kia, Edgar không tâm tình nào nuốt nổi.

“Ngươi mau ăn đi, lấp đầy cái bụng, tuyệt đối đừng để bụng đói.” Thư Thư vội vàng đẩy đồ ăn về phía trước, thấy rắn bự nhìn mình chằm chằm không phản ứng, lại nói: “Ngươi yên tâm, ta lấy trong túi ăn ra đấy, đảm bảo sạch sẽ, không có dính nước miếng của ta đâu.”

Edgar kỳ thực chẳng để tâm chuyện ăn vào tí nước miếng của tiểu á thú nhân, nhưng chỉ cần nghĩ tới tương lai sẽ có người được tiểu á thú nhân chăm sóc như hắn lúc này liền cảm thấy nóng nảy.

Linh lực trong người hừng hực bốc lên, rất khó diễn tả, hắn còn cảm thấy giữa bầu trời có cái gì đang đè nén áp bức mình.

Thư Thư cũng cảm thấy có gì đó không đúng, mặt đầu khó hiểu nhìn bầu trời, hơi nghi hoặc: “Sao cứ như sắp có chuyện vậy ha?”

Ngay lúc ấy, bầu trời bỗng nổ vang, mây trên cao bắt đầu vần vũ tụ lại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.