Bạn đang đọc Hùng Thiên Đại Lục – Chương 13: Bạch Hạc Sơn Quyền
Hôm nay dạy Bạch Hạc
Ta dụ dỗ tình ai
Nghe sông Lô cuộn nước
Nỉ non suốt đêm dài.
…
Nhìn viên ngọc óng ánh như pha lê xanh.
Lạc Dương tỏ vẻ hiếu kỳ.
Là con gái ai không thích vật Lấp lánh.
“Thiếu tộc trưởng là con Trai lấy làm gì, cho ta đi.” – Lạc Dương đi tới cầm lấy tỏ vẻ vô cùng yêu thích.
Lạc Tinh cười nói:
“Thần Sứ biết đây là gì không.
Viên ngọc này gọi là Yêu Ngọc.”
“Yêu Ngọc là cái gì?”
“Một số yêu thú mạnh mẽ, sẽ có xác xuất đạt được.Trước đây ta giết một con báo và cũng có một viên, đã tạo Nhân ấn cho Lạc Hồng thúc.”
“Thật vậy ư.” – Nàng tròn xe mắt kinh ngạc.
Mọi người cũng xôn xao.
Nếu vậy viên này cũng sẽ tạo được một Đản Trung kỳ, tất cả nhìn với cặp mắt ước ao sáng rực, là Đản trung kỳ đồng nghĩa với sức mạnh.
Quan trọng là sống thọ 150 tuổi, ai không thích.
Lạc Tinh đưa viên Yêu Ngọc cho Lạc Dương, và hướng dẫn cô nàng cách tạo Nhân ấn.
Một ngày sau đó, Lạc Dương không đi săn nữa vì con Đà Điểu to này ăn hai ngày mới hết.
Nên tập trung chế tạo Nhân ấn, chỉ một buổi Lạc Dương đã học thuộc phương pháp.
Sau thời gian cân nhắc, Lạc Dương quyết định tự mình vẽ Nhân ấn cho một người chị tên Lạc Thủy.
Là một thầy thuốc trong bộ lạc, thông thái, hiểu nhiều bài thuốc quí, đây là chị em kết nghĩa của Lạc Dương.
Buổi chiều là học vẽ hình dáng trước.
Nghi thức Nhân ấn thực hiện ngay trong buổi tối đó, vì ai cũng nôn nóng.
Lạc Tinh lấy ra Lạc Hoàng trượng gắn vào viên Yêu Ngọc rồi đưa Lạc Dương…!Như đã hướng dẫn nàng lấy ra một ít máu của mình cho Lạc Hoàng Trượng hút đi,tiếp theo đọc tuyên thệ rồi vẽ lên ngực Lạc Thủy…
“Chà tên Lạc Thủy nên sóng ngực cũng long lanh lóng lánh.
Thời kỳ đói kém, mà sao ai cũng no đủ bộ phận đó” – Lạc Tinh nuốt nước miếng, lòng mặc niệm “phi lễ chớ nhìn”, nhưng cặp mặt thì không hề dời chỗ khác.
Mọi việc suôn sẻ, do Lạc Dương tập trung tối đa, cứ như vậy Việt tộc lại có thêm một Đản Trung Kỳ.
Mọi người phấn khởi, hô to:”Thần Sứ, Thần Sứ.”
Tinh thần ai cũng vui vẻ.
“Tốt, chúng ta mở hội nào.” – Lạc Tinh mỉm cười nói.
“Hoan Hô!”
Sau đó mọi việc chuẩn bị rất nhanh, mọi người cùng nhau nhảy múa xung quanh đám lửa, ăn thịt nướng cười nói vui vẻ.
“Tiếc là trong bộ lạc không ai làm rượu, không thì đã có một đêm say sưa.” – Lạc Tinh thầm cảm thán, tuy kiếp trước không thích rượu bia , nhưng những lần họp mặt đông vui này mà không có rượu nghĩ nó chán…
Nhưng không phải không có hi vọng.
Trên đường đi lần này, Lạc Tinh đã thấy một khu đầy Nho rừng.
Tuy ăn thử rất chua, nhưng có thế ủ rượu được.
“Lần sau quay về, ta sẽ cho người đi hái.”
Lúc này mọi người đang múa vũ điệu của Việt tộc.
Lạc Tinh nhảy lên thân cây cao có nhánh ngồi khá thoải mái, vừa dựa lưng vừa ngắm Các cô gái tươi tắn, động tác tay đều như búp măng.
Vừa xoay vòng tròn đi xung quanh đám lửa,Vừa hát nhẹ những bài dân ca, khung cảnh trong thật đẹp mắt.
Nhất là Lạc Dương.
Tuy 16 tuổi nhưng dáng vóc không thua ai.
Thêm làn da trắng hồng, mái tóc phiêu bồng bên ánh lửa.
Khuôn mặt lại như “Dương chi bạch ngọc”, càng tô vẻ đẹp rực rỡ như Hằng Nga giáng thế.
Càng nhìn càng say mê, trai làng không ai kiềm chế được nhìn lâu hơn một chút…
Đêm dần khuya hơn, lửa trại sắp tắt, ánh trăng sắp tàn.
“Lâu rồi không có thư giản đầu óc như vậy, nơi đây đã có Lạc Dương mạnh mẽ như vậy mình không cần lo.” –
Chẳng mấy chốc, Lạc Tinh ngồi dựa vào cây ngủ luôn.
Trong mơ Lạc Tinh thấy mình đang đứng trên đỉnh núi, bên cạnh là chiếc khiên hoa văn Trống Đồng Đông Sơn.
Lạc Tinh nhìn kỹ, chiếc Khiên đang xoay tròn.
Lúc thì từ ngoài vào trong, khi thì từ trong ra ngoài.
Lúc xoay trái lúc xoay phải…
Không kìm được, thử đưa tay chạm vào thì cả khiên phát sáng, tạo phản lực cực mạnh đẩy Lạc Tinh bay ra.
“A ! A…” – Giật mình, Lạc Tinh tỉnh dậy thì mọi người đã đi về lều ngủ hết, chỉ còn đống lửa sắp tàn.
“Thì ra là một giấc mơ.” – Đưa tay dụi mắt, bỗng một suy nghĩ lóe lên – “Khoan đã, hoa văn hình Xăm mình y như cái khiên này, Thì tại sao cái khiên có thể xoay hai hướng ngược nhau, mà mình lại chỉ cứ loay hoay xoay từ hướng huyệt Đản Trung ra.
Mình có thể thử xoay từ hướng Huyệt Linh Đài vào mà, hai bên kết hợp nhau.”
Huyệt Đản Trung và Linh Đài Đối ứng nhau một trước ngực một sau lưng.
Nếu cùng nhau xoay sẽ tạo một vòng tròn hoàn hảo khép kín, đạt điều kiện kích thích linh lực tăng trưởng.
Nghĩ vậy nhưng làm chắc không dễ, nhưng phải cố gắng.
Lạc Tinh nghĩ kỹ lại, lục tìm trí nhờ truyền thừa về cách vận chuyển tăng linh lực của Linh Đài kỳ.
“Thử xem…A! hình như có nhút nhích một chút.” – Tiếp tục mày mò 2 canh giờ.
Lạc Tinh mừng rỡ, vì đã có thể điều động Linh lực của Huyệt Linh Đài.
Khác nào mình bước vào Linh Đài kỳ.
Chỉ tiếc Linh Lực từ Linh đài tạo ra được rồi, Nhưng mà bản thân mình cũng không biết Thần kỹ, thần ấn mình là gì.
Theo lý thuyết thần ấn Thiên cấp thì phải có thần kỹ…
Nhớ lại Lạc Hoàng ấn của Lạc Dương, Lạc Tinh lại ước ao…
Có điều khi kích hoạt được huyệt Linh Đài thì khi thi triển Thần ấn của Lạc Tinh kéo dài được tầm gần nữa canh giờ, huyệt Đản trung cung cấp linh lực, hết 15 phút thì tiếp tục dùng Linh đài kỳ cung cấp linh lực lại kéo dài dược 15 phút nữa.
Nhưng ngoài cái tiến bộ đó thì số lượng linh lực không tăng lên.
“Chắc bắt đầu giai đoạn cho cả hai huyệt cùng sinh ra linh lực, sau đó đi theo đồ họa khép kín.” – Lạc Tinh mệt nhoài nằm suy nghĩ…
Trời đã sáng, Lạc Dương đang ra ngoài sân tập luyện, những bài cơ bản, chạy nhảy, rinh tảng đá to .
Lạc Tinh ngồi trên cây, ngắm nhìn thân ảnh động lòng người.
Một cô gái mặt đồ ngắn trông như bikini đang di chuyển tới lui.
Chắc do để ít vướng víu mà đồ Lạc Dương khá ngắn, được buột chặt vào người…
Bây giờ Lạc Tinh mới phát hiện thì ra Lạc Dương để tóc dài lại có gắn 1 cái đoạn như cây chủy thủ nhọn, chắc là xương cá to mới có màu vậy.
Đây không phải là trang trí cho đẹp.
Nàng dùng bím tóc vật cho khúc nhọn đó đâm vào một điểm trên thân cây.
Thì ra cô nàng có ý tưởng dùng nó làm vũ khí.
Cũng khá lợi hại, được cái là bất ngờ.
“Sau này, có muốn ăn hiếp nàng ta , thì phải chú ý cái này mới được.” – Lạc Tinh tự nhủ.
“Rắc.” – Lo nhìn ngắm, không cẩn thận phát ra tiếng động, Lạc Dương thấy Lạc Tinh thì nhào tới tấn công.
Chắc cô nàng muốn biết sau một thời gian không gặp Lạc Tinh mạnh yếu ra sau.
“Nè Dừng lại.” – Lạc Tinh bất ngờ, nên kêu to, rớt khỏi thân cây rơi xuống.
“Oanh oanh!” – Lạc Dương không có ý dừng lại,ngày càng huy động quyền nhanh hơn nên Lạc Tinh đành phải liên tục tránh né.
Mới đầu, Lạc Tinh sức mạnh hơn Lạc Dương, Tốc độ cũng nhanh hơn…
Nhưng khi nàng kích hoạt thần ấn cùng với Lạc Lôi Thuật thì đã cân bằng lại.
Lạc Tinh bắt đầu chậm hơn mà lại không linh hoạt bằng nàng.
Bù lại, tuy chiến đấu khá khó khăn, nhưng sau hai tháng tập luyện”Việt võ đạo quyền” không phải không có tác dụng.
Khả năng ra đòn chuẩn, lợi dụng thời cơ tốt.
Cùng với phát lực mạnh mẽ, tuy đánh sau nhưng đòn thế lại ra trước.
Lạc Dương có chút bất ngờ, rõ ràng mình nhanh hơn, sau đó trả đòn từ hướng khác.
Nhưng không biết lý do gì Lạc Tinh lạ có thể thu phát tay chân kịp lúc đỡ đòn thế của mình.
Ngay cả Lạc Tinh cũng bất ngờ, không ngờ bản thân đã áp chế sức mạnh một chút.
Nhưng vẫn có thể cân bằng với Lạc Dương, càng đánh thấy càng thông thuận, quyền pháp càng thu phát tự nhiên hơn.
Được một chút Lạc Dương dừng kích hoạt Thần ấn lại.
Nhìn Lạc Tinh như quái vật, ngày xưa lúc chưa được Thần ấn hai người cũng hay đánh nhau, vì từ nhỏ Lạc Dương tính tình giống con trai, hay đi chơi cùng Lạc Tinh.
Nói chung là hay tranh giành đồ vật này nọ.
lúc đó Lạc Tinh thầm thương Lạc Dương nên cũng hay đeo dính, tìm mọi cớ gặp gỡ Lạc Dương…! Vì thế nên cũng hay bị nàng đánh nằm đo đất hoài, Không ngờ chỉ qua một thời gian ngắn Lạc Tinh đã như người khác không còn dễ ăn hiếp nữa.
Lạc Tinh có chút tự đắc nói:”Đừng sùng bái ta.
Ta là thiên tài mà.”
“Hừ, ta chưa kích hoạt Lạc Hoàng ấn thôi, hay ta thử xem Thiếu tộc trưởng ngươi đỡ được không.” – Lạc Dương tỏ vẻ không phục.
“E-hèm.
Thôi đi…” – Cái này Lạc Tinh không phản bác được.
“Nhưng ta là Tộc trưởng nha, không còn thiếu tộc trưởng.” – Vừa nói vừa đưa cây Lạc Hoàng Trượng quơ quơ…
“Ngươi đã tế bái Lạc Hoàng và công bố mình là Tộc trưởng đời tiếp chưa?”
“Cái đó thì chưa.” – Lạc Tinh đúng là quên mất vấn đề này.
“Vậy là Thiếu tộc trưởng phải rồi! ” – Nàng mỉm cười như chọc tức.
“Hừ” – Lạc tinh trong lòng thầm nghĩ – “Sau ngươi biết ta là nhỏ…! Ta lớn nhé, sao mà dị ứng chữ Thiếu tộc trưởng ghê.
Chắc có dịp mình cũng tố chức buổi lễ tế báo Lạc mới được.”
Lạc Tinh bỗng nhớ tới một trong bốn bài quyền việt võ đạo mình còn nhớ.
Vội nói: “Biết sao tộc trưởng ta có thể lợi hại nhanh vậy không? Đó là nhờ Lạc Hoàng ban cho võ kỹ đó.
Tuy nó không phải thần kỹ tăng năng lực tức thời, nhưng tâp luyện lâu nó có thể khai sơn bạt hải, không gì không làm được.”
Sau đó lại dụ dỗ cô nàng:
“Muốn học không? Bản tộc trưởng dạy cho, ta còn dược dạy một võ kỹ cao siêu hơn mấy lần, nhưng do tư chất ta kém nên chưa kịp học.
Chỉ cần nàng làm ấm giường cho bản tộc trưởng một đêm là được.
Với lại sao này gọi ta là Tộc trưởng thôi, bỏ chữ Thiếu đi!”
Lạc Dương không hiểu làm ấm giường là gì, nên không tim không phổi nói:
“Cái này là chuyện nhỏ.
Ta đồng ý, nhưng nếu võ kỹ gì đó mà không tốt ta cho Thiếu tộc trưởng ngươi đẹp mặt.”
“Tộc Trưởng không phải thiếu” – Lạc Tinh bắt bẻ, nhưng Lạc Dương làm ngơ.
Lạc Tinh nói chơi, mà thấy cô nàng đồng ý thì cũng vì hạnh phúc của mình mà cố nhớ lại khẩu quyết và bài quyền.
Sau một buổi ghi nhớ lại và thay đổi một chút, thực tế đây là Bạch Hạc Sơn Quyền nhưng do bộ lạc nhất là Lạc Dương tôn thờ Lạc Hoàng một loại bá chủ các loài chim.
Nên Lạc Tinh thầm xin lỗi tác giả bài quyền và đổi tên cho nó oách.
“Đây là Bạch Lạc Tiên quyền, chỉ truyền người hữu duyên và tin cậy nhất.
Ta thấy nàng hữu duyên, nên ta truyền cho không được truyền cho người khác đó nha.” – Lạc Tinh cố gắng nghiêm trang nói.
“Được!” Lạc Dương khá hứng thú nên nói.
Nghe Kỹ nè:
“*Đầu tiên bái tổ, kính sư,
Bạch Lạc ra bộ, thôi sơn tấn liền,
Thăng thiên phượng dực xoay tròn,
Kim tiêu hồi bộ, song đao, xỉa tiền,
Thần cung xa tiễn, tấn tiên,
Cước ngang bộ phượng, bay lên móc liền,
Đăng sơn hữu tả xỉa nghiêng,
Bạt phong cước tới, song phi phượng hoàng,
Quét chân, hoành toạ đăng sơn,
Hồi thân phượng dực, xoay tròn thôi sơn,
Đăng sơn tả, hữu quy hình,
Thôi sơn tấn tiếp, cước ngang trảm xà,
Xoay người vươn bộ đăng sơn,
Cước ngang phi tới, xoay thân kính chào.*”
Lạc Tinh mỗi lần đọc một câu, lại múa minh họa theo.
Chấm dứt bài quyền, quay lại nhìn Lạc Dương như đang chìm đắm trong đó…
Lạc Tinh đứng nhìn, thầm nghĩ: “Ngày trước Đường Bá Hổ dùng thơ từ lừa gạt phương tâm con gái.
Còn Ca dùng bài võ lừa gạt một đêm con gái tính ra ai cao hơn.
Chắc là ta rồi.”
“E hèm, quên không phải lừa gạt gái, mà chỉ nhằm phát huy tinh thần võ học…” – Lạc Tinh đính chính lại khi thấy mình hình như đi vào tà đạo.
Lạc Dương cảm giác bài quyền này thật mới mẻ, như là dành cho mình.
Nó có thể giúp mình ngày càng mạnh hơn.
Tuy nhiên xem môt lần không nhớ hết được, dù giờ Lạc Dương đã có tinh thần lực gấp 4 người thường cũng vậy.
Đành nhờ Lạc Tinh làm lại cho xem.
Lạc Tinh đành đọc lại khẩu quyết và chỉ lại kỹ càng hai thức đầu.
Xong nhớ Lời ông bà nói, Lạt mềm buộc chặt.
Mình dạy hết cô nàng này đâu còn nhờ mình nữa, nên không thực hiện các chiêu thức phía sau.
“Người ta nói học chậm mà chắc, nàng học nhiều quá rối não, sẽ không phát hiện được tinh túy trong đó.” – Sau đó Lạc Tinh trốn đi chỗ khác, trong bụng thì cười thầm.