Đọc truyện Hứa Vị Trọng Sinh Ký – Chương 23: Chuyện của nhóm trúc mã [8]
Rốt cuộc Hứa Hạo Nhiên cũng cõng được Sở Khả tới Ngọc Hoa tự, vào Ngọc Hoa tự, đem Sở Khả cõng tới phòng nàng , thật cẩn thận đem Sở Khả buông, lại giúp nàng nằm xuống.
“Ngươi nằm một lát đi , ta đi tìm đại sư lại đây.” Hứa Hạo Nhiên nói với Sở Khả, lại thấy khóe miệng Sở Khả còn có vết máu, liền theo bản năng nâng tay đem vết máu nơi khóe miệng Sở Khả lau đi , lau xong, Hứa Hạo Nhiên liền xoay người vội vàng xuất môn .
Sở Khả ngốc lăng nhìn Hứa Hạo Nhiên rời đi, sau một lúc lâu, mới nâng tay ấn vào nơi mới được Hứa Hạo Nhiên chạm vào , không khỏi lộ ra tiếu dung ngọt ngào , lẩm bẩm nói “Đại ca ca……”
Hứa Hạo Nhiên vội vàng đi ra sau, xoay người vừa định đến thiện phòng của Tuệ Viễn, liền gặp Hứa Vị mang giỏ đi tới .
“Ca!” Hứa Vị hô, cười cười cầm lấy giỏ chạy đến “Ca, các ngươi đã về rồi?”
Hứa Hạo Nhiên sửng sốt, nhíu mày, Vị Vị không phải không biết sao ? Mặc Tam nói cho Vị Vị? Dường như…… Không thể đi? Mặc Tam kia dường như thực thích Vị Vị, như vậy…… Chuyện này sao có thể nói cho Vị Vị?
“Vị Vị, ngươi biết gì sao ?” Hứa Hạo Nhiên nghi hoặc hỏi.
Hứa Vị cười ha hả nói “Là Tiểu Mặc nói a, Tiểu Mặc nói ngươi cùng quận chúa và sư phó đến bên hồ chữa bệnh .”
Hứa Hạo Nhiên im lặng trong lòng, quả thế……
Thuận tay lấy qua giỏ trong tay Hứa Vị , Hứa Hạo Nhiên nói “Tốt lắm, Vị Vị, điểm tâm để ta cầm là tốt rồi, ngươi đi về trước đi.”
Hứa Vị sửng sốt, lập tức nói “Chính là, ca, ta còn muốn xem tình trạng của quận chúa một chút .”
“Không có gì đáng xem ……” Hứa Hạo Nhiên nhíu mày nói.
Hứa Vị khó hiểu, nhìn mi gian của Hứa Hạo Nhiên hiện ra chút bực bội phiền lòng , trong lòng đắn đo, đã xảy ra chuyện gì? Tâm tình của ca ca dường như không quá tốt
Lúc này, một thanh âm hòa ái vang lên “Tiểu Vị, ngươi nếu muốn biết, đợi lát nữa sư phó nói cho ngươi.”
Hứa Vị xoay người, vội cung kính hành lễ “Sư phó!”
Hứa Hạo Nhiên cũng vội chắp tay chỉ lễ “Đại sư!”
Tuệ Viễn mỉm cười gật đầu “Tốt lắm, không cần đa lễ.” Lại nâng tay vỗ vỗ đầu Hứa Vị, từ ái nói “Tiểu Vị, đi hiệu thuốc trước đi , dựa vào đơn thuốc ta kê mà hảo hảo luyện đan , đợi lát nữa sư phó sẽ đi nhìn ngươi.”
Tâm Hứa Vị nảy lên , nguy rồi, dược liệu cần để luyện đan còn thiếu một nhánh ! Ngay ở trên đỉnh núi Ngọc Hoa ! Hắn đã quên đi hái!! Vội đáp ứng , liền vội xoay người rời đi .
Đợi Hứa Vị rời đi, Hứa Hạo Nhiên đang muốn vội vàng nói ra, Tuệ Viễn khoát tay, than nhẹ một tiếng “Đi thôi. Chúng ta đi xem tình trạng của quận chúa .”
***********
Ngọc Hoa Phong tựa như tấm tựa của Ngọc Hoa tự, rất là hiểm trở, lúc này, trên Ngọc Hoa Phong, một tiểu nam hài đang ngồi xếp bằng ,khuôn mặt đạm mạc.
Đúng là Mặc Tam.
Mặc Tam đạm mạc ngồi, trên đầu là trời xanh cơ hồ là có thể vươn tay đụng vào , còn có mây trắng .
“Chủ tử!” Đột ngột , một tiếng nói nhỏ vang lên.
“Cảnh Vũ ra sao ?” Mặc Tam hỏi.
“Hồi chủ tử, vừa mới nãy hắn thu được thư của nhị hoàng tử, dường như thật cao hứng.” Nam tử phía sau Mặc Tam nhất cung nhất kính thấp giọng đáp lời.
Khóe miệng Mặc Tam hơi hơi gợi lên tươi cười trào phúng, thấp giọng lẩm bẩm nói “Quả nhiên vẫn là như thế sao?”
**********
Tuệ Viễn bắt mạch, trong lòng kinh ngạc, mạch này thế nhưng lại thay đổi…… Vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm vẻ mặt sợ hãi của Sở Khả trên giường.
Hứa Hạo Nhiên nhìn vẻ mặt Tuệ Viễn ngưng trọng lại không nói một lời, trong lòng có chút vội vã , liền hỏi “Đại sư! Có cái gì không ổn sao ?”
Tuệ Viễn lấy lại tinh thần, nhìn nhìn Hứa Hạo Nhiên, khẽ lắc đầu nói “Không, tốt lắm, tình trạng của quận chúa đã cải thiện rất nhiều.”
Nhìn Sở Khả, trong lòng lại thở dài một tiếng.
Nếu nói hôm qua là gần chết chi cùng , như vậy hôm nay chính là…… Cây khô gặp mùa xuân chi mạch !
Nhưng, bởi vậy…… Đã thật sự làm yêu vật ……
Yêu vật lấy huyết mà sống a.
Hứa Hạo Nhiên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại ngưng trọng hỏi “Đại sư! Có thể có biện pháp khác không ?”
Tuệ Viễn trầm ngâm một hồi, mới chậm rãi lắc đầu , thở dài nói “Tạm thời ta nghĩ không ra biện pháp khác ……”
Hứa Hạo Nhiên nóng nảy “Vậy đại sư a ! Chẳng lẽ cũng chỉ có thể như thế?!”
Tuệ Viễn quay đầu lại nhìn Hứa Hạo Nhiên mang vẻ sốt ruột lo lắng, trong lòng vui mừng, hai huynh đệ Hứa gia đều thật sự là người nhân thiện…… Vỗ vỗ bả vai Hứa Hạo Nhiên, ôn nhu trấn an nói “Đừng lo lắng, biện pháp luôn có, hiện tại, vẫn là trước dưỡng hảo thân thể rồi nói sau……”
************
Mà lúc này, trong huyện nha Thanh Dương Huyền……
Phương Tung có chút ngạc nhiên “Vương gia, ngài nói ngài phải về kinh đô?”
Cảnh Vũ vương gia vẻ tràn tiếu ý “Đúng vậy. Kinh đô đã mang tin tức đến , chỉ sợ qua mấy ngày nữa ta sẽ ra biên cảnh nhậm chức .”
Biên cảnh nhậm chức??
Tâm Phương Tung trầm xuống, từ khi Sở Khả quận chúa sinh ra sau , Cảnh Vũ vương gia đã muốn bỏ lại chuyện triều chính không quan tâm, nay lại muốn tới biên cảnh nhậm chức?!
Đây là có chuyện gì?!
Còn có, vì sao đến bây giờ hắn cũng không thu được tin tức ở kinh thành ?
Tin tức của Phương gia khi nào thì lạc hậu như vậy?!
Cảnh Vũ vỗ vỗ bả vai Phương Tung, thấp giọng , cười thần bí “Phương Tung, trong lòng ngươi khẳng định rất kỳ quái đúng không? Ha hả……”
Phương Tung cũng ra vẻ mờ mịt chắp tay “Vương gia cơ trí anh minh, vì triều đình xuất lực bất quá là việc sớm muộn, Phương Tung đã sớm chờ ngày này !”
Cảnh Vũ vừa nghe, trong lòng thật vui mừng, ha ha cười, lại thần bí mỉm cười “Yên tâm! Yên tâm! Ngươi cũng sẽ quay về kinh đô !”
Phương Tung cũng máy động trong lòng, lời này…… Có chút không quá thích hợp a!
Hắn đến Thanh Dương Huyền này là tự ý của bản thân !
Có trở về kinh đô hay không thì phải do hắn định đoạt chứ !
Phương Tung đột nhiên có dự cảm không tốt lắm.
************
“Cảnh Vũ không cần chú ý nhiều……” Mặc Tam nói xong, đạm mạc nhìn về phía không trung u lam “Từ giờ trở đi, lưu ý trưởng tử của thập nhị gia tộc……”
“Dạ!”
Đứng dậy, im lặng đứng một hồi, Mặc Tam xoay người, chậm rãi hướng Ngọc Hoa tự.
Cảnh Vũ bất quá là hạng người mục quang thiển cận, vốn định , nếu Sở Khả còn sống, Cảnh Vũ kia có thể tiếp tục làm nhàn vương , không chiếm được sự coi trọng từ triều đình .
Nhưng nguyên lai là vậy, Sở Hiền, nhị ca hắn, hướng Cảnh Vũ cầu sự giúp đỡ , phát động lực ảnh hưởng của bản thân , thuyết phục hơn phân nửa triều thần trong triều khiến cho Cảnh Vũ nhâm chức vị quan trọng!
Nhưng cái này…… Cũng không có gì không tốt.
Năm đó mình không có trợ giúp, chỉ có mình Kim gia âm thầm duy trì, mà Sở Hiền cũng đâu chiếm được ngôi vị hoàng đế ?
Dừng chân , lại ngẩng đầu nhìn hướng không trung u lam, Mặc Tam thần sắc lạnh nhạt .
Năm đó mình…… Quyết tâm nghịch thiên đến liều mạng , mà mình hiện giờ…… Lại tựa hồ khuyết thiếu ý chí chiến đấu như thế ……
Tựa hồ là đã mệt mỏi chán chường lắm rồi ……
“Tiểu Mặc!” Thanh âm ấm áp đột ngột vang lên.
Mặc Tam sửng sốt, cúi đầu nhìn lại, ở chỗ cuối sơn đạo , Hứa Vị đeo giỏ trúc , cười tủm tỉm hướng hắn vẫy tay, bên người còn đứng một con lang đang phe phẩy cái đuôi.
Nhìn Hứa Vị tươi cười, trong lòng Mặc Tam run lên.
Có lẽ…… Hắn mệt mỏi … Hắn chán chường…… Là bởi vì hắn đã tìm được rồi…… So với ngôi vị hoàng đế kia , so với thiên hạ này đều càng thêm muốn ……
**********
Mở giỏ ra , nhìn trong rổ là bánh bao cùng cháo loãng , một đĩa rau luộc .
Khóe miệng Hứa Hạo Nhiên hơi hơi co rút , cái này nhất định không phải Vị Vị làm !
Đáng giận! Vị Vị ngoan như vậy sao có thể lấy đồ ăn chay mà mình tối không thích cho mình ăn ? Khẳng định là Mặc Tam hỗn đản kia!
“Đại ca ca?” Sở Khả ngồi ở trên giường, nhìn Hứa Hạo Nhiên nhìn giỏ nhe răng nhếch miệng , không khỏi hoang mang hỏi “Làm sao vậy?”
Hứa Hạo Nhiên lấy lại tinh thần, lắc đầu “Không có việc gì.” Lại quay đầu nhìn điểm tâm trong giỏ , trong lòng do dự một chút, gãi đầu , bất đắc dĩ nói “Ngươi ăn chút cháo trước đi , ta đi lấy đồ ăn ngon hơn cho ngươi .”
Nhãn tình Sở Khả sáng lên “Đại ca ca, ngươi muốn làm cơm cho ta ăn sao?”
Đang bước ra hướng cửa , Hứa Hạo Nhiên quay đầu, thấy ánh mắt Sở Khả lượng lượng , vẻ mặt kinh hỉ nhìn mình, khóe miệng không khỏi khẽ nhếch “Đúng vậy. Ngươi chờ, đại ca ca chuẩn bị đồ ăn ngon cho ngươi !”
Sở Khả vội không ngừng gật đầu, lại nghiêng đầu cười nói “Đại ca ca làm , khẳng định ăn ngon!”
Hứa Hạo Nhiên ngượng ngùng cười, trong lòng có chút bồn chồn, trù nghệ của hắn rất không giỏi a.
*************
“Luyện đan?” Mặc Tam hỏi.
“Ân! Hình như là Sở Khả quận chúa muốn dùng ! Ta lại quên Vong Ưu thảo !” Hứa Vị ảo não gõ đầu.
Đều đã làm người hai thế, mình sao còn bất ổn như vậy chứ ? Chuyện quan trọng như thế mà quên !!
Đứng ở phía sau Hứa Vị, nhìn Hứa Vị ngồi xổm trên mặt đất , Mặc Tam đột ngột vươn tay kéo lại tay Hứa Vị , nhẹ nhàng bâng quơ nói “Đừng gõ nữa , gõ tiếp sẽ càng ngốc .”
Hứa Vị vừa nghe, quay đầu, có chút tức giận trừng mắt.
Mặc Tam nhìn Hứa Vị trừng mắt, chỉ ngồi xổm xuống, chỉa chỉa một gốc cây dược thảo cách đó không xa, hỏi “Kia chính là Vong Ưu thảo?”
Hứa Vị quay đầu nhìn lại, không khỏi sửng sốt, lập tức vui sướng nhếch miệng cười, vội vàng vươn tay nhẹ nhàng giựt xuống .
Nhìn Hứa Vị cầm dược thảo trái nhìn phải nhìn , trong long Mặc Tam có chút trầm muộn , dược thảo này đáng nhìn thế sao ? Cũng chỉ là vải phiến lá cây mà thôi !
“Vị Vị……” Mặc Tam gọi.
“Ân?” Hứa Vị quay đầu, tươi cười thật to , trong lòng vẫn rất hưng phấn như cũ.
“Sinh thần của ngươi là ba ngày sau sao ?” Mặc Tam hỏi.
“A? Ân!” Hứa Vị gật gật đầu, vừa cười mị mị vừa nói “Tiểu Mặc, ngươi phải tặng ta lễ vật nga .”
Mặc Tam gật đầu, khẳng định sẽ có ……
********
Sở Khả chậm rãi nhai kĩ miếng mì nước, vẻ mặt thỏa mãn làm cho Hứa Hạo Nhiên có chút đắc ý trong lòng.
“Ăn ngon không ?”
Sở Khả gật đầu thật mạnh “Ân! Ăn ngon!”
Tiếp nhận khăn tay Hứa Hạo Nhiên đưa qua , xoa xoa mặt, Sở Khả nhìn chằm chằm Hứa Hạo Nhiên, nhẹ giọng nói “Đại ca ca, ngươi còn chưa kêu tên của ta……”
Hứa Hạo Nhiên sửng sốt, lập tức nột nột nói “Cái kia…… Ngươi là quận chúa, như vậy không tốt lắm đâu?”
Sở Khả nghiêng đầu, có chút nghi hoặc “Là quận chúa thì có gì quan hệ? Nếu nói như vậy, vậy Khả nhi không làm quận chúa là được.”
Hứa Hạo Nhiên ngẩn ra.
Nhìn biểu tình Sở Khả nghi hoặc lại còn nghiêm túc, Hứa Hạo Nhiên chậm rãi cười “Vậy cũng không tất như thế, tốt lắm, ta gọi ngươi là Khả nhi đi, đợi ngươi rời khỏi Thanh Dương Huyền, trở lại vương phủ, ta sẽ gọi ngươi là quận chúa.”
Sở Khả ngọt ngào cười.
Trong lòng cũng âm thầm quyết định, đời này chỉ cần không rời khỏi Thanh Dương Huyền là được ! Ân, không đúng, là đời này cũng không rời khỏi đại ca ca, đại ca ca ở đâu, nàng ở đó .