Hung Thần

Chương Quyển 1 - Chương 27: Ngu ngốc (4)


Căng tin của trường điện ảnh U không hề nhỏ, tuy rằng thức ăn nơi này không đa dạng giống như những quán ngoài phố, nhưng vì vướng thời gian nên rất nhiều bạn học vẫn đồng ý ăn ở chỗ này, vậy nên mỗi lần tới giờ ăn trưa đều rất khó chiếm chỗ.

Lý Huỳnh Lam vừa vào, đã bị bầu không khí ngột ngạt bên trong làm cho choáng váng, thế nhưng vì Cao Khôn có ở đây, cậu cũng không thể hiện thái độ khó chịu ra ngoài, cậu chỉ vào chỗ ngồi gần cửa sổ nói “Muốn ăn gì thì tự đi lấy… Ngoài cơm ra chắc cũng có nhiều đó lắm, ăn xong thì trả tiền.”

Cao Khôn lại nhìn thấy không ít sinh viên trong tay cầm phiếu ăn, hỏi “Không phải là dùng cái này sao?  Giống ở trường trung học nhỉ?”

“Vậy à…” Lý thiếu gia giới thiệu người tới đây trong một giây lộ ra vẻ quẫn bách, lặng lẽ nhét mấy tờ giấy hồng vào trong túi áo “Dùng cái này vậy”

Nhưng thật không may, cậu phát hiện ra bản thân không mang theo phiếu ăn… Thật ra thì cậu đã mang chúng đi bao giờ, trong ấn tượng của cậu cơ bản là chưa từng xuất hiện loại đồ vật này.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một khắc, Cao Khôn cười bảo “Ăn gì khác đi”

Lý Huỳnh Lam lại bỗng nhiên chặn hỏi một nữ sinh “Bạn học, tôi quên không cầm phiếu ăn, cậu có thể cho tôi mượn được không, tôi trả tiền mặt cho cậu” Thấy đối phương ngây người, cậu phá lệ giới thiệu bản thân “Tôi là Lý Huỳnh Lam học hệ biểu diễn, tôi sẽ trả cho cậu”.

Cô gái kia nhìn chằm chằm khuôn mặt của Lý Huỳnh Lam, hưng phấn nói “Tôi, tôi biết cậu…” Tiện đà nhìn về phía Cao Khôn, xấu hổ đưa phiếu ăn ra “Không sao đâu, cậu cứ dùng đi… À, tôi… tôi là Tiêu Tiêu hệ vũ đạo”

Lý Huỳnh Lam không chú ý tới tên của cô gái kia, chỉ gật đầu nói “Cảm ơn” rồi định đi lấy đồ ăn, vậy mà bị Cao Khôn ngăn lại.

Cao Khôn thấy có hai vị trí còn trống, nên kéo Lý Huỳnh Lam qua ngồi xuồng, sau đó cầm lấy phiếu ăn nói “Để tôi đi.”

Lý Huỳnh Lam cân nhắc về tốc độ của người này, nghĩ tới bản thân đối với nơi này xa lạ chẳng kém gì Cao Khôn, vậy nên rốt cuộc không kiên trì nữa.

Căng-tin của trường điện ảnh U có rất nhiều bàn, lối đi lại vô cùng chật hẹp, ngoài ra thì chỗ này vẫn sử dụng băng ghế dựa bằng gỗ màu trắng, Lý Huỳnh Lam vừa động một chút đã thấy đủ loại ánh mặt từ bốn phía tập trung về bên này, trong không khí vương đầy mùi thức ăn dầu mỡ, cái bụng trống trơn của cậu dần dần chẳng còn chút khẩu vị nào.

Nhưng cậu nhẫn nhịn tất cả những chuyện này, cố gắng xem nhẹ những điều đó, thờ ơ đánh giá người đang đi lấy đồ ăn đứng gần cửa sổ, anh và học sinh tới tới lui lùi không hề bất đồng một chút nào, giống như là một phần tử của nơi này, tự nhiên như vậy, hòa hợp như vậy.

Lý Huỳnh Lam không nhúc nhích, thẳng tới khi Cao Khôn trở về để đầy hai bàn đồ ăn mới hoàn hồn.

Cao Khôn đưa đồ ăn cho cậu, Lý Huỳnh Lam nhìn vào cái bát, mặc dù chẳng phải đồ cậu thích ăn, nhưng cũng không cảm thấy ghét.

Kỳ thật, cho dù là ở công ty hay trong trường học, đừng nói rằng cậu chẳng tiếp xúc với mấy người, ngay cả Vạn Hà và Chu Chí Thành cũng chưa chắc biết hết Lý Huỳnh Lam rốt cuộc là thích gì ghét gì. Xuất thân cậu tốt như vậy, nhưng Lý Huỳnh Lam dường như chưa bao giờ trêu đùa làm khó người giúp việc, một phần cũng bởi cậu chẳng biểu lộ mấy sở thích của mình, kể cả đồ ăn, quần áo, Lý Huỳnh Lam chưa từng có yêu cầu gì đặc biệt, đồ tốt cậu sẽ nói cảm ơn, đồ kém cậu cũng có thể chịu được, chẳng để ý tới bất luận chuyện gì, nhưng cũng vì vậy mà không thể hiện ra được sở thích của mình.

Chỉ là Lý Huỳnh Lam đương nhiên cũng có sở thích, kỳ thật cậu rất thích đồ cay, nhưng bởi vì cơ thể khá nhạy cảm, ăn một chút thôi là lại nổi mụn rồi rát cổ, cậu không thích ăn nội tạng, gừng, tỏi, mướp, khoai từ, và cả một số loại thịt khác nhau, nhưng dù sao cậu sẽ chẳng nói cho ai biết, cũng chẳng để ai chăm sóc mình, vậy nên điều này chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Nhưng có một người biết tất cả những chuyện này, nhiều năm như vậy rồi vẫn như ngày ấy nhớ rõ.


Lý Huỳnh Lam nói “Cơm nhiều, ăn không hết”

Cao Khôn vội xẻ bớt cơm trong bát của cậu vào khay ăn của mình.

“Tôi không muốn ăn cái này” Lý Huỳnh Lam lại chọt chọt chân gà rang trong bát “Sẽ béo lắm!”

Cao Khôn lại nói “Không béo”

Lý Huỳnh Lam châm chọc “Dĩ nhiên không thể so với an rồi, bị ngã và vẫn như trâu ấy!” Câu sau khẽ nói rất nhỏ, sau đó gắp miếng chân gà ném sang.

Cao Khôn nhận chân gà, sau lại nhận thêm rất nhiều thịt bò, và sườn non, anh vội nắm lấy tay Lý Huỳnh Lam “Không thể ăn ít như thế.”

“Gần đây huấn luyện viên thể hình yêu cầu bữa ăn ít calo…” Lý Huỳnh Lam nói.

Cao Khôn nhíu mày, nhìn vào khay ăn chỉ còn rau dưa và tí tẹo nước canh “Chỗ này không có mấy người đó, huấn luyện viên nói không đúng.”

Lý Huỳnh Lam sửng sốt.

Cao Khôn lại bảo “Hôm nay cậu phải diễn hơn hai tiếng đồng hồ, hết sức rồi, cần lấy thêm dinh dưỡng mới được.”

Còn biết rất nhiều thứ…

Lý Huỳnh Lam vẻ mặt hơi nhăn nhó, xen vào lời nói của người kia “Tôi không thích ăn nhiều đường, không thích ăn còn cần lý do à?”

Cao Khôn đặt đũa xuống, vậy mà lại định đứng dậy “Tôi vừa mới thấy đằng kia có đậu xào…”

Chỗ đó có đậu xào sao Lý Huỳnh Lam có thể không biết, cậu ngó hai vòng đã nhìn ra món kia, nhưng Lý Huỳnh Lam lại không vui bảo “Đừng phiền như vậy, cứ chờ nữa đồ sẽ nguội mất!”

Cao Khôn không nói gì nữa, yên lặng mà gắp lại những món kia vào khay của cậu.

Lý Huỳnh Lam nhìn anh thành thật bắt đầu ăn, rốt cuộc cũng thoải mái bưng bát cơm lên.

Tuy rằng hương vị đồ ăn ở căng-tin làm còn nhiều thiếu sót, trong biển người chật chội, đầy dầu mỡ, nhưng nơi này dù sao cũng là nơi duy nhất có bầu không khí đại học, tốp ba tốp năm sinh viên người an tĩnh người nói chuyện, kẻ hi ha cười đùa trêu ghẹo, đâu đâu cũng có thể nghe được tiếng bát quái, đùa nghịch, cả bầu không khí tràn ngập tiếng cười hi hi ha ha.

Cao Khôn sớm đã càn quét xong hai bàn thức ăn, ngồi lẳng lặng chờ Lý Huỳnh Lam chậm rãi ăn, ngẫu nhiên cũng có vài ánh mắt sinh viên ôm sách đi ngang qua bị cậu hấp dẫn trông tới, mấy sinh viên cách bàn cũng vừa đánh giá vừa trầm trộ khen ngợi, rồi cả những vẻ mặt rối rắm, trộm quan sát Lý Huỳnh Lam dười như cũng bị cậu bỏ qua.


Ít nhất cậu cũng vui vẻ, Lý Huỳnh Lam nghĩ, như vậy là đủ rồi.

Sau bữa trưa hai người ra khỏi căng-tin, Lý Huỳnh Lam hỏi Cao Khôn “Tôi gần đây đại loại đều phải tới chỗ này dựng kịch, anh có vội không?”

Cao Khôn lắc đầu “Cậu nói thời gian cho tôi là được rồi.”

Lý Huỳnh Lam trứng anh, dặn dò “Đừng tăng ca liên tục, mệt mỏi quá rồi tự hại bản thân” Cậu biết người này tuyệt đối sẽ làm mấy chuyện ngốc này.

Cao Khôn ngừng lại, hơi gật đầu “Có người thay ca cho tôi rồi, không vội”

Nhưng Lý Huỳnh Lam còn lâu mới tin anh, lúc này chiếc xe vừa chạy tới đầu đường Bỉ Dực, vừa định rẽ qua vườn hoa phía Đông, di động trong túi Cao Khôn liền reo vang không ngừng.

Trước đã nói qua, số người gọi điện thoại cho anh lác đác chẳng mấy ai, anh cũng không tùy tiện bắt chuyện với những công nhân khác, nhưng hienj tại lại là người giám đốc hạng mục của công trình gọi tới, đối phương nói thẳng cho anh một câu.

“Cậu đang ở đâu? Hạn cho cậu trước năm giờ trở về công trường, không thì tự đi mà gánh vác hậu quả” Nói xong thì cúp máy cái rụp.

Lý Huỳnh Lam thấy Cao Khôn ngây người, vội hỏi “Sao vậy?”

Cao Khôn mở mắt “Không có gì”

Lý Huỳnh Lam nhìn anh “Công trường có việc à?”

Cao Khôn không lên tiếng.

Lý Huỳnh Lam hỏi “Anh không cần nghỉ ngơi sao? Vừa xong lại tăng ca tiếp?”

Cao Khôn nhét di động vào túi cười nói “Không đâu.”

“Anh có được lương tăng ca không? Tiền lương trước kia… cũng không đưa đúng hạn à?” Cái này là do cuối năm, Lý Huỳnh Lam xem TV lúc nào cũng nghe thấy tin có mấy ông chủ lòng dạ hiểm động khất nợ phí lao động của nhân viên, tuy nói rằng chỉ là công nhân làm thuê hợp đồng cho Không Thái, nhưng một doanh nghiệp lớn khó tránh khỏi việc thỉnh thoảng sẽ có sâu mọt.

Cao Khôn vội an ủi cậu “Đã cầm rồi, đúng hạn mà, đừng lo”

“Anh thông minh như vậy sao chẳng hiểu được mấy chuyện này nhỉ” Lý Huỳnh Lam hừ hừ.


Cao Khôn ngồi phía trước xe máy chẳng thấy có động tĩnh gì nữa, Lý Huỳnh Lam vừa thấy anh như vậy đã biết anh khó xử, cậu tự mình xuống xe.

“Đi đi thôi, đừng để muộn”

Cao Khôn lo lắng nhìn cậu “Vậy lần tới…”

“Tôi sẽ gọi điện báo cho anh” Lý Huỳnh Lam liếc mắt nhìn đối phương, xong không nói gì mà xoay người đi.

“À, vậy, tôi đi nhé”

Lý Huỳnh Lam không lên tiếng trả lời, chỉ tới khi nghe tiếng xe máy của Cao Khôn xa dần, lúc này cậu mới quay đầu nhìn lại, nheo mắt về phía anh vừa rời đi.

Cậu không nghe thấy người trong điện thoại nói gì, nhưng cậu biết người gọi điện ngữ khí chẳng hề khách khí.

Giám đốc Trịnh?

Kiêu ngạo thật.

Cao Khôn trước tiễn vẫn đưa xe gửi bên Ánh Sáng, sau đó vội vã chạy tới công trường, nhưng vừa nhìn lên lại thấy mấy gương mặt thật là quen.

“A Khôn…” Một gã hán tử vóc người lùn nhưng cường tráng gọi to.

“Anh Lỗ” Cao Khôn chào hỏi “Mấy người Hỉ Nhạc đâu rồi?”

Lỗ Cường sốt ruột nói “Buổi chiều xảy ra chút việc, chỗ khu phía Bắc mấy đội thợ điều khiển cần cẩu thế nào lại để móc sắt rơi xuống thùng xe tóe cả lửa, bén cả vào mấy thùng sơn để gần, may mà lửa không lớn nên nhanh được dập, cơ mà cháy đen cả một phòng rồi, Hỉ Nhạc và Lão Ngô vừa bị đốc công và giám đốc gọi đi, bây giờ vẫn chưa ra, chú mau đi xem xem”

Cao Khôn nghe vậy, lập tức chạy đi, quả nhiên vừa tới cửa phòng làm việc của giám đốc Trịnh đã nghe thấy tiếng mắng chửi, âm thanh rất lớn, còn dùng nhiều từ tục tĩu.

Cao Khôn không dừng lại mà gõ cửa đi vào, trong phòng có không ít người, cả hai phó đốc công cũng có mặt.

Giám đốc Trịnh thấy anh thì bật cười “À, cái cậu muốn gặp còn khó hơn cả tìm ông chủ đay mà, tôi chờ sắp chết con mẹ nó tới nơi rồi vẫn mới thấy cái dáng chết tiệt của cậu đây!”

Cao Khôn không nói gì, Lưu Hỉ Nhạc trước đó bị mắng tới phun máu chó chẳng hề quan tâm tới lão ta.

“Giám đóc, xe là bên đội ba điều khiển, đồ bọn họ quản lý thì liên quan gì tới bọn tôi?”

Giám đốc Trịnh kia tuổi tác không nhỏ, cũng xuất thân là dân lao động phổ thông, đối với nơi này đã thuộc làu tên từng bộ cửa, trong mắt lão ta Lưu Hỉ Nhạc thật sự vẫn còn non lắm.


“Ai nói không liên quan? Chuyện này đội ba đúng là có trách nhiệm, nhưng mẹ nó là thằng nào lại để thùng sơn ở chỗ đó, đừng có hòng chối!”

Trương Dương và lão Ngô cũng ở đây, Trương Dương so với Lưu Hỉ Nhạc biết điều hơn, nhưng cũng không phải là dạng người chịu ủy khuất, vì thế cố nặn ra một nụ cười nói “Giám đốc à, nếu anh điều tra xong chuyện này, thì trách nhiệm của ai cứ để họ chịu.”

Giám đố Trịnh gẩy gẩy điếu thuốc lá, cười nói “Tôi không vội tìm luôn, các cậu thành thật khai xem, nếu không ai cũng bị ảnh hưởng mất.”

Lời này khiến Trương Dương và lão Ngô nóng nảy “Không thể như thế được”

“Vậy thì muốn sao đây? Mấy thằng nhóc các cậu tôi thấy nhiều rồi, đừng không biết nặng nhẹ thế, tôi không tra cũng không được, ai đứng ra nhận trách nhiệm thì sau sẽ không sao đâu”

“Ông nói gì vậy? Chuyện bắt người chịu trách nhiệm này là thế nào, việc kia cũng có lỗi của mấy ông nha, đừng hòng lấy chúng tôi làm lá chắn!” Lưu Hỉ Nhạc quát.

Cậu ta nói những lời này khiến ba người phụ trách ở đây đều biến sắc, hai người cao lớn trực tiếp bước tới uy hiếm cậu ta. Lưu Hỉ Nhạc không sợ, cắn răng chịu, ai ngờ nửa đường chúng lại bị một bàn tay ngăn lại.

Lưu Hỉ Nhạc nhìn Cao Khôn đỡ cho cậu ta, thì cũng huyênh hoang một chút, thế nhưng vẫn thở dài thườn thượt “Ca, hỏi tới hỏi lui đến nửa ngày trời, bọn họ không nói lý lẽ đâu!”

Cao Khôn bảo “Đừng nói nữa!”

Lưu Hỉ Nhạc há miệng thở dốc, căm giận mà lui ra đằng sau.

Giám đốc Trịnh đứng lên “Được thôi, bọn tôi nói lý làm cái gì, có cái gì cũng nói hết rồi, bây giờ tôi hỏi lại lần nữa, ngày hôm qua người cuối cùng ở lại trực ban là ai? Ca làm sắp xếp rõ ràng thế rồi, nào cậu thử giải thích cho tôi!” Nói xong ném cái gì đó tới trước mặt Cao Khôn.

Cao Khôn chẳng thèm nhìn, chỉ nói “Trước khi về tôi cất hết sơn đi rồi, kiểm tra xong xuôi mới về.”

“Hừ, ai nhìn thấy cậu cất? Gọi người đó ra đây? Chắc không phải chúng tôi đấy chứ?”

“Không phải là lỗi của anh ấy!” Lưu Hỉ Nhạc nói.

“Không phải lỗi của cậu ta, thì là lỗi của đám mấy người” Phó đốc công liếc bọn họ “Tổ mấy người chịu trách nhiệm về những đồ liên quan tới sơn, người bên ngoài không quản mấy chuyện đấy, hôm nay nửa tháng tiến trình của chúng ta bị hủy, phí phạm nguyên vật liệu xây dựng, còn cả phí bồi thường cho nhân công nữa, phải tăng ca bao nhiêu lần nữa mới bù vào được, các cậu thử nói xem, tính thế nào?”

“Chuyện bồi thường chẳng quan hệ gì tới tôi!” Trương Dương cả giận “Tôi cũng không phải người cuối cùng ở lại!”

Mặt lão Ngô trắng bệch, nhưng lão chẳng thể làm gì khác ngoài việc khẽ cắn môi, việc này nghe qua đúng là dọa người, lão đã tới tuổi này rồi, nếu không phải bất đắc dĩ, ai nguyện ý làm việc nặng nhọc như thế.

Giám đốc Trịnh  lúc này lại bắn đạn về phía Cao Khôn và Lưu Hỉ Nhạc “Đừng bảo tôi làm khó dễ các cậu, chuyện này mà truyền tới tai người ngoài thì không hay đâu, cấp trên sẽ phái người xuống sớm thôi. Hiện tại bây giờ chỉ có chúng ta, là việc trong nhà, nhưng nếu các cậu không thức thời, thì tôi chỉ có thể xử lý cho công bằng, không chừng còn rũ tù đấy!”

“Xằng bậy…”

Tiếng gào của Lưu Hỉ Nhạc kế tiếp bị Cao Khôn chặn ở miệng, cậu ta kinh ngạc nhìn về phía nh, trong mắt tràn ngập không cam lòng.

Cao Khôn đứng thẳng tắp, nghiêm túc nhìn vào mắt giám đốc Trịnh, vẻ mặt bình thản “Được, vậy cứ coi là tôi đi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.