Bạn đang đọc Hứa Với Em Một Đời Hoa Nở – Chương 36: Dĩ vãng
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – Cô rảnh rỗi nằm trên giường xem tin bạn bè đăng rồi lại nhìn vào khoảng không trước mắt, ngay cả những đứa bạn thường ngày sôi nổi này cũng mất tăm hơi
Dường như trong tích tắc, tất cả các sinh viên trong trường, bất kể là chăm chỉ hay lười nhác, hoặc phá phách cỡ nào cũng đều bắt đầu ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi
Cuộc sống của Hà Mạn Mạn vì thế mà yên tĩnh hơn, gọi điện thoại cho Lâm Khiết, hai người cũng chỉ nói dăm ba câu là tắt máy.
Suốt ngày nhàm chán như vậy, Hà Mạn Mạn nhìn vết thương đã kết vảy trên bàn tay của mình, cuối cùng quyết định đi thi.
May mà mấy hôm trước cô có về ký2túc xá lấy sách
Cũng giống như bao sinh viên khác, Hà Mạn Mạn bắt đầu ôn tập ở nhà, hiệu quả cao hơn hẳn so với ôn thi ở ký túc xá
Thứ nhất là do nhà bà ngoại không có wifi, thứ hai là bởi vì Hà Mạn Mạn cũng là một người khá chăm chỉ, mặc dù thường ngày không hay đọc sách, thế nhưng lúc gần thì vẫn luôn tuân theo một quan điểm:
Nước tới chân rồi thì nhảy, thà có còn hơn không! Lúc này, lại gặp phải Vương Dập Hạo đến nhà bà ngoại biếu quà, bà cũng cho lại cậu ta ít dưa muối nhà làm, cô và Vương Dập Hạo nói với nhau vài câu, tuy cũng là người thân trong nhà, nhưng7có quan hệ máu mủ hay không cũng ảnh hưởng nhiều đến mức độ tình cảm nặng nhẹ.
Quan hệ giữa Vương Dập Hạo và Hà Mạn Mạn vẫn nhạt như trước, có điều, Hà Mạn Mạn vẫn giữ lịch sự đưa cậu ta đi đến cổng lớn ở tầng trệt, đưa món đồ bà ngoại gửi cho Lưu Hà cho cậu ta.
Đã gần chiều tối, sắc trời cũng chuyển dần, nhưng đèn đường ở xung quanh vẫn chưa sáng lên, gió lạnh bốn phía càng làm cho tiết trời thêm rét
Khoảng trống giữa hai tòa nhà là nơi hút gió, một cơn gió nhẹ lướt qua cũng khiến cho Hà Mạn Mạn co rúm người lại, cô thu người vào chiếc áo chống rét mình khoác ở nhà.
Trời không9phải lạnh khô, mà là rét buốt thấu xương, nếu đứng dưới nhà quá lâu, Hà Mạn Mạn sợ mình sẽ bị bỏng lạnh mất
Cô sợ nhất là lạnh, cái cảm giác lạnh thấu linh hồn, giống như trên người không một mảnh vải đứng đón hơi gió ngay dưới máy lạnh mười bảy độ.
Vương Dập Hạo nhìn xuống bàn tay đang quản gạc của Hà Mạn Mạn, câu hỏi lẫn trong tiếng gió: “Tay cậu đã đỡ chưa?” Giọng nói như bị gió cuốn đi rất xa
Hà Mạn Mạn gật đầu: “Ừm, đã đóng vảy rồi.”
“À, vậy thì tốt rồi.” Vương Dập Hạo như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Hà Mạn Mạn mất kiên nhất, dù sao thời tiết lạnh như thế, cô có tốt tính5đến mấy cũng không muốn đứng ở dưới hứng gió cùng cậu ta, cô quấn lại cái áo bông, nhìn gương mặt trắng nõn của Vương Dập Hạo, nói:
“Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi lên trước đây.”
Nói rồi cô vẫy tay với Vương Dập Hạo, quay người đi lên lầu.
“Mạn Mạn.” Tiếng gọi đột nhiên vang lên phía sau cô.
Vương Dập Hạo đứng giữa gió lạnh bất chợt gọi lớn, giọng nói có chút run rẩy, không biết có phải là do lạnh hay không
Hà Mạn Mạn nghe gọi liền quay đầu, nhìn bàn tay Vương Dập Hạo đang siết chặt cái túi ni lông lúc nãy cố đưa cho, nhìn cậu ta, cô thắc mắc không nói gì.
“Cậu..
to..
to…”
“Cậu cái gì, tớ cái gì?! Đừng tốn thời3gian đứng ở đây nữa.” Hà Mạn Mạn nhìn Vương Dập Hạo oán trách, xoa bàn tay đã đỏ ửng vì lạnh của mình.
Nghe Hà Mạn Mạn nói thể, chàng trai đứng đó với dáng vẻ cuống quýt, mặt đỏ bừng lên
“Cậu vẫn còn hận tôi sao?” Vương Dập Hạo đột nhiên cất giọng, ánh mắt nhìn Hà Mạn Mạn có một chút mong mỏi, nét mặt cũng thấp thoáng sự mến mộ, tình cảm dồn dập đến nỗi Hà Mạn Mạn không sao ngó lơ được
Đúng lúc ấy, đèn đường lại chợt sáng lên, chiếu vào gương mặt Hà Mạn Mạn, mảng sáng mảng tối, thế nhưng lại làm nổi bật sự bình tĩnh của cô, cô nhìn Vương Dập Hạo, không biết vì sao lại cảm thấy buồn cười
Hà Mạn Mạn tiến lên trước vài bước, nhìn vào mắt Vương Dập Hạo nói từng câu từng chữ: “Không có tình cảm, cũng không quan tâm, hận thể nào được? Phải có yêu mới có hận chứ.” Vương Dập Hạo sốc nặng đứng tại chỗ, cậu ta quay lưng lại với cột đèn đường, cả gương mặt lẫn đôi mắt đều là một một màu u ám.
Ngữ điệu của Hà Mạn Mạn cũng giống như thời tiết trước mắt, lạnh đến thấu xương, ánh mắt nhìn Vương Dập Hạo cũng khá lạnh giá
Cô không muốn cho cậu ta thêm một tia hy vọng nào, bởi vì hai người hoàn toàn không có khả năng
Nhưng không hiểu vì sao cô lại thấy tội nghiệp cho Vương Dập Hạo, nhìn cậu ta như vậy, cô như thấy bản thân mình trước mặt Lục Ly, cứ cố chạy theo hạnh phúc không thuộc về mình, để rồi đến khi quay đầu lại thì cả hai người đều đầy thương tích.
Sớm cắt đứt hy vọng, sẽ tốt cho cả cậu và tôi.
Vương Dập Hạo không dám nhìn Hà Mạn Mạn, mắt cậu ta chùng xuống, bàn tay cầm cái túi siết ngày càng chặt, trong tiếng gió rít gào, cậu ta lẩm bẩm hỏi:
“Có phải là do..
cha tôi…”
“Mạn Mạn!” Một giọng nói vang lên cắt ngang câu nói của Vương Dập Hạo, hai người đứng đối diện nhau cùng lúc nhìn về phía phát ra giọng nói
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, Hạ Tu Dục mặc bộ đồ thể thao mỏng manh, tai đeo tai nghe màu đen, nhìn như đang đi chạy bộ
Hạ Tu Dục tiến về phía hai người, nhìn Hà Mạn Mạn cả người quần áo bông mà cười hì hì, tiện tay gỡ một bên tai nghe ra.
Hà Mạn Mạn cười chào hỏi: “Hạ Đại ca, trùng hợp quá…”
“Không trùng hợp đâu, nhà anh ở ngay sau nhà em mà.” Hạ Tu Dục nói tỉnh bơ, sau đó anh ta nhìn qua khuôn mặt thanh tú của Vương Dập Hạo, cứ ngỡ là bạn trai nhỏ tuổi của Hà Mạn Mạn, ánh mắt của anh ta có phần kỳ lạ, gượng gạo nhìn Hà Mạn Mạn hỏi:
“Người này là…” Hà Mạn Mạn cũng theo ánh mắt của Hạ Tu Dục nhìn sang Vương Dập Hạo, thở nhẹ một hơi.
Cô nên giới thiệu thế nào đây? Bạn? Hình như từ sau khi cha cậu ta và Lưu Hà kết hôn, hai người bọn họ đã không còn là bạn nữa rồi
Bạn học? Đó chỉ là chuyện từ hồi mẫu giáo
Người nhà? Không chung máu mủ thì người nhà cái gì chứ..
Có lẽ mười năm trước hai người còn là bạn bè, bạn thời thơ ấu hoặc là bạn học, thế nhưng bây giờ mối quan hệ ấy vì quan hệ gia đình phức tạp mà cũng trở nên méo mó theo.
Thông cảm cho Hà Mạn Mạn, cô vốn nghèo từ ngữ, không biết nên giới thiệu thế nào cho phải
Hạ Tu Dục thấy Hà Mạn Mạn ngẩn người ra đó, anh ta cau mày.
Chưa đợi được câu trả lời của Hà Mạn Mạn, Vương Dập Hạo có lẽ cũng nhìn ra được sự khó xử của cô nên xin phép đi trước, trước khi rời khỏi còn gật đầu chào Hạ Tu Dục
Từ nhỏ Hạ Tu Dục đã được giáo dục rất tốt, mặc cho Vương Dập Hạo nhỏ tuổi hơn mình, anh ta cũng gật đầu nhẹ nhàng đáp lại.
Bởi vì Hạ Tu Dục mặc khá ít, lạnh đến nỗi phải đứng nhảy liên tục tại chỗ, vừa nhìn bóng dáng Vương Dập Hạo đi xa dần vừa ngờ ngợ hỏi:
“Sao nhìn quen thế nhỉ?” Giọng anh ta không lớn lắm, nhưng Hà Mạn Mạn bên cạnh vẫn nghe thấy rất rõ ràng
Cô hà hơi vào bàn tay đã sắp đông cứng của mình, đáp: “Cậu ta làm thêm ở Pub Cầu Vồng.” Hạ Tu Dục “ồ” lên một tiếng như chợt nhớ ra.
Hà Mạn Mạn nhìn Vương Dập Hạo đã khuất bóng, cô cũng định vào nhà, gần đây có thật sự không đủ hơi sức để mà đứng ở đây đôi co, đấu võ mồm với Hạ Tu Dục mặt mày gian trá như hồ ly này
Cô bây giờ chỉ ôn tập, ngủ, ôn tập rồi lại ngủ, thậm chí cả nhiệm vụ nấu cơm ngày trước cô làm giờ cũng trả về cho bà ngoại
Bà ngoại thì cứ tưởng tên thư ký Hình Văn Kiệt ấy đã làm Hà Mạn Mạn buồn lòng, nên từ đó không còn dám bảo cô đi xem mắt nữa.
Cô gập người chào Hạ Tu Dục thay cho lời tạm biệt, định cứ thế về nhà, ngay lúc đang định đi thì Hạ Tu Dục lại gọi cô, bâng quơ hỏi một câu..
Có điều câu hỏi bâng quơ ấy lại lại khiến cho Hà Mạn Mạn có phần khó hiểu:
“Bọn em thi ngày nào vậy?” Hà Mạn Mạn bấm đầu ngón tay tính toán, ngẫm nghĩ rồi đáp: “Thứ hai tuần sau bắt đầu thi.”
Hạ Tu Dục vỗ tay một cái, có vẻ rất vui khi nghe tin này
“Thể hay quá, thứ ba anh đến đón em tham dự tiệc tiễn chân thấy Lục.”
“Tiệc tiễn chân thấy Lục sao?” Hà Mạn Mạn ngẩn người ra lặp lại câu hỏi, sắc mặt tái xanh dần chuyển thành một màu ảm đạm, sao đầu óc cô lại ngu ngơ đến mức quên béng mất chuyện ấy chứ
Lục Ly sắp đi nước Anh rồi, hơn nữa chuyến đi này cũng không biết mấy năm sau mới có thể quay về.
Nhìn nét mặt của Hà Mạn Mạn, Hạ Tu Dục ngỡ ngàng:
“Đúng thế, em quên rồi à?”
Chuyện này Hà Mạn Mạn sao quên được, cũng làm sao mà dám quên? Ánh mắt cô có chút cô đơn, cô gật đầu nhẹ nhàng đồng ý, nói một câu tạm biệt rồi từng bước đi lên nhà.
Cô gái đi giữa gió rét, cả người quản kín áo bông, nhìn vô cùng nhỏ nhắn, thậm chí trong mắt của Hạ Tu Dục, anh ta còn thấy cô hiền lành đáng yêu
Bóng lưng bé nhỏ của Hà Mạn Mạn không hiểu sao lại giống với bóng lưng của người trong lòng Hạ Tu Dục, nhỏ nhắn như trẻ con, tóc dài dài xoăn xoăn, nụ cười tỏa nắng.
Hạ Tu Dục có chút không nỡ, khi Hà Mạn Mạn sắp sửa lên lầu, anh ta liền cất tiếng gọi, nhìn nét mặt thắc mắc của cô, sắc mặt anh ta nặng nề, thốt ra một câu khiến Hà Mạn Mạn không sao hiểu nổi:
“Người mà em nhìn thấy, không phải là Lục Ly thật sự.”
Một người nhắng nhít như Hạ Tu Dục đột nhiên lại nghiêm túc như vậy, Hà Mạn Mạn không phản ứng kịp, không hiểu được ý nghĩa câu nói vừa rồi, cố lớn tiếng hỏi lại:
“Gì ạ?”
Hai mắt cô mở lớn, thuần khiết như một chú nai con
Hạ Tu Dục đứng đó nheo mắt lại, thân hình anh ta cao lớn, thẳng thớm không kém gì Lục Ly, đôi mắt long lanh rực rỡ vô cùng, dáng vẻ này chói lóa đến mức Hà Mạn Mạn cảm thấy nhức mắt.
“Mạn Mạn, em nên dùng trái tim để cảm nhận người bên cạnh mình.” Vừa nói, anh ta vừa mỉm cười với Hà Mạn Mạn, nói xong lại trở về bộ dạng của một anh chàng nhà giàu, vừa đeo tai nghe vừa than lạnh, vẫy tay hai cái với cô coi như chào tạm biệt, dần dần chạy mất hút dưới ánh đèn đường
Trong đầu cô thoáng qua một suy nghĩ, cô cứ thẫn thờ dưới gió lạnh rất lâu, lại mỉm cười đau khổ gạt đi cái suy nghĩ ấy
Nhìn về phía xa nơi Hạ Tu Dục vừa mới chạy mất, bóng người cao gầy ấy đã trở thành một chấm đen nhỏ, cô mím môi, chỉ coi Hạ Tu Dục như một bệnh nhân tâm thần đang lên cơn.