Hứa Với Em Một Đời Hoa Nở

Chương 18: Chuyện xưa


Bạn đang đọc Hứa Với Em Một Đời Hoa Nở – Chương 18: Chuyện xưa

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – Cô chẳng phải bạn gái của Khúc Minh, tại sao cứ mỗi lần nói về cô lại phải thêm hai chữ “Khúc Minh” này vào làm gì chứ?

Nhưng cũng có vài chỗ không hay

Ví dụ như Khúc Minh càng theo đuổi cô mãnh liệt hơn, ví dụ như có nhiều tên ngốc” thích cô hơn

Cho dù Hà Mạn Mạn đã khôi phục lại hình tượng cô nàng hổ báo tóc tai bù xù như thường ngày, nhưng trong mắt bọn họ thì đó lại là vẻ đáng yêu “phóng khoáng” của cô

Hơn nữa, điều đáng sợ nhất là đến giờ Tiếng Anh của thầy Lục, sinh viên tới học ké không chỉ là các cô nàng đến ngắm thầy, mà còn có các bạn nữ đến ngắm Khúc Minh, và cũng bao gồm luôn cả các chàng trai đến ngắm cô..

Hà Mạn2Mạn còn cất công đi tìm Chủ nhiệm khoa để tải video diễn thuyết về rồi gửi cho cha mình

Tuy cô không rõ ông có biết cách bật video để xem hay không, nhưng cha cô có một người học trò, Hà Mạn Mạn gọi anh ấy là anh Tiểu Dịch, Chắc anh ấy sẽ hướng dẫn cha bật video lên xem thôi.

Hơn nữa, video này còn là thành quả của các thành viên trong phòng cô

Lâm Khiết đăng hẳn nó lên trên diễn đàn của trường, lượng truy cập ngày càng tăng cao

Điều khiển người ta không ngờ đến chính là không bao lâu sau, Phùng Dực Dương lại gọi điện cho Hà Mạn Mạn, hỏi cô có thể chỉnh sửa lại bản thảo trong buổi diễn thuyết một chút rồi đăng lên tạp chí thời trang của bọn họ hay9không.

Hà Mạn Mạn choáng váng, tay nắm chặt điện thoại, hỏi: “Bài diễn thuyết thì..

có liên quan gì đến thời trang ạ?” Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười ôn hòa của Phùng Dực Dương, anh ta kiên nhẫn giải thích: “Tạp chí thời trang hướng đến nhiều đối tượng

Nếu một quyển tạp chí chỉ có hình ảnh của người mẫu, người đọc cũng sẽ chán ngấy

Hơn nữa, bài diễn thuyết của em thể hiện được cá tính của các cô gái thời hiện đại và xu hướng mới, rất giống với phong cách tạp chí của chúng tôi.”

Hà Mạn Mạn ở đầu dây bên kia hơi do dự, chẳng nói gì cả

Dường như anh ta hiểu được sự băn khoăn của Hà Mạn Mạn, liền nói: “Em yên tâm, chúng tôi sẽ dùng tên của em để xuất bản…” “Không6phải, không phải, em không có ý đó…” Hà Mạn Mạn vội vã cắt ngang lời của Phùng Dực Dương, giải thích rằng mình không có ý như vậy

Cô chỉ sợ như thể có hơi phô trương, dù sao, cô cũng chỉ là một sinh viên, hơn nữa còn là sinh viên chuyên ngành Kinh tế, Hồi lâu sau, Hà Mạn Mạn cũng không cần biết Phùng Dục Dương có nhìn thấy hay không, cố gật đầu thận trọng và nói: “Cảm ơn lời khen ngợi của anh, nhưng mà nói thật với anh là phần diễn thuyết ngày hôm đó của em không hề có bản thảo gì cả, toàn bộ đều là ngẫu hứng thôi…”

“Không sao

Tôi đã tải video diễn thuyết của em về, giao cho Ban biên tập chỉnh sửa rồi

Em không cần lo.” Hà Mạn Mạn “ổ” một0tiếng, trong giọng nói mang chút ý cười, nói lời cảm ơn

“Không có gì, người cảm ơn phải là tôi mới đúng.”..

Thật ra, mãi cho đến lúc tắt cuộc gọi, Hà Mạn Mạn vẫn thắc mắc tại sao Phùng Dực Dương lại biết được số điện thoại của mình

Ngoài ra, cô còn phát hiện thêm một điều..

Chưa đến hai tuần nữa là bước vào tuần thi học kỳ cuối cùng rồi


Tuy chương trình học của năm ba không nhiều, nhưng kiến thức khó và nội dung cũng khá phức tạp

Chẳng biết vì sao, dạo này chỉ cần Hà Mạn Mạn đi tìm Lục Ly hỏi bài, anh liền từ chối vì bận việc khác và hẹn lần sau, đến lần sau rồi thì chẳng thấy bóng dáng anh đâu nữa

Nhớ lại cảnh sau khi buổi lễ kỷ niệm kết thúc lần7trước, Hà Mạn Mạn thở dài

Nghĩ kỹ lại thì thầy Lục cũng đâu có nợ tiền cô, sao mỗi lần gặp cô là cứ như chuột thấy mèo thế..

Dường như cứ mỗi lúc cô muốn tiếp cận thì thấy Lục đều trốn tránh cổ

Cứ như cô là ôn dịch vậy, cảm giác này thực sự không thoải mái chút nào!

Bầu không khí học tập trong ký túc xá cũng khá là “căng thẳng”, ví dụ như Lâm Khiết cầm máy tính bảng xem “The Big Bang Theory”, còn nói đó là: Ôn tập hội thoại tiếng Anh thường ngày, nhưng bị Hà Mạn Mạn phũ phàng đáp lại một câu:

“The Big Bang Theory là phim Mỹ, cái tụi mình học là Tiếng Anh…”

Một ví dụ nữa là Cam Lộ

Cô ấy cứ luôn cầm sách kinh tế để đọc, nhưng bên trong lại kẹp quyển tiểu thuyết

Đừng tưởng Hà Mạn Mạn không biết, nếu nói đến người chăm chỉ duy nhất của cả cái phòng này thì đó chính là Đoàn Nghệ Lâm, người ta lại đến phòng tự học ôn bài rồi

“Ôi, nhìn người ta rồi nhìn lại mình…” Hà Mạn Mạn nhìn quanh ký túc xá một lượt, lắc đầu, ném quyển sách Tiếng Anh trong tay xuống rồi nằm bò lên bàn ủ rũ nói

Lâm Khiết nhìn Hà Mạn Mạn, ngón tay lướt lướt trên máy tính bảng, trợn tròn mắt: “Cậu còn rầu rĩ à, lần nào cũng đứng top trong lớp, cậu muốn những đứa như tụi tớ phải làm sao đây?” Hà Mạn Mạn bĩu môi: “Vậy Tiếng Anh của tớ thì phải làm sao đây?” Cô cầm lấy một cây bút, nằm lười trên bài vẽ bậy bạ lên sách nhưng chỉ riêng mỗi những thứ liên quan đến bài học thì lại chẳng hề viết

Cam Lộ nghe hai người nói chuyện, chớp mắt, đặt sách lên bàn rồi đưa ra lời kiến nghị: “Cậu đi tìm thấy Lục đi, có mỹ nam phụ đạo cho, hiệu quả chắc chắn sẽ cao.”

Nghe Cam Lộ nói như thế, tâm trạng của Hà Mạn Mạn càng tệ hơn

Cô cũng muốn đi tìm thấy Lục, nhưng người ta hoàn toàn chẳng để tâm đến cô

Cho dù có mặt dày cầm sách đi tìm, nhìn thấy mặt thầy Lục thì lòng can đảm đã dâng lên tận cổ của cô chẳng biết bay đi đâu hết..

Chỉ biết mỗi việc nhìn gương mặt ấy và đứng cười ngây ngô

Hơn nữa, đã có biết bao nhiêu lần xếp hàng chờ hỏi bài thấy Lục, và cũng bấy nhiêu lần cứ tới lượt cô thì anh nói có việc bận hẹn lại lần sau

Đến lần sau, Hà Mạn Mạn đi đến văn phòng của thầy Lục từ rất sớm, rõ ràng trong phòng đang sáng đèn nhưng gõ cửa lại chẳng có ai trả lời

Cũng có không ít lần cô đã hỏi được bài, nhưng cả gương mặt lại đỏ như tôm luộc khiến cho thấy Lục tưởng rằng cô bị sốt, đương nhiên chỉ có Hà Mạn Mạn mới biết mình bị gì…

Làm gì có sốt đâu, chẳng qua là..

ngượng thôi

Hà Mạn Mạn nằm bò trên bàn thở dài một hơi, bức bối khó chịu.


“Brrrr…”

Điện thoại của Hà Mạn Mạn đột nhiên rung lên

Cô cầm lên xem, nghiêng đầu ngờ vực

“Vương Dập Hạo?” Cô hơi thắc mắc, khoảng thời gian này, các trường đại học đểu sắp thi cuối kỳ rồi, cậu ta cũng nên ở trường ôn tập chứ nhỉ, sao lại rảnh rỗi gọi cho cô thế này

Vừa ấn nút nghe đặt bên tai, Hà Mạn Mạn đã nghe thấy Vương Dập Hạo nói: “Lý Tin tới rồi.”

???!!!

Hà Mạn Mạn trừng mắt lên

Dạo này có bận đến chóng mặt với buổi diễn thuyết và ôn thi, quên bén mất chuyện này

Bây giờ nhớ lại, Lâm Khiết vẫn chưa đòi lại năm nghìn tệ, còn cả cái tát kia nữa! Đúng lúc Hà Mạn Mạn đang vật và mệt mỏi với mớ tiếng Anh ngoằn ngoèo như dấu chân chim trước mắt nên cũng lười không muốn ôn nữa

Cô nhìn Lâm Khiết đang nằm trên giường rồi lại nói vào trong điện thoại.

“Cảm ơn cậu

Tôi tới ngay đấy, ngăn hắn lại giúp tôi!”

Đầu bên kia điện thoại đáp lại một câu rồi cúp máy

Hà Mạn Mạn tức tức lấy từ trong hộc tủ ra thẩn khí phòng thần mới mua trên mạng mấy hôm trước cho vào trong túi vải của mình, còn cất công thay một chiếc áo lông ngắn màu đen

Lần này có lẽ phải đóng tay động chân rồi, mặc đồ trắng dễ bị bẩn, lúc về, lỡ có máu của Lý Tín dính đầy người làm cho thấy cô bạn bè giật mình thì khổ.

Lâm Khiết nằm trên giường ngó xuống Hà Mạn Mạn mặc chiếc quần thể dục màu xám đậm, còn mang thêm đôi ủng tuyết

Lần đầu tiên chải tóc ngay ngắn gọn gàng thắt đuôi ngựa, còn có cả cái món thần khí phòng thân kia nữa…

Cảm thấy có gì đó không ổn

Hà Mạn Mạn xưa nay nổi tiếng lười biếng, mùa đông không hề buộc tóc lên, còn nói là để làm khăn choàng cổ, tiện thể giữ ấm

Mỗi khi có gió Bắc thổi vào, tóc của Hà Mạn Mạn rối hết cả lên, bay tứ phía

Nhìn từ xa cứ như kẻ điên vậy

Cam Lộ không nhịn được, vừa hay cô ấy có nhiều khăn choàng nên bảo Hà Mạn Mạn lấy mà dùng

Hà Mạn Mạn lại không chịu, chế khăn choàng bẩn còn phải giật nữa


Đầu tóc thì cách một ngày gội một lần, lại chẳng cần phải quàng khăn, tiện lợi biết bao

Hôm nay thấy bên ngoài có tuyết rơi, nhưng Hà Mạn Mạn lại cột mái tóc kiểm khăn quàng cổ của mình lên, Lâm Khiết liền cảm thấy có vấn đề.

“Cậu đi đâu đấy?” Lâm Khiết thấy Hà Mạn Mạn khoác chiếc áo lông ngắn, chần chừ hỏi:

“Sao không mặc cái “áo khoác bộ đội” của cậu nữa.” Hà Mạn Mạn có một chiếc áo phao lông vũ hơi to, lại là màu xanh bộ đội

Thường ngày cô đi học hay làm gì cũng mặc chiếc áo phao ấy.

Hà Mạn Mạn không nói dư thừa, vừa xắn ống quần vừa nói: “Lý Tín xuất hiện rồi.” Gico?

Lý Tín!

Tên khốn ấy xuất hiện rồi sao? “Tớ cũng muốn đi!” Lâm Khiết vừa nghe đến Lý Tín, toan leo xuống giường

Hà Mạn Mạn nhìn cô một cái, nhanh chóng cản lại, nói: “Dừng lại, dừng lại, dừng lại ngay, đừng có gây thêm phiền phức cho tớ nữa

Nếu cậu nhìn thấy Lý Tín mà có thể nín khóc, về đây tớ gọi cậu là bà nội luôn.” Lâm Khiết hơi chột dạ nuốt nước bọt

Nhìn bộ dạng của Lâm Khiết, Cam Lộ vỗ đùi: “Vậy thì tớ đi với cậu.” Cam Lộ vừa nói xong, vuốt mái tóc đang xõa ra rồi cũng men theo chiếc thang leo xuống giường

Hà Mạn Mạn nhìn bộ dạng hai người đang tranh giành nhau, bất đắc dĩ gào lên: “Cậu cũng thôi luôn đi

Hai cậu tưởng tớ đi đánh nhau thật à, tớ chỉ đi tìm Lý Tín bắt hắn ta nôn tiền ra thôi

Nếu không ổn thì chẳng phải còn có cảnh sát hay sao…” Hà Mạn Mạn nói rồi đeo chiếc ba lô nhỏ, nhìn bộ dạng oai phong lẫm liệt của hai người họ, để trán nói:

“Hai cậu yên tâm đi, tớ đi rồi về ngay thôi.”

“Vậy cậu quàng khăn vào đi, bên ngoài tuyết rơi rồi kìa.” Trong đôi mắt của Lâm Khiết lấp lánh ánh hào quang cảm động, lo lắng nói

Lời vẫn chưa dứt đã trơ mắt nhìn Hà Mạn Mạn lấy từ trong hộc tủ ra một chiếc khăn màu trắng ngà, quàng lên trên cổ của mình.

Cam Lộ ngẩn người, chỉ vào Hà Mạn Mạn nói:

“Con nhỏ này, hóa ra cậu có khăn choàng à!” Hà Mạn Mạn quấn khăn lên cổ, khăn màu trắng ngà, áo khoác màu đen khiến cho gương mặt của cô càng trắng nõn xinh đẹp

Cô thừa nhận: “Ừm, tớ lười quàng thôi, còn phải giật nữa, phiền phức lắm.” “Cậu đúng là…”

Thật ra, Hà Mạn Mạn vừa bước ra khỏi cửa đã cảm thấy hơi lạnh, gió cứ thổi vù vù

Nhưng trong lòng lại sợ Lý Tín chạy mất, Hà Mạn Mạn cũng không muốn quay lại thay đồ nữa

Khi cô đến quán Pub Cầu Vồng thì đã hơn tám giờ tối

Mùa đông ở thành phố A, trời tối rất nhanh

Lúc nãy khi bước ra khỏi trường, trời vẫn còn hơi sáng, bây giờ đã hoàn toàn tối đen

Hà Mạn Mạn xuống xe taxi, từ xa đã nhìn thấy quán bar ở phía trước, đèn đuốc sáng choang.

Được lắm, mở nhiều đèn thể mà không sợ tốn điện.

Nhớ lại lần trước suýt gặp nạn, Hà Mạn Mạn xoa bàn tay vào nhau


Bàn tay vòng ra sau lưng liền chạm được bình xịt hơi cay, cô yên tâm hà hơi, chau mày tiến về phía quán Pub Cầu Vồng.

Người đi đường không nhiều, cho dù có thì cũng đều là khách tới bar

Xung quanh hơi tối, phía công quán bar đỗ một hàng dài xe ô tô

Những thương hiệu xe đại chúng ở đây đều bị xếp vào dạng tầm thường, BMW, BENZ xếp thành hàng dài

Còn có vài chiếc Hà Mạn Mạn thậm chí không biết là xe gì.

Đột nhiên, Hà Mạn Mạn cảm thấy cô đã bước đến một thế giới hoàn toàn khác.

Vừa bước tới cửa quán bar đã nghe thấy tiếng hò hét điên cuồng của các nam thanh nữ tú bên trong

Hà Mạn Mạn nói không sợ là giả, ai mà biết được bên trong có những loại người gì chứ

Huống hồ, Hà Mạn Mạn không có ý định để Vương Dập Hạo giúp mình

Thân hình gầy gò của cậu ta đến trói gà còn không chặt, mình còn hy vọng cậu ta đòi tiền giúp ư? Không gây thêm phiền phức là cô đã thắp nhang cảm tạ cậu ta rồi

Phía góc khuất trong cùng nhất của quán bar, có một bức rèm châu chắn ngang, không nhìn rõ bên trong..

Tiếng ly thủy tinh va chạm vào nhau, một giọng nam cợt nhả truyền đến, trong giọng nói chứa đầy thắc mắc

“Dạo này cậu sao thể, kể từ vụ của Dực Dương lần trước, dường như ngày nào cậu cũng chạy đến đây.”

Anh chàng bị hỏi ngồi ở phía góc khuất nên không nhìn rõ khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy bàn tay thon dài của anh đang cầm chiếc ly thủy tinh đế cao, nhưng không hề uống ngụm nào

Anh cười khẽ, chẳng nói gì

Dáng vẻ ấy giống như đang đợi một ai đó nhưng mãi vẫn chưa đợi được.

Không đợi được người mình muốn đợi vốn dĩ là một chuyện rất bực bội

Nhưng anh lại như trút bỏ được gánh nặng, cứ như đang vui mừng vì không gặp được người ấy ở nơi này.

Hà Mạn Mạn vừa bước vào, đèn trong quán Pub Cầu Vồng quét khắp nơi

Những thanh niên nam nữ ở dưới sàn nhảy quấn quýt lấy nhau, trông khá điên cuồng

Hà Mạn Mạn nắm lấy quai đeo cặp sách bước vào bên trong, cô thấy hôm nay khá đông người, khắp nơi đều là những cô nàng ăn mặc hở hang.

Cảnh sắc trong đây và nhiệt độ bên ngoài quả thật giống như mùa hạ và mùa đông! Hà Mạn Mạn lấy tay quạt vài cái

Cô cảm thấy hơi nóng nên tháo khăn ra và cầm trong tay

Trong lúc tháo khăn quàng, cô liền nhìn thấy Lý Tín đang say xỉn ở quầy bar.

Hù!

Tên này khá lắm, có tiền uống rượu lại không có tiền trả nợ

Hà Mạn Mạn vừa nhìn thấy Lý Tín, bỗng chốc cảm thấy hơi thở đều hơn, năng lượng tràn trề, có thể chạy một mạch lên tầng sáu

Cô cất bước, hạ tay xuống, tiến về phía Lý Tín.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.