Hung Thần

Chương Quyển 2 - Chương 61: Khắc phục hậu quả – Kỳ 5


Tuy nhiên, do trước ngày đi gặp phải thời tiết xấu nên bên hãng hàng không tạm hoãn lại chuyến bay, Lý Huỳnh Lam đành sửa ngày đăng ký trên vé thành hôm sau. Tối hôm đó Lý Huỳnh Lam ngồi trước cửa sổ viết thư cho Cao Khôn như thường lệ, cậu nói: A Khôn, em đến đây.

Vừa ngẩng đầu, thành phố U vậy mà đã có tuyết, bông tuyết tinh tế nhẹ nhàng tung bay trên không trung, đọng trên mặt kính tan thành từng giọt nước, rồi chậm rãi chảy xuống, tựa như một dòng lệ.

Lý Huỳnh Lam không biết mình ngủ quên từ khi nào, dường như cậu đã mơ một giấc mơ thật dài, giấc mơ lần này hiếm khi không có gì kỳ quái, không có sự thấp thỏm sợ hãi, mà còn rất đẹp nữa, bao lâu rồi Lý Huỳnh Lam chưa được nếm vị ngọt thế này, song khi cậu mở mắt ra, mọi thứ đã tan thành bọt nước, không còn sót lại gì trong tâm trí.

Cậu ngơ ngác trông ra ngoài, mới phát hiện bầu trời đã hừng sáng, không ngờ cậu lại nằm sấp trên bàn suốt một đêm, vội vội vàng vàng đứng dậy sắp xếp lại hành lý đuổi ra sân bay, vừa kéo vali ra khỏi cửa đã gặp ngay Lý Tiểu Quân trong phòng khách.

Sắc mặt Lý Tiểu Quân trông rất trầm trọng, nhưng Lý Huỳnh Lam không rảnh thưởng thức biểu tình của chị, lách qua muốn đi, thình lình bị ngăn lại.

Hơn một năm nay vóc dáng của Lý Huỳnh Lam đã phát triển không ít, từ mới đầu chỉ xấp xỉ với Lý Tiểu Quân mà giờ đã chênh nhau đến 10 cm, lúc từ trên cao nhìn xuống, gương mặt nhìn mẹ mình có một vẻ hờ hững khó tả.

Lý Tiểu Quân cũng không tránh ra, chị biết Huỳnh Lam không thích mình can thiệp vào cuộc sống của cậu, nhưng Lý Tiểu Quân vẫn nhịn không được muốn hỏi cho ra lẽ.

“Con muốn đi đâu?”

Câu trả lời của Lý Huỳnh Lam chỉ gỏn gọn hai chữ: “Tránh ra.”

Lý Tiểu Quân cau mày: “Huỳnh Lam… Chẳng lẽ con lại muốn đến cái nơi quỷ quái đấy? Phải làm sao thì con mới chịu nghe lời đây.”

Trong mắt Lý Huỳnh Lam hiện lên một tia hận ý, nhưng giọng nói lại mang theo vẻ thành khẩn, nghiêm túc hỏi lại: “Vậy phải làm sao để mẹ quay về làm người mẹ tốt không quản chuyện của con như trước kia đây?”

Ba từ “Người mẹ tốt” này như kim châm vào lòng Lý Tiểu Quân, trên mặt chị lộ vẻ khổ sở, nhìn Lý Huỳnh Lam lạnh lùng lướt qua mình bỏ đi.

Lý Tiểu Quân vẫn ngẩn ra, ngay lúc Lý Huỳnh Lam sắp ra khỏi cửa đột nhiên phục hồi lại tinh thần, ném thứ gì đó trong tay mình lên bàn, nghiêm giọng nói: “Huỳnh Lam, con có đi cũng vô ích thôi.”

Lý Huỳnh Lam khó hiểu: “Mẹ nói gì?”

Lý Tiểu Quân quay đầu nhìn cậu, đã bình tâm lại, chị chỉ tay vào vật trên bàn, ý bảo cậu tự xem đi.

Lý Huỳnh Lam vốn dĩ không để ý tới, nhưng trong tâm lại nảy lên một nỗi bất an, sau khi đấu tranh một hồi, vẫn đi qua, cầm tờ báo trên bàn lên xem.


Đây là tờ tin tức buổi sáng của huyện F? Còn phiền Lý Tiểu Quân phải chú ý tới tin tức ở một nơi xa lắc xa lơ thế này, không biết là ai có tâm như vậy?

Lý Huỳnh Lam chỉ cười lạnh, nhưng nụ cười ấy ngay khi bắt gặp một mẩu tin trên báo, đã lập tức cứng đờ.

Mẩu tin đó không lớn, thậm chí trên trang đầu tờ báo chẳng mấy rộng rãi chỉ chiếm một ô bên hông, bé như miếng đậu hũ, đã vậy còn chưa tới mấy từ: Đêm hôm qua, tại Trại tạm giam thị xã G đã xảy ra một trận hỏa hoạn, làm ba người chết sáu người bị thương…

Lý Huỳnh Lam ngạc nhiên hai giây, đoạn ném tờ báo sang muốn đi.

Lý Tiểu Quân phía sau cậu la lên: “Con đi đâu?! Không còn kịp nữa rồi Huỳnh Lam à, không còn kịp nữa rồi! Nó ở trong đó…Nó là một trong số ba người kia… Mẹ không lừa con đâu, mẹ vừa gọi điện đến xác nhận rồi! Cao Khôn đã chết rồi! Huỳnh Lam!!!”

Lý Huỳnh Lam không ngoảnh lại, bóng lưng vẫn dứt khoát, bước chân vẫn kiên định, nhưng mới đi được tới cửa dưới chân liền mềm nhũn, một bước xuống bậc thang chợt hụt vào khoảng không rồi ngã khụy.

Cầu thang này cũng cao tới mấy bậc, vậy mà khi Lý Huỳnh Lam lăn xuống, lại chẳng hề có cảm giác.

o O o

Lúc Trác Diệu nhận được điện thoại của Phạm Doanh, đã biết có chuyện chẳng lành. Y tạm hoãn lại lịch qua nước khác quay MV, trực tiếp mua vé máy bay về nước, chẳng qua với tính cẩn trọng, y vẫn muốn xác nhận thêm với Phạm Doanh: “Ông chắc chắn là cậu ta? Quản giáo gửi ảnh hiện trường cho ông rồi à?”

“…Chắc không sai đâu, đã thống kê xong hết danh sách các trại viên rồi,” Phạm Doanh tạm ngừng, ngẫm nghĩ rồi nói, “Ờ mà công tác quản lý chỗ đó lộn xộn lắm, thôi cứ để tôi hỏi lại cho chắc cái đã.”

Trên đường đi, Trác Diệu cứ lo nghĩ đến lúc gặp Lý Huỳnh Lam sẽ thế nào, bệnh cậu gần đây đã khá ổn định, rất có khả năng cú sốc lần này sẽ phá hủy mọi nỗ lực từ trước đến nay.

Thế nhưng, sau khi bước vào biệt thự Lý gia, tình hình trước mắt khiến Trác Diệu không khỏi bất ngờ.

Lý Huỳnh Lam rất điềm tĩnh, phải nói rằng so với giai đoạn mắc chứng rối loạn tâm lý nghiêm trọng trước đây, thì lúc này nhận được tin báo tử của Cao Khôn, rõ ràng là Lý Huỳnh Lam quá mức bình tĩnh. Cậu chỉ ngồi trên giường, quần áo gương mặt đều gọn gàng sạch sẽ, thời điểm gặp Trác Diệu vẫn phản ứng vô cùng tự nhiên.

Cậu nhẹ nhàng nói: “Cậu, cháu muốn tới xã G.”

Nghe tên địa phương kia, trong lòng Trác Diệu tự sinh ra phản cảm, nhưng khi thấy biểu tình của Lý Huỳnh Lam, Trác Diệu biết mình không còn lựa chọn nào khác.


Từ lúc đặt vé máy bay đến khi cất cánh, Trác Diệu luôn để ý tới di động mình, rốt cuộc nửa đêm hôm đó y nhận được điện thoại của Phạm Doanh.

Giọng Phạm Doanh qua ống nghe như trút được gánh nặng: “A Diệu à, ta nói mấy thằng nhãi đó chẳng đáng tin chút nào, xảy ra trận hỏa hoạn lần này, có kẻ trốn có người chết, liên lụy khu giam vị thành niên bên cạnh cũng loạn hết cả, phòng ốc bao nhiêu năm rồi chưa tu sửa, quá nhiều tai hoạ ngầm. Nói chung là nơi giam giữ bị phá hủy, cho nên danh sách trại viên cứ gom hết lại một chỗ, tôi tự mình bay qua huyện F xem một chuyến rồi, tra xét cả buổi mới xác nhận được, chết thì đúng là người, nhưng không phải Cao Khôn, mà cụ thể cậu ta hiện giờ bị chuyển đến đâu thì tôi chưa biết.”

Tảng đá lớn treo nặng trong lòng Trác Diệu cũng được hạ xuống, nhưng một loại cảm xúc phức tạp khác lại gia tăng, ngay lúc còn đang rối rắm chợt phát giác sau lưng có gì đó bất thường, quay đầu lại đã thấy một người không biết đứng đó từ bao giờ.

“Tôi sẽ liên lạc lại với chú sau.”

Trác Diệu cúp điện thoại nhìn về phía Lý Tiểu Quân cách đó không xa.

Lý Tiểu Quân ngắn gọn dứt khoát: “Không cần nói cho Huỳnh Lam biết.”

Trác Diệu cau mày: “Chị lại muốn bệnh của Huỳnh Lam tái phát nữa à?”

“Nhưng chuyện này phải có kết thúc!” Lý Tiểu Quân bỗng lớn tiếng, lại chợt hạ giọng, thoạt như đang run rẩy, “Tôi cũng không muốn Huỳnh Lam thương tâm, tôi không muốn để nó phải chịu khổ, tôi không nhẫn tâm như thế, Trác Diệu, tôi không có! Tôi chỉ muốn lời nói dối kia sao cho tròn thôi. Ban đầu tôi cứ ngỡ thời gian có thể xóa nhòa đi tất cả, chẳng phải trước đây trông nó tốt lắm sao, một khi nó quên được bóng ma này rồi thì nó có thể trở về một cuộc sống bình thường… Nhưng mà nó không hề! Huỳnh Lam ngụy trang bề ngoài như không có việc gì, thực ra hai hôm trước tôi mới biết chuyện nó luôn viết thư cho Cao Khôn, ngày nào nó cũng sống trong cái sự kiện đó, đã hơn một năm rồi, chẳng lẽ Huỳnh Lam còn phải chờ mòn mỏi như vậy suốt sáu năm, bảy năm hay sao? Cứ thế thì nó sẽ không bao giờ đi tiếp được nữa.”

“Chị tưởng Cao Khôn chết rồi thì nó sẽ đi tiếp được ư?” Trác Diệu nheo mắt.

“Dù tệ nhất cũng chỉ như thế thôi!” Lý Tiểu Quân cắn răng, “Cậu với tôi đều hiểu mà, mặc kệ Cao Khôn có ngồi tù hay không, có ra tù hay không, cũng không thể để hắn gặp lại Huỳnh Lam! Hắn là một quả bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ, chỉ cần hắn còn sống ngày nào, là Huỳnh Lam sẽ không buông tay ngày đó, thời gian càng kéo dài lại càng khó, mà đây chính là cơ hội tốt nhất, là cơ hội ông trời ban cho chúng ta, cứ để Huỳnh Lam nghĩ hắn đã chết rồi đi…”

Thật lâu sau khi Lý Tiểu Quân nói xong rời đi, Trác Diệu vẫn duy trì tư thế thẳng tắp bất động. Trong đầu y lướt qua vô số hình ảnh, lần đầu tiên y thấy Cao Khôn đưa Huỳnh Lam về nhà, Cao Khôn làm sinh nhật cho Huỳnh Lam, Huỳnh Lam cũng từng nói với y Cao Khôn là người đưa đón cậu tan học, chăm sóc cho sinh hoạt của cậu ra sao… Hình ảnh lại xoay chuyển, một tờ giấy vay nợ, một bức ảnh, hiện trường đẫm máu của vụ trọng án, mỗi một nhát dao cực kỳ chuẩn xác trên khối thi thể, mỗi một bộ phận xác chết nằm la liệt khắp nơi, cuối cùng hình ảnh dừng lại ở nét cười bình thản của thiếu niên ấy.

Thiếu niên nói: “Tôi không đồng ý, tôi nhận tội.”

Trác Diệu nhắm chặt mắt, cố gắng đè nén mọi tâm tình phức tạp xuống đáy lòng, y cầm điện thoại gọi đến một số người mình đã từng dàn xếp quan hệ trước đây ở trại tạm giam thị xã G.

Thôi vậy, cứ như thế đi…


Trên đường đi, Lý Huỳnh Lam luôn giữ im lặng, cậu chỉ yên tĩnh trông ra ngoài cửa sổ, mãi khi đến khu tạm giam, một quản giáo giao cho họ một hộp giấy nho nhỏ.

Hộp giấy nọ chỉ cỡ ba bốn tấc, ngay cả một chiếc áo hay đôi giầy cũng không bỏ vừa được, quả thực Cao Khôn không hề để lại một bộ quần áo hay đôi giày nào, người trong đây nói, thời điểm đó lửa cháy rất lớn, những người gặp nạn đa phần là những thiếu niên ở các gian phòng lầu hai, bởi vì toàn bộ tủ sắt đều bị đổ sập dẫn đến cửa thoát hiểm duy nhất bị tắc nghẽn, chờ tới lúc nhân viên cứu viện đến hỗ trợ thì hiện trường chỉ còn là đống tro tàn, mà những vật dụng này cũng nằm trong số ít mẩu vụn còn sót lại.

Lý Huỳnh Lam thấy sâu trong hốc có vài mẩu giấy viết thư nằm trơ trọi bị cháy sạch chỉ lưu lại một góc, có thể mơ hồ nhìn ra một dòng “Cho anh một tin vui”, Lý Huỳnh Lam muốn tự lấy ra kiểm tra, thế nhưng đầu ngón tay vừa chạm, tờ giấy mỏng manh kia đã lặng lẽ vỡ thành mảnh vụn, muốn ghép lại cũng không được.

Quản giáo dò hỏi: “Người này đang ở ngay phía sau, chưa có người nhà nào đến xác nhận, các người có muốn… mà phải chuẩn bị tâm lý trước đấy. “

Nét mặt Trác Diệu căng thẳng mãi để ý Lý Huỳnh Lam từ đầu đến giờ, thấy cậu có vẻ nghe được câu này rồi nhưng vẫn thờ ơ.

Lý Huỳnh Lam dời đầu ngón tay, từ trong hộp lấy ra một vật xem như toàn vẹn duy nhất, đó là một chiếc cúc áo, làm bằng gỗ, chẳng biết có gì đó che chở, mà nó không bị cháy hỏng, chỉ là bên góc có một vết xém nhỏ.

Lý Huỳnh Lam nhìn một lúc, cầm lấy nó nắm chặt trong lòng bàn tay, sau đó thấp giọng nói với Trác Diệu: “Cháu muốn trở về.”

Trác Diệu sửng sốt, không ngờ rằng Lý Huỳnh Lam vậy mà lại không muốn vào nhà xác nhìn người.

Lý Huỳnh Lam đi thẳng ra ngoài, ngoài trừ sắc mặt có chút tái nhợt thì trông không có gì bất thường, nhưng lúc lên xe thân hình thoáng chao đảo, Trác Diệu vội vàng đỡ lấy, cầm bàn tay đã thấm ướt lạnh lẽo, còn hơi run rẩy của cậu.

Chuyến đi lần này trông thì có vẻ quá im hơi lặng tiếng, thế nhưng chuyện chưa kết thúc ở đây. Sau khi Lý Huỳnh Lam quay về thành phố U, máy bay vừa đáp cánh, Lý Huỳnh Lam lập tức sốt cao, cơn sốt lần này hành hạ cậu liên tục không ngừng, sử dụng đủ loại thuốc điều trị vẫn không đem lại hiệu quả, rơi vào đường cùng, Trác Diệu đành phải nhờ đến bác sĩ tâm lý lần nữa.

Bác sĩ tâm lý đưa ra lời khuyên: có lẽ lần này bệnh nhân cần một thời gian dài để dưỡng bệnh, khi nào khỏe lại thì không ai biết được.

Thế cho nên nửa học kỳ sau, Lý Huỳnh Lam phải nghỉ học.

Nhưng ngoài dự đoán của Trác Diệu với Lý Tiểu Quân, bản thân cậu cũng không bài xích việc trị liệu, như năm trước vậy, cậu vẫn hoàn toàn phối hợp cùng bác sĩ, nên thế nào thì thế nấy, điều này không khỏi khiến mọi người vui mừng.

Nếu vào một ngày nào đó, Trác Diệu không tình cờ bắt gặp lời nói mà Lý Huỳnh Lam lẩm bẩm một mình với bể cá vàng nho nhỏ, chắc y cũng dần giống như Lý Tiểu Quân, cho rằng lựa chọn của mình không hề sai lầm.

Ngày đó Lý Huỳnh Lam nói: Tụi bây ăn nhiều như vầy, chờ A Khôn trở về chắc cũng nhận không ra, để tao giảm béo cho nhé.

Nhưng ngoài lần đó, Trác Diệu rất hiếm khi nghe cậu nhắc tới người này, dường như cái tên Cao Khôn đã biến mất khỏi cuộc sống của Lý Huỳnh Lam vậy.

Trong một năm điều trị, cảm xúc của cậu khá ổn định, ý chí phục hồi rất mãnh liệt, đây là một dấu hiệu cực kỳ tốt, cậu vẫn liên tục tiếp nhận các cuộc trò chuyện trao đổi với bác sĩ tâm lý, duy chỉ có giấc ngủ buổi tối vẫn chưa tốt cho lắm, khi nào quá hạn chịu đựng thì phải dùng tới thuốc, nhưng không được quá lạm dụng.

Qua sự cho phép của bác sĩ, cuối cùng Lý Huỳnh Lam cũng được quay về trường, học lại một năm, vì sợ chương trình nặng, Lý Huỳnh Lam chỉ được học lớp 11. Lẽ ra là phải học cùng các đàn em nhỏ hơn mình một tuổi, chẳng qua Lý Huỳnh Lam vốn dĩ đi học sớm, thành thử giờ lại thành học với đám bạn đồng trang lứa.


Hôm đến trường, Trác Diệu đích thân đưa cậu, bọn họ không đi qua đường Bỉ Dực, dẫu vậy, giữa đường vẫn bị kẹt cứng giữa dòng xe cộ tấp nập.

Nhìn từ xa, sáng sớm tinh mơ cổng trường nào cũng rộn rã sôi nổi, chợt có một đứa bé bận đồng phục tiểu học đi từ trong ra, Lý Huỳnh Lam dòm qua kính chiếu hậu, thấy nhóc nọ ôm một thùng quyên góp cản một nam sinh đang định vào trường lại, nam sinh đó hơi bất ngờ, đoạn lúng túng thò tay lục lọi túi quần, vậy mà mò mẫm cả buổi trời vẫn chẳng moi ra được gì hết, thế là người ấy chỉ biết gãi gãi quả đầu hệt tổ chim của mình, không biết ăn nói thế nào với nhóc ấy, đứa nhỏ bĩu môi, hết cách đành bỏ đi.

Trác Diệu gọi mấy lần liên tiếp Lý Huỳnh Lam mới hoàn hồn, y cau mày nói: “Có muốn cậu đưa vào luôn không?”

Lý Huỳnh Lam biết Trác Diệu mà xuất hiện thể nào cũng gây náo loạn, lắc lắc đầu: “Cháu tự đi được.”

Trác Diệu vẫn lo lắng: “Có gì nhớ điện thoại cho cậu ngay.”

Lý Huỳnh Lam chưa vội bước đi, hiếm khi hỏi được một câu: “Cậu vẫn ra album chứ ạ?”

Trác Diệu thoáng ngạc nhiên, rồi gật đầu: “Sắp tới sẽ tuyên truyền.”

“Rất nhiều nơi được biết sao?” Lý Huỳnh Lam lại hỏi.

“Sẽ phát hành toàn Châu Á.”

“Tốt thật, ai cũng biết được, còn thấy được nữa…” Lý Huỳnh Lam ngập ngừng, bỗng nói, “Cháu cũng muốn thành người nổi tiếng.”

Trong khi Trác Diệu còn đang mù mịt chưa hiểu gì, Lý Huỳnh Lam chỉ bỏ câu này lại rồi xuống xe.

Cậu đến lớp học mới, giờ tự học đã bắt đầu, Lý Huỳnh Lam vừa bước vào đã thu hút toàn bộ ánh mắt trong phòng, cậu không có chỗ ngồi, nhưng không vội, cứ đứng vậy luôn, hệt như nhân vật chính long lanh bước ra từ các quyển manga Nhật mà mấy nữ sinh đang cầm trong tay vậy.

Bấy giờ bỗng có một người đứng phía sau, hơi lúng túng nói với Lý Huỳnh Lam: “Bạn học, chào cậu, cậu là học sinh mới đúng không? Chủ nhiệm có nói với mình rồi, mình là lớp trưởng, để mình dẫn cậu đến chỗ ngồi nha.”

Lý Huỳnh Lam nhìn dáng vẻ tươi cười rạng rỡ của đối phương, nhìn mái tóc lộn xộn rối bù như tổ quạ, rồi bước theo hắn, và kết quả, quả nhiên là hai người ngồi cùng một bàn.

Mới ngồi xuống, nam sinh nọ vừa định giới thiệu tình hình lớp cho Lý Huỳnh Lam đã bị cậu cắt ngang.

“Tôi sẽ tự xem.”

Nam sinh nọ nhìn Lý Huỳnh Lam đăm đăm, sắc mặt không khỏi đỏ ửng, lúng túng cúi gằm mặt.

“Ừ, vậy cậu có gì thắc mắc


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.