Bạn đang đọc Hứa Với Em Một Đời Hoa Nở – Chương 92: Muốn cưới
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – Hà Mạn Mạn xuýt xoa, quả nhiên là thủ khoa tốt nghiệp trường đại học danh tiếng của Luân Đôn! Vốn tưởng rằng Lục Ly sẽ đắn đo, nhưng anh lại đột nhiên nở nụ cười, nói hai chữ: “Đăng đi.” Hà Mạn Mạn ngẩn người, cắn móng tay nói: “Nhưng mà trong đó có liên quan đến…” “Bây giờ nó đã không còn là điểm yếu của anh nữa, anh đã có em.” Lục Ly thản nhiên cười, vươn tay kéo bàn tay cô đang cắn móng xuống, còn chê bai một câu: “Bẩn.” Đối với Lục Ly, nếu Hà Mạn Mạn đã không thích kinh tế thương mại, ít nhất trong nhà còn có anh biết kiếm tiền, cho dù nuôi Mạn Mạn cả đời, anh cũng cam tâm tình nguyện
Nhưng may mắn là Mạn Mạn đã tìm thấy ước mơ của cô, trong thời khắc quan trọng này3sao anh lại phá vỡ ước mơ của cô chứ
Hơn nữa, tiểu thuyết đều kể sự thật, quá khứ đã qua đi, không nên níu lấy không buông
Thấy Lục Ly thông thoáng như thế, trong lúc vui mừng Hà Mạn Mạn bật cười bổ nhào vào lòng anh, thơm thật mạnh lên má anh
Lục Ly nâng Hà Mạn Mạn đang ngồi trên người anh, nheo mắt cười một cách rạng rỡ gian xảo: “Đây là do em tự nộp mình đấy nhé.”
Hà Mạn Mạn bỗng ý thức kịp thời, muốn lui về nhưng đã không kịp: “Đồ đáng ghét..
thả em ra..
ê ê ê, đồ ngủ em mới mua…”
Cũng không biết vì sao, lúc Lục Ly ở bên cô, anh càng lúc càng trở nên..
gian xảo, hơn nữa Hà Mạn Mạn mới phát hiện ra bộ mặt thật của anh.
Giả tạo! Hư hỏng! Ác độc!..
Vài ngày sau, Lục Ly về nói với1cô, Linda đã nghỉ việc ở công ty con
Ngoài ra, Hà Mạn Mạn còn phát hiện thêm một chuyện, Linda lại lẳng lặng chuyển đi vào một buổi tối nào đấy..
Hà Mạn Mạn không khỏi tiếc nuối
Linda, không phải cô không đủ tốt, là bởi vì Lục Ly quá yêu tôi thôi…
Ư ư ư (Che mặt)
Những ngày tháng tiếp theo, Hà Mạn Mạn vùi đầu trong nhà viết tiểu thuyết
Không còn những hạn chế về câu chuyện của Lục Ly, tiểu thuyết cũng viết khá thuận lợi
Những lúc rảnh rỗi, Hà Mạn Mạn cũng dạo siêu thị cùng với Lục Ly, đến nhà bác thăm bà ngoại, ăn bữa cơm cùng bà cũng xem như về nhà một chuyển, sống những ngày tháng không khác gì đã kết hôn.
Ít nhất, trong mắt những người hàng xóm lạnh lùng của Lục Ly, hai người không khác gì đã kết hôn
Chỉ là Hà3Mạn Mạn biết, muốn kết hôn phải đợi đến khi tốt nghiệp
Dù tình hình hiện tại chẳng khác gì đã tốt nghiệp, chỉ thiếu một tấm giấy chứng nhận thôi
Cũng không phải Hà Mạn Mạn không tin ở Lục Ly, chỉ là trong lòng của phụ nữ luôn cho rằng mình yếu thế hơn, có một tờ giấy chứng nhận kết hôn dường như yên tâm hơn.
Nhưng những điều này, Hà Mạn Mạn không nói ra.
Đến cuối tuần, đúng lúc Lục Ly nghỉ ngơi, Hà Mạn Mạn cùng anh đi siêu thị một chuyển, mua chút quà cáp rồi đi đến nhà bác
Nhưng lại không ngờ, oan gia ngõ hẹp, bác có tăng ca không ở nhà, lại gặp phải Lựu Na Na.
Vừa vào cửa đã nhìn thấy Lưu Na Na nằm tựa trên số pha ra vẻ ông lớn, còn bà ngoại chỉ ngồi nghiêng một góc trên đó xem3tivi
Khắp bàn đều là vỏ và hạt quýt, bà ngoại có thói ưa sạch sẽ, nên lẳng lặng thu dọn cho Lưu Na Na
Nhìn thấy cảnh tượng như thế, Hà Mạn Mạn chưa kịp cởi áo khoác đã nổi giận.
Nhét hết đồ trong tay cho bác gái, Hà Mạn Mạn bước lên rút phăng phích cắm tivi, tivi liền tắt phụt.
Bà ngoại ngẩn người, vừa định lên tiếng gọi Hà Mạn Mạn lại nhìn thấy Lưu Na Na hung hăng vứt múi quýt đang ăn dở xuống sàn, bà ngoại không khỏi thất vọng hơn với người cháu gái này của mình.
Lục Ly cười đưa áo khoác dệt kim cho bác gái rồi nói một câu cảm ơn
Nhìn dáng vẻ của Hà Mạn Mạn, anh không lên tiếng
Vì anh thấy, cái cô Lựu Na Na này cũng nên dạy dỗ cho một trận
Lần này để Mạn Mạn nhìn thấy cũng tốt,9anh dựa vào vách tường trong phòng khách, nhìn Lưu Na Na trong nháy mắt đã bị Hà Mạn Mạn chọc cho điện tiết.
Lần đầu tiên, Lưu Na Na đứng dậy nhanh như chớp, hét toáng lên như kẻ ăn vạ:
“Mày làm cái gì đấy!”
Hà Mạn Mạn thường ở nhà đấu võ mồm với Lục Ly, đương nhiên là cô thua Lục Ly một cách thảm hại
Lần này đã khơi dậy lòng hiếu thắng của Hà Mạn Mạn, chỉ số độc mồm đương nhiên sẽ tăng cao
Cô cầm phích cắm tivi hất qua hất lại, dùng vẻ mặt nhìn kẻ ngốc để nhìn Lưu Na Na, nói: “Không thấy à? Tôi đang tắt tivi.” Mạn Mạn cười khẩy hai tiếng
Đột nhiên che miệng lại, bộ dạng ấy giống như chợt nhớ ra điều gì đó, chưa đợi Lưu Na Na nổi cơn điên đã tiếp tục giải thích: “Hay nói cách khác, bây giờ tôi đang giáo dục chị.” Vừa nghe xong, Lưu Na Na như tức đến nỗi buồn cười
Cô ta chống nạnh cười ha hả, sau đó liền nhìn Hà Mạn Mạn một cách hung tợn, hỏi: “Mày đang thách tạo đấy à?” Hà Mạn Mạn đứng cách Lưu Na Na vài mét vỗ tay tán thưởng, ánh mắt ấy như đang khen cô ta thông minh vậy
Từng tiếng vỗ tay gay gắt giống như những mũi dao nhọn đâm vào màng nhĩ của Lưu Na Na.
“Rác của mình thì tự mình dọn, Lưu Na Na chị là người tàn tật bị cụt tay hay cụt chân vậy, hay là thiểu năng, hay là bị cả hai? Mà lại để bà ngoại hầu hạ chị, chị không biết nhục à?”
Hà Mạn Mạn càng nói càng gay gắt, Lưu Na Na cũng càng nghe càng tức tối
Cô ta đang định phát cáu với Hà Mạn Mạn, bác gái ở trong bếp nhanh chân bước ra, đứng chắn trước mặt Hà Mạn Mạn, vứt một phong bì xuống đất, sắc mặt trắng bệch nhưng giọng nói nghiêm nghị, quát lên:
“Cầm tiền rồi xéo ngay, sau này đứng có về nữa, mày đi sống với cái thằng Lý Tín gì đấy đi.”
Lý Tín?!
Nghe thấy cái tên quen thuộc này, Lục Ly và Hà Mạn Mạn đều ngây ra, hai người nhìn nhau và lắc đầu một cách không chắc chắn.
Chẳng phải là bạn trai cũ của Lâm Khiết sao? Cái tên này đại trà quá, hai người cũng không dám chắc
Nhưng bác gái vốn khúm núm, nay lại nói thế nên hai người gần như đã khẳng định là hắn.
“Tiền nó nợ cũng bắt tao trả
Lưu Na Na, mày đừng có hút máu của tao nữa được không!” Nói rồi, bác gái bất lực ngã quỵ xuống đất khóc nức nở, đôi vai run rẩy
Hà Mạn Mạn nhìn thấy có chút đau lòng, bà ngoại ngồi ở một bên cũng thở dài mãi.
Lúc nãy, hai người còn có cảm giác như mặt trời mọc đằng Tây
Lưu Na Na bỗng dưng về nhà, thì ra là về vòi tiền
Lý Tín hay quỵt nợ, Lý Tín cỡ tuổi với họ, quả nhiên là Lý Tín bạn trai cũ của Lâm Khiết.
Hai người này cũng khá là xứng đôi đấy.
Hà Mạn Mạn cười khẩy nhìn phong bì khá dày trên đất được Lưu Na Na bình thản nhặt lên; nhìn độ dày đó, chắc chắn là hơn năm nghìn tệ, cái tên Lý Tín này càng lừa càng ghê gớm rồi.
Khi cánh cửa nhà bị Lựu Na Na đóng mạnh “rầm” một cái, màn kịch ồn ào này xem như chính thức kết thúc
Hà Mạn Mạn mím môi, đỡ bác gái đứng dậy, bà vẫn nghẹn ngào nước mắt lã chã.
Hà Mạn Mạn rút từ trong túi ra một phong bì giấy giống như phong bì mà bác gái vứt cho Lưu Na Na, nhưng độ dày lại đã thuộc một đẳng cấp khác
Nhìn phong bì trước mặt, bác gái ngẩn người.
“Đây…”
Hà Mạn Mạn kéo tay bác gái, nhét phong bì vào tay bà, cô nói một cách chậm rãi và nhẹ nhàng:
“Chỗ này ba mươi nghìn tệ, bên trong có một ít là tiền nhuận bút của con, còn lại là tiền Lục Ly…”
“Cái này..
bác không thể lấy được.” Chưa đợi Hà Mạn Mạn nói xong, bác gái đã vội vã nhét trả lại, vẻ mặt hốt hoảng
Bà ngoại ngồi trên sô pha cũng chau mày nhìn Hà Mạn Mạn, rồi lại nhìn Lục Ly đang dựa tường, nói: “Tiền cháu kiếm được thì cứ tự giữ lấy, bọn ta có tiền
Còn tiền của Tiểu Ly thì càng không thể lấy, dù sau thì các cháu…” Nói đến đây, bà ngoại ngưng lại, ý nghĩa trong câu nói ấy không thể rõ ràng hơn.
Cháu ở bên Lục Ly vẫn chưa có danh phận, chỉ đơn giản là mối quan hệ người yêu, chẳng phải là vợ chồng, sao có thể..
Lời này vừa nói xong, ánh mắt Hà Mạn Mạn tối sầm lại, bàn tay cũng trở nên lạnh lẽo
Đúng thế, cô và Lục Ly vẫn chưa phải là gì cả
Bầu không khí ngưng động lại, khiến cho bác gái cũng có chút ngờ vực, khẽ gọi:
“Mạn Mạn? Mạn Mạn?” Cô liền hoàn hồn, phong bì trong tay Hà Mạn Mạn cũng rơi vào bế tắc, rút lại cũng không được, biểu cũng không xong, đem biếu thì cứ như là tham tiền của Lục Ly, nhưng rút về lại có chút không hợp tình hợp lý.
Lục Ly nhìn sắc mặt của Hà Mạn Mạn, không cần nghĩ ngợi cũng biết cô đang nghĩ gì
Anh cắn môi, sắc mặt hơi kỳ lạ, bước lên phía trước nhét phong bì trong tay Hà Mạn Mạn cho bác gái lần nữa
Hà Mạn Mạn ngây người, ngẩng đầu nhìn Lục Ly ở bên cạnh, chỉ nghe anh nói: “Trong này có tiền mà Mạn Mạn kiếm được, cũng có tiền mà cháu kiếm được
Bọn cháu đã không còn phân biệt lẫn nhau, số tiền này chỉ là lòng hiếu thảo với bà ngoại, chẳng có gì là không nên cả.”
Không phân biệt lẫn nhau…
Nghe xong câu này, trừ Lục Ly ra, mọi người có mặt ở đó đều ngẩn ngơ.
Chẳng lẽ phụ nữ đều có lòng tham không đáy như thế, rõ ràng đã chiếm hữu Lục Ly nhưng vẫn muốn nhanh chóng kết hôn
Dường như, chỉ có như thế trong lòng mới thoải mái hơn
Trên đường về nhà, Hà Mạn Mạn cứ bức bối ngồi trên ghế lái phụ
Cũng hiếm khi Lục Ly chỉ nhìn cô vài cái, chẳng nói gì thêm cả.
Hôn nhân đối với Hà Man Man trước kia là một từ lạ lẫm biết bao
Quay lại một năm trước, Hà Mạn Mạn đến nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ, nhưng vào ngày hôm nay của một năm sau lại khát khao đến thế
Cô muốn kết hôn với Lục Ly, cô không muốn kéo đến khi tốt nghiệp, cô muốn quang minh chính đại dùng thân phận vợ của Lục Ly xuất hiện trước mặt công chúng, cô không muốn bên cạnh anh có nhiều phụ nữ cứ dòm ngó mãi, chăm chăm thân phận vợ của anh.
Nhưng, có như thế nào thì cô cũng là con gái, không muốn bản thân chủ động nhắc đến ý muốn kết hôn này.
Thật là bức bối vô cùng.