Hứa Với Em Một Đời Hoa Nở

Chương 72: Mơ hồ


Bạn đang đọc Hứa Với Em Một Đời Hoa Nở – Chương 72: Mơ hồ

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – Cô dứt khoát quay người lại, dùng thái độ tương tự, nói:

“Xin hỏi bạn Phong Trạch có điều gì cần dạy bảo, tôi xin được rửa tai lắng nghe.” “Bây giờ tôi đồng ý lời tỏ tình ba năm trước của cô.” Phong Trạch dùng vẻ mặt gần như là thương hại nhìn Hà Mạn Mạn, như thể đồng ý lời tỏ tình của cô thì thiệt thòi cho hắn ta

Vẻ mặt ấy trong một thoáng khiến Hà Mạn Mạn cũng tưởng rằng mình thật sự là một người kém cỏi, xấu xí đến thế..

Mọi người xung quanh đều rít sâu kinh ngạc

Nếu nhìn tình hình trước mắt, họ đều tưởng Hạ Tu Dục chính là bạn trai hiện giờ của Hà Mạn Mạn, còn Phong Trạch là tình cũ mà thôi

Phim tình cảm,3người yêu cũ người yêu mới, điểm hút khá là nhiều, không chỉ nội dung phong phú, mà còn gay cấn.

Hà Mạn Mạn nhìn vẻ mặt của hắn ta mà buồn cười, chỉ là một tên miệng hùm gan sứa

Đột nhiên thấy hắn ta thật đáng thương, Hà Mạn Mạn cười cười, nói: “Tiếc quá, cậu đồng ý cũng vô ích, tôi đã có bạn trai rồi.” Cô vừa nói vừa choàng áo khoác, tay cầm túi xách, nhìn rất có khí chất

Phong Trạch nghĩ Hà Mạn Mạn đang dối lòng, hắn ta ra vẻ thương hại: “Trong xã hội thượng lưu chúng tôi, tin tức nào cũng đến tai, vài ngày trước mới lộ ra thông tin bạn gái của thiếu gia Hạ là một nữ sinh tên Lâm Khiết, chỉ là sau1đó bị Tập đoàn Viễn Phong giấu đi, cô không phải là bạn gái của anh ta

Hà Mạn Mạn, cô đừng có giả vờ nữa.” Phong Trạch vô cùng kiêu ngạo, hắn ta muốn nhìn Hà Mạn Mạn xấu hổ mất hết mặt mũi khi bị người khác bóc mẽ lời nói dối của mình, nhưng Phong Trạch đã thất vọng, Hà Mạn Mạn không hề trốn tránh mà ngược lại, cô ung dung đặt tay lên trên lưng ghế, tựa người vào đó, cười nói:

“Tôi cũng không hề nói với cậu bạn trai tôi là Hạ Tu Dục.”

Hà Mạn Mạn dừng lại một lát, nhìn ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh, cô cười nhạt không nói gì, ánh mắt thích thú nhìn Phong Trạch, hỏi: “Cậu ở trong giới thượng3lưu lại không biết tin tức gì liên quan đến tôi sao?” Phong Trạch ngẩn người ra, trong mắt đẩy sự bất ngờ, hắn ta có nghe nói đến, nhưng cứ nghĩ là người giống người, nào ngờ lại là người mình quen biết, người đã từng tỏ tình với mình – Hà Mạn Mạn.


Nhưng bây giờ xem ra, Hà Mạn Mạn mà hắn ta nghe đồn qua đó chính là Hà Mạn Mạn trước mắt hắn ta, dù là thông tin nào cũng đều rất khớp với cô: quen biết Hạ Tu Dục, sinh viên Đại học A, người biện luận giỏi nhất cuộc thi biện luận của thành phố A…

Phong Trạch ngồi phịch xuống ghế, như bị một cú hạ đo ván

Hà Mạn Mạn nhìn Phong Trạch mất hồn ngồi ở đấy,3cô cũng không thèm quan tâm, quay người bỏ đi.

Ngay cửa quán cà phê, Hạ Tu Dục đang ngồi trong chiếc Mercedes, anh hạ cửa kính xe xuống

Dù đang giữa mùa đông, ánh nắng vẫn rất lóa mắt, anh ta đeo kính mát vuông, ngồi trong xe như ngôi sao điện ảnh, người qua đường không ngừng liếc nhìn, thậm chí có những cô gái trẻ còn thẹn thùng lấy điện thoại ra chụp.

Hạ Tu Dục lại như chẳng hề bận tâm, yên lặng chờ Hà Mạn Mạn, nhìn thấy Hà Mạn Mạn trên đôi giày cao gót bước ra, anh mỉm cười vẫy vẫy tay với cô từ cửa sổ bên ghế lái phụ.

Tuy Hạ Tu Dục hay đùa, nhưng lúc lái xe vẫn rất nghiêm túc cẩn thận

Thấy Hà Mạn Mạn mặc9ít đồ, anh bật điều hòa cho nhiệt độ cao hơn, chỉnh lại ghế ngồi hơi ngả ra để cô ngồi thoải mái hơn, chu đáo hệt như Lục Ly

Hai người không có sự thân mật giữa nam và nữ, ngược lại tự nhiên như anh em, cái câu “Hạ đại ca” ấy chẳng phải để cô gọi cho vui.

Trên đường đi Hà Mạn Mạn hỏi Hạ Tu Dục:

“Anh với Lâm Khiết chính thức quen nhau rồi hả?”

Hạ Tu Dục nhìn Hà Mạn Mạn, bất ngờ nói: “Không phải anh đã dẹp hết mấy cái tin vịt ấy rồi à, sao em biết được thế?” Nghe Hạ Tu Dục nói thể, Hà Mạn Mạn đã tin lời Phong Trạch, Lâm Khiết và Hạ Tu Dục đã chính thức bên nhau, hơn nữa lúc nãy ở tiệm cà phê Hạ Tu Dục không trêu ghẹo những cô gái khác, Hà Mạn Mạn cũng đoán ra phần nào.

Hà Mạn Mạn cười rất thành thật, cô nhìn Hạ Tu Dục, cũng chẳng nói loanh quanh, đi thẳng vào vấn đề:


“Chúc mừng chúc mừng, nếu như anh dám bắt nạt Lâm Khiết, thì đừng trách em không nể mặt chủ tịch trường đấy.”

Hạ Tu Dục bất ngờ cười lớn:

“Ấy chà, Hà Mạn Mạn em làm anh sợ quá, nói cứ như thể em từng nể mặt chủ tịch trường này vậy…”

“…Sao anh nói thế..

có lần nào em không chứa đường lui cho anh đâu?”

Hạ Tu Dục gật đầu, anh nháy đèn xin đường bên trái, sau đó nói với Hà Mạn Mạn như thể dặn dò: “Thậm chí chuyện của anh và Lâm Khiết, có lộ ra thì cũng phải giấu cô ấy, dù sao việc bảo vệ Lâm Khiết vẫn quan trọng nhất.”

Hà Mạn Mạn gật đầu hiểu ý, bây giờ chuyện này vẫn chưa lộ ra, nếu không với địa vị và khả năng kinh tế của Hạ Tu Dục, thì Lâm Khiết sau khi được công khai chẳng khác nào đứng ở đầu sóng ngọn gió

Khoan nói đến chuyện liệu cô ấy có thể thuận lợi tốt nghiệp không, riêng việc trên thương trường Hạ Tu Dục tàn nhẫn không khác gì Lục Ly, kẻ thù đã không ít, chỉ cần đụng phải một người đã đủ nhọc cho Lâm Khiết và Hạ Tu Dục

Hạ Tu Dục thấy Hà Mạn Mạn hiểu ý anh mà gật đầu, anh hỏi tiếp cô một câu như vô ý: “Họp lớp hả?” Hà Mạn Mạn ừm một tiếng, không hiểu vì sao Hạ Tu Dục lại hỏi lần nữa, cô nhớ lúc nãy ở tiệm cà phê rõ ràng đã giải thích với anh rồi

“Người mặc áo trắng lúc nãy là bạn em hả?” Anh ta tiếp tục hỏi.

Áo trắng?

Hà Mạn Mạn ngẩn người, nghĩ nghĩ một lát, cô nhớ thấp thoáng hình như trong đám người đó chỉ có Phùng Vũ Hoan là mặc áo phao trắng


Hà Mạn Mạn gật đầu hỏi anh ta sao hỏi vậy.

Hạ Tu Dục cười nhạt hai tiếng, nói:

“Nhờ phúc của em mà anh mới được gặp người em gái không từ thủ đoạn vô cùng độc ác trong truyền thuyết của Phùng Dực Dương, trước đây anh chỉ thấy qua ảnh chụp.” Nghe Hạ Tu Dục nói vậy, Hà Mạn Mạn cũng đoán được phần nào ý trong đó, cô chau mày khó tin

Phùng Dực Dương?! Phùng Vũ Hoan?! Hai người họ là anh em?

Không đúng, trong ấn tượng của cô, thời phổ thông Phùng Vũ Hoan là một người thích khoe khoang, mua được món gì mới cũng khoe cô trước tiên, cô ta rất thích cái cảm giác được người khác ngưỡng mộ, nếu có một người anh trai giàu có tuyệt vời như thế, sao không khoe khoang với bọn họ, mà lại giấu biệt đi như một bí mật, điều này có hơi khác thường…

Không đợi Hà Mạn Mạn hỏi, Hạ Tu Dục đã nói tiếp:

“Anh còn chưa ra đến của cô ta đã gọi anh lại, hỏi anh có phải bạn trai em không, anh chưa nói gì cô ta đã nói em trước đây là cái tiếp rượu..

Chu choa, sinh viên đại học bọn em biết nhiều ghế, bây giờ đã biết ly gián chia rẽ rồi, em với cô ta có thù oán gì mà cô ta hại em thể hả?”

Ho ho

Hả? Cái gì?

Gái tiếp rượu? Phùng Vũ Hoan bịa hay thật, mình có nên cảm ơn cô ta không, dùng cách nói ấy để khen thân hình mình đẹp?! Hà Mạn Mạn cười nhạt, đối với loại cặn bã như này về sau không cần phải liên lạc nữa

“Rồi anh nói sao?” Hà Mạn Mạn tò mò một người miệng lưỡi không biết thương hoa tiếc ngọc như Hạ Tu Dục sẽ đáp lại cô ta như thế nào

Hạ Tu Dục nhíu nhíu mày:

“Anh đáp trả một cách rất lịch sự và nền nã, anh chỉ bảo nếu Hà Mạn Mạn là gái tiếp rượu thì cô chắc là gái ngành..


sao anh có thể để cho người yêu của bạn mình bị ức hiếp chứ…”

Nói hay lắm!

Hạ Tu Dục đúng là không làm cô thất vọng, có lẽ cũng chỉ có anh ta mới mắng lại thẳng mặt như thế, bởi vì Hạ Tu Dục vốn chẳng phải là người thương hoa tiếc ngọc, nếu có thương hoa tiếc ngọc thì cũng phải xem người phụ nữ đó là hoa hay ngọc, nếu ảnh hưởng đến lợi ích của anh ta, không cần biết người đó là nam hay nữ, già hay trẻ, chưa dứt sữa hay đang uống thuốc, đều phải trả giá! Làm người cuồng ngạo ngang tàng được như thế cũng xem như một thành tựu rồi.

Hà Mạn Mạn lúc này mới chợt nhớ, hỏi Hạ Tu Dục chuyện liên quan đến Phùng Dực Dương, suýt nữa thì bị chuyện của Phùng Vũ Hoan làm quên mất rồi

“Lúc nãy anh nói Phùng Vũ Hoan với Phùng Dực Dương là anh em?” Nếu không phải do Hạ Tu Dục nói thì Hà Mạn Mạn chỉ nghĩ hai người ngẫu nhiên có cùng họ, ai ngờ lại có quan hệ thật.

“Đúng rồi, em không biết à?” Hạ Tu Dục ngơ ngác nhìn Hà Mạn Mạn, lại thấy đôi mắt ngây ngô của cô, anh vội giải thích:

“Bạn học em, cái người tên Phùng Vũ Hoàn ấy là em cùng cha khác mẹ với Phùng Dực Dương, mẹ cô ta là kẻ thứ ba, sau đó vì chuyện này mà mẹ của Phùng Dực Dương mất, anh ta cũng cắt đứt quan hệ với cha mình.”

À hóa ra là vậy

Nhà của Phùng Vũ Hoan đúng là cũng khá giả, nhưng mà ít khi thấy cô ta kể về gia đình mình, họp phụ huynh cũng chỉ có mẹ cô ta đến, ngoại hình bà ta vô cùng xinh đẹp, đúng là rất thích hợp làm kẻ thứ ba.

Trong lúc nói chuyện, Hạ Tu Dục theo lời Hà Mạn Mạn lái xe tới cổng Lưu Gia Đường, xuống xe, nhìn cái cổng lớn nhà Hà Mạn Mạn, Hạ Tu Dục kêu lên kinh ngạc đầy khoa trương: “Không ngờ nhé, Mạn Mạn, em là thiên kim tiểu thư cơ đấy!” ở cổng có hai con sư tử đá lớn, thêm cái biển hiệu lâu năm, thoáng nhìn qua thật giống tiểu thư nhà giàu thời xưa..

nhưng chỉ trông có khí thế vậy thôi

Có điều tượng sư tử với bảng hiệu của Lưu Gia Đường thì đúng là do tổ tông truyền lại thật.

Hà Mạn Mạn kỳ thị nhìn Hạ Tu Dục khoa trương thái quá, trước mặt đại thiếu gia này Hà Mạn Mạn nào dám nói mình là thiên kim tiểu thư, thiên kim đại thiếu gia thật sự là anh ta và Lục Ly kìa..

Thiếu gia là những người mà dù không có việc làm, chỉ dựa vào danh tiếng và dòng họ nhà mình vẫn có thể ăn ngon mặc đẹp

Nhưng thật ra Hạ Tu Dục và Lục Ly đều là những người có tài, trình độ cao, làm gì có chuyện thất nghiệp, đều là những nhà tư sản lập nghiệp từ hai bàn tay trắng cả đấy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.