Bạn đang đọc Hứa Với Em ! Đừng Buông Tay …: Chương 15 : Buổi học bắt đầu….(P2)
Cầu vồng xuất hiện rồi lại biến mất khi đám mây đen che khuất ánh mặt trời phản chiếu dưới thác nước…Nó cũng dời bước chân của mình theo hắn trở về nơi nó bắt đầu….Khi về đến đó , liền có người ra chào hỏi hắn…
Chào cậu chủ , cậu đến hồi nào vậy ? Còn đây là – Bà quản gia hỏi một tăng
Ờ tôi mới đi ra đó về còn đây là…..- Hắn im pặc
*cười mỉm* chắc là khó nói lắm nhỉ – nó nói nhỏ vào tai hắn
Đây là ai không quan trọng đâu , Bà cứ làm việc của mình đi
Oh……*liếc* có quan trọng với cậu thôi sao – Bà ấy cười
Còn hắn chỉ cúi mặt rồi đi thẳng ra ghế sofa ngồi đó – làm cho tôi bữa trưa
Được rồi , tôi đi liền – Bà cúi chào nó rồi đi xuống bếp
Bà ấy ở đây một mình sao ? – nó lên tiếng hỏi
Không còn ck bà ấy nữa mà – Hắn đáp mà mắt dán vào cuốn sách dày cộm
Cậu bây giờ thật khác với lúc mới gặp nhỉ – Nó tiến tới giá sách của hắn
Khác – Hắn chịu bỏ quyển sách kia xuống để nhìn nó
Ừm , cậu không còn lạnh lùng nữa , chỉ khi nào quan trọng cậu mới lạnh vậy thôi – Nó cầm lên một quyển sách với tựa đề ” Nhật Kí Tương Lai ”
Tôi cũng không biết nữa , chỉ là cảm thấy thoải mái khi bên cạnh người mà tôi tin tưởng – hắn lại tiếp tục đọc sách…
Cảnh tượng bây giờ là hai chữ im lặng tràn ngập vào căn phòng , nó sực nhớ gấp sách bỏ lại vị trí cũ rồi đi xuống bếp , còn hắn thì ngủ từ bao giờ rồi…
Ô tiểu thư xướng đây làm gì vậy , chỗ này không hợp với những người như cô đâu – Bà nhìn nó
Đừng gọi cháu như vậy , cứ kêu cháu là Nhi là được ạ !!! – Nó mỉm cười
Vậy cháu xuống đây có việc gì không nào – Bà cũng cười mà hỏi nó
Dạ cũng có , cháu… cháu muốn…. – nó gập ngừng
Muốn chuyện gì ?
Dạ muốn học n…nấu ăn – đôi môi bé nhỏ của nó bập bẹ nói lên vỏn vẹn 2 từ nấu ăn làm bà quản gia sửng sốt…
Được , nếu cháu muốn tới đây giúp ta một tay cũng được – Bà cười nhẹ – Lâu lâu mới gặp một tiểu thư như cháu thật là vui
Nó chỉ mỉm cười mà ngượng ngùng một chú , thú thật với mọi người con bé nấu ăn được đấy nhưng mà có nhiều thứ nó muốn học hỏi thêm ấy hjhj….Bà quản gia ân cần chỉ bảo nó từng chút một từ thái hành ra sao để cho đẹp đến nêm nếm gia vị cho vừa ăn , đến khúc trang trí món ăn là phần tệ nhất của nó ….
Cháu biết tỉa hoa bằng củ quả không ? –
Dạ cháu chưa biết , ở nhà cháu tự nấu tự ăn có bao giờ cháu trang trí đâu ạ ! – Nó đỏ mặt
Ra là vậy ! Vậy để ta chỉ cho nhé – bà cầm quả cá chua cắt nhẹ nhàng lớp áo (vỏ) ngoài của trái cà chua rồi xếp chúng lại thành bông hồng trông rất đẹp mắt… – Tới lượt cháu đấy
Dạ – nó cũng làm thử 1 trái 2 trái….tới trái thứ 5 nó cũng làm được một bông hồng nhỏ bù lại đó là ngón tay của nó dính 1 nhát dao làm nó rỉ máu rất nhiều….Bà thì chạy đi lấy bông băng thuốc đỏ vô tình bị hắn thấy và đi xuống nhà bếp xem bà ra sao….Ai ngờ là nó bị hắn chạy xông vào bếp hỏi…
Tay cô bị làm sao vậy hả – hắn quát lên
Thì bị dao cắt trúng – nó ngây ra trả lời
Ai kêu cô xuống đây ? – Hắn lườm nó
Quyền tự do dân chủ tôi muốn xuống thì xuống chứ – Nó liếc lại hắn
Thôi thôi ngồi yên cho bà già nhờ , nhúc nhích vậy s băng – bà cầm lấy miếng bông thấm máu cho nó
Hắn liếc đến cái dĩa có 2 cái bông hồng 1 to 1 nhỏ mà hỏi thẳng với nó – cái bông hồng nhỏ này là do cô làm ?
Ừa là tui làm đấy , mới tập thôi , hơi xấu nhỉ – nó cười tít
Không , đẹp lắm – Hắn khen làm nó đỏ cả mặt còn bà quản gia thì cười thầm trong bụng….Từ ngoài cửa vọng vào
Bà ôi ~ tôi về rồi đây đói quá – Ck bà quản gia lên tiếng từ ngoài
Chào … – hắn lên tiếng
Ô ya ô ya lâu lâu mới được cậu chủ đến thăm , lão xin kính chào… – Ông ấy chào hắn
Ông đừng làm vậy , cũng đừng kêu tôi là cậu chủ , cứ coi tôi như con cháu trong nhà đi , gọi tôi là M.Khanh cũng được kia mà…. – hắn lễ phép
Không được đâu , ông chủ sẽ nổi giận nếu biết chuyện này – Ông cũng kính cẩn đáp lời hắn
Ông ta sẽ không biết đâu , ngôi nhà này là tôi mua kia mà – Hắn nói tiếp
Ôya ai đây – Ông nhìn vao nhà bếp
Chào Bác – nó nói lí nhí
Chào…cô… – Ông nhìn nó cười tít như tìm được điều gì đó rất thú vị vậy
Cả hai lên nhà đi , tôi đi dọn bữa – Bà quản gia lên tiếng
Để cháu phụ
Cô đi lên nhà đi , tay vậy mà đòi phụ gì nữa hả ? – Hắn lườm nó lần 2
Kệ tôi hừ – nó bỏ vào nhà bếp trong sự bỡ ngỡ của ck bà quản gia
Này , không ngờ lại có người dám nói vậy với cậu đấy . Lão khâm phục cô bé rồi , trước giờ có thấy ai dám như vậy đâu … Minh Khanh nhà ta gặp kì phùng địch thủ rồi nhỉ – Ông vừa đi vừa cười
*Vậy sao ? Trước giờ không ai nói với mình như vậy thật , mọi người trong nhà đều rất kính trọng mình , chẳng ai dám đối kháng với mình trừ ba và mẹ . Không ngờ thật điều này lại xảy ra * hắn suy nghĩ…
Bàn ăn được dọn lên , dù ít nhưng có hơi ấm và cả một không khí yên bình , tình cảm ở trong bữa cơm này như một gia đình vậy ! Hắn trước giờ có bao giờ được dùng bữa với ba mẹ . Vì 2 người họ đều luôn bận rộn với chuyện công ty dù có thì cũng ra nhà hàng dự tiệc chung với mọi người… Bữa cơm này thật ấm áp…
Sau bữa cơm , hắn lại dẫn nó đến một căn phòng , bước vào , nó liền bỡ ngỡ … toàn là dụng cụ thể thao và một sàn đấu , nó nhìn sàn đấu đó rồi chạm tay vào cảm nhận , chắc rằng có rất nhiều kỉ niệm nơi này….
Sao dẫn tôi đến đây ? – Nó hỏi
Tập võ , cô không thấy thân hình cô nhỏ bé lắm sao , rất dễ bị hạ gục nên học võ để phòng hờ hứ – hắn giải đáp mọi thắc mắc của nó…
Tôi cũng đang định vậy ! Cậu định dạy tôi võ gì đây ? – Nó nhìn những bộ đồ võ treo trên tường…
Tất cả các môn mà tôi biết , sẽ nhanh thôi , không khó lắm đâu vì tôi chỉ dậy cô cách phòng vệ đánh trả ra tay sao ạnh và cách tìm điểm yếu nhanh nhất… – hắn lại giải thích
Ok vậy thì bắt đầu thôi – nó trả lời
Khoang đã trước khi làm thì cô phải………………..
====>Chương sau nhé