Hướng Dẫn Chăn Dắt Thiên Địch

Chương 1: Chuột đồng tinh Thư Thư


Bạn đang đọc Hướng Dẫn Chăn Dắt Thiên Địch – Chương 1: Chuột đồng tinh Thư Thư

Thiêm Tư tinh cầu là một hành tinh xa xôi của đế quốc Thú nhân, khoa học kỹ thuật lạc hậu, nhưng vì hoàn cảnh ở đây rất tốt, lục địa có độ che phủ thực vật 90%, cho nên có không ít thú nhân không ưa thành thị sẽ chọn ở lại đây, nơi này thậm chí còn có cả viện dưỡng lão lớn nhất đế quốc Thú nhân, dành riêng cho các vị FA thâm niên.

Dân di cư mỗi năm một nhiều, nhưng vì quá mức xa xôi, tới giờ tổng cộng mới có 1 triệu người, kỳ thực chỉ tập trung ở một góc nhỏ trên Thiêm Tư tinh cầu thôi.

Rừng rậm nguyên sinh và biển xanh bao trọn lấy tinh cầu này, từ trên cao nhìn xuống chỉ thấy một màu lục lam xen kẽ đẹp đến nao lòng.

Đây là địa phương tuyệt đẹp lại tràn ngập sức sống. Một ngày kia, phía trên rừng rậm nguyên sinh không gian bỗng trở nên vặn vẹo, mới đầu chỉ là một khu vực nhỏ, sau đó mở rộng ra, dần dần, một vòng xoáy không gian đường kính mấy ngàn mét xuất hiện, một chiếc cơ giáp sắp tan tành đột nhiên rơi xuống, lao thẳng vào hồ nước.

Một lát sau, từ trong vết nứt không gian có một tia sét chém xuống, thứ tiếp theo rơi xuống… là một bé chuột đồng lớn chừng lòng bàn tay.

Thần kỳ nhất chính là, bé chuột đồng vừa chạm đất xong, bỗng dưng biến thành một người… nhẵn nhụi trơn láng!

Bầu trời nhanh chóng yên ả trở lại, một con chim đậu trên nhánh cây, bình tĩnh nhìn bầu trời kêu lên vài tiếng, phát hiện không còn loại khí tức khiến nó sợ sệt kia xong, liền vỗ cánh bay đi, sung sướng giương cánh giữa không trung chao liệng.

Tất cả như chưa hề có gì xảy ra.

2 tháng sau.

Những cây cổ thụ cao lớn cơ hồ vô biên vô hạn, các loại hoa cỏ không rõ mọc lan trên mặt đất, khiến cho thảm thực vật này dường như chưa ai từng đặt chân lên.

Rừng rậm hoang sơ chưa được người khai phá này, bất quá, hôm nay xuất hiện một người mới tới.

Đây là một thiếu niên có gương mặt bầu bĩnh ước chừng 15-16 tuổi, mái tóc ngắn màu đen, đôi mắt đen long lanh như có nước, má hồng nộn nộn thật đáng yêu, nhưng cũng có chỗ hơi kì quặc – từ bên trong tóc lộ ra hai tai nhỏ lông xù, hiển nhiên cậu không thuộc về loài người.

Thư Thư lấy lá cây bọc vài lớp lên chân, bên hông là váy cỏ giản dị ngắn ngủn, hướng sâu vào rừng rậm bước tới, đôi mắt to tròn không ngừng nhìn trái nhìn phải, trông như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy dựng lên chạy trốn mất ý.


Cậu tới đây 2 tháng rồi, nhưng vẫn không biết chỗ này là chỗ nào, dù sao hiểu biết của cậu không nhiều lắm, chỉ biết là gần đây có người ở thôi.

Tuy 2 tháng nay chưa đụng phải người nào, nhưng có lần cậu thấy trên trời có trực thăng bay qua, kiểu dáng thực kỳ quái.

Lúc đó Thư Thư theo bản năng muốn kêu cứu, nhưng rồi từ bỏ ý nghĩ này.

Cậu quyết không thể để người khác thấy mình đâu, chịu thôi, dáng vẻ hiện tại của cậu kỳ cục quá mà…

Nhìn đi, có tay chân của con người, trên đầu lại có thêm một đôi tai xù lông, trên mông còn có một mẩu đuôi ngắn ngủn, Thư Thư không nhịn được thở dài một hơi.

Chẳng phải nói chỉ cần vượt qua lôi kiếp là có thể biến thành người sao? Cậu chờ ngày này lâu lắm rồi, luôn mong ngóng được hóa thành người rồi sẽ được giống các chủ nhân, tìm công việc gì đó kiếm tiền, sau đó muốn ăn cái gì thì ăn cái đó.

Kết quả thì sao chớ?

Không biết có chuyện gì xảy ra, lôi kiếp đáng ghét kia không những ném cậu tới rừng sâu, mà còn chém cậu thành bộ dáng nửa người nửa chuột, huhuhu!

Để người khác nhìn thấy được chắc chắn sẽ biết cậu là yêu tinh a! Cậu làm sao còn dám cầu viện nữa chứ?

Nếu như bị con người bắt về, nhất định sẽ bị đưa đến phòng thí nghiêm nghiên cứu! Nghe nói chỗ kia đáng sợ ghê lắm!

Không thể biến thành con người thì thôi cũng đành chịu, nhưng là, vì sao cậu không vận dụng được yêu lực, cũng không thể biến lại thành chuột đồng a?

Bây giờ thậm chí ngay cả tìm một chủ nhân để làm sủng vật cũng không được, Thư Thư tủi thân cực kỳ.


Không sai, Thư Thư chính là yêu tinh, một chú chuột đồng tinh.

Cậu cũng chẳng biết sao mình lại thành tinh nữa, hồi còn là chuột đồng hoang dã, có một hôm ra ngoài kiếm ăn không cẩn thận nuốt phải một viên hồng ngọc, sau đó biến thành như vậy.

Chưa đầy 1 tháng tuổi đã phải sống tự lập, trước kia cả ngày chỉ có ăn với ngủ, nhìn anh chị em chẳng qua vì mùi có chút tương tự với mình nên không thèm đánh nhau với bọn họ thôi, một khắc kia, cậu đột nhiên hiểu ra rất nhiều chuyện, cảm giác được chính mình phi thường nhỏ bé, trong đầu lóe lên một ý nghĩ… Phương pháp tu luyện?

Đương nhiên, rốt cục cậu cũng chỉ là một con chuột đồng, cho nên sau đó sinh hoạt không khác đồng loại là bao, cậu nỗ lực thu lượm hạt giống, đào giun trong bùn để ăn, 2 tháng sau đủ lớn, bắt đầu tìm bạn kết đôi cho mình.

Nhưng đúng lúc này lại xảy ra một chuyện.

Mẹ của cậu, chuột cái đã sinh ra cậu, nuôi cậu lớn lên rồi sinh hai lứa tổng cộng 12 cái đệ đệ muội muội xong, chết rồi.

Chuột đồng vốn sinh sôi rất nhanh, có lức mới sinh xong hai tuần sau là có thể đẻ thêm ổ nữa, nhưng cứ sinh sản kiểu đó cũng rất tổn hại thân thể, cho nên mẹ cậu mới đó đã qua đời.

Cũng như bao chuột đồng khác, đệ đệ muội muội mau chóng tự lập, cha cậu nhe răng giơ vuốt đánh đuổi cậu luôn túc trực cạnh mẹ đi… Khi đó, đột nhiên cậu cảm thấy mình không thể tiếp tục như vậy được.

Cậu không đi tìm chuột cái để sinh chuột con nữa, cậu bắt đầu tu luyện.

Vòng đời chuột đồng ngắn ngủi hơn 1 năm, lúc tu luyện, bạn bè bên cạnh đã thay hết lớp này tới lớp khác, có lúc nhìn thấy một đồng loại muốn chào hỏi, rồi bỗng thấy không đúng, tính toán thời gian… Khéo khi lại là cháu chắt chút chít gì của người kia ấy chứ!

Chuột sống thực sự cô quạnh như tuyết.


Chuột chết cung chẳng dễ chịu gì. Dù có móng vuốt cào bới được chút đỉnh, cùng lắm là đào được giun nhỏ này kia, các động vật khác, bất kể là mèo, diều hâu hay cú vọ đều có thể biến chúng nó trở thành bữa tối béo bở.

Đương nhiên, đáng sợ nhất vẫn là rắn!

Mấy loài kia vẫn còn có thể tránh được, nhưng rắn thì… Loài bò sát đáng ghét kia còn chui được vào hang tụi nó nữa chứ!

Có vài lần cậu cảm nhận được nguy hiểm tới gần đột nhiên giật mình tỉnh giấc, phát hiện có con rắn đang há to miệng ngay trước mắt muốn nuốt mình xuống a a a!

Đây tuyệt đối là động vật cậu ghét nhất!

Chuột đồng xưa nay đều là món ăn trên bàn người khác, cho nên cậu phát hiện mình thông qua tu luyện có thể nâng cao cảnh giác, tránh thoát thiên địch, liền muốn rủ chuột đồng xung quanh tu luyện cùng mình, tương lai có đồng loại thì có thể giúp đỡs lẫn nhau.

Tiếc là mọi nỗ lực bấy lâu đều hoàn toàn vô dụng, thậm chí cậu tiếp cận càng làm đồng loại tưởng rằng cậu muốn cướp địa bàn rồi công kích đánh đuổi. Mùa động dục chuột cái có khi sẽ tới gần cậu, nhưng chúng nó đều quá “hung hăng”, cậu chỉ có thể chạy trối chết.

Là một yêu tinh hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, trước khi tu luyện thành công, tốt nhất không nên tìm đối tượng, miễn cho tu vi khó tiến thêm…

Đành chịu thôi, tư chất tu luyện của chuột đồng quá kém cỏi!

Tuổi thọ ngắn cộng thêm vóc dáng nhỏ nhắn khiến chuột đồng muốn bước vào con đường tu luyện khó khăn hơn nhân loại gấp ngàn vạn lần, trên Trái đất linh khí cực kỳ mỏng manh, nếu không chú tâm dù chỉ một chút cũng sẽ sớm đi đời nhà ma.

Đương nhiên, dù hắn có chú tâm thì vẫn phải chịu xui xẻo…

Thư Thư không nhịn được thở dài, liền nhớ lại chuyện lúc trước.

Khi đó cậu ngốc trong nhà chủ nhân 1 năm rưỡi liền dự định giả chết, để chủ nhận ném đi sau đó sẽ trà trộn vào cửa hàng thủ cưng tìm một chủ nhân mới.

Cậu tu luyện nhiều năm, tuy pháp lực thấp kém, nhưng điểm ấy vẫn làm được.


Nhìn thấy cậu “tứ chi cứng ngắc” nằm trong lồng, chủ nhân cậu quả nhiên lấy cậu ra, thả vào hộp giấy nhỏ ném đi, kết quả cậu mới từ hộp giấy bò ra ngoài, phủi mông sạch sẽ xong định tới cửa hàng thú cưng liền phát hiện, lôi kiếp mà mình đã đợi rất lâu rất rất lâu đến rồi.

Lôi kiếp này dĩ nhiên không phải là cái có thể biến người ta thành tiên, vẻn vẹn chỉ có thể biến thành người thôi, bất quá cậu nào dám hi vọng xa xôi, chỉ nhiêu đó thôi, cậu đã đủ hài lòng lắm rồi!

Thật muốn được thưởng thức đồ ăn của con người a!

Cậu chạy đến, một lòng nghênh đón lôi kiếp kia, sau đó liền bị vùi dập te tua không sót chỗ nào, sau đó… Cậu không còn ý thức được gì nữa.

Nhìn cây cối xung quanh, Thư Thư thở dài.

Rõ ràng là độ kiếp trong rừng cây nhỏ ở ngoại thành a! Sao đột nhiên lại rơi đến rừng cao núi sâu thế này? Nếu không phải từng có kinh nghiệm sinh tồn mấy trăm năm ngoài vùng hoang dã, mũi tinh nhạy, tìm được các loại quả có vỏ cứng với ít hạt giống, có lẽ giờ sẽ phải chịu chết đói mất.

Đùa à, giờ không biến lại được, sức ăn tăng lên khủng khiếp lắm luôn!

Về phần tu luyện bổ sung… Giờ pháp lực mất hết, bổ cái gì mà sung a?

Thư Thư đi thêm đoạn nữa, sau đó nhìn thân cây gần đấy, thuần thục trèo lên.

Loại cây này thường kết trái từa tựa hạt dẻ, dạo này Thư Thư toàn hái lượm chúng, dự định giấu trong động tầm mấy ngàn đi.

Nhìn cây hạt dẻ, Thư Thư cong khóe miệng, đôi mắt sáng lấp lánh, chỉ cần thấy đồ ăn, tâm tình cậu sẽ khá lên ngay.

Cứ thế, nhất định cậu sẽ tích trữ được rất nhiều lương thực, dù mùa đông có đến cũng không lo thiếu ăn!

Vỗ vỗ váy cỏ quấn quanh hông, Thư Thư tiếp tục leo cây.

Trong bụi cỏ dưới tàng cây, một con rắn có cái đầu còn to hơn cả eo Thư Thư, dài tới mười mấy mét chậm rãi tới gần, đúng lúc thấy cảnh tượng “mát mẻ” dưới váy chuột tinh, lập tức không đành lòng nhìn thẳng quay mặt đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.