Đọc truyện Huấn Văn Thư Sinh – Chương 2
Tiều Thanh sửng sốt tại chỗ.
Con cũng không hy vọng có bất cứ liên lụy gì với thầy, không phải sao?
Không phải, thực sự không phải.
Chỉ là sẽ không ai tin cậu, liền chính bản thân Tiều Thanh cũng suýt nữa cho là như vậy.
Có bao nhiêu thời điểm được cho là “thiên thời địa lợi”, cuối cùng cũng chỉ là “báo quốc muốn chết vô chiến trường.”
Không biết sửng sốt bao lâu, có thể là một phút, ba phút, Tiều Thanh lấy hết can đảm đuổi theo.
Quý Thư sau khi tốt nghiệp từ đại học A liền mua một căn hộ ở gần trường, từ công viên Giang Sơn trở về vốn là không cần lái xe, tản bộ thong dong cũng chỉ mất tầm 20 phút, thế nên khi Tiều Thanh đuổi đến, thầy đang đứng lặng ở đầu đường ngắm hoàng hôn lúc 7 giờ rưỡi.
“Sư phụ.” Tiều Thanh đứng yên phía sau lưng Quý Thư một thước, “Con biết sai rồi.”
Mặt trời lặn, ánh chiều tà rọi đến Quý Thư, một thân áo trắng đơn giản khoanh tay đứng giữa những luồng sáng loang lổ, thong dong thẳng thắn chẳng kém gì tùng bách, trúc xanh.
Ánh hoàng hôn thả mình nhảy nhót xuống từ đỉnh núi, không khí nóng bức cũng theo đó mà tản đi một chút, Quý Thư tiếp tục bước về phía trước, đi về nhà.
Những tòa cao tầng san sát tạo ra âm thanh hỗn tạp, câu kia của Tiều Thanh quá nhẹ, có lẽ căn bản không truyền đến được lòng Quý Thư.
Tây kinh hoa có 26 tầng thang máy, nhìn thấy người kia cứ lặng lặng lẽ lẽ theo đuôi, Quý Thư không khỏi ngẩn ra, giọng nói lạnh đi một chút, “Xâm nhập phi pháp nơi ở của người khác, tối đa ba năm tù.”
Tiều Thanh ngây người, cậu không biết lời này có phải xuất phát từ tâm Quý Thư không, cũng không dám đánh cuộc, sau một lúc lâu mới cười khổ một tiếng, “Con chỉ là…!đến xem.”
“Đinh” một tiếng, Quý Thư bước ra khỏi thang máy, xoay người ấn mở cửa thang, lại đưa tay làm một bộ tư thế “mời.”
Tiều Thanh lắc đầu, kiên định đến lạ thường, “Đến cũng đến rồi, sư phụ muốn con từ bỏ như thế nào?”
“Như thế nào, đó là chuyện của con.”
“Sư phụ”, Tiều Thanh không có can đảm cương với Quý Thư, chỉ có thể tự lui một bước, “Con chỉ muốn nhìn xem một chút.”
Quý Thư đột nhiên ngửa đầu cười lớn một tiếng, lui ra phía sau một bước, giang hai tay, “Người cô đơn thôi, con chẳng phải xem qua rồi sao?”
Quý Thư năm nay 31 tuổi, vẫn luôn sống tinh tế, thoạt nhìn chỉ tầm 25-26, nhưng thái độ nồng đậm trào phúng cùng bất chấp tất cả như bây giờ làm Tiều Thanh đau đớn thật sâu.
Nghĩ nghĩ, cong đùi phải dán xuống sàn nhà, lại đem chân trái cũng buông xuống, Tiều Thanh lặng im quỳ gối trong hành lang lúc nào cũng có thể có người, quỳ gối trước người mà cậu kính trọng nhất đời này.
“Con lại làm cái gì đây?” Quý Thư thu lại cánh tay, nghiêng người tránh đi, đầu dựa vào tường, mỏi mệt đến nói không nên lời.
“Con sai rồi, sư phụ, con sai rồi, cầu thầy cho con một cơ hội sửa lại.”
Sau một lúc lâu, Quý Thư nhẹ nhàng giơ tay, “Con đứng lên.”
Tiều Thanh lắc lắc đầu, “Con không nghe lời thầy nói, tỏ vẻ buồn bực với thầy, vào thời điểm quan trọng lại đưa số liên lạc của thầy vào danh sách đen, thế nên…” Lời này chung quy vẫn là không có can đảm nói tiếp, Tiều Thanh dừng lại một hơi, lại nói: “Thầy nói con ngoại trừ việc làm thầy thất vọng, cái gì cũng không biết.
Thầy nói đúng rồi.
Con biết sai, thầy nếu cho con một cơ hội, con có thể dùng bất cứ phương thức nào để đền bù.”
“Đứng lên.”
“Sư phụ…”
“Thầy không muốn đụng vào người con, tự đứng lên.”
Tiều Thanh cúi đầu, chậm rãi đứng dậy.
“Cũng không còn sớm nữa, con về đi.” Quý Thư đi sâu vào hành lang hai bước, tìm chìa khóa.
Tiều Thanh không dám tiếp tục kiên trì, sợ vật cực tất phản, “Vậy ngày mai con lại đến.”
Chìa khóa xoay hai vòng, “cạch” một tiếng, cùng lúc với âm thanh phát ra từ kẽ răng Quý Thư.
“Không cần đến, ngày mai thầy không ở nhà.”
“Vậy con…”
“Không biết khi nào trở về.”
“Vậy, khi thầy trở về, có thể nói cho con không?” Tiều Thanh cẩn thận ngẩng đầu, bóng dáng Quý Thư dựa vào cửa chống trộm có vẻ xa cách ngàn dặm, rụt rụt cổ nói: “Hoặc là con mỗi ngày đều đến chờ cũng được…”
Quý Thư gõ gõ cánh cửa, “Này là cửa chống trộm.”
“Chống hay không chống trộm cũng không quan trọng lắm, dù sao cũng để đề phòng con…” Tiều Thanh nhỏ giọng nói thầm.
Quý Thư nghe được, quay đầu lại, vẫn là ánh mắt thẳng thắn mà sắc bén đó, làm người ta không dám lỗ mãng chút nào.
“Không sai.”.