Bạn đang đọc Hứa Với Em Một Đời Hoa Nở – Chương 74: Sự thật
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – Cha mẹ cậu ấy cứ hợp rồi lại tan, cha mẹ anh biết một chút, ngoảnh đi ngoảnh lại, anh cũng gần như biết hết đầu đuôi câu chuyện.” Hạ Tu Dục thở dài, nhẹ nhàng nói.
Câu chuyện không vì sự ngạc nhiên của Hà Mạn Mạn mà dừng lại
Hạ Tu Dục một mình ngồi trong phòng chờ VIP yên tĩnh, tách biệt với mọi người
Sự yên tĩnh đó khiến người ta cảm thấy sợ hãi, sau đó anh ta tiếp tục nói: “Năm ấy, vì ông nội của Lục Ly thất bại mà cha Lục Ly như từ thái tử trở thành dân thường, đến nỗi phải đi dạy học kiếm sống, nhờ thế mà quen biết mẹ cậu ấy
Như trong phim truyền hình, hai người rơi vào lưới tình,3nhưng lại bị nhà ngoại phản đối
Dù sao vào lúc ấy, người như cha của Lục Ly có thể tránh được thì nên tránh
Nhưng hai người vẫn yêu nhau, rồi kết hôn.
Cha của Lục Ly đùng một cái phải nuôi ba người, ông và người vợ đã mang thai của mình
Ông không làm thầy giáo nữa mà đi làm thợ mộc, khi đó cũng kiếm được kha khá
Khi Lục Ly mới chào đời, gia đình rất hạnh phúc, đến khi Lục Ly 13 tuổi…”
Nói đến đây Hạ Tu Dục ngừng lại, một lúc lâu sau vẫn không nói gì, Hà Mạn Mạn nghe tiếng thở ở đầu bên kia, hình như anh ta đang hút thuốc
Lòng cô nặng trĩu, cô liền nghĩ đến những hành động bất thường của Lục Ly1hiện nay dường như đều chịu ảnh hưởng từ năm anh 13 tuổi, năm anh 13 tuổi ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến anh trở nên như thế?
Đột nhiên giọng của Hạ Tu Dục lại truyền đến, Hà Mạn Mạn giật mình nghe anh nói tiếp.
“Năm 13 tuổi, cha mẹ Lục Ly cãi nhau vì tiền, bà ấy bỏ nhà ra đi
Thật ra thì trước đó họ cũng đã cãi nhau nhiều lần, nhưng lần này khá là nghiêm trọng
Lúc đó cha của Lục Ly vì hít phải quá nhiều mùn gỗ mà bị ung thư phổi, khi phát hiện thì đã là giai đoạn cuối
Vào đêm mẹ Lục Ly bỏ nhà ấy, ông nằm trên giường ra đi trong yên lặng
Khi Lục Ly thức giấc thì cả3người ông ấy đã cứng đơ
Lúc đó đang giữa hè, Lục Ly vốn là người sống nội tâm không thích nói chuyện, khi đó sợ đến thì cả người…”
Nói rồi Hạ Tu Dục dừng lại một lát, như thể phải tổng hợp lại vốn từ ngữ vì không biết nên kể tiếp với cô thế nào
Chuyện đến đây Hà Mạn Mạn cũng lờ mờ đoán được phần sau, cô che miệng, mắt đỏ hoe như trúng phải một cú đấm, lúc này nước mắt không kìm được cá thể tràn ra
Hạ Tu Dục rít một hơi thật sâu, nói: “Cậu ấy một mình ngồi trong góc phòng, năm ngày năm đêm không ai phát hiện, càng không dám bật đèn lên nhìn tình trạng bị thảm của cha mình
Đến khi mẹ3Lục Ly cảm thấy không ổn trở về nhà, xác của ông ấy đã thổi rửa bốc mùi, còn Lục Ly cứ ngồi đó trơ mắt nhìn suốt năm ngày, thỉnh thoảng bò đến vòi nước uống ngụm nước…”
Vào giây phút biết được sự thật ấy, cảm giác đau xót, hối hận, thương tiếc tràn ngập trong lòng ngực Hà Mạn Mạn, bàn tay cô cầm điện thoại run lên, cô cau mày, cảm thấy trái tim mình đau đớn đến nghẹt thở, đau như bị lưỡi dao cùn cứa vào từng nhát
Trong nháy mắt, cả người cô như rơi vào hố băng, lạnh từ đầu đến tận ngón chân.
Đôi môi cô run rẩy, từng giọt nước mắt cứ thế tuôn rơi, cảm giác cực kỳ khó chịu như vừa trải9qua một lần chết chóc.
Dưới lớp vỏ ngụy trang hoàn hảo ấy, sự thật được hé lộ lại tàn nhẫn đến thế! Hóa ra những gì Lục Ly kể với cô đều là thật, chỉ là cô không tin mà thôi.
Lúc đó còn tường là anh muốn dọa cô
Nào ngờ những chuyện đáng sợ ấy anh đều đích thân trải qua…
Như đã biết trước phản ứng của Hà Mạn Mạn, Hạ Tu Dục lại rít sâu một hơi, dụi tắt điếu thuốc trong tay
Anh cau mày như đang phải chịu đựng một nỗi đau to lớn
Lát sau, anh nói:
“Sau như thế nào em biết rồi đấy, mẹ Lục Ly không quan tâm đến Lục Ly hãy còn nhỏ, tự sát theo chồng
Vì sức khỏe ông nội không tốt, không chăm sóc được Lục Ly, cậu ấy được đưa về nhà ông bà ngoại rồi cùng đi qua Anh, cậu ấy nát rượu, suýt thì mất mạng
Anh đến thăm cậu ấy, những chuyện này đều là lúc cậu ấy kể anh biết khi trong phòng bệnh hoặc những lúc không được tỉnh táo, sau đó cậu ấy mắc bệnh dạ dày nghiêm trọng, tinh thần cũng bị ảnh hưởng lớn
Lúc về nước cậu ấy mới hoàn thành khóa điều trị phục hồi.”
Chuyện đến đây xem như đã kết thúc, nhưng lúc này Hà Mạn Mạn cảm thấy lòng mình càng thêm trĩu nặng, như có một tảng đá đè lên ngực, khiến cô ngạt thở
Hạ Tu Dục thở một hơi dài, trông có vẻ thoải mái hơn: “Mạn Mạn, cha mẹ Lục Ly cũng là tình yêu thầy trò, em đừng trách cậu ấy trước đây xa lánh em, vì cậu ấy chứng kiến tình cảm của bố mẹ mình
Em đừng trách anh nói quá, nhưng trên thế giới này chỉ có anh mới hiểu rõ nhất cậu ấy là người như thế nào, đây đều là sự thật
Cậu ấy gần như quyết tâm đến cùng để chấp nhận em, yêu thương em.”
Quyết tâm đến cùng để chấp nhận mình, yêu thương mình..
Quyết tâm đến cùng..
Hà Mạn Mạn ngồi cạnh cửa sổ, một tay siết chặt cổ áo của mình, như thể làm vậy sẽ dễ chịu được phần nào
Cô khóc không thành tiếng, cảm thấy trái tim mình sắp vỡ òa
“Cha mẹ cháu đều đã qua đời, từ nhỏ cháu sống khép kín, gặp một cô gái như Mạn Mạn, cảm thấy cô ấy như ánh nắng mặt trời, rọi vào đáy lòng cháu, khiến một đứa tự khép kín như cháu không thể lẩn trốn
Trước mặt cô ấy cháu không thể ngẩng đầu, nhưng cũng vì thế cháu mới muốn tiếp cận cô ấy, cứ thế mà thành ra như hiện nay.” Hà Mạn Mạn nhớ lại câu nói chân thành của Lục Ly khi ở nhà bà ngoại, hóa ra câu nói đó còn có ý nghĩa như thế này
Lục Ly, em không biết rằng anh vì chuyện đó mà yêu em nhiều đến nhường này, đến nỗi tự hạ thấp mình như thế.
Anh dạy em kiên cường, em lại không thể dạy anh yếu đuối, không thể dạy anh dựa dẫm vào em.
Nghe thấy tiếng khóc của Hà Mạn Mạn, Hạ Tu Dục cau mày, cũng không biết phải an ủi thế nào
Đến khi anh ta chuẩn bị tắt máy mới khuyên cô một câu:
“Mạn Mạn, dù em không gọi điện cho Lục Ly thì cũng nhắn cho cậu ấy một tin, nói với Lục Ly em yêu cậu ấy, cậu ấy muốn nghe câu nói này của em.” Em yêu anh, câu này Hà Mạn Mạn hình như chưa từng nói với Lục Ly, cô chỉ mới nói thích, nhưng mà thích với yêu là hai điều hoàn toàn khác nhau
Đối với người Trung Quốc, chữ “yêu” này vô cùng thiêng liêng, chỉ nói với người thân hoặc người mình yêu, chữ “yêu” ấy không chỉ là một lời thừa nhận mà còn tượng trưng cho sự bao dung, thấu hiểu
Sau cuộc gọi ấy, Hà Mạn Mạn khóc rất lâu, khóc đến khi hai mắt sưng húp lên
Cô ngồi bên cửa sổ, mãi đến tận chiều, cô gần như vừa khóc vừa nhắn tin cho Lục Ly:
“I love you, really love you very much!” Hà Mạn Mạn nhìn tin nhắn gửi đi, ban đầu cô cứ cầm điện thoại chờ Lục Ly gọi điện lại cho mình, sau đó chỉ mong Lục Ly gửi tin nhắn lại cho mình cũng được
Nhưng đến cuối cùng thì Hà Mạn Mạn biết chắc Lục Ly sẽ không có bất kỳ biểu hiện gì
Lục Ly cũng không gọi cho cô, ngay cả tin nhắn cũng không có
Trái tim Hà Mạn Mạn như một hòn lửa bị vứt xuống hồ sâu lạnh lẽo, chỉ sót lại vết cháy đã bị ướt đẫm…
Thấy điện thoại không có phản ứng gì, Hà Mạn Mạn lại không kìm được rơi nước mắt
Có lẽ Lục Ly đã không muốn cho cô cơ hội để nói lời xin lỗi nữa
E rằng lần này có thực sự đã làm Lục Ly tổn thương, e rằng cô đã mất anh thật rồi.
Cô ngồi đờ đẫn bên cửa sổ nhìn những ngôi nhà ngoài kia đã lên đèn sáng trưng, đâu đó có tiếng pháo mừng
Lớp kính trong phòng cô như đang ngăn cách hai bầu không khí, bên ngoài vui vẻ hạnh phúc, trong phòng lại lạnh lẽo đớn đau.
Mãi đến tận bây giờ tối, ông Hà mới gõ cửa, lúc đầu cô còn tưởng ông định gọi cô xuống ăn cơm nên đang định nhẹ nhàng từ chối, nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng ông Hà đã nói:
“Mạn Mạn, vừa có điện thoại khẩn cấp, có một cụ già ngày trước cha trị bệnh vừa bị ngất, giờ cha đi xem tình hình thế nào, chuyện này đi khá xa, có lẽ tối nay không về kịp..
Mạn Mạn, xin lỗi con.” Giọng nói của ông Hà đầy sự áy náy, con gái lâu lắm mới về nhà đón tết được một lần, thế mà lại không thể cùng con đón giao thừa, ông thật không phải người bố tốt.
Hà Mạn Mạn thở dài, bàn chân lúc nãy vừa đặt xuống đất lại thu về trên nệm
Cô nói bằng giọng mũi: “Không sao ạ, cha đi đi, con có thể tự lo cho mình.” Ông Hà đứng ở cửa phòng khẽ thở dài, sau đó đi nhanh xuống dưới lầu
Hà Mạn Mạn ngồi cạnh cửa sổ, nhìn cha mình xách theo hòm thuốc ngồi vào xe anh Tiểu Dịch lái, ống thải khói xe dưới thời tiết lạnh nhả ra từng đám khói trắng, cứ vậy phóng vút đi
Cha đi khám bệnh cũng tốt, ít nhất sẽ không phải lo lắng khi nhìn thấy bộ dạng này của mình, cô cũng có thể tĩnh tâm lại, nghĩ về mọi chuyện, nghĩ về Lục Ly
Hà Mạn Mạn ôm đầu gối ngồi nhìn phong cảnh của khu phố cổ
Hôm nay là 30 Tết, bên ngoài phố cổ khắp nơi đều treo đèn lồng lộng lẫy, đèn đuốc sáng trưng, ngập tràn sự tốt lành
Dù cô chỉ có một mình, nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ không khí ngày tết, chỉ là không có lòng dạ nào đón tết
Đôi mắt đỏ ửng của cô vẫn không ngừng mong chờ tin nhắn của Lục Ly, nhưng lần nào Hà Mạn Mạn cũng thất vọng
Cô nhìn điện thoại, sau đó thất vọng tắt màn hình
Đúng vào lúc cô tắt màn hình ấy, điện thoại chợt rung lên, Hà Mạn Mạn xuôi mắt nhìn màn hình hiển thị…