Hứa Với Em Một Đời Hoa Nở

Chương 77: Khách sạn


Bạn đang đọc Hứa Với Em Một Đời Hoa Nở – Chương 77: Khách sạn

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – Bình thường chỉ cần anh Tiểu Dịch không ở nhà, Hà Mạn Mạn liền đến đây chén bữa no nê, ăn xong lại mua về, tối làm nóng lại cho cha cô và anh Tiểu Dịch về ăn sau một ngày khám bệnh mệt mỏi.

“Tết thì phải ăn bánh chèo, nếu không thì không viên mãn.” Hà Mạn Mạn nói xong nhìn vào trong tiệm, khách khá đông, hai người tìm một bàn phía trong, cô nói to:

“Ông chủ, bàn này gọi món.” Ông chủ cầm thực đơn đi tới, đến gần liên thấy đó là cô bé Hà Mạn Mạn – tiểu thư Lưu Gia Đường hay đến tiệm mình đây mà, ông cười tít mắt hỏi thăm, vừa quay đầu vô tình nhìn thấy3Lục Ly, ông sững người, vội vàng lên tiếng:

“Bà xã ơi, mau đến xem.” Ông chủ vừa dứt lời, bà chủ liền chạy đến, những thực khách khác trong tiệm cũng nhìn qua

Một lát sau dưới ánh mắt bỡ ngỡ của Hà Mạn Mạn và Lục Ly, bà chủ tiệm chạy đến, ông chủ nhìn Lục Ly, nói:

“Đây có phải là chàng trai trẻ sáng nay trên tivi không, bà còn luôn miệng khen đẹp trai ấy.“.

Ông chủ quán vừa dứt lời, những thực khách xung quanh cũng trở nên tò mò, nhốn nháo đứng dậy nhìn Lục Ly

Không ít các cô gái sau khi nhìn Lục Ly liền xuýt xoa rít sâu một hơi, đôi mắt đều hóa hình trái tim, đúng là đẹp trai1thật.

Bà chủ nheo mắt lại xem kỹ hơn, vỗ đùi đét một cái không dám tin, hân hoan nói:

“Ôi chà, chính là chàng trai này, nói là đại biểu của Tập đoàn Viễn Phong tại nước Anh, đã thu mua công ty của Anh, cả thế giới có biết bao nhiêu công ty tranh giành, thế mà bị Trung Quốc chúng ta mua được!” Nghe xong lời của bà chủ, Lục Ly mỉm cười, nụ cười này của anh không biết làm thót tim bao nhiêu thiếu nữ xung quanh.

Thân phận của Lục Ly vừa được xác nhận, sự ngưỡng mộ của ông chủ dành cho Lục Ly như nước sông cuồn cuộn, ông giơ ngón tay cái về phía Lục Ly và nói:

“Niềm tự hào3của đất nước, bữa bánh chèo hôm nay tôi mời.” Nói xong ông liền quay đầu bảo bà chủ: “Bà xã, mang loại bánh chẻo ngon nhất ra đây!”


Vừa nghe được ăn miễn phí, còn là loại bánh chẻo ngon nhất, mắt Hà Mạn Mạn sáng rực, lúc này lại nghe Lục Ly nói: “Cảm ơn lời khen của hai vị, tôi cũng không làm gì to tát lắm.”

“Còn không có làm cái gì à, tin tức tôi cũng xem rồi, nói tiếng Anh lưu loát như thế, nước Anh muốn chống chế lại bị anh nói cho im lặng, chỉ dùng 90% giá thành đã mua đứt luôn.”

Hô hô hô, đọc thông tin chuẩn phết nhỉ, đợi ông chủ rời khỏi, Hà Mạn Mạn liền3nhìn Lục Ly bằng đôi mắt thán phục, anh mỉm cười, hỏi:

“Sao nhìn anh bằng ánh mắt như thế?”

Hà Mạn Mạn chép miệng, nói một cách tự kiêu:

“Vị hôn phu của em, em tự hào!” Bàn tay thon thả của Lục Ly dù có cầm bình giảm cũng không một chút ngược ngạo, anh tưới chút giấm lên chiếc chén nhỏ trước mặt Hà Mạn Mạn, lại đưa đũa cho cô, nhẹ nhàng rướn người qua, thủ thỉ bên tại Hà Mạn Mạn:

“Định bắt em đãi một bữa bánh chéo, không còn cách nào khác, chủ quán mời.” Lục Ly nhướng mày trước mặt Hà Mạn Mạn, cứ như lần đầu tiên Hà Mạn Mạn gặp anh, có chút vô lại, có chút gợi đòn..

Hà Mạn9Mạn bĩu môi nói: “Gần đến tết, em mua sắm hết tiền rồi, cũng không mời anh được món gì.”

Nhìn Hà Mạn Mạn cứ tưởng anh sẽ để cô đãi ăn, Lục Ly buồn cười nhìn cô, hỏi vặn lại một cách khó tin:

“Có anh ở đây, em tưởng là anh để em mời thật à?” Hà Mạn Mạn vẫn chưa hiểu lời Lục Ly, chọc đũa vào chén giấm trước mặt, khù khờ hỏi một câu:

“Đúng vậy, tại sao không chứ?” “Đợi đến khi nào tự em kiếm được tiền rồi hãy đãi, còn bây giờ em cứ ăn thỏa thích từ tiền của vị hôn phu, tốt nhất là ăn đến khi anh nghèo luôn!”

Lục Ly vừa dứt lời, kể bên bàn có một cô gái thốt lên đầy ngưỡng mộ, Hà Mạn Mạn cười ngại ngùng, ăn đến khi Lục Ly cũng nghèo à? Mình có ăn ngày ba bữa tôm hùm bào ngư đến căng cả bụng thì Lục Ly cũng không nghèo nổi

Lục Ly lại giở tuyệt chiêu xoa đầu Hà Mạn Mạn, nói như khuyên nhủ: “Ít nhất là bữa ăn này em không cần bận tâm, với tiếng tăm của vị hôn phu, bữa ăn này miễn phí!


“Người sợ nổi tiếng, heo sợ mập

Hà Mạn Mạn nhăn mặt thè lưỡi nhìn Lục Ly, lúc này chủ quán đã bưng bánh chảo lên, còn tươi cười rất nhiệt tình, Hà Mạn Mạn gắp một cái bánh chéo, nhìn nó nóng hổi “tắm” trong chén giấm trước mặt, cô hỏi mà quên cả ngẩng đầu:

“Vậy ở bên nước Anh anh là đại biểu gì?”

Lục Ly nhã nhặn cắn một cái bánh chèo, nói: “Đại biểu nước Anh của Tập đoàn Viễn Phong Quốc tế kiêm Giám đốc điều hành (CEO) – Lục Ly.” Lục Ly vừa dứt lời, liền thấy Hà Mạn Mạn nhét cả cái bánh chéo vào mồm, Lục Ly vừa định nhắc nhở cô cẩn thận kẻo nóng, thì nghe

một tiếng thất thanh: “Ối ổi ổi, nóng chết đi được.”

“…” Lục Ly toát mồ hôi lạnh, xem ra Hà Mạn Mạn đói bụng thật rồi

Trước mặt Lục Ly, Hà Mạn Mạn không hề ý tứ khi ăn, suốt bữa ăn anh cứ gắp bánh cho cô, bản thân chẳng ăn được bao nhiêu cái, Hà Mạn Mạn thì ăn gần hết cả đĩa to.

Lục Ly thầm than – sao mình lại thích một cô gái như thế nhỉ…

Sau khi ăn xong, Hà Mạn Mạn cùng với Lục Ly đi dạo phố, lại mua thêm vài món ăn vặt

Lục Ly kinh ngạc, sau khi quét sạch đĩa bánh chèo ấy, cô còn có thể ăn thêm nữa, bụng cô cứ như hố đen không đáy, xem ra việc ăn đến khi anh nghèo, đối với cô dễ như trở bàn tay.

Trong chợ đêm, có một số sạp bán mặt nạ, bán vòng hoa..

Hà Mạn Mạn tiện tay ướm cho anh cái mặt nạ Tôn Ngộ Không, nhưng lại phát hiện đôi mắt ấy dù cho không có các phần khác tô điểm thêm cũng đẹp đến bất ngờ


Hà Mạn Mạn mỉm cười đặt cái mặt nạ về vị trí cũ, sẵn miệng khen một câu:

“Mắt của anh đẹp thật, như ánh sao vậy.”

Lục Ly cầm một cái mặt nạ có con bướm đeo cho Hà Mạn Mạn, mặt nạ hình con bướm lộ ra nửa gương mặt dưới của Hà Mạn Mạn, Lục Ly khen ngược lại: “Môi của em cũng rất đẹp, như cánh hoa vậy.”

Người bán hàng buồn cười nhìn hai người khen ngợi nhau, chỉ xem là chuyện thường ngày của các cặp yêu nhau.

“Anh bắt chước em.” Hà Mạn Mạn cười lém lỉnh.

“Không, đây là sự thật.” Lục Ly cũng là một người giỏi đẩy đưa, Hà Mạn Mạn định tiếp tục nói gì đó, nhưng tình cờ nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Lục Ly

Để hoàn thành một phi vụ làm ăn lớn như thế, Lục Ly cũng mấy ngày không được ngon giấc, vậy mà anh còn ở đây đi dạo và trò chuyện cùng cô

Hà Mạn Mạn xót xa vuốt mặt Lục Ly, tuy tay cô chạm vào làn da rất mịn màng, nhưng vẻ mệt mỏi của anh cô đều trông thấy, nên vẫn không khỏi đau lòng.

“Cũng không còn sớm nữa, mau về nghỉ ngơi đi.” Lục Ly cũng biết Hà Mạn Mạn đang nghĩ gì, anh sợ cô lo lắng nên cũng không từ chối, gật đầu nói: “Vậy anh đưa em về trước.”

Không ngờ anh vừa dứt lời, Hà Mạn Mạn liền lắc đầu, còn chưa đợi Lục Ly nói gì, cô đã chủ động nói:

“Em không về nhà, trong nhà cũng không có ai, anh ở khách sạn C đúng không?” Khách sạn C là khách sạn năm sao gần Lưu Gia Đường nhất, Hà Mạn Mạn không cần suy nghĩ đã biết ngay Lục Ly nhất định ở khách sạn đó.

Lục Ly sửng sốt, gật gật đầu

Những lời “không để bạn gái về nhà một mình” không phải đều là bạn trai nói sao, sao đến Hà Mạn Mạn thì ngược lại nhỉ? Hà Mạn Mạn gần như vừa lôi vừa kéo Lục Ly trở về phòng suite cao cấp của khách sạn C – nơi ở tạm thời của anh tại thành phố C.

Vừa quẹt thẻ vào cửa, trong phòng đã sáng trưng vì trước khi rời phòng, Lục Ly đã chữa đèn lại


Hà Mạn Mạn xem đây như nhà của cô, vừa cởi giày ra đã chân trần chạy tọt vào trong, nhìn chỗ này, lại ngó chỗ kia.

Lục Ly bồn chồn khó hiểu, cô không hề có một chút cảnh giác nào đối với anh sao? Anh ngồi cạnh giường, cởi áo vest ngoài đặt một bên, lại nới lỏng nút thắt cà vạt, lộ ra vùng xương quai xanh gợi cảm đến nỗi khiến người khác tăng huyết áp, nhìn Hà Mạn Mạn chạy qua chạy lại lon ton như một đứa trẻ, anh rít sâu một hơi, hỏi:

“Mạn Mạn, trong lòng em, anh có phải một người đàn ông không?” Hà Mạn Mạn tựa vào cửa gập trước phòng tắm, thò đầu ra, dường như buồn cười trước câu hỏi của Lục Ly

“Đương nhiên rồi, nếu không phải, chẳng lẽ bây giờ em đang yêu một người phụ nữ!”

Hai tay Lục Ly chống ở phía sau, hơi tựa vào giường, áo sơ mi hờ hững nửa kín nửa hở, đôi chân dài bắt chéo, vòng eo nhỏ vô cùng gợi cảm, anh nheo mắt lại nhìn Hà Mạn Mạn đang tiến về hướng anh với đôi chân trần nhỏ nhắn, anh mỉm cười hỏi tiếp:

“Vậy em không sợ anh?”

Vẻ mặt Hà Mạn Mạn ngơ ngác đứng trước mặt anh, cô nhìn cơ ngực săn chắc thấp thoáng và hình dáng cơ bụng lấp ló sau làn vải áo, nuốt một ngụm nước bọt, cô nói:

“Anh có gì đáng sợ chứ, đâu phải thú dữ như sư tử hay cọp..

Á!” Không đợi Hà Mạn Mạn nói xong, Lục Ly nắm lấy cổ tay cô kéo mạnh về phía mình, Hà Mạn Mạn theo đà ngã xuống chiếc giường rộng rãi êm ái

Vì bất ngờ nên Hà Mạn Mạn cảm thấy trời đất xoay mòng, chưa kịp hoàn hồn, giây tiếp theo Lục Ly đã nằm trên người cô, khoảng cách giữa hai người rất gần, thậm chí cánh tay của Lục Ly vẫn bị đè dưới lưng của Hà Mạn Mạn

Chóp mũi của cô đều là mùi hương của Lục Ly, mùi hương ấy vừa nghiêm nghị lại vừa quyến rũ, Lục Ly nheo mắt lại, một tay luồn vào mái tóc đã xõa ra của Hà Mạn Mạn, từng lọn từng lọn quẩn trong tay anh

Anh nén giọng xuống, giọng nói cuốn hút của anh thủ thỉ bên tai Hà Mạn Mạn: “Bây giờ, đã thấy anh nguy hiểm chưa?” Chỉ có thể nói bây giờ Hà Mạn Mạn rất hối hận, không sớm nhận ra Lục Ly là một con sói, cô lắp ba lắp bắp không biết nên nói gì, một lúc sau mới nghe cô trả lời: “Lục..

Lục Ly, em đang đèn đỏ.” Nghe thấy một lý do cũ xì như thế, Lục Ly phì cười thành tiếng, câu này thật sự khiến anh cười không được khóc không xong, anh nhẹ nhàng hôn lên trán Hà Mạn Mạn, sau đó nhanh chóng đứng dậy

“Đã khuya lắm rồi, đi thôi, tắm rửa rồi đi ngủ.”

Nói xong, Lục Ly lấy từ trong va li một bộ quần áo sạch sẽ đặt cạnh giường, quay người đi vào một gian phòng nhỏ khác trong phòng suite.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.