Đọc truyện Húng nhại – Chương 18
16.
Luôn luôn.
Trong cơn mơ màng do ngấm ma phiện, Peeta thì thầm từ đó và tôi liền tìm kiếm cậu. Đó là một thế giới tim tím, không có rìa rõ nét, và nhiều chỗ náu. Tôi xuyên qua những tầng mây, lần theo những dấu vết nhạt nhòa, ngửi thấy mùi quế, mùi thì là. Một lần cảm thấy tay cậu áp lên má mình, tôi bèn giữ chặt lấy, nhưng nó lại tan biến như sương mù qua kẽ ngón tay tôi.
Khi cuối cùng cũng bắt đầu tỉnh lại trong căn phòng vô trùng ở Quận 13 thì tôi nhớ ra. Ấy là lúc tôi ngấm xi rô ngủ. Chân tôi trước đó đã bị thương sau khi tôi nhảy khỏi cành cây qua hàng rào điện, ngã lăn lông lốc trở lại Quận 12. Peeta đã đặt tôi vào giường và tôi bảo cậu ở lại với tôi trong khi tôi chìm vào giấc ngủ. Cậu đã thì thầm điều gì đó mà tôi không rõ lắm. Nhưng một phần não bộ của tôi đã lưu giữ một từ trong lời cậu đáp và giờ đây để nó bồng bềnh khắp các giấc mơ mà trách cứ tôi. “Luôn luôn.”
Ma phiện xoa dịu mọi cảm xúc cực đoan, thế nên thay vì nhói đau, tôi chỉ cảm thấy trống rỗng. Một cái hồ trong bụi cây chết nơi hoa từng nở rộ. Rủi thay, chẳng còn đủ thuốc trong tĩnh mạch cho tôi tảng lờ cơn đau bên phần thân trái. Chỗ viên đạn găm vào. Tôi quờ tay khắp lớp băng dày quấn quanh xương sườn, tự hỏi mình còn làm gì ở đây.
Không phải anh ta, người thanh nhiên quỳ trước tôi trên quảng trường, người bị bỏng từ Hạt đến. Anh ta đã không bóp cò. Là ai đó đứng xa hơn trong đám đông. Tôi không cảm thấy đạn xuyên sâu mà có cảm giác rõ rệt hơn là mình vừa bị búa tạ nện. Mọi thứ sau khoảnh khắc bị bắn chỉ còn là nỗi mơ hồ nham nhở vết đạn. Tôi cố ngồi dậy, nhưng chỉ có thể bật ra tiếng rên rỉ.
Tấm rèm trắng ngăn giường tôi với giường bệnh nhân bên cạnh bị kéo phắt ra, và Johanna Mason chằm chằm nhìn tôi. Ban đầu tôi cảm thấy bị đe dọa, vì cô đã tấn công tôi trong trường đấu. Tôi phải nhắc mình rằng cô làm vậy là để cứu mạng tôi. Đó là một phần trong mưu đồ nổi dậy. Tuy nhiên thế không có nghĩa là cô không khinh ghét tôi. Có lẽ nào cách đối xử của cô với tôi chỉ là một màn kịch cho Capitol xem?
“Tôi còn sống,” tôi khàn khàn nói.
“Thì rõ, đồ ngốc”. Johanna tiến lại ngồi phịch xuống giường khiến cơn đau buốt lan khắp ngực tôi. Thấy tôi khó chịu cô liền ngoác miệng cười, vậy là tôi biết chúng tôi không phải đang trong cảnh đoàn tụ thân mật gì. “Vẫn hơi đau hả?” Với bàn tay thành thạo, cô nhanh nhẹn rút ống truyền ma phiện khỏi tay tôi cắm vào thiết bị gắn nơi khoeo tay cô. “Mấy ngày trước họ đã bắt đầu cắt giảm lượng thuốc của tôi. Sợ tôi biến thành mấy kẻ Quận 6 kỳ quái. Tôi đã phải mượn của cô lúc không ai để ý đấy. Chắc là cô cũng chẳng khó chịu.”
Khó chịu ư? Sao tôi có thể khó chịu khi cô suýt bị Snow tra tấn tới chết sau Huyết trường Tứ phân? Tôi không có quyền khó chịu, và cô biết điều đó.
Johanna thở dài khi ma phiện ngấm vào mạch máu của mình. “Có lẽ mấy kẻ ấy đã phát hiện ra gì đó ở Quận 6. Vùi mình vào thuốc phiện và vẽ hoa lên người. Không phải là một cuộc sống tồi tệ lắm nhỉ. Dù sao thì vẫn có vẻ hạnh phúc hơn đám còn lại của chúng ta.”
Trong những tuần tôi rời khỏi Quận 13, cô đã tăng cân lại chút ít. Đám tóc tơ đã lơ nhơ nhú lên trên cái đầu bị cạo trọc, giúp che đi mấy vết sẹo. Nhưng nếu còn phải rút trộm ma phiện của tôi thì hẳn cô vẫn đang vật vã nhiều.
“Họ cử ông bác sĩ tâm thần đến thăm khám mỗi ngày. Cho rằng làm thế sẽ giúp tôi hồi phục được. Cứ như thể một gã sống cả đời trong cái hang thỏ này sẽ chữa được cho tôi không bằng. Ngu dốt hết chỗ nói. Cứ mỗi lần đến thăm ông ta lại nhắc ít nhất hai mươi lần rằng tôi an toàn tuyệt đối.” Tôi gượng cười. Nói thế thì thật ngốc quá, nhất là với một người chiến thắng. Như thể cái tình trạng đó đã từng tồn tại ở bất kì đâu, với bất kì ai. “Thế còn cô, Húng nhại? Cô cảm thấy an toàn tuyệt đối chứ?”
“Ồ vâng. Tới tận lúc tôi bị bắn,” tôi đáp.
“Thôi đi. Viên đạn đó còn chưa chạm vào cô. Cinna đã lo liệu trước rồi,” cô nói.
Tôi nghĩ đến những lớp giáp bảo vệ trong bộ trang phục Húng nhại. Nhưng cơn đau lại đến từ đâu đó. “Gãy xương sườn hả?”
“Còn chả đến mức ấy. Bị thâm tím hơi nặng thôi. Lực va chạm làm vỡ lá lách của cô. Họ không chữa được.” Cô phẩy tay vẻ thờ ơ. “Đừng lo, cô không cần cái đó đâu. Mà nếu cô cần thì họ cũng tìm cho cô một cái, không phải sao? Nhiệm vụ của mọi người là giữ cho cô sống mà.”
“Đó là lý do chị ghét tôi phải không?” tôi hỏi.
“Một phần,” cô thừa nhận. “Chắc chắn là có ghen tị rồi. Tôi còn nghĩ rằng cô là kẻ hơi khó ngửi. Với màn tình yêu lãng mạn rẻ tiền và vai diễn người-bảo-vệ-kẻ-yếu của cô. Chỉ có điều đó chẳng phải diễn kịch, điều này càng làm cô khó ưa nổi hơn. Cứ thoải mái mất lòng đi.”
“Chị nên làm Húng nhại mới đúng. Sẽ không ai phải mớm lời cho chị,” tôi nói.
“Đúng. Nhưng chẳng ai ưa tôi cả,” cô bảo.
“Nhưng người ta tin chị. Để giúp tôi thoát ấy,” tôi nhắc cô. “Và họ sợ chị.”
“Ở đây thì có lẽ. Bây giờ ở Capitol, cô là kẻ duy nhất chúng sợ.” Gale xuất hiện nơi ngưỡng cửa, Johanna liền ngay ngắn rút ống truyền ma phiện cắm trả lại cho tôi. “Anh họ cô không sợ tôi,” cô kín đáo nói. Cô rời phắt khỏi giường tôi băng ra cửa, huých hông vào chân Gale lúc đi qua anh. “Anh đấy à, chàng đẹp trai?” Chúng tôi nghe thấy cô vừa cười vừa đi mất hút dọc hành lang.
Tôi nhướng mày nhìn anh khi anh cầm tay tôi. “Đáng sợ thật,” anh mấp máy. Tôi cười, nhưng lại thành ra nhăn nhó. “Thoải mái nào.” Anh vuốt ve mặt tôi lúc cơn đau cũng dịu bớt. “Em phải thôi lao đầu vào rắc rối đi.”
“Em biết. Nhưng ai đó đã làm nổ tung ngọn núi,” tôi đáp.
Thay vì lùi lại, anh lại ngả gần hơn, dò xét nét mặt tôi. “Em nghĩ anh là kẻ vô cảm.”
“Anh biết là em không thế mà. Nhưng em sẽ không nói là mọi chuyện ổn cả đâu,” tôi bảo.
Giờ thì anh lùi ra, cơ hồ mất kiên nhẫn. “Katniss à, thực sự thì có gì khác nhau ở đây nào, giữa việc nghiền nát kẻ thù trong mỏ than hay cho chúng nổ tan xác khỏi bầu trời bằng mũi tên của Beetee? Kết quả như nhau cả thôi.”
“Em không biết. Chúng ta đã bị tấn công ở Quận 8, trước hết là thế. Bệnh viện đã bị tấn công,” tôi nói.
“Phải, và mấy cái tàu bay đó đến từ Quận 2 đấy,” anh nói. Vậy nên giết chúng là ta đã ngăn ngừa được những vụ tấn công khác.”
“Nhưng cách nghĩ kiểu đó… anh có thể biến nó thành lý lẽ ủng hộ việc giết bất cứ ai vào bất cứ lúc nào. Anh có thể biện minh rằng việc đưa lũ trẻ vào Đấu trường Sinh tử là để ngăn ngừa các quận nổi loạn,” tôi nói
“Anh không nói xuôi đâu,” anh khăng khăng.
“Em thì có,” tôi đáp. “Đó chính là hành trình dẫn tới trường đấu.”
“Được rồi. Chúng ta biết cách bất đồng mà,” anh nói. “Chúng ta luôn như vậy mà. Cũng tốt thôi. Giờ đây lù lù giữa anh và em là Quận 2.”
“Thật à?” Trong giây khắc cảm giác chiến thắng lóe lên trong tôi. Rồi tôi nghĩ về những người trên quảng trường. “Có giao chiến sau khi em bị bắn không?”
“Không nhiều lắm. Công nhân Hạt tấn công lính Capitol. Phiến quân chỉ đứng ngoài quan sát thôi,” anh nói. “Thực ra thì cả nước chỉ đứng ngoài quan sát.”
“Thì trò đó họ giỏi nhất còn gì,” tôi nói.
Cứ tưởng bị mất một cơ quan nội tạng quan trọng là ta sẽ được quyền nằm nghỉ vài tuần, nhưng vì lý do nào đó, các bác sĩ muốn tôi ngồi dậy đi lại gần như ngay lập tức. Kể cả có ma phiện thì mấy ngày đầu, cơn đau bên trong vẫn dữ dội, nhưng dần dần cũng nguôi đáng kể. Tuy nhiên chỗ xương sườn thâm tím hứa hẹn sẽ còn đau nhức dài dài. Tôi bắt đầu khó chịu với Johanna vì cứ bòn rút ma phiện của tôi, nhưng vẫn để cô lấy bất cứ khi nào cô thích.
Tin đồn về cái chết của tôi lan nhanh như cỏ dại, nên họ cử một đội đến quay phim tôi trên giường bệnh. Tôi trưng ra những vết khâu và bầm tím ấn tượng, chúc mừng các quận nhân thành công của cuộc chiến vì tình đoàn kết. Rồi tôi cảnh báo Capitol sẽ sớm thấy chúng tôi làm gì tiếp theo.
Đi bộ ngắn trên mặt đất mỗi ngày là một phần trong quá trình hồi phục của tôi. Một chiều, Plutarch đến đi cùng tôi và cập nhật tình hình hiện tại. Giờ Quận 2 đã liên minh với chúng tôi, phiến quân đang tạm dừng chiến tranh để tập hợp lại. Củng cố các đường dây cung ứng, chăm sóc người bị thương, tái tổ chức các đội quân. Capitol, giống như Quận 13 trong Kỳ Đen tối, thấy mình bị cắt đứt hoàn toàn với bên ngoài vì nó nắm giữa nguy cơ tấn công kẻ thù bằng hạt nhân. Khác với Quận 13, Capitol không ở thế có thể thay đổi chính mình mà tự cung tự cấp.
“Ồ, thành phố đấy có thể cầm cự một thời gian,” Plutarch nói. “Chắc chắn là họ có nguồn dự trữ khẩn cấp. Nhưng điểm khác biệt quan trọng giữa quận 13 và Capitol là kỳ vọng của người dân. Quận 13 vốn quen với khổ sở rồi, trong khi ở Capitol, người ta chỉ biết có mỗi Panem et Circenses”
“Là gì ạ?” Tôi nhận ra từ Panem, tất nhiên rồi, nhưng phần còn lại thì chả hiểu gì.
“Đây là một câu châm ngôn từ hàng ngàn năm trước, được viết bằng tiếng Latin về một nơi trên là Rome.” Ông giải thích. “Panem et Circenses tức là ‘Bánh mì và Rạp xiếc’. Tác giả câu châm ngôn muốn nói rằng để được no bụng và giải trí cho đã thì người dân nơi ấy phải đổi lại bằng việc từ bỏ trách nhiệm chính trị, và vì thế là cả quyền lực của mình. ”
Tôi nghĩ về Capitol. Thức ăn thừa mứa. Trò giải trí tột bậc. Đấu trường Sinh tử. “Ra đó là vai trò của các quận. Cung cấp bánh mì và rạp xiếc.”
“Phải. Và chừng nào điều đó còn tiếp diễn thì Capitol còn kiểm soát đế chế nhỏ của nó. Giờ cái đế chế ấy chẳng cung cấp gì cả, ít nhất là theo tiêu chuẩn người dân vốn quen,” Plutarch nói. “Chúng ta thì có thực phẩm và tôi định thu xếp làm một ĐTT giải trí mà chắc chắn sẽ được yêu thích. Xét cho cùng, ai cũng thích đám cưới.”
Tôi chết đứng giữa đường, nôn nao nghĩ đến việc ông đang đề xuất. Bằng cách nào đó tổ chức một đám cưới tréo ngoe cho Peeta và tôi. Từ khi quay về tôi vẫn không thể đối mặt với tấm kính một chiều và, theo yêu cầu của riêng tôi, chỉ nhận tin tức cập nhật về tình hình Peeta từ Haymitch. Ông nói rất ít về chuyện đó. Những phương pháp khác nhau đang được áp dụng. Sẽ chẳng bao giờ thực sự có cách chữa trị cho cậu. Và giờ họ còn muốn tôi cưới Peeta để làm ĐTT ư?
Plutarch vội vàng trấn an tôi. “Ồ không, Katniss. Không phải đám cưới của cô đâu. Là của Finnick với Annie. Cô chỉ cần có mặt, giả vờ vui mừng cho họ là được.”
“Đó là một trong số ít việc tôi sẽ không phải giả vờ, ông Plutarch ạ,” tôi bảo ông.
Những ngày tiếp theo mang đến bao hoạt động náo nhiệt khi sự kiện được lên kế hoạch. Nét khác biệt giữa Capitol và Quận 13 được sự kiện này khắc họa rõ mồn một. Với Coin, “đám cưới” tức là hai người ký vào một tờ giấy và được cấp phòng mới. Với Plutarch thì hàng trăm người quần là áo lượt tham gia tiệc mừng kéo dài ba ngày. Thật buồn cười khi thấy họ tranh cãi các chi tiết với nhau. Plutarch phải đấu tranh cho từng vị khách, từng nốt nhạc. Sau khi Coin gạt hết tiệc tối, các trò giải trí, và rượu thì Plutarch hét lên, “Thế là ĐTT còn có lợi ích gì nếu không ai thấy vui tí nào!”
Thật khó bắt một Nhà Tổ chức Đấu trường phải tiết kiệm. Nhưng ngay cả một buổi tiệc mừng trầm lặng cũng vẫn khuấy động của Quận 13, cái nơi dường như chẳng có lễ lạt gì. Khi nghe thông báo cần trẻ con hát đám cưới của Quận 4 thì hầu hết mọi đứa trẻ đều góp mặt, cũng không thiếu tình nguyên viên đỡ đần công việc trang trí. Trong phòng ăn, mọi người bàn tán rôm rả về sự kiện.
Có lẽ đó không chỉ là ngày lễ. Có lẽ chúng tôi đã quá khao khát được thấy những điều tốt đẹp xảy ra đến mức muốn là một phần trong đó. Thế nên khi Plutarch cáu nhặng lên về việc cô dâu sẽ mặc gì, tôi tình nguyện đưa Annie về nhà tôi ở Quận 12, nơi Cinna đã để lại đủ loại dạ phục trong tủ quần áo lớn dưới tầng. Tất cả những bộ váy cưới của Cinna thiết kế cho tôi đã được gửi trả lại Capitol, nhưng vẫn còn vài bộ đầm tôi mặc trong chuyến Diễu hành Chiến thắng. Tôi có phần cảnh giác với việc ở bên Annie vì toàn bộ những gì tôi biết về cô ấy chỉ là Finnick yêu cô còn mọi người thì nghĩ cô bị điên. Trên chuyến tàu bay, tôi rút ra kết luận cô bất ổn chứ không hẳn là điên. Đang nói chuyện thì cô phá lên cười ở những chỗ chẳng có gì đáng cười hoặc sao nhãng bỏ lửng. Cặp mắt xanh ấy dõi đăm đăm vào một điểm với sự chăm chú cao độ đến nỗi khiến ta phải cố luận ra cô đang nhìn gì ở bầu không khí trống rỗng. Thẳng hoặc, không hiểu sao cô lại ấn chặt cả hai tay lên tai như để chặn thứ âm thanh đau đớn nào đó. Ừ thì cô kỳ quặc, nhưng Finnick yêu cô, với tôi thế là đủ ổn thỏa rồi.
Tôi được phép đưa đội chuẩn bị đi cùng, nhờ thế mà tôi thoát khỏi việc phải đưa ra bất cứ quyết định thời trang nào. Khi tôi mở tủ quần áo, tất cả chúng tôi chùng xuống yên lặng bởi sự hiện diện của Cinna quá mạnh mẽ trong những làn vải sóng sánh. Rồi Octavia quỳ xuống, chà viền một chiếc váy lên má mình, và bật khóc. “Lâu lắm rồi,” chị thổn thức, “tôi mới được thấy một thứ xinh đẹp.”
Dù Coin nghi ngại rằng thế là quá xa xỉ còn Plutarch e rằng thế là quá nhàm chán, đám cưới vẫn thành công vang dội. Ba trăm vị khách may mắn được chọn mời từ Quận 13 và nhiều người tị nạn mặc quần áo thường ngày, đồ trang trí là lá thu vàng, phần nhạc do đội hợp xướng trẻ em đảm nhận, được đệm bởi người độc tấu vĩ cầm đã thoát khỏi Quận 12 cùng nhạc cụ của mình. Theo chuẩn Capitol thì đây là một đám cưới đơn sơ, tằn tiện. Nhưng điều đó chẳng quan trọng bởi không gì có thể so sánh với vẻ đẹp của cô dâu chú rể. Không phải ở đám trang phục lộng lẫy đi mượn – Annie diện bộ váy xanh lục tôi từng mặc ở Quận 5 còn Finnick vận bộ com lê của Peeta đã được sửa sang cho vừa vặn – dù đúng là chúng rực rỡ thật. Ai có thể bỏ qua khuôn mặt ngời ngời của hai người mà đối với họ ngày này từng có thời hầu như bất khả? Dalton, chuyên gia gia súc đến từ Quận 10 chủ trì buổi lễ, vì hình thức tổ chức cũng tương tự quận anh. Nhưng vẫn có những nét độc đáo của Quận 4. Một tấm lưới dệt từ cỏ dài phủ lên cặp đôi trong khoảng khắc trao lời thề ước, nghi lễ chấm nước muối vào môi nhau, và bài hát đám cưới xa xưa, ví hôn lễ như một hải trình vậy.
Không, tôi không cần phải giả vờ vui mừng cho họ.
Sau nụ hôn tuyên bố hai người trở thành vợ chồng, sau bao lời chúc tụng và màn nâng ly rượu táo mừng cô dâu chú rể, nhạc công vĩ cầm dạo một điệu nhạc thu hút mọi người dân Quận 12. Chúng tôi có thể là quận nhỏ nhất, nghèo nhất Panem, nhưng chúng tôi biết nhảy. Không có gì được chính thức lên kế hoạch vào thời điểm này, nhưng Plutarch, hiện đang hô hào làm ĐTT từ phòng điều khiển, hẳn phải làm dấu may mắn. Đúng thế thật, Greasy Sae đã tóm tay Gale kéo ra giữa phòng, đối mặt với anh. Mọi người ùa vào nhập hội, tạo thành hai hàng dài. Và điệu vũ bắt đầu.
Tôi đang đứng một bên, vỗ tay theo giai điệu thì bị một bàn tay xương xẩu véo ngay trên khuỷu tay. Johanna quắc mắt nhìn tôi. “Cô định bỏ lỡ dịp cho Snow xem cô nhảy đấy à?” Cô nói đúng. Còn có gì báo hiệu chiến thắng dõng dạc hơn một con chim Húng nhại hạnh phúc xoay tròn theo điệu nhạc? Tôi tìm thấy Prim trong đám đông. Vì những tối mùa đông cho chị em tôi khối thời gian tập luyện nên chúng tôi đích thực là cặp nhảy khá ăn ý. Tôi bảo em không phải lo cho đám xương sườn của tôi đâu, rồi chúng tôi vào hàng. Đau thật đấy, nhưng niềm thỏa mãn được cho Snow thấy tôi khiêu vũ với cô em gái nhỏ đã xóa nhòa mọi cảm xúc khác.
Khiêu vũ làm chúng tôi thay đổi. Chúng tôi dạy những bước nhảy cho khách mời Quận 13. Nhất quyết làm một tiết mục đặc biệt cho cô dâu chú rể. Nắm tay tạo thành vòng tròn khổng lồ nơi mọi người khoe tài khiêu vũ. Lâu lắm rồi không có trò gì ngớ ngẩn, vui vẻ hay thú vị xảy ra. Chuyện này có thể tiếp diễn cả đêm nếu không có sự kiện cuối được lên kế hoạch trong ĐTT của Plutarch. Cái mà tôi chưa từng nghe nhắc đến, hóa ra được dành làm sự ngạc nhiên.
Bốn người đẩy vào một chiếc bánh cưới đồ sộ từ căn phòng bên cánh. Phần lớn các vị khách đều lùi lại, nhường lối cho món của hiếm này, tác phẩm hoa lệ với những làn sóng kem phủ màu xanh đại dương ngọn trắng, bồng bềnh cùng cá và thuyền buồm, hải cẩu và hoa biển. Nhưng tôi lại xô qua đám đông để xác nhận điều mình đã nhận ra từ cái nhìn đầu tiên.
Cũng chắc chắn như những đường chỉ thêu trên váy Annie là do tự tay Cinna làm, những bông hoa kem trang trí trên bánh là do chính tay Peeta làm. Có thể đây chỉ là một chi tiết nhỏ, nhưng lại nói lên bao điều. Haymitch đã giấu tôi nhiều thứ. Chàng trai tôi gặp lần trước, gào thét điên dại, vùng dậy cố thoát khỏi dây trói, không bao giờ có thể làm ra thứ này. Không bao giờ có thể tập trung, giữ vững đôi tay mà thiết kế ra một thứ quá hoàn mỹ cho Finnick và Annie. Như dè trước phản ứng của tôi, Haymitch đến đứng bên tôi. “Ta nói chuyện đi,” ông nói.
Ra ngoài sảnh, xa khỏi ống kính máy quay, tôi hỏi, “Chuyện gì xảy ra với cậu ấy vậy?”
Haymitch lắc đầu. “Ta không biết. Không ai biết hết. Có những lúc nó gần như tỉnh táo, rồi không hiểu tại sao lại lên cơn. Làm bánh là một dạng liệu pháp chữa trị. Nó miệt mài làm mấy ngày liền. Nhìn nó… nó có vẻ gần như bình thường như trước rồi.”
“Tức là cậu ấy được tự do rồi ạ?” tôi hỏi. Ý tưởng này khiến tôi lo lắng với năm cấp độ khác nhau.
“Ồ không. Thằng bé phủ kem dưới sự canh phòng cẩn mật. Nó vẫn bị nhốt giữ. Nhưng ta nói chuyện với nó rồi,” Haymitch nói
“Mặt đối mặt ạ?” tôi hỏi. “Mà cậu ấy không nổi điên?”
“Không. Khá giận ta, nhưng đều vì lý do chính đáng cả. Không nói cho nó biết về mưu đồ nổi dậy và những thứ tương tự.” Haymitch ngừng giây lát, như thể quyết định gì đó. “Nó bảo muốn gặp cháu.”
Tôi đang ở trên một con thuyền kem, bị sóng xanh vỗ tròng trành, sàn thuyền chao đảo dưới chân tôi. Tôi phải chống lòng bàn tay vào tường để giữ thăng bằng. Đây không phải một phần trong kế hoạch. Lúc ở Quận 2 tôi đã quyết định từ bỏ Peeta. Định bụng tới Capitol giết Snow rồi tự kết liễu chính mình. Phát súng đó chỉ là bước lùi tạm thời. Chưa bao giờ tôi nghĩ sẽ nghe được câu Nó bảo muốn gặp cháu. Nhưng giờ đã nghe thấy, tôi chẳng có cách nào từ chối.
Nửa đêm, tôi đứng bên ngoài cửa căn phòng giam cậu, Phòng bệnh. Chúng tôi đã phải đợi Plutarch thu xong cảnh đám cưới mà dù thiếu cái ông gọi là linh đình, ông vẫn khá hài lòng. “Điều tốt đẹp nhất ở việc Capitol cơ bản không ngó ngàng gì đến Quận 12 là các vị vẫn giữ được chút tự nhiên. Khán giả say mê điều đó. Giống như khi Peeta tuyên bố rằng cậu ấy yêu cô hoặc khi cô làm trò với mấy trái dâu. Nhờ vậy mà chương trình thu hút.”
Tôi ước gì được gặp riêng Peeta. Nhưng đám khán giả bác sĩ đã tập trung đằng sau tấm kính một chiều, tay bảng, tay bút sẵn sàng. Khi Haymitch nói vào tai nghe là được thì tôi chầm chậm mở cửa.
Cặp mắt xanh ấy lập tức chăm chú nhìn tôi. Mỗi tay cậu bị ba sợi dây trói kìm hãm, còn có một cái ống có thể truyền thuốc mê trong trường hợp cậu mất kiểm soát. Dù vậy cậu không cố vùng thoát, chỉ quan sát tôi với ánh nhìn cảnh giác của một người vẫn chưa thôi nghĩ rằng mình đang đối mặt với một con mút. Tôi bước lại cho đến khi đứng cách giường chừng một mét. Chân tay thừa thãi nên tôi khoanh tay che chở xương sườn rồi nói, “Chào.”
“Chào,” cậu đáp. Nghe giống giọng cậu, gần như giọng cậu, có điều khoác thêm sắc thái mới. Vẻ nghi ngờ và ai oán sâu sắc.
“Haymitch bảo cậu muốn nói chuyện với tớ,” tôi nói
“Trước tiên phải nhìn cậu đã.” Cứ như cậu đợi tôi biến thành một con sói lai dãi rớt ròng ròng trước mặt cậu. Cậu chằm chằm nhìn tôi lâu đến nỗi tôi thấy mình lén đưa mắt về phía tấm kính một chiều, hy vọng được Haymitch chỉ dẫn, nhưng tai nghe của tôi vẫn yên lặng, “Cậu không to lắm nhỉ? Cũng chẳng đặc biệt xinh đẹp nhỉ?”
Tôi biết cậu mới trở về từ địa ngục, nhưng lời bình phẩm của cậu vẫn làm tôi cáu điên. “Ờ, cậu thì trông khá hơn đấy.”
Lời Haymitch khuyên tôi hãy nhịn đi bị tiếng cười của Peete át mất. “Và còn chẳng hòa nhã tí nào nữa. Ai đời lại nói thế với tớ sau tất cả những gì tớ đã trải qua.”
“Phải. Chúng ta đã trải qua nhiều chuyện. Và cậu mới là người được tiếng hòa nhã. Không phải tớ,” Tôi đang làm rối tung lên rồi. Sao tôi phải xù lông nhím quá mức như thế? Cậu đã bị tra tấn! Cậu đã bị bắt hồn! Tôi làm sao vậy chứ? Bỗng nhiên, tôi nghĩ không chừng mình sẽ hét vào mặt cậu – tôi thậm chí còn không chắc là vì cái gì – nên quyết định rời khỏi đó. “Nghe này, tớ không khỏe lắm. Có khi mai tớ ghé qua sau.”
Tôi vừa ra tới cửa thì giọng nói của cậu làm tôi đứng khựng lại. “Katniss. Tớ nhớ chuyện cái bánh mì đấy.”
Bánh mì. Một khoảng khắc kết nối thực sự giữa chúng tôi trước Đấu trường Sinh tử.
“Thì ra họ cho cậu xem cuốn băng tớ nói về chuyện đó rồi.” tôi bảo.
“Không. Có cuốn băng cậu nói về chuyện đó à? Sao Capitol không dùng nó để chống lại tớ?” cậu hỏi.
“Tớ làm nó vào cái ngày cậu được cứu,” tôi đáp. Cơn đau ngực bao phủ khắp xương sườn tôi như gọng kìm. Việc nhảy nhót đúng là sai lầm. “Thế cậu nhớ gì?”
“Cậu. Trong mưa,” cậu nhẹ nhàng nói. “Bới thùng rác nhà tớ. Làm cháy bánh mì. Mẹ tớ đánh tớ. Mang bánh ra cho lợn nhưng rồi lại cho cậu.”
“Phải. Chuyện là thế đấy,” tôi nói. “Hôm sau, sau khi tan học, tớ đã muốn cảm ơn cậu. Nhưng tớ không biết phải nói thế nào.”
“Bọn mình ở ngoài trời lúc cuối ngày. Tớ cố tìm mắt cậu. Cậu quay đi. Và rồi… không hiểu sao, tớ nghĩ cậu đã hái một bông bồ công anh.” Tôi gật đầu. Cậu có nhớ. Tôi chưa bao giờ nói to thành tiếng về khoảng khắc đó cả, “Hẳn là tớ yêu cậu nhiều lắm.”
“Đúng thế.” Tôi buột miệng rồi liền giả vờ ho.
“Thế hồi đó cậu có yêu tớ không?” cậu hỏi.
Tôi dán mắt xuống sàn gạch. “Ai cũng nói là tớ có. Ai cũng nói thế nên Snow mới cho tra tấn cậu. Để đánh gục tớ.”
“Đấy không phải là câu trả lời,” cậu bảo tôi. “Tớ không biết phải nghĩ gì khi họ cho tớ xem mấy cuốn băng. Lần đầu ở trường đấu ấy, có vẻ cậu đã tìm cách giết tớ bằng lũ bắt-là-cắt.”
“Tớ đã tìm cách giết tất cả các cậu,” tôi nói. “Các cậu bắt tớ trốn trên cây còn gì.”
“Sau đó có rất nhiều cảnh hôn. Cậu có vẻ không thành thật lắm. Những lúc ấy cậu có thích hôn tớ không?” cậu hỏi.
“Đôi khi,” tôi thú nhận. “Cậu có biết mọi người đang xem chúng ta không?”
“Tớ biết. Còn Gale thì sao?” cậu tiếp tục.
Cơn giận lại trào lên trong tôi. Tôi không quan tâm đến chuyện hồi phục của cậu – đấy không phải việc của những người đằng sau tấm kính. “Anh ấy cũng không phải người hôn tệ lắm,” tôi nói cụt lủn.
“Cậu làm thế với cả hai bọn tớ mà thấy không sao hết à? Hôn người khác ấy?” cậu hỏi.
“Có. Có sao với cả hai người đấy. Nhưng tớ cũng chẳng định xin phép cậu,” tôi nói.
Peeta lại cười, lạnh lùng, thờ ơ. “Chà, cậu đúng là cá tính đấy nhỉ?”
Haymitch không phản đối khi tôi bước ra ngoài. Dọc theo hành lang. Qua khu phòng tổ ong. Tìm chỗ náu sau một cái ống ấm áp trong phòng giặt. Mãi tôi mới hiểu tại sao mình lại buồn đến vậy. Khi ngộ ra, tôi gần như quá bẽ bàng không thừa nhận nổi. Bao nhiêu tháng trời đương nhiên coi mình là tuyệt vời trong mắt Peeta đã chấm dứt. Cuối cùng, cậu đã có thể thấy con người thực của tôi. Hung dữ. Hoài nghi. Áp đặt. Thù hận.
Và tôi ghét cậu vì điều đó.