Hứa Với Em Một Đời Hoa Nở

Chương 67: Sương mù


Bạn đang đọc Hứa Với Em Một Đời Hoa Nở – Chương 67: Sương mù

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – Sắc mặt của Lục Ly lạnh chưa từng thấy, như một tảng băng trôi, chiếc điện thoại trong tay bị anh siết đến suýt phát ra tiếng răng rắc

“Cứ vậy đi, về nhà chơi vui.” Lục Ly đột nhiên cất tiếng, giọng nói chất chứa sự lạnh lùng nhẫn nhịn

Chỉ là khóe môi theo lời nói của anh mà bất giác cong lên.

Hà Mạn Mạn cảm thấy tâm trạng của Lục Ly có gì đó không ổn

Vài giờ trước, Lục Ly vẫn còn rất vui vẻ, đã xảy ra chuyện gì trong khoảng thời gian này? Hà Mạn Mạn đoán là chuyện Linda lần trước, cũng sợ là chuyện trong công việc, cũng không tiện mở lời hỏi Lục Ly.

Hà Mạn Mạn nói một3câu tạm biệt, đầu dây bên kia chỉ ừm một tiếng

Một giây sau, hai người gần như cúp máy cùng một lúc

Việc vặt vãnh như thế sao phải làm phiền Lục Ly?

***

Kéo vali về đến nhà, cha và anh Tiểu Dịch trông rất vui, đang chuẩn bị đưa Hà Mạn Mạn ra ngoài ăn uống no nê một bữa lại có mấy bệnh nhân đến tìm cha cô khám bệnh, anh Tiểu Dịch thân là trợ thủ của ông cũng phải ở lại.

Người cha ngoài bốn mươi của cô trông rất lúng túng, nói lời xin lỗi với Hà Mạn Mạn: “Mạn Mạn, con xem..

ôi, nhân lúc con về nhà, còn…” Người cha vốn ăn nói vụng về, nay lại càng lắp bắp hơn

Có1thể nhận ra, ông cảm thấy mình mắc nợ Mạn Mạn

Hiếm hoi lắm con gái mới về nhà một chuyến, ông lại vì vướng bận công việc mà cả thời gian ăn bữa cơm với con gái cũng không có

Hà Mạn Mạn lắc lắc đầu, nói với cha không sao, liền đi theo anh Tiểu Dịch đang xách vali của cô lên tầng trên.


Đi đến cửa phòng của cô, anh Tiểu Dịch đặt vali ngay trước cửa kéo rồi nhìn Hà Mạn Mạn đã cao đến cằm mình, khẽ nói:

“Mấy ngày không gặp, hình như lại cao hơn một chút rồi.” Nói rồi, Tiểu Dịch còn lấy tay ước chừng ở trên đỉnh đầu của Hà Mạn Mạn.

Hà Mạn Mạn cười, kéo tay của3anh Tiểu Dịch xuống, cau mày trông có vẻ không vui, cười nói: “Nói cái gì thế? Em đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn cao nữa?”

“Hai mươi ba còn cao được nữa đấy! Em mới có bao nhiêu đâu?” Anh Tiểu Dịch trả lời

Có thể thấy được, Hà Mạn Mạn về nhà, anh cũng rất vui.

Hà Mạn Mạn kinh ngạc kêu lên: “Uổng công anh là thủ khoa trường y, lại tin vào mấy mẹo dân gian này à?” Hai người cười đùa với nhau, như hai anh em ruột thịt

Cười một hồi, anh Tiểu Dịch đi xuống giúp cha cô khám cho những bệnh nhân đang nườm nượp đi vào, Hà Mạn Mạn cũng đẩy vali vào trong phòng

Nhà của Hà Mạn3Mạn nằm ở thành phố C, cách thành phố A không xa

Tuy nói không xa, nhưng ngồi máy bay cũng hơn một giờ đồng hồ

Thành phố C là một thành phố mang phong cách cổ xưa, nhưng lại là một địa điểm du lịch có nền kinh tế không thua kém thành phố A

Vừa hay, nhà của Hà Mạn Mạn nằm ngay khu phố cổ, là một ngôi nhà cũ do tổ tiên để lại

Còn phòng khám của cha Mạn Mạn là một phòng khám nhỏ có tiếng trong thành phố C.

Các căn nhà trong khu phố cổ được nhà nước bảo vệ, không cho phép cá nhân tự ý sửa chữa hoặc đập phá

Thậm chí, muốn xây mới cũng phải trình báo lên9cơ quan địa phương, sau khi chấp thuận mới được tiến hành

Điều này cũng khiến cho phòng khám nhỏ Lưu Gia Đường của nhà Hà Mạn Mạn không bao giờ thay đổi


Nhiều năm trôi qua, nơi đây đã trở thành một thương hiệu có tiếng của thành phố C.

Cha của Mạn Mạn là thủ khoa tốt nghiệp khoa y trường Đại học Đồng Tế, vốn dĩ làm việc ở bệnh viện lớn nhưng lại bị ông nội Mạn Mạn lôi về kế thừa phòng khám của gia đình

Ban đầu, cha Mạn Mạn hăm hở muốn làm nên sự nghiệp lớn nên cũng phản đối, không chịu kế thừa, còn cảm thấy tài năng của mình không được tận dụng thỏa đáng

Dần dần cha Mạn Mạn phát hiện vì muốn giữ nguyên sự đặc sắc của phố cổ, nên xung quanh có rất ít bệnh viện lớn, nhà nào nhà nấy có ai bị ốm đau gì cũng đến Lưu Gia Đường để khám.

Cứ như thế, dần dà cha Mạn Mạn cũng trở nên có tiếng, được xem là danh y của thành phố C, thường xuất hiện trong các chương trình phỏng vấn của đài truyền hình bản địa

Thậm chí, có vài người biết đến danh tiếng của ông, không ngại xa xôi mà đến thành phố C tìm ống khám bệnh

Tuy không thể nói là thần kỳ đến nỗi chữa được bách bệnh, nhưng cũng có thể nói là y thuật thâm thúy.

Mấu chốt nằm ở y đức của cha Mạn Mạn, ông là một người tốt, luôn cố gắng kê những toa thuốc rẻ mà lại vô cùng hiệu quả

Cờ khen thưởng trên tường của Lưu Gia Đường nhiều đến nỗi treo thành tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau.

Tiếc là Hà Mạn Mạn học kinh tế, cha lại không muốn ép buộc cố theo ngành y, Lưu Gia Đường này đến đời của cha Mạn Mạn xem như kết thúc

Lúc Hà Mạn Mạn còn nhỏ, cha cô đã nhận nuôi một cậu con trai, chính là người mà cô gọi là anh Tiểu Dịch Tiếu Dịch xuất thân từ trại mồ côi của nhà nước nên mang họ Đảng, tên đầy đủ là Đảng Dịch

Anh tốt nghiệp Đại học y khoa thành phố A, vừa tốt nghiệp là về giúp cha Mạn Mạn

Lưu Gia Đường nổi tiếng như bây giờ, một phần cũng nhờ công của anh.

Lưu Gia Đường chính là ngôi nhà cũ của Hà Mạn Mạn, ngôi nhà mang sắc thái cổ xưa, bên ngoài lát gạch xanh, bên trong lại được xây từ gỗ vô cùng chắc chắn, loại gỗ cực tốt không sợ bị sâu mọt đục khoét, bên trên con phủ một lớp chống cháy

Hơn nữa, vài năm trước toàn bộ gỗ trong nhà đã được nhà nước làm mới, sạch sẽ không vương một hạt bụi.


Bước vào cổng chính Lưu Gia Đường, bên trái là nơi khám bệnh của bố, bên phải là nhân viên bốc thuốc do nhà cô thuê được, tầng hai là nơi ở của gia đình, sàn gỗ sạch đến mức muốn cởi dép đi chân trần

Ngoài ra, những cánh cửa đều là loại cửa kéo tốt cực êm

Lúc mới sửa xong, Hà Mạn Mạn còn tưởng nhà được sửa theo phong cách nhà ở kiểu Nhật, nhưng nhìn kỹ thì lại rất giống với phong cách thời Hán.

Thu xếp xong hành lý, Hà Mạn Mạn ngồi bên mép giường, cảm thấy rảnh rỗi đến vô vị

Nhìn khu thành cổ bên ngoài cửa sổ, khách du lịch tấp nập và người dân bản địa qua lại không ngớt, nhất thời, Hà Mạn Mạn có cảm giác như đang lơ lửng ngoài không gian, thời gian ngừng trôi, hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài.

Hà Mạn Mạn đi chân trần, chầm chậm bước xuống nhà, ngó nghiêng về hướng sảnh lớn

Người đến khám bệnh đúng là không ít, đông đến nỗi anh Tiểu Dịch vốn không khám bệnh cho bệnh nhân cũng phải dựng một cái bàn lên, sơ chân cho người bệnh, rồi lại đưa kết quả chẩn đoán cho cha kiểm tra

Hai người phối hợp với nhau rất ăn ý, Hà Mạn Mạn sợ làm phiền đến hai người, lại khe khẽ bước lên phòng

Sự yên tĩnh trên lầu và sự huyên náo dưới lầu như là hai thế giới đối lập.

Lục Ly ở thành phố A xa xôi, đặt điện thoại xuống, ngồi trong văn phòng của mình, nhìn chiếc hộp nhung màu lam ngọc trên bàn, ánh mắt càng lúc càng lạnh

Anh đưa tay mở hộp ra, bên trong là chiếc kẹp cà vạt kiểu dáng đơn giản, chính là chiếc kẹp cà vạt mà ngày hôm trước Linda muốn nhờ Hà Mạn Mạn đưa cho anh.

“Anh tưởng rằng làm thế thì anh có thể bên cạnh Hà Mạn Mạn ư? Sớm muộn gì hai người cũng chia tay!”

“Học cùng nhau ba năm, tôi biết Hà Mạn Mạn xem trọng thực tế nhất, hai người khác nhau về mọi mặt, anh cảm thấy hai người có thể tiếp tục qua lại trong bao lâu?” Trong phòng yên tĩnh, bên tai Lục Ly dường như lại truyền đến tiếng cười chói tai và chế giễu của Khúc Minh

Nhìn chiếc kẹp cà vạt ấy, lát sau, anh thở dài một tiếng.

Phòng tài vụ Viễn Phong

“Linda, có chuyện gì mà vui thế?” Một nhân viên nữ tay cầm tập báo cáo vừa mới photo xong, nhìn Linda mang đôi giày cao gót mười phân, tung tăng đi vào, buồn cười hỏi

Linda mặc một bộ đồ công sở màu trắng ngà, trồng vừa chững chạc vừa gợi cảm

Chiếc váy ngắn ôm lấy cái mông cong vênh của cô ta, mỗi một bước đi đều vô cùng quyến rũ, trên tay cô ta là tập tài liệu có chữ ký của Lục Ly, nhìn là biết ngay cô ta vừa đến văn phòng của Lục Ly


Cô ta nở nụ cười huyền bỉ, làm vẻ mặt bí mật với cô nhân viên kia, chỉ là không cách nào giấu nổi sự hớn hở, dù cô ta đã kiềm chế nụ cười

Cô ta thoăn thoắt đi vào văn phòng của mình, mọi người xung quanh đều thắc mắc, không biết cô ta bị gì

Một nhân viên nữ tò mò vừa thấy Linda bước vào văn phòng, liền vẫy vẫy tay với mọi người xung quanh, ra hiệu tụ lại với nhau

Những người hóng chuyện kia lập tức xem nhân viên nữ ấy làm trung tâm, đứng vây thành một vòng tròn

Sau đó họ liền nghe nhân viên nữ ấy nói:

“Tôi nói cho mọi người nghe nè, người cùng Tổng giám đốc Lục đi nước Anh lần này đáng lẽ là Giám đốc phòng Kế hoạch và Giám đốc phòng Tài vụ của chúng ta, cũng không biết Giám đốc phòng Tài vụ của chúng ta tại sao lại bị bệnh ngay vào lúc này, nên Linda liền được thế vào

Cả công ty đều biết Linda thích Tổng giám đốc Lục, làm sao mà không hớn hở chứ!”

Cô nhân viên ấy vừa nói xong, mọi người xung quanh như chợt tỉnh ngộ.

Chứ còn gì nữa, một Linda vốn kiêu ngạo lạnh lùng cũng có lúc vui mừng ra mặt như thế

Đi công tác với Tổng giám đốc Lục, một cơ hội mà tất cả cô nàng trong lứa tuổi kết hôn của công ty đều muốn

Cùng đi công tác với người mình thích, dù là công việc thì cũng chẳng khác gì tuần trăng mật.

Nhưng những nhân viên ấy, bao gồm cả Linda đều biết, Tổng Giám đốc Lục hình như đã có bạn gái rồi, còn là một cô nàng sinh viên xinh đẹp, nghe nói Lục Ly rất yêu cô ấy

Căn cứ vào sự cố chấp và nghiêm túc trong công việc thường ngày của Lục Ly, e rằng Linda dù đi công tác cùng với Tổng giám đốc Lục cũng chẳng có cơ hội

Trong lúc này, Linda ngồi trong văn phòng cầm chiếc cốc sứ, khẽ cười thành tiếng.

Nếu không phải cô ta lén bỏ chút thuốc xổ vào cà phê của Giám đốc Tài vụ, chuyến công tác này sao đến lượt cô ta

Tuy có lỗi với Giám đốc, nhưng cô ta có lý do của mình, cô ta cảm thấy xứng đáng và đáng được tha thứ.

Ngoài ra, điều quan trọng nhất là một ngày trước khi Lục Ly đi công tác, cô ta còn tạo thêm chút hiểu lầm cho Hà Mạn Mạn

Những ngày công tác này, cô ta ở bên cạnh Tổng giám đốc Lục, khoảng thời gian này đủ để cô ta leo lên cao rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.