Hứa Với Em Một Đời Hoa Nở

Chương 4: Va cham


Bạn đang đọc Hứa Với Em Một Đời Hoa Nở – Chương 4: Va cham

Tiết thứ nhất của buổi sáng vừa kết thúc, sau mười lăm phút nghỉ ngơi, tiếng chuông báo tiết thứ hai lại vang lên

Hà Mạn Mạn lê từng bước chậm rãi, cố ý kéo dài thời gian đi đến phòng giáo vụ, hy vọng khi tới đó, cái tên cầm thú hổ ly họ Lục kia không kịp đợi mình đã đi về trước

Giáo viên đại học không giống như là giáo viên cấp hai, cấp ba, phải chờ tới tan học mới có thể rời khỏi, họ có thời gian lên lớp cố định của mình, hết giờ là có thể về.

Hà Mạn Mạn nghĩ là làm, cô càng đi càng chậm

Vốn dĩ lộ trình chỉ cần mấy phút, nay bị cô kéo đến hơn mười phút

Khi cô đến, phòng giáo vụ đã không còn một bóng người, Hà Mạn Mạn mừng thầm trong lòng.

“Cộc cộc.” “Mời vào.” Một giọng nói rõ ràng truyền ra

Trong nháy mắt, trái tim Hà Mạn Man tan nát như nhân bánh chéo.

Thực ra, trước khi Hà Mạn Mạn đi, Cam Lộ, Lâm Khiết cộng thêm Đoàn Nghệ Lâm cũng đã dặn cô nhất định phải kìm nén cơn giận, cứ xem như vì tương lai của mình mà dìm ngọn lửa trong lòng xuống.

Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi!

“Thầy Lục.” Hà Mạn Mạn bấm bụng bước vào, nhưng cô vẫn hết sức cẩn thận, không khép cửa lại

Khi đến văn phòng của Lục Ly, Hà Mạn Mạn mới phát hiện, nó thuộc tòa nhà hành chính, khu vực này bình thường vốn không đông đúc

Ngoại trừ những nhân vật có cấp bậc cỡ Hiệu trưởng, còn lại chỉ có vài thầy Chủ nhiệm khoa, vô cùng yên tĩnh.

Vừa bước vào, Hà Mạn Mạn mới phát hiện nơi đây không chỉ vắng vẻ bình thường, cả văn phòng to lớn hiện chỉ có một mình Lục Ly

Nơi này tính ra có thể liệt vào danh sách vùng sâu vùng xa” trong khuôn viên Đại học A, nếu như Lục Ly có ý định trả thù thì việc không khép cửa có thể xem như chưa cho bản thân một con đường sống, cô có thể thoát ra ngoài trong thời gian ngắn nhất

Thế nhưng, sự thực chứng minh Hà Mạn Mạn đã nghĩ quá rồi, Lục Ly không hề có ý đó.

“Mời ngồi.” Phía sau bàn làm việc, Lục Ly đứng lên, sải đối chân dài, tiến đến máy nước uống, rót một ly nước, tiện đà nhấc theo một cái ghế, ngồi đối diện Hà Mạn Mạn, đặt ly nước trong tay xuống khay trà trước mặt cô, tay cầm quyển sách tiếng Anh.

Vừa ngồi xuống, Hà Mạn Mạn đã thấy chìa khóa xe đặt hờ hững trên bàn trà.


Xí, còn là một tiểu tư sản cơ đấy

Hà Mạn Mạn nhìn logo BMW trên ấy rõ ràng từng nét

Giáo viên ngày nay đang từ kinh tế bậc trung tiến lên cuộc sống giàu sang, BMW cơ mà..

Ngày xưa, khi cô mới lên Trung học phổ thông, giáo viên đều chỉ mặc quần đùi lòng thùng, dép lê, mỗi người một chiếc xe đạp đã hí hửng lắm rồi

Mới có vài năm mà đã từ hai cái bánh xe lên hẳn bốn cái bánh xe rồi à?

Hôm qua gặp anh ta đã cảm thấy không tốt lành gì, quả nhiên là một tên thanh niên hủ bại với tư tưởng tư bản chủ nghĩa, vơ vét của cải xương máu của nhân dân

Là một công dân với tín ngưỡng cộng sản, Hà Mạn Mạn khinh nhất là những tên cường hào địa chủ ác ôn sang chảnh đội lốt dân trí thức này

Không để ý đến sự lơ là của Hà Mạn Mạn, Lục Ly vừa dán mắt vào sách vừa nói

“Bài vở trên lớp đã thuộc chưa?” Lục Ly nhìn Hà Mạn Mạn đến với hai bàn tay trắng, liền đưa cuốn sách trên tay cho cho cô kèm theo cây bút của mình

Quả nhiên là cường hào, bút máy Pelikan! Hà Mạn Mạn cầm cây bút máy nặng trịch trong tay

Hôm nay đúng là mở mang tầm mắt, một chiếc bút máy này có thể mua được hai cái điện thoại của cô

Hôm nay cô có nên trừ hại cho dân, đánh cường hào, giành đất về? “Vẫn chưa thuộc bài à?”

Thấy ánh mắt Hà Mạn Mạn láo liên không trả lời mình, Lục Ly tựa vào ghế hỏi tiếp.

Nói bừa, trước giờ lão Điều đều giảng một mình, sau đó tự đắm chìm trên bục giảng, từ khi lên đại học, Hà Mạn Mạn chưa bao giờ nghe qua học qua tiếng Anh, làm sao có thể nghe hai lần là thuộc ngay được, anh ta tưởng cô là cái máy đọc à, bấm đầu đọc đó chắc?

Hà Mạn Mạn cười gượng hai tiếng, “Báo cáo thấy Lục, đầu óc em không tốt lắm, chưa thuộc ạ!”

Nghe Hà Mạn Mạn nói mát, Lục Ly khẽ nhíu mắt nhìn cô, nghiêng người rút một tờ giấy trên bàn làm việc

Cái rướn người khiến cho cơ thể Lục Ly trông càng thon dài hơn, Hà Mạn Mạn nhìn đơ cả mắt.


“Đầu óc không tốt: Ngoại trừ tiếng Anh, những môn khác đểu là đạt điểm cao…” Lục Ly nhìn chằm chằm vào tờ giấy trên tay và nói.

Ha ha, không cần mười phút đã tổng hợp được điểm số các môn của cô từ khi vào đại học, quả thật là sinh viên xuất sắc của trường Đại học London, hiệu suất công việc không chê vào đâu được, chậc chậc! Lục Ly nói tiếp, “Điểm cao nhất là Ngữ văn, đã hai lần tham gia giải hùng biện cấp thành phố, lần nào cũng là thí sinh sáng giá nhất của đội quán quân.” Lục Ly cầm lý lịch của Hà Mạn Mạn trong tay, tấm tắc khen

“Quả là một nhân tài của môn văn.”

“Cảm ơn thầy đã khen ngợi, em làm gì có tài hùng biện như thấy.” Hà Mạn Mạn nhướng mày.

“Không hề, không hề, không sánh được với cái lưỡi không xương của em Hà.” Lục Ly đáp trả

“Ha ha, thầy khiêm tốn rồi, thấy thông minh nhạy bén, em xin bái phục chịu thua.” “Em Hà đừng vội tự hạ thấp mình, quả thật thầy rất muốn được chứng kiến phong cách khẩu chiến quân nho của em trong giải hùng biện.” “Ái chà chà, thầy Lục đúng là biết ăn nói.” Hà Mạn Mạn nghiến răng nghiến lợi từng chữ từng câu

“Vẫn là môi đồng lưỡi sắt của bạn Hà Mạn Mạn lợi hại.” Lời đáp lại của Lục Ly nhẹ tựa mây gió, cầm trong tay bảng thành tích của Hà Mạn Mạn, anh nở nụ cười rất khoan khoái, đôi mắt dài và công nhìn Hà Mạn Mạn như mê hoặc, cũng may là có cặp kính ở giữa che chắn bớt, Hà Mạn Mạn mới không chú ý đến đôi mắt phía sau cặp kính ấy quyến rũ đến dường nào.

Mỗi đồng lưới sắt?

Môi! Đồng! Lưỡi! Sắt!

Cánh mũi của Hà Mạn Mạn phập phồng, cô cảm thấy mình giận đến nỗi bốc khói, chân mày giật liên hồi, huyết áp tăng cao

Cô biết núi này cao còn núi khác cao hơn, dù cho bản thân là tuyển thủ hùng biện xuất sắc nhất của trường đại học danh tiếng ở thành phố A này, nhưng cô vẫn không thể cùng đẳng cấp với Lục Ly

Cô mím chặt môi, không nói lời nào

Lục Ly chống cằm nhìn Hà Mạn Mạn tức tối ngồi đó, anh cười tít mắt và nói: “Nếu tôi đã nói không thuộc bài cũng không ghi vào sổ, tôi nhất định sẽ không nuốt lời.” “Ha ha, vậy là em phải cảm ơn thầy rồi.” Hà Mạn Mạn cười gần

Lục Ly nhìn Hà Mạn Mạn, ánh mắt có chút sâu thẳm, anh cười nói: “Khách sáo gì chứ, Bulb girl…” Giọng nói của anh hơi kéo dài, cứ như vang vọng từ xa, nhưng trong tại Hà Mạn Mạn lại như một tiếng sấm rền, nụ cười vốn giả tạo của Hà Mạn Mạn trở nên đơ hơn, một giọt mồ hôi khổng lồ rịn ra trên trán

Cho dù tiếng Anh của Hà Mạn Mạn kém thể nào thì cũng đến trình độ phổ thông, mấy từ vựng đơn giản cô vẫn hiểu được…

Bulb girl..


Cô nàng bóng đèn…

Trong nháy mắt, Hà Mạn Mạn như một diễn viên kinh kịch Tứ Xuyên đang trổ tài lật mặt nạ, tố chất tâm lý bền vững khiến nụ cười nịnh nọt trên mặt cô càng thêm miễn cưỡng, cả cơ mặt như bị kéo ngược lên

Đầu chân mày Lục Ly hơi chau lại, nhìn nét mặt thay đổi liên tục của Hà Mạn Mạn mà thấy tức cười.

“Thầy bảo sao cơ, tiếng Anh của em không tốt lắm..

Ha ha ha.” Tiếng cười ha hả của cô càng về sau càng khô khan và nhỏ dần, đưa mắt nhìn khắp nơi nhưng lại né tránh Lục Ly

Đôi mắt Lục Ly tối sầm lại, nhìn phản ứng của Hà Mạn Mạn, ánh mắt dò xét trên gương mặt cô, mắt, mũi, tại và môi, anh nắm lấy cây bút trên bàn xoay từng cái, vừa nhìn cô vừa nói một cách điềm tĩnh: “Sắc mặt trắng bệch, ánh mắt lơ là, chóp mũi đổ mồ hôi, hai tai ưng đỏ, môi mím chặt.” Thấy Hà Mạn Mạn đang sững sờ, Lục Ly dùng bút chỉ vào tay cô, ánh mắt dừng tại bàn tay ấy, nói: “Ngón tay nắm chặt thành nắm đấm..

Em Hà Mạn Mạn à, Bulb girl chính là em.” Lục Ly khẳng định, vừa nói anh vừa gật đầu, nhìn Hà Mạn Mạn với nụ cười như có như không

Hà Mạn Mạn thấy hơi khó thở, lần đầu tiên cảm thấy ánh sáng trong phòng chói mắt đến thế, nhìn Lục Ly từng chút từng chút vạch trần những động tác nhỏ của mình, Hà Mạn Mạn trợn mắt không nói gì, anh thích nghĩ như thế nào thì nghĩ, chị đây không thừa nhận

Nếu vì chuyện ngày hôm qua mà anh dám làm khó tôi thì chắc chắn anh sẽ không thoát khỏi cái danh xưng cầm thú hổ ly bụng dạ hẹp hòi đâu

Nhìn dáng vẻ mạnh miệng của Hà Mạn Mạn, anh cười nói, “Chết cũng không thừa nhận đúng không?” Lục Ly mỉm cười gật gù, nói tiếp, “Ngành học chính của tôi là Kinh tế học và Kinh tế chính trị quốc tế, học vị thứ hai là Tâm lý tội phạm…” “…Thầy, em xin lỗi, hôm qua em không nên mắng thấy.” Nghe Lục Ly nói như vậy, Hà Mạn Mạn liền xuống giọng, hảo hán không chịu thiệt trước mắt, quân tử báo thù mười năm không muốn!

Đúng là một sinh viên tốt biết tiến biết lùi.

Lục Ly lắc đầu chịu thua, đứng dậy một cách dứt khoát, anh đi vòng qua bàn trà, lấy từ trong bàn làm việc ra cái bóng đèn còn nguyên bao bì, đưa cho Hà Mạn Mạn, nói rằng: “Hôm qua lên xe mới phát hiện mẫu mã không đúng, quay lại siêu thị thì em đã đi mất rồi, đoán em là sinh viên trường Đại học A nên ngày hôm nay liên mang theo, không ngờ em lại thuộc lớp của tôi.”

Hà Mạn Mạn hơi bất ngờ, cô ngớ ra một hồi, nhìn Lục Ly cầm cái bóng đèn với bàn tay thon dài dưa tới trước mặt cô, nắng rọi vào bóng đèn phản xạ ra ánh sáng long lanh, Hà Mạn Mạn nhìn cái tay kia đến xuất thần, trong nháy mắt, rất nhiều ý nghĩ thoáng qua đầu cô, ấn tượng nhất vẫn là bàn tay cực đẹp của Lục Ly, nếu không phải vì biết rõ trên thế giới căn bản không có Ma cà rồng, có lẽ Hà Mạn Mạn sẽ cho rằng Lục Ly chính là Ma cà rồng mất.

Môi đỏ, da trắng..

Hà Mạn Mạn nhìn khuôn mặt của Lục Ly, phản ứng hơi bối rối, đưa tay nhận lấy theo bản năng

Lục Ly ngồi trên ghế, đôi chân dài bắt chéo, “Cái này cho em, hôm qua tôi cũng không nên hơn thua với một đứa trẻ.”

“Em không phải trẻ con.” Hà Mạn Mạn không bắt được trọng tâm vấn đề lý nhí phản bác, tiếp tục thương lượng: “Thầy à, hôm nay em không mang theo tiền, tiền bóng đèn lần sau trả có được không?” “Không cần, tặng cho em đấy.” Lục Ly mỉm cười, con mắt lơ đãng quét đến quyển sách tiếng Anh, anh cầm sách lên, quay trở lại chủ đề mới Hà Mạn Mạn đến phòng giáo viên, anh nhìn Hà Mạn Mạn, cô nhìn cái bóng đèn

“Tiếng Anh căn bản của em không tệ, thế nhưng không thể lười nhác, bằng không em sẽ khó lấy được chứng chỉ bậc 6, vấn đề chủ yếu của em là thái độ, có thể nói cho tôi biết tại sao em phản cảm với tiếng Anh như thế không?” Lục Ly rất nhạy cảm, anh cảm giác dược Hà Mạn Mạn có thái độ chống đối với mình và tiếng Anh, cô không phải là một người ham chơi bỏ bê học hành, ngược lại, Hà Mạn Mạn là một sinh viên vô cùng thông minh, nhất định phải có lý do gì thì cô phản cảm với tiếng Anh như thế.

Hà Mạn Mạn sững sờ, lão Điều dạy cô bao năm vẫn không nhận ra được, Lục Ly tiếp xúc với cô chỉ có vài tiếng ngắn ngủi liền phát hiện được vấn đề, anh ta đã nhận ra tâm lý chống đối của cô

Hà Mạn Mạn nhìn về phía Lục Ly, con mắt của anh rất sáng, cũng rất trong trẻo, cứ như là hồ nước có thể nhìn thấy đáy cùng, chính đôi mắt này khiến cho Hà Mạn Mạn cảm giác như bị nhìn thấu tâm can, không nơi lẩn trốn.


Ánh mắt của Hà Mạn Mạn đang trốn tránh, sắc mặt hơi tái.

Đây không phải là vẻ mặt mà một cô gái tuổi đôi mươi nên có.

Nhìn thấy Hà Mạn Mạn như thế, Lục Ly đột nhiên có cảm giác quen thuộc, dường như thông qua Hà Mạn Mạn, anh nhìn thấy cái bóng của mình, thấy nỗi hận của mình, thấy sự sợ hãi của mình, nhưng chỉ lóe lên trong thoáng chốc, anh tựa hổ bị Hà Mạn Mạn truyền nhiễm, nhất thời, ánh mắt anh có chút sâu xa.

Lục Ly cảm thấy có một sức mạnh thôi thúc mình tìm hiểu, đào sâu hơn nữa

Hà Mạn Mạn cắn môi, hai nắm tay siết chặt, làn da nơi những khớp xương căng mỏng ra trắng bệch, cô im lặng

Làm sao cô có thể nói với thầy Lục rằng mình bị mẹ bỏ rơi, trước năm mươi tuổi, thành tích tiếng Anh của cô đứng nhất toàn trường, sau khi mẹ bỏ đi với người đàn ông khác, cô hận Lưu Hà

Thương nhau thương cả đường đi, ghét nhau ghét cả tông ti họ hàng, từ đó, thành tích môn tiếng Anh của cô xuống dốc không phanh

Cô tự bỏ bề mình như vậy chính là hy vọng Lưu Hà trở về đốc thúc mình học tập, nhưng đổi lại chỉ là mười năm bặt vô âm tín, tất cả chỉ vì mẹ cô từng là giáo viên môn tiếng Anh

Bầu không khí trong văn phòng trở nên bất thường, có chút lạnh lẽo và nặng nề, luồng khí áp thấp này lan tràn khắp phòng

Ánh mắt Lục Ly khẽ xao động, anh cảm nhận rõ được sự thù ghét và giãy giụa trong thâm tâm Hà Mạn Mạn dù cô có ngồi dưới ánh mặt trời ấm áp, ánh mắt anh trở nên nặng nề, nhẹ nhàng tiến đến gần và vỗ vỗ lên vai cô, nhưng không hề lên tiếng

Hà Mạn Mạn nhìn Lục Ly đầy luống cuống và ngỡ ngàng, trong mắt anh có sự quan tâm của người thầy, mà chính cô cũng phát hiện, kỳ thực Lục Ly không xấu tính như cô tưởng, cũng có rất nhiều chuyện không giống như cô nghĩ, tuy nói trăm nghe không bằng một thấy, nhưng cho dù là chính mắt nhìn thấy, cũng không nhất định là có thể nhìn thấu toàn bộ sự thực phía sau.

Nhưng dù nói thế nào, nhìn từ góc độ nào, hai từ “Lưu Hà” và “mẹ” vĩnh viễn là một vết thương không cách nào khép liền, chúng từng bước xâm chiếm lấy dũng khí dần tăng trưởng trong Hà Mạn Mạn, bất luận là người hoặc vật có liên quan đến bà đều là điểm yếu nhất của cô, mỗi lần nhắc đều là một đòn chí mạng.

Trong nháy mắt, Hà Mạn Mạn như bị rút hết sức lực

Có một số việc, cô không muốn nhớ đến, càng không muốn nhắc lại

Hồn bay phách lạc lê tấm thân trở về phòng ngủ, Hà Mạn Mạn tiện tay đưa bóng đèn cho Lâm Khiết, nói rõ sự tình, trong nháy mắt, hình tượng đẹp đẽ của Lục Ly liền được tăng lên gấp đôi, và được liệt vào hàng nam thần trong đám nam thần.

Ngoại hình ưa nhìn vốn đã là một sức hút cực lớn, nay cộng với phẩm chất tốt, dường như anh càng trở nên hoàn mỹ hơn

Hà Mạn Mạn mệt mỏi ngã xuống giường, như mấy ngày không ngủ, tuy đã đưa bóng đèn cho Lâm Khiết, nhưng cô lại giữ lại cái hộp bao bì có chữ ký của anh, kẹp ngay ngắn trong sách, ngay cả Hà Mạn Mạn cũng không biết tại sao mình lại làm vậy.

Hà Mạn Mạn nằm nghiêng, vùi mặt trong chăn, nghe giọng bọn Lâm Khiết mừng rỡ thay bóng đèn mới, giây phút khi công tắc được bật lên, tỏa ra ánh sáng chói mắt, Hà Mạn Mạn bị những tia sáng ấy đâm vào mắt, ê ẩm, một giọt nước mắt lăn xuống mà không hề có dấu hiệu báo trước, ngấm vào trong chăn.

Cái tên Lục Ly ấy thật đáng ghét..

Còn phiền phức nữa…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.