Hương Dạ Thảo

Chương 61: Chuyện bên lề: đừng rời khỏi ta _hết


Đọc truyện Hương Dạ Thảo – Chương 61: Chuyện bên lề: đừng rời khỏi ta _hết

Mười năm trước, hắn được một nữ cận vệ cứu thoát khỏi cơn binh biến.

Từ một kẻ muốn gì được nấy, vạn người kính ngưỡng, trong một đêm hắn mất hết tất cả, địa vị tôn quý, cung son áo gấm, phụ hoàng mẫu hậu và cả, những người hắn tin tưởng nhất. Hắn như kẻ đắm tàu vớ được phao cứu sinh, vị nữ cận vệ đó không chỉ là ân nhân của hắn, là khiên chắn cho hắn mà nàng là người duy nhất hắn có thể tin tưởng, là người duy nhất hắn không cần phòng bị.

Thế nên…

Hắn co ro nấp trong ổ rơm mục khiến cả người nổi mẩn đỏ, chịu đựng cơn sốt khiến đầu váng mắt hoa, cố cắn môi đến bật máu để bản thân giữ được tỉnh táo. Hắn quyết ý đợi nàng.

Nữ cận vệ hắn mới vừa gặp mặt kia đã bất chấp tính mạng cứu hắn, so với hoàng thúc mà hắn tin tưởng lại đáng tin vạn phần. Nàng cõng hắn suốt đêm, lại vì hắn mà chạy đi tìm thuốc. Lúc nàng trở về, hắn nhớ rõ trên người nàng có thêm hai vết đao mới, hằn rất sâu trên lưng, khiến áo vừa mới khô lại thêm ướt đẫm. Nàng hai tay bê chén thuốc còn nghi ngút khói, dâng lên ngang mày đưa cho hắn, chỉ nói đơn giản:

– Thuốc đến rồi, mời điện hạ uống!

Đêm hôm đó, hắn gặp ác mộng. Hắn mơ thấy hoàng thúc đưa kiếm lên cổ hắn vừa cười ác độc, tay kia ông ta cầm thủ cấp của phụ hoàng hắn dí sát mặt hắn, đôi mắt phụ hoàng trợn trừng nhìn hắn, màu da người trắng bệch như sáp. Hoàng thúc nói:

– Triết Nhi, đến phiên ngươi đó!


Hắn run bắn lên. Nhìn lại mình tay không tấc sắt, cận vệ cung nữ chẳng còn ai, hắn nhắm mắt nhào tới như một con thú hoang, liều mạng cắn mạnh vào bàn tay của lão trút hết mọi căm hờn, chừng như cú cắn đó có đổi bằng mạng hắn cũng chẳng còn gì hối tiếc. Kì lạ thay, hoàng thúc phản ứng cực chậm, lão không hề chém hắn, cũng không giãy tay ra khỏi miệng hắn. Đến khi máu của lão ngập trong miệng hắn, chất tanh nồng kia cùng với thủ cấp của phụ hoàng nhìn chăm chăm vào hắn khiến hắn lợm giọng, buồn nôn.

– Điện hạ, đừng sợ, đừng sợ…- Tiếng của nàng từ nơi xa thẳm trong vùng bóng tối sau lưng hoàng thúc đột ngột vang lên, ấm áp làm sao, đáng tin làm sao. Nàng dịu dàng nói- Ta ở đây, có ta ở đây với ngài…

– Ngươi…- Hắn nhả tay hoàng thúc ra, ngẩng đầu nhìn về phía giọng nói kia, hình bóng mơ hồ của nàng ngày càng hiện rõ, mà nhân ảnh của hoàng thúc mỗi lúc một mờ đi. Hắn giơ tay khẽ chạm vào mặt nàng, hỏi câu hỏi mà lẽ ra hắn nên hỏi từ sớm- Ngươi là ai?

– Tâu điện hạ, -bàn tay trái của nàng vội vàng rụt lại, nàng dùng tay phải chở che cho nó, cúi đầu kính cẩn đáp- Thần là Mai Dạ Thảo, là cận vệ hầu hoàng hậu ạ!

Hắn nhíu mày nhìn chăm chăm vào bàn tay được nàng che giấu kia, từ kẽ bàn tay phải, máu vẫn không ngừng len chảy ra ngoài. Miệng hắn toan mở lời nhưng chất máu tanh trong miệng một lần nữa khiến hắn buồn nôn. Hắn mím môi, ngoảnh đầu sang phía khác, phất tay, nói:

– Ta không thích mùi máu, ngươi nhanh chóng tẩy sạch đi!

Nàng thoáng một giây chần chừ, đáp:


– Thần xin phép ra ngoài!

Hắn nhìn bóng lưng nữ cận vệ cho đến khi tầm mắt bị cánh cửa che khuất, rồi ôm lấy thân mình lần nữa co ro rúc vào đống rơm.

Vốn hắn cứ tưởng sau khi nàng tẩy sạch vết máu sẽ mau chóng trở lại, chỉ là đợi qua một khắc, rồi lại một canh, đống lửa sưởi ấm đã tro tàn khói lạnh mà bóng nàng vẫn bặt tăm hơi.

Nữ cận vệ đó đi đâu rồi?

Hắn cố gắng lắng tai nghe, trừ bỏ hơi thở gấp gáp của mình, vẫn chẳng nghe được gì. Qua một hồi bước tới rồi lại rụt về, cuối cùng hắn cũng đi tới bên cánh cửa, trộm ghé mắt nhìn ra ngoài. Tuy lòng đã tiên liệu trước vẫn không tránh khỏi một phen thất vọng, ngoài kia quả nhiên tịnh không bóng người. Ha, cũng đúng thôi! Hắn bây giờ là tội phạm đào tẩu, có còn là thái tử cao cao tại thượng người người vọng bái nữa đâu? Có kẻ ngốc mới muốn đi theo hắn tìm đường chết. Nàng liều mạng đưa hắn đến đây đã coi như trọn nghĩa lắm rồi.

Lúc ấy hắn một chút cũng không oán nàng, chỉ là đối với lòng người bạc đen đột nhiên ngộ ra rất nhiều đạo lý, lòng lạnh đi không ít, trong một đêm trưởng thành lên vài tuổi mà thôi.

Lại nghĩ, dù sao cũng không có nơi để đi, chi bằng trốn tạm trong căn nhà cỏ này đợi bên ngoài yên ắng, đợi vết thương hồi phục, sau đó tìm cách ra khỏi kinh thành. Hắn vẫn còn rất nhỏ, đấu với hoàng thúc lúc này chẳng khác nào nộp mạng vô ích. Chỉ cần giữ lại mạng, chỉ cần lòng quyết ý báo thù, nhất định có một ngày sẽ đòi lại nợ máu hôm nay.


May là nữ cận vệ đó không chỉ mua thuốc mà còn mua thêm một chút lương khô, nếu hắn biết kiểm soát, họa hoằn có thể chống đỡ được năm bảy hôm. Chừng khi đó bệnh tình chắc thuyên giảm, hắn rời đi cũng không muộn gì.

Cứ như vậy, Hàn Thừa Triết bắt đầu nếm trãi cảm giác một thân một mình từ lúc sinh ra tới nay. Tuy hắn đã trang bị cho ý chí mình quật cường nhưng tận sâu thâm tâm vẫn không sao rũ bỏ những hình ảnh khủng khiếp vừa diễn ra không lâu. Mỗi khi nhắm mắt là một lần hình ảnh khủng bố kia ập tới, khiến hắn một hồi lại một hồi lâm vào oán hận, vào sợ hãi. Chỉ cần một cơn gió lướt qua mái tranh, hắn lập tức đứng phắt dậy, cầm chắc thanh củi dài trong tay run bần bật. Chỉ cần tiếng quạ kêu chiều vẳng vào tai, hắn lại chui rúc vào đống rơm, mặt mày xanh mét.

Trong thời gian đó, hắn không ít lần nghĩ, có khi nào nữ cận vệ đó không bỏ hắn không? Nàng ta đã liều mình cứu hắn, đã cùng hắn đứng chung một thuyền thì có lý do gì bỏ đi? Liệu nàng có đi trả thù thay hắn, hoặc đi tìm lương thực, hoặc giả tìm đường đưa hai người trốn đi?

Cho đến buổi chiều ngày thứ ba, khi tinh thần của hắn kiệt quệ, nước da trắng hồng đã chuyển màu tái mét, vẻ lanh lợi đã bay biến mất tăm, bỗng dưng hắn nghe có tiếng chân người bước vào sân. Phải, thứ duy nhất hắn gặt hái được sau ba ngày, chính là hắn trở nên vô cùng nhạy cảm với tiếng động. Sao lại thế này? Sẽ không phải là binh lính tới bắt hắn chứ? Kế hoạch trả thù còn chưa thành hình liền như vậy tan thành bọt nước sao?

Không! Hắn siết nắm tay, mím môi hạ quyết tâm, hắn phải sống! Dùng bất cứ thủ đoạn gì cũng phải sống, có sống thì mới trả được thù!

Tay vội nhặt khúc củi, người run run đứng dậy thủ thế, mắt mở to nhìn cánh cửa, hắn nín thở đợi chờ.

– Điện hạ, đừng sợ! Là ta!

Giọng nói phát ra nghèn nghẹn, cùng với đó, một cánh tay khẽ đẩy cửa ra. Đầu tiên là ánh sáng tràn vào, sau đó là hình dáng của người con gái đó. Tuy chỉ gặp đôi lần, phút chốc liền khắc sâu vào tâm khảm.

Hàn Thừa Triết ngẩn ra, tiếp theo như có một bàn tay vô hình đẩy mạnh vào lưng hắn, xua hắn lao về phía nàng. Mà nàng vẫn đứng án ngữ ngay cửa, đôi mắt dịu dàng nhìn hắn, khóe miệng cố giương một nụ cười như thể an ủi, lại tựa như muốn hắn xóa tội vì để hắn chờ quá lâu. Giây phút ôm ghì lấy nàng, cảm nhận toàn thân nàng ẩm ướt đầy mồ hôi, mùi lại quen thuộc dễ say lòng người chứ không hề khó ngửi, xác thực mình không có nằm mơ, hốc mắt hắn liền hoen đỏ.


– Ngươi về rồi! Thật sự về rồi! Ta không tin ngươi bị bắt! Ta biết ngươi sẽ về tìm ta mà! Trên đời này, ta chỉ còn có ngươi…

Đó là lời hắn nỉ non, là những lời sau ba ngày xa cách. Hôm đó hắn vừa ôm nàng vừa khóc lớn, mặc cho cảm xúc trào dâng mà quên hết hình tượng. Đánh chết hắn cũng không biết được nhiều năm sau mỗi khi nhớ lại chuyện này khiến hắn thẹn không dám đối mặt nhìn thẳng nàng! Thế nhưng rất nhanh sau đó, hắn lại mỉm cười và cảm thấy lúc đó mình bạc nhược cũng không tệ, ít ra những lời kia khiến trái tim đóng băng của nàng tan chảy, khiến nàng cũng động tâm mà rơi lệ vì hắn.

– Dạ Thảo, về sau đừng không nói một lời đã bỏ đi, được không? – Hắn vùi đầu vào ngực nàng, nước mắt rơi không sao kiềm lại, ấm ức tích tụ mấy ngày liền tuôn ra ào ào- Không, về sau ta không muốn xa ngươi, ngươi đi đâu ta sẽ theo đến đó! Không cho phép ngươi biến mất trước mắt ta lần nữa!

– Điện hạ…- Nàng cũng ôm chặt hắn, nước mắt lưng tròng đáp- tha thứ cho thần. Từ nay về sau chúng ta cùng tiến cùng thủ, thần nhất định sẽ bảo hộ ngài, nhất định đưa ngài trở lại kinh thành ngồi lên ngôi báu, nhất định bắt phản tặc chết không đất chôn!

Có được lời hứa hẹn đó, lòng hắn phút chốc nhẹ hẫng. Cứ như thế, hắn mơ màng ngủ thiếp đi.

HẾT

Hương Dạ Thảo đến đây là kết thúc. Trong truyện vẫn còn vài cái hố nho nhỏ nhưng tôi không định lấp đi, phần vì tặng độc giả thõa sức tưởng tượng, phần thì, ờ, tôi còn chờ đợi dịp hữu duyên để triển thành trường hay đoản văn gì đó. Mà nếu không đợi được dịp ấy, tôi lấp xong cái hố đại bự này, đem truyện chấm dứt ở điểm bắt đầu này, cũng là một hồi tổn hao hết tâm lực rồi đó TTvTT. Nếu nội dung truyện còn gì không làm hài lòng mọi người, Fall Moon tại đây cúi đầu xin tha thứ~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.