Hứa Với Em Một Đời Hoa Nở

Chương 57: Cắt đứt


Bạn đang đọc Hứa Với Em Một Đời Hoa Nở – Chương 57: Cắt đứt

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – Lưu Hoằng nghe Lưu Hà nói vậy, cứ đứng im như cái túi cát, chịu đựng không nói gì.

Hà Mạn Mạn nhìn bộ dạng của Lưu Hà, bộ dạng như thể nếu hôm nay không đòi được căn nhà này thì sẽ không đi

Cô lấy điện thoại Lục Ly đưa cho mình ra, cầm trong tay lạnh lùng nói: “Hành động này của bà chẳng khác gì ăn cướp cả, tôi cho bà hai lựa chọn, một là bây giờ cút ngay, hai là gọi cảnh sát đến kéo bà đi.” Lưu Hà nghiến răng nghiến lợi nhìn Hà Mạn Mạn, la lối:

“Mày dám?”

Chỉ cần nhắc đến chuyện tiền nong là Lưu Hà lại điên tiết, cái bộ dạng người mẹ tốt biết ăn năn hối cải mà bà ta giả vờ lúc trước đã3chẳng còn

Bà ta lật mặt như lật bánh tráng, khiến cho mọi người ngồi ở đấy đều trố mắt kinh ngạc, cảm giác như được thấy kỹ năng tráo mặt nạ trong kịch hát Tứ Xuyên vậy, Hà Mạn Mạn cũng thấy nực cười:

“Hừ! Bà xem thử tôi có dám không!” Hà Mạn Mạn ghét nhất là người khác thách thức mình, nhìn bộ dạng của Lưu Hà, cô vừa nói vừa lấy điện thoại gọi 110, không ngờ đúng lúc ấy bà ngoại cố lại lên tiếng:

“Dừng hết lại đi!”

Mọi người trong nhà đều nhìn về phía bà

Yên lặng, vô cùng yên lặng

Lưu Hà mất kiên nhẫn nhìn bà ngoại, đối với bà ta, bà ngoại hoặc chịu thua, hoặc là sẽ hoàn toàn không đồng ý, nhưng Lưu Hà hiểu mẹ mình, trường0hợp thứ hai hầu như không có khả năng.

Bà ngoại tức đến run người, Hà Mạn Mạn nhìn mà đau lòng.

Bà vất vả cả đời, khổ sở lắm mới nuôi lớn những đứa con được, bây giờ chúng lại vì tiền mà gây nhau đến mức này, thật khiến bà đau lòng


“Ta ở nhà cũ, tài sản của ta cũng để lại cho Mạn Mạn, đợi đến khi già đi không nổi nữa ta sẽ đến viện dưỡng lão, mấy đứa không cần phải trông nom ta.”

Bà vừa nói ra câu này, Hà Mạn Mạn bị nhắc tên chợt ngẩn cả người, nhưng người phản ứng mạnh nhất chính là Lưu Hà.

Trong nháy mắt bà ta đứng phắt dậy, nói như là về phía bà ngoại

Vương Kiến Quốc đứng bên cạnh thấy chuyện không hay,5muốn ngăn cản, nhưng người đàn bà đó như con sư tử trong chuồng, nếu như không có Hà Mạn Mạn đứng một bên trông chừng, e rằng Vương Kiến Quốc cũng không giữ nổi bà ta.

Thật ra thì trong ý thức của Lưu Hà, thái độ bà ta đối với Hà Mạn Mạn gần như là sợ hãi, thứ tình cảm ấy xuất phát từ sự hổ thẹn, và bà ta cũng cảm thấy đó là lẽ đương nhiên

Nhưng bây giờ, Hà Mạn Mạn căn bản không xem bà ta ra gì, hơn nữa cái mồm sắc sảo của cô càng khiến cho bà ta phải kiêng dè.

Cũng giống như băng rào cảnh báo, một khi chạm vào sẽ bị giật điện, đây cũng chính là nguyên nhân Lưu Hà không dám tùy tiện4tranh cãi với Hà Mạn Mạn.

Tiếng kêu la không cam tâm của bà ta vang vọng khắp phòng: “Dựa vào cái gì mà để hết cho nó? Mẹ, con mới là con của mẹ, không có con thì sao có Hà Mạn Mạn…”

“Mẹ, mẹ không cần phải đi viện dưỡng lão!” Lưu Hà còn chưa nói xong, Lưu Hoằng nãy giờ yên lặng đứng ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng

Lưu Hà cau mày nhìn anh trai, nghĩ rằng ông ta cũng muốn tranh phần với mình, không ngờ…

“Để con chăm sóc mẹ đi, nhà của mẹ con không cần, mẹ muốn để cho Mạn Mạn thì mẹ cứ để, con không có ý kiến gì cả!”

Lưu Hoằng nhìn bà ngoại, kiên định nói ra câu nói đó, còn Lưu Hà thì nhìn Lưu Hoằng9như nhìn kẻ điên

Vợ của Lưu Hoằng, người bác gái nhát gan của Hà Mạn Mạn cũng lưỡng lự kéo kéo vạt áo của ông ta, nhưng Lưu Hoằng dứt khoát giật ra.

Ngược lại, Lưu Na Na ở bên cạnh không có phản ứng gì, đối với cô ta mà nói thì miễn là cô ta không phải nuôi thì sẽ chẳng liên quan gì cả.


Bà ngoại không ngờ rằng một người vốn nhát gan như Lưu Hoằng lại có thể nói ra câu này, bà cũng ngẩn người ra không nói gì.

Trong lòng Hà Mạn Mạn thì giữa hai người con của ông bà ngoại, cô thấy chỉ có người bác Lưu Hoằng này của cô là được nhất

Mặc dù không biết dạy con, tính tình có hơi ngu ngốc nhát gan, thế nhưng về nhân phẩm thì không thể chế được, dù sao cũng đã từng chịu khổ cùng bà ngoại.

Không giống với Lưu Hoằng, Lưu Hà từ lúc chào đời đã chẳng biết khổ là gì, được ông bà ngoại cưng chiều hết mực, trở thành kiểu người lòng lang dạ sói mà ngay cả một đứa 9x như Hà Mạn Mạn cũng không chấp nhận được.

Lưu Hà thấy mẹ mình cảm động rưng rưng nước mắt, đồng thời thoáng qua một tia dao động, trong lòng bà ta thầm kêu một tiếng không hay:

“Mẹ, mẹ đừng nghe lời anh con, mục đích của anh ấy cũng là căn nhà này, con thấy giờ mẹ nên bán phắt cái nhà cũ này đi, lấy tiền đem chia…” “Chát!” một tiếng

Tiếng “chát” ấy khiến cho căn phòng đang ồn ào lại một lần nữa trở nên yên lặng

Hà Mạn Mạn đang đứng đó cũng giật bắn người

Còn chưa để cho Hà Mạn Mạn kịp phản ứng, bà ngoại đã đứng bật dậy tát một cái vào mặt Lưu Hà, cắt ngang câu nói dang dở của bà ta

Lưu Hà bị tát một cái liền cúi gằm mặt xuống, ôm lấy mặt mình không dám tin, Vương Kiến Quốc đứng bên cạnh đang kéo Lưu Hà liền buông tay, đứng bên cạnh bà ta, đến thở mạnh cũng không dám.

Từ lúc ông ta cưới Lưu Hà cho đến bây giờ, chưa từng thấy bà ngoại tức giận như vậy

Trong ấn tượng của ông ta, mặc dù bà ngoại xuất thân ở vùng quê, nhưng rất nhã nhặn lịch sự, bất kể là khí chất hay khí thế đều giống tiểu thư khuê các, không hề có sự thô lỗ của gái quê, chuyện bạt tai người khác cũng chưa từng thấy, thậm chí là chưa hề nổi giận với con cái mình.

Tuy nhờ ông ngoại, gia đình Lưu Hà thuộc gia đình quân đội, nhưng đối với con dâu con rể như họ mà nói, lại giống như những gia tộc trí thức danh giá.


Ánh mắt bà ngoại nhìn Lưu Hà tràn đầy lửa giận, nhưng lại đầy ắp sự đau thương:

“Cha cô mất chưa bao lâu, cô đã muốn rủa tôi chết.” Bởi vì tức giận mà lồng ngực bà ngoại phập phồng liên tục, bà nhìn Lưu Hà, kiên định nói: “Cút! Tôi không có đứa con gái như cô!”

Ở thành phố A có một quy tắc từ xưa, đó là bố mẹ chưa mất thì không được bán nhà, Lưu Hà bị tiền che mắt, lại có thể nói ra câu bảo bà ngoại bán nhà, chọc giận bà ngoại vốn vẫn còn chút hy vọng đối với bà ta

Hà Mạn Mạn nhìn | biểu cảm của bà ngoại, thở dài một hơi.

Lúc này, chỉ sợ tình mẹ con cũng đã hoàn toàn cắt đứt rồi, Hà Mạn Mạn nhìn Lưu Hà đang lảo đảo đứng đó, cảm thấy thật hả giận, không phải cô máu lạnh, mà vì Lưu Hà thật sự nên được dạy dỗ lại

Tuy vậy, cô cũng không khỏi cảm thấy có chút đau lòng.

Lưu Hà nhìn vẻ mặt cương quyết của bà ngoại, há hốc mồm không dám tin, ánh mắt bất giác lướt nhìn mọi người xung quanh

Dù là sự buồn rầu của Lưu Hoằng, sự ngỡ ngàng của Vương Kiến Quốc hay là sự thờ ơ lạnh lùng của Hà Mạn Mạn, trong mắt bà ta đều là sự chế giễu chê cười

Bà ta cứ nghĩ dựa vào tình cảm mẹ con mấy chục năm cùng với quan hệ máu mủ, mẹ mình sẽ không dứt khoát đến như vậy, không ngờ bà ta đã tính lầm

Nhưng dù thế nào đi nữa cũng chỉ có duy nhất một nguyên nhân

Tức nước vỡ bờ, cái gì bức bách quá thì kết quả cuối cùng chỉ có thể là bùng nổ.

“Hừ!” Cuối cùng Lưu Hà cũng quay lại nhìn mặt Hà Mạn Mạn lần nữa, hung hăng nhổ nước bọt, cầm quần áo bỏ đi.

Mọi người trong nhà nhìn thấy Lưu Hà tay ôm quần áo, tay che mặt ra khỏi cửa, phía sau bà ta còn có Vương Kiến Quốc chạy theo luôn miệng gọi vợ

Bà ngoại thấy Lưu Hà ra khỏi cổng, lập tức như buông lỏng toàn thân sau cơn căng thẳng quá độ, tay ôm ngực ngồi xuống sô pha

Hà Mạn Mạn không yên tâm, không nói không rằng liền rót một ly nước cho bà, để cho chắc chắn cô đưa cả lọ thuốc trợ tim đến.


Lưu Hà đã đi khỏi, mọi người cũng không có gì để nói nữa, Hà Mạn Mạn cũng không nói gì, chỉ giúp bà ngoại chỉnh lại quần áo xộc xệch vì bị Lưu Hà giằng co, những người còn lại mắt lớn trừng mắt bé nhìn nhau

Giải tán ngay tức khắc, chính là thế này đây! Dù sao cũng là người một nhà, ai cũng không muốn làm xấu mặt nhau, ngoại trừ loại người chỉ cần tiền không cần mặt mũi như Lưu Hà

Thật ra, chuyện này đến đây cũng xem như kết thúc, Hà Mạn Mạn nằm trên sô pha nhà Lục Ly, gối đầu lên đùi anh, kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho anh nghe

Lục Ly nghe rất chăm chú, sau khi “câu chuyện” kết thúc được một lúc, Lục Ly cúi đầu hỏi Hà Mạn Mạn một vấn đề quan trọng:

“Vậy là bà em đi đến nhà bác em rồi?”

Vừa nói anh vừa bóc vỏ quýt, những ngón tay thon dài cầm quả quýt màu đỏ cam ấy đẹp vô cùng

Lục Ly đút quýt cho Hà Mạn Mạn, nhìn cô nghịch nghịch cái cúc áo sơ mi ở bụng anh

Hà Mạn Mạn nhai múi quýt, lắc lắc đầu: “Không, bác em nói rồi, bà cứ ở nhà cũ, nhưng muốn chuyển qua nhà bác lúc nào cũng được.” Hà Mạn Mạn dừng lại, nhận múi quýt Lục Ly vừa mới đưa, nói tiếp: “Thật ra thì em cũng mong bà chuyển qua.”

Lục Ly hiểuý cô, anh gật đầu, nói:

“Em sợ bà ở một mình sẽ cô đơn à?” Hà Mạn Mạn gật đầu, đưa múi quýt trong tay đút lại cho Lục Ly, mặt buồn rười rượi đáp lại: “Có điều em thấy, bà em muốn chuyển qua nhà bác ở thật thì cũng không dễ đâu.”

Nghe Hà Mạn Mạn nói vậy, Lục Ly hài lòng cười, lấy cái khăn ở bên cạnh lau đi vụn vỏ quýt trên tay, nói: “Anh cũng đang muốn nói đến chuyện ấy đấy.” Lau tay xong Lục Ly để khăn xuống, nhìn Hà Mạn Mạn đang đẩy nghi ngờ nhìn mình, anh nói tiếp, từng câu từng chữ đều thể hiện ra suy xét thấu đáo của mình:

“Dù gì nhà bác em còn có cả bác gái, còn có…” Lục Ly dừng lại một lát, anh nhíu mày nhìn Hà Mạn Mạn: “Còn cô chị họ của em nữa, đây giống như công việc chăm sóc người già của bảo mẫu, chỉ sợ bác em một mình nói không ai nghe, cuối cùng chuyện không đến đâu, bà em đang vui mừng khấp khởi sẽ phải thất vọng.” Vấn đề mà Lục Ly nói ra cũng chính là điều Hà Mạn Mạn đang nghĩ đến, nhưng lại không nghĩ cặn kẽ đến thế

Nếu đúng như anh nói thật thì bà ngoại chẳng phải sẽ đau lòng một lần nữa sao? Lục Ly nói là tình huống xấu nhất, cũng là tình huống dễ xảy ra nhất

Con người của Lưu Hoằng tuy tốt, nhưng mà ông ta cũng không phải kiểu đàn ông gia trưởng, ngược lại tính tình còn nhát gan, khiến cho cô càng lúc càng tin rằng khả năng xấu nhất sẽ xảy ra

Hà Mạn Mạn cau mày, gối đầu lên đùi Lục Ly thở dài vài tiếng, lát sau đột nhiên thốt ra:

“Nếu như vậy thật, thì…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.