Đọc truyện Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Đất – Chương 54: Tình yêu vỗ về trái tim
“Tiểu Nhan, Tiểu Nhan.” Có người đang gọi cô, giọng nói thật êm ái.
Si Nhan mở mắt ra, đến khi thấy rõ người đứng cạnh giường thì nước mắt đôi dòng, ngồi bật dậy, nhào vào lòng bà.
“Mẹ, mẹ.” Cô nghẹn ngào nói, ôm mẹ càng chặt hơn.
“Con bé khờ này.” Hạ Ngọc Mai vuốt tóc cô, ôn hòa cười.
“Mẹ, Tiểu Nhan rất nhớ mẹ, mẹ đừng đi, đừng bỏ Tiểu Nhan lại.” Nước mắt Si
Nhan lã chã rơi, cô ôm chặt thân thể gầy gò của mẹ, như thể chỉ cần
buông lỏng thì mẹ sẽ biến mất, “Mẹ, xin mẹ đừng bỏ Tiểu Nhan.”
Đau lòng ôm con gái, Hạ Ngọc Mai rưng rưng, “Tiểu Nhan lớn rồi, phải lập
gia đình, mẹ không thể sống cùng Tiểu Nhan cả đời được.”
“Mẹ, đừng bỏ Tiểu Nhan…” Cảm thấy cơ thể trong vòng tay mình bay lên, nước mắt Si Nhan trào như thủy triều, không ngừng lại được.
“Tiểu Nhan, sao thế? Tỉnh lại đi.” Trong khoảnh khắc mẹ biến mất, bên tai cô chợt vang lên tiếng nói quen thuộc.
Si Nhan nhíu chặt mày, ngồi thừ ra một lúc mới mở mắt được. Đang trong
bóng tối, cô không thể xác định được hướng của giọng nói đó, mà còn như
quên mất mình đang ở đâu. Giãy khỏi vòng tay anh, cô xốc chăn lên, nhào
xuống giường.
“Mẹ, mẹ ơi…” Ôn Hành Viễn còn chưa kịp phản ứng thì Si Nhan đã chạy chân đất ra phía phòng khách.
“Tiểu Nhan?” Ôn Hành Viễn bật đèn ngủ, duỗi cánh tay dài ra kéo cô về, “Em muốn làm gì?”
“Mẹ đến, em cần mẹ…” Si Nhan bướng bỉnh muốn thoát ra khỏi vòng tay anh, mơ màng lẩm bẩm.
“Tiểu Nhan.” Không để tâm đến sự giãy giụa của cô, Ôn Hành Viễn xót xa kéo cô vào lòng, “Ngoan, mẹ không đến, em nằm mơ thôi, là mơ, đừng khóc nữa,
ngoan nào…”
“Không phải thế, mẹ đến, em nhìn thấy, mẹ còn nói chuyện với em nữa.” Si Nhan nghẹn ngào, đưa tay đẩy anh ra, “Mẹ…”
“Mẹ đi rồi, đi từ bốn năm trước rồi.” Ôn Hành Viễn căng thẳng ôm cô, tì cằm lên trán cô, “Là mơ, là mơ…”
Si Nhan lắc đầu nguầy nguậy, vẫn nấc nghẹn phản bác, “Không phải, mẹ còn, mẹ vẫn còn…”
“Tiểu Nhan ngoan, mẹ thấy sẽ đau lòng đấy, đừng khóc nữa, anh là Hành Viễn
đây, anh đây…” Ôn Hành Viễn hôn lên tóc cô, nhẹ giọng an ủi.
Nghe thấy tên anh, Si Nhan im lặng, dưới ngọn đèn mờ, cô ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn vương loạn nước mắt, “Hành Viễn?”
“Là anh, anh ở đây rồi.” Ôn Hành Viễn bế cô về giường, kéo bàn tay phải của cô đang sờ mặt anh xuống, “Anh ở đây, không đi đâu cả.”
“Hành Viễn…” Cô khàn giọng gọi tên anh, một giọt nước mắt lại nhỏ xuống, “Hành Viễn…”
“Anh đây.” Gương mặt u buồn khiến anh xót xa, Ôn Hành Viễn ôm cô vào lòng, vỗ về an ủi, “Đừng sợ, đừng sợ…”
Si Nhan nép vào lòng anh, như con thỏ nhỏ bị dọa nạt, đưa hai tay run rẩy ôm thắt lưng anh.
“Gặp ác mộng à?” Đến khi tâm trạng cô bình ổn lại, Ôn Hành Viễn khẽ hỏi.
Giọng nói trầm thấp khiến cô an lòng, sự trống trải được bù lấp, hai mắt cô
đẫm lệ, cô gật đầu, “Đã lâu lắm rồi không mơ thấy mẹ. Anh biết không,
lúc mẹ mới đi, gần như ngày nào em cũng mơ thấy mẹ. Lúc đó, em thật sự
hy vọng mẹ có thể dẫn em đi cùng.”
Ôn Hành Viễn nhíu mày, hai tay dồn lực thêm một chút để ôm cô chặt hơn.
“Đến bây giờ em vẫn không rõ tại sao họ lại tàn nhẫn như vậy. Mẹ hiền lành,
sao lại bị như vậy.” Cô mệt mỏi nhắm mắt lại. Cảnh mẹ được đẩy vào phòng phẫu thuật với cả thân mình nhuốm đầy máu đỏ lại hiện lên trước mắt,
tấm khăn trắng xóa phủ lên khuôn mặt tái nhợt của mẹ, cả người mẹ vẫn
dính máu mà nằm yên dưới tấm khăn trắng, vĩnh viễn rời xa cô.
Ôn Hành Viễn cụp mắt, hôn nhẹ lên trán cô rồi trầm mặc thở dài.
Tất cả mọi chuyện không đáng phải xảy ra. Nếu mẹ Si Nhan không vô tình phát hiện ra âm mưu đó thì sẽ chẳng phải chết thảm trong tai nạn xe. Ai có
lỗi với ai, ai đúng, ai sai, từ lúc mẹ qua đời cho đến nay, phải nhắc
đến như thế nào đây? Ngoài cảm giác nhói buốt vô tận thì chẳng còn biết
gì hơn.
“Đã là quá khứ rồi, quá khứ rồi…” Anh tắt đèn rồi ôm cô, dỗ cho cô ngủ,
“Nhắm mắt lại ngủ đi, không được nghĩ ngợi nữa, anh ở đây này.”
“Đừng rời khỏi em.” Si Nhan ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nép sát vào lòng anh,
“Đừng để em ỷ lại vào anh rồi mới rời đi, đừng rời khỏi em, đừng đi…”
“Không đâu, anh sẽ không rời khỏi em.” Ép đầu cô vào ngực mình, để cô nghe
được nhịp đập trái tim mình, anh trầm giọng nói: “Em không bao giờ mất
anh cả, không bao giờ.”
Si Nhan hít sâu một hơi, lắng nghe tiếng đập trái tim anh, lẩm bẩm nói: “Hành Viễn, em nhớ mẹ.”
“Mai bọn mình về thành phố S, mẹ ở nhà chờ em, mẹ chờ em về đã rất lâu rồi.” Bốn năm trước cô mất đi người thân thương nhất, bốn năm sau, anh cho cô một mái nhà đông đủ, có anh, có mẹ. Ôn Hành Viễn quyết định đưa cô về
nhà, không hề sợ cô từ chối, anh muốn che chở cô trong vòng tay mình,
không để cô phải chịu chút tổn thương nào.
Khó khăn lắm mới hồi phục được tâm tình, bởi câu “Mẹ ở nhà chờ em.” của anh mà lại rúm người, Si Nhan cúi đầu khóc trong lòng anh, “Xin lỗi, Hành
Viễn, em xin lỗi, em rất sợ, chỉ sợ không còn gì nữa.”
“Đừng nói xin lỗi, anh không trách em, không phải là lỗi của em.” Siết chặt
vòng tay, anh ôm cô. “Tiểu Nhan, mẹ đi rồi, không bao giờ trở lại nữa.
Nhưng em còn có chú Si, Si Hạ, còn có anh. Bố mẹ anh cũng là người nhà
của em, mẹ rất thích em, mẹ sẽ tốt với em, thương em như con gái vậy.
Đừng sợ, cùng anh về nhà, có được không?”
“Được, em về cùng anh.” Nước mắt lại lã chã rơi, Si Nhan ôm anh, khóc nấc, “Bọn mình về nhà…”
Ôn Hành Viễn ôm cô, vỗ nhẹ cho cô ngủ. Đến khi nghe thấy tiếng thở đều
đều, anh mới nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, chu đáo đắp chăn lại
cho cô rồi ra phòng khách hút thuốc.
Ôn Hành Viễn không rõ vẻ mặt của Si Nhan khi cô nhìn thấy sợi dây chuyền
“Chung tình vì em” mà anh tặng là như thế nào, đúng là có vui mừng,
nhưng lại như đang thờ ơ chán chường. Khi anh hỏi cô, “Thích không?”,
nước mắt cô lại lăn dài, cô nhào vào lòng anh, gật đầu nói: “Thích, rất
thích.”
Nhưng, khi anh muốn đeo cho cô, cô lại từ chối, “Em sợ sẽ làm mất, hay là cứ cất đi thì hơn.”
Ôn Hành Viễn nhìn cô, gật đầu cười, không cố thuyết phục.
Nhìn đồng hồ, anh lấy điện thoại ra, ấn số của Si Hạ.
“Hành Viễn?” Si Hạ đang chuẩn bị đi ngủ, khá ngạc nhiên khi anh gọi điện tới.
“Ngày mai mình sẽ đưa Tiểu Nhan về nhà.” Ngữ khí kiên định, không phải là hỏi, mà là nói cho Si Hạ biết quyết định của anh.
“Mai?” Si Hạ ngẫm nghĩ, lại nói: “Còn hai ngày nữa là đến Tết, mai bố mình lên đây, cậu xem có phải sắp xếp thời gian lại không, mấy hôm sau hẵn đi?”
Ôn Hành Viễn vỗ vỗ trán, lúc này mới nhớ ra, đúng là gấp quá hóa hồ đồ
rồi, “Mình định hai hôm nữa sang chúc Tết chú Ôn, nếu như chú ấy không
có ý kiến gì thì mình sẽ đưa Tiểu Nhan về nhà.”
Si Hạ cười, “Yên tâm đi, bố mình còn ủng hộ cậu nhanh nhanh rước con nhóc về ý chứ.”
Nghe vậy, trên gương mặt không cảm xúc của anh hiện lên một nụ cười, “Sao cậu còn chưa ngủ, giờ là mấy giờ rồi?”
“Đi công tác, vừa mới về. Sắp Tết rồi, công việc nhiều hơn hẳn.” Si Hạ châm thuốc, rít mạnh một hơi, đột nhiên lại nghĩ ra chuyện gì đó thì lập tức hỏi: “Cậu đi Mỹ về rồi?” Nghe nói rạng sáng hôm qua về, anh không dám
chắc, hỏi tiếp: “Tiểu Nhan đâu?”
“Nếu mình nói đang ở chỗ mình, cậu có muốn đánh mình không?” Ôn Hành Viễn sờ cằm, khóe miệng nhếch lên.
“Thằng nhãi…” Si Hạ khẽ cười, rồi lại nhíu mày, thở dài, “Tiểu Nhan yếu
đuối, không chịu được thêm biến cố gì, cậu phải đối xử tốt với con bé
đấy.”
“Đương nhiên rồi, cậu yên tâm.” Ôn Hành Viễn thôi cười, khẩu khí kiên định.
Si Hạ im lặng giây lát rồi thấp giọng nói: “Mình yên tâm. Trừ cậu ra, ai mình cũng lo cả.”
“Si Hạ…”
“Còn nhớ lúc mẹ mình đi, Tiểu Nhan nhốt mình trong phòng, không ăn không
ngủ, còn không muốn gặp ai kể cả mình và bố mình. Chính cậu đã lôi con
bé ra, là cậu dỗ con bé ăn cơm, nói chuyện. Lúc đó mình đã nghĩ, có lẽ
chỉ cậu mới có thể chăm sóc cho con bé.” Si Hạ chặn ngang lời anh.
“Hành Viễn, cậu có thể nhanh chóng đưa con bé trở lại được, bố mình vô cùng
cảm kích.” Hai mắt Si Hạ hơi ướt, ngữ khí chân thành, “Cảm ơn cậu. Mình
không biết, nếu như không có cậu, Tiểu Nhan còn có thể sống hay không
nữa.”
“Không cần cảm ơn mình, mình yêu cô ấy, làm những chuyện đó là vì ích kỷ muốn
có được cô ấy thôi.” Ôn Hành Viễn đứng trước cửa sổ, nhìn ngọn đèn đường vàng vọt, giọng nói trầm thấp. Anh không cần ai cảm ơn anh cả, anh chỉ
cần Si Nhan chịu dựa dẫm vào anh, yêu anh.
“Sống ở thành phố, muốn tránh cũng khó, với Hàn Nặc, hy vọng cậu có thể xử lý tốt.” Đây chính là điều Si Hạ lo lắng nhất. Đừng nói lúc Si Nhan gặp
lại Hàn Nặc sẽ có thể làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, ngay cả Ôn
Hành Viễn chững chạc, lúc giao thiệp với Hàn Nặc trên thương trường,
cũng khó có thể giữ được hòa khí hoàn toàn.
“Mình biết, mình sẽ cố gắng tránh phải chạm mặt với cậu ta, có điều…” Xoay
người lại nhìn Si Nhan trong phòng, một lúc sau, Ôn Hành Viễn mới nói:
“Có điều, người nhà họ Hàn cũng đừng nên động đến giới hạn của mình.”
“Thiên Dụ là tâm huyết cả đời Hàn Thiên Khải, Hàn Nặc muốn lấy lại cũng không
dễ dàng gì, nếu có thể, cậu giúp cậu ta một chút đi.”
Ôn Hành Viễn nhả khói, ánh mắt thâm trầm, “Cậu biết không, Hàn Thiên Dụ
lợi dụng Hoa Đô để giúp Hàn Nặc, âm thầm phái người mua cổ phiếu của Hoa Đô. Chỉ vì riêng điều này, mình sẽ cho hắn vĩnh viễn không giở mình
nổi.”
“Hàn Thiên Dụ muốn tìm một chỗ dựa vững chắc, cô con dâu mới về nhà lão ta
đúng là tiền bạc như nước.” Si Hạ cười lạnh, “Có điều mình thật sự không ngờ lão ta lại động tới Hoa Đô ở Mỹ.”
“Muốn che đậy tai mắt người ta, tưởng rằng thần không biết quỷ không hay.”
Ánh mắt Ôn Hành Viễn trở nên sắc nhọn, lại lập tức bị che đi. “Thế nào,
làm cục trưởng cũng chẳng dễ dàng nhỉ? Nên thả lỏng thì cũng đừng gò ép
mình quá. Chuyện Hàn Nặc mình ắt sẽ biết chừng mực, cậu đừng lo. Tối mai gặp ở Thượng Du nhé, đưa cả Tạ Viễn Đằng đi, không phải là cậu muốn giấu Tiểu Nhan đấy chứ?”
“Mình còn chưa đối phó được với Viễn Đằng, cậu đừng nói với Tiểu Nhan, để một thời gian nữa đã.” Nhắc đến Tạ Viễn Đằng, Si Hạ khẽ nhíu mày.
“Cậu liệu mà làm thôi, mình không thừa tinh lực để quản việc của cậu. Thôi,
đi ngủ đây, Tiểu Nhan vừa nằm mơ khóc nức nở, mình phải vào trông.” Nhắc đến Si Nhan, ngữ khí của anh dịu dàng hẳn, khiến Si Hạ ở đầu bên kia
cũng phải nhoẻn miệng cười, “Đối xử tốt với em gái mình đấy nhé, nếu
không mình không tha cho cậu đâu.”