Đọc truyện Hứa Nhan, Em Chạy Không Thoát! – Chương 16: Một mặt khác của cô
Đang lúc Phỉ Ngạo ngửa đầu lên trời ngắm tán lá xanh trên đỉnh đầu, bên kia đường chợt vang lên âm thanh không kiên nhẫn của Hứa Nhan.
“Tránh ra!”
Anh hơi hạ tầm mắt xuống, phát hiện trước mặt Hứa Nhan có một tên đàn ông xa lạ đang đứng, tuy không có chạm vào người cô, nhưng hắn ta lại hết lần này đến lần khác chặn đường đi của cô.
Hứa Nhan cầm chặt hai ly nước trên tay, khuôn mặt đanh lại:
“Làm ơn tránh ra, tôi không muốn nhắc thêm lần nào nữa.”
Người xung quanh thấy vậy cũng tò mò đưa mắt ra nhìn, tên đàn ông kia mặc áo thun trắng, dáng vẻ đẹp trai đường hoàng nhưng lại đi trêu chọc con gái người ta giữa thanh thiên bạch nhật khiến họ có chút bất ngờ.
“Anh tránh rồi mà, do em chặn đường anh đấy thôi?”
Nghe người trước mặt nói chuyện vô lại như vậy, Hứa Nhan cũng không nhịn được nữa, lạnh giọng nói:
“Vậy phiền anh đi qua bên phải của mình, tôi sẽ tự biết đường mà tránh.”
“Ồ? Được rồi.”
Không nghĩ tới hắn ta lại dễ dàng bỏ qua như vậy, Hứa Nhan cảnh giác liếc mắt nhìn, bước sang bên phải mà đi. Hai người đứng đối diện nhau, cho nên theo lý mà nói nếu cả hai đều bước về phía bên phải của mình, tự nhiên sẽ không đụng tới đối phương. Có điều cô lại không ngờ được tên mặt dày kia thế nhưng lại tiếp tục chắn ngang trước mặt mình, báo hại cô đâm đầu vào trong lồng ngực hắn một cái.
Dưới chân hơi lảo đảo, Hứa Nhan lùi về sau mấy bước, suýt chút nữa té ngã. Nâng mắt lên nhìn cái tên kia, chợt thấy hắn ra vẻ ngạc nhiên:
“Ôi chết, sức hấp dẫn của anh lớn quá làm cô em không nhịn được sao?” Thấy khuôn mặt cô giận dữ, hắn ta lại cười. “Không phải hả? Vậy là lỗi của anh rồi, cứ tưởng bên phải là bên này, xin lỗi nha, anh bị mù phương hướng. Mà anh thấy em xinh xắn vậy lại đi một mình sao? Nếu em không ngại thì tới ôm một cái đi!”
Năm lần bảy lượt bị người ta chọc tức, Hứa Nhan cũng biết người này cố tình, tay cô rõ ràng cầm hai ly nước, hắn ta mù sao? Cô cười nhẹ, đột nhiên cầm ly nước hất mạnh vào khuôn mặt đẹp trai của hắn ta. Biến cố phát sinh quá nhanh khiến cho hắn không kịp trở tay, cả người ăn trọn một ly trà sữa socola nhầy nhụa, dáng vẻ từ đẹp trai sáng sủa liền biến thành một tên dơ dáy bẩn thỉu.
“Trời… quá dữ!”
“Cho chừa cái tội chọc gái!”
Bên cạnh có mấy cô gái cũng bật cười trước hình tượng của hắn ta, khiến cho hắn xấu hổ. Hứa Nhan cũng che miệng thảng thốt:
“Thôi chết, xin lỗi nha, nãy giờ cầm ly nước lâu quá nên tay tôi bị chuột rút.”
Nghe cô nói vậy, mọi người càng cười to hơn. Tên đàn ông kia đưa tay vuốt đống nước màu nâu dinh dính trên mặt xuống, hung hăng giơ tay lên muốn đánh Hứa Nhan. Cô cũng không hoảng sợ, siết chặt ly nước trong tay trái rồi vung nhẹ. Nhưng là ngay lúc này, một tiếng cười khẽ đột nhiên vang lên sau lưng người đàn ông kia, Phỉ Ngạo không biết từ khi nào đã tiến tới, một phát bắt được nắm tay của hắn ta.
“Không ngờ được cô còn có một mặt như thế này.” Anh hướng mắt về phía cô, đột nhiên phát hiện vợ của mình là một đóa hoa đầy gai nhọn lại còn có độc. Chẳng qua bởi vì món nợ của bố cô, nên trước mặt anh cô mới giữ kẽ không thể hiện ra ngoài.
Hứa Nhan ngẩn người nhìn Phỉ Ngạo, tay không kịp dừng lại, cho nên một ly nước soda chanh cũng bị cô hất lên mặt người đàn ông xa lạ kia.
Tỏng tỏng.
Tiếng nước nhỏ giọt xuống nền gạch khiến mọi người đều không nhịn được ngoái đầu nhìn lại. Đây có thể gọi là song kiếm hợp bích không? Một người giữ tay tên đàn ông kia, một người dùng nước tạt? Thật là xui xẻo cho tên áo trắng mà!
Bị mọi người nhìn như một tên rác rưởi, hắn ta rốt cuộc bạo phát, dùng sức giật tay mình khỏi sự kiềm kẹp của Phỉ Ngạo, cười lạnh một tiếng:
“Các người có biết tôi là ai không?”
“…”
Cái kiểu đối thoại quen thuộc này Hứa Nhan rất thường thấy trong truyện xuyên không cổ đại nè, chỉ cần bị bắt nạt là lập tức phun cái câu ấy ra để khoe gia thế liền. Bất quá, cô nghĩ cho dù hắn ta là ai đi nữa thì cũng không bằng một cái rắm của tên Phỉ Ngạo đây, đại gia bán đá quý đó!
Cô thật ngoan ngoãn đi ra sau lưng Phỉ Ngạo đứng, chỉ lộ ra cái trán và cặp mắt to tròn. Đám người xung quanh nhìn hai người mặc đồ đôi, liền biết là tên kia trêu trúng bạn gái người khác!
Phỉ Ngạo phẩy phẩy một chút nước trên lòng bàn tay, chỉ thản nhiên liếc mắt:
“Tôi cũng rất muốn biết, cậu là ai vậy?”
Tư thái ung dung hiện tại của Phỉ Ngạo quả thật rất hấp dẫn người khác, đó là sự cao ngạo xuất phát từ sâu thẳm trong linh hồn. Ánh mắt anh rất bình tĩnh và lạnh nhạt, thái độ tuy có vẻ ôn hòa, nhưng lại làm đối phương cảm thấy sợ hãi không hiểu.
Hứa Nhan lẳng lặng rút khăn giấy trong túi xách ra giúp Phỉ Ngạo lau tay, anh hơi cúi người nhìn một cái, bên tai là giọng nói hùng hổ kèm theo chút âm run của tên đàn ông kia:
“Nhớ cho kĩ, tôi là Tô Thái Viễn, con trai của giám đốc công ty L.Swiss!”
“L.Swiss? Đùa sao?” Có người giật mình, giọng tràn đầy hoảng sợ.
“Là gì vậy?”
Có người lại hỏi, sau đó âm thanh xì xào vang lên:
“Đó là một hãng giày nổi tiếng, tuy là không phải ai ai cũng biết, nhưng giá trị mấy đôi L.Swiss thật sự rất là cao! Tôi trích nửa tháng tiền lương ra mới mua được một đôi đó!”
Thấy vẻ mặt hâm mộ của đám người, Tô Thái Viễn nhếch môi nhìn thẳng vào mặt Phỉ Ngạo, muốn nhìn xem phản ứng lo lắng của tên này. Nhưng mà làm cho hắn thất vọng là tên đàn ông ấy chỉ hơi gật đầu một cái:
“L.Swiss, tôi sẽ nhớ kĩ. Khoe xong rồi thì có thể cút.”
Hứa Nhan nghe vậy ho khan một tiếng, nhìn trời nhìn mây. Đáng thương cho cái tên Tô Thái Viễn này, về nhà sợ là sẽ bị bố già mắng tan tát vì tội đụng đến người không nên đụng đây. Đối với kẻ quen ở trên cao như Phỉ Ngạo lại bị người ta đem gia thế ra khoe khoang chèn ép thì không biết là công ty L.Swiss có bị làm sao không nữa? Đang lúc cô nghĩ vậy, tay bị người nắm chặt, sau đó nghênh ngang kéo đi.
Thấy hai người càng đi càng xa, Tô Thái Viễn điên tiết nhìn theo, lại không làm gì được. Cổ tay vừa rồi bị tên kia chụp một phát vẫn còn đau, hắn nào có gan đánh nhau với quái vật như vậy! Nếu đã không thể động thủ ngoài sáng, vậy chỉ có thể âm thầm giở trò. Tô Thái Viễn hừ lạnh, ánh mắt nhìn chằm chặp vào bóng lưng của Hứa Nhan. Hắn biết mình nên chọn quả hồng mềm để bóp! Nếu tên đàn ông kia hắn không đụng được, thì còn có…