Hư Vô Ảnh

Chương 7: Dụ dỗ


Đọc truyện Hư Vô Ảnh – Chương 7: Dụ dỗ

Sâu trong sơn mạch của Minh quốc.

Lúc này Tiểu phong đang đi theo hướng nam ngược lại chỗ hôm trước hắn bị ngất. Đây không phải là hắn muốn quay lại mà là đi U lan cốc bắt buộc phải đi qua đây.

Từ Minh quốc xuyên qua Ma thú sơn mạch sẽ tới Thành “Vũ xuyên“. “Vũ xuyên” là một thành thị nối liền bốn đại tông môn, và hơn mười môn phái nhỏ khác, nơi này có truyền thống trận. Nên hầu hết cái thương nhân sẽ đi qua đây giao lưu buôn bán, có thể nói tại đậy có nhiều chạm liên lạc nhỏ do các giáo phái lập nên, vũ xuyên là thành thị hạng hai.

Trong rừng rậm hiện lên một bóng ảnh, người thanh niên này mặc hắc y, khuôn mặt cương nghị, tóc cắt ngắn, nếu mọi người nhìn sẽ thấy kiểu tóc này không có ở đại lục này, tay cầm một trường thương đang nhảy qua nhảy lại giữa các cây đại thụ. Đây là Tiểu phong hắn đang luyện “Hư vô ảnh” gần như thuần thục bước đi lưu loát, lúc đầu Tiểu phong tính bắt yêu thú phi hành nhưng dù sao cũng cần luyện tập nên mới đi lang thang trong núi.

– Mệt quá nghỉ chút đã!

Tiểu phong xách mấy con sóc xuống, cạo rửa sạch sẽ rồi quay lên.

Trong lúc luyện “Hư vô ảnh” trên cây Tiểu phong tiện tay cầm thương xiên mấy cái, do yêu thú có tập tính địa bàn lãnh thổ nên tưởng Tiểu phong là kẻ xâm nhập nên tấn công hắn. Nhưng không đánh lại còn bị thịt.

– Thơm quá!

Đang lúc Tiểu phong ngồi quay sóc có một tiếng nói vọng lại.

Xa xa thấy có một thiếu nữ tầm 17, 18 tuổi đang dùng cái mũi nhỏ hít hít mùi thơm nói với tiểu phong.

Cái thiếu nữ này mặc lam y tóc màu đen tuyền kết tóc hờ sau gáy thả xuôi xuống lưng. Mắt thiếu nữ màu đen long lanh, đôi chân trần trắng muốt cánh tay đang cầm một chùm hoa quả tiến lại gần Tiểu phong nói.

– Ngươi cho ta cái này! ta đổi cái này cho ngươi như thế nào?

Thiếu nữ ngón tay chỉ con sóc rồi lại chỉ chỉ chùm hoa quả của mình hỏi Tiểu phong.

Tiểu phong Ngạc nhiên vì trong rừng, trừ hắn ra xung quanh không có ai hoặc là cảnh giới cao hơn thì hắn không phái hiện ra. Mà thiếu nữ này lại gần hắn không phát hiện, chỉ có thể nói yêu thú nghịch thiên cảnh hóa hình xem ra phải cẩn thận hơn.

– Tốt a! Nhưng nhỡ cái này ngươi cho ta là quả độc thì làm sao bây giờ.

Mặc dù đề phòng nhưng Tiểu phong vẫn phải xem như chưa có gì liếc thiếu nữ bình tĩnh nói.

– Không độc! Ngươi tin chưa.

Thiếu nữ nói xong vặt một quả đút vào miệng nhỏ nhai xong nuốt xuống.

Nhìn kỹ Tiểu phong mới thấy thiếu nữ khá thú vị rất ngây thơ.


– Đổi thì đổi nhưng ta muốn biết ngươi tên gì? Chẳng lẽ cứ xưng ta với ngươi mãi sao!

Nhưng Vẻ mặt lam y thiếu nữ lập tức ảm đạm đáp.

– Rất nhiều người hỏi tên ta, nhưng từ khi sinh ra ta đã không có tên. Còn ngươi tên gì?

Nhìn vẻ mặt thiếu nữ Tiểu phong cũng không biết nói gì mới tốt.

– Tên của ta là Tiểu phong.

Thiếu nữ nhìn Tiểu phong buồn bã đáp.

– Vậy sao!

Nhìn thiếu nữ buồn nhưng Tiểu phong cảm thấy những lời nói là thật lòng, vì hắn có “Ngọc tâm“.

– Sao ngươi không đặt cho mình một cái tên?

Tiểu phong cầm con sóc đã nướng chín đưa cho thiếu nữ nói ra.

Nhìn con sóc thiếu nữ lập tức vui vẻ nói.

– Có nha! Nhưng ta không biết tên là gì mới tốt!

– Cái này vị rất ngon nhưng sao Tiểu phong ngươi làm được vậy.

Tiểu phong mỉm cười chỉ hắn mới biết do hắn thêm một loại lá gọi là “mác mặt” nên mới có vị như vậy.

– Ta xem như vậy được không! Ta đặt một cái Tên cho ngươi nhé! Xong mỗi ngày ta nướng thịt cho ngươi ăn như thế nào.

Tiểu phong dụ dỗ thiếu nữ nói.

– Có thật vậy không ta sẽ được ăn mỗi ngày sao?

Thiếu nữ lấy tay quệt mỡ trên môi đôi mắt màu bích lục nghi ngờ nhìn Tiểu phong hỏi

– Tất nhiên ta nói sẽ giữ lời.


– Vậy cũng tốt Tiểu phong thề đi ta sẽ tin.

Tiểu phong ngẩng mặt lên trời nói.

– Tiểu phong ta sau này sẽ nướng thịt cho………Vậy ta gọi ngươi là Bạch Nguyệt Linh đi.

– Được rồi Tiểu phong ta thề sau này sẽ Nướng thịt cho Bạch nguyệt linh cả đời nếu làm sai sẽ phải cưới Bạch nguyệt linh làm vợ. nếu không thực hiện điều ước thiên lôi đánh chết.

Dù Tiểu phong có thề như không phải huyết thề chỉ là một câu nói mà thôi, nói gì cũng được đương nhiên có lợi cho mình mới tốt…… sau khi trò chuyện càng lâu thì “Ngọc tâm” sẽ hiểu đối phương hơn nên Tiểu phong biết rằng Bạch Nguyệt Linh có một khỏa chi tâm trong sáng khiến hắn nảy sinh ý nghĩa tà ác, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, nuôi lớn song ăn sạch hắc hắc.

– Ta có tên rồi nha! Nhưng mà cưới vợ là gì? Sao ngươi phải cưới ta?

Bạch Nguyệt Linh không hiểu gãi đầu hỏi.

– Cái này là kiểu một người con trai chăm sóc một người con gái tới xuốt đời đó.

Tiểu phong đỏ mặt ấp úng nói ra.

Bĩu môi Bạch Nguyệt Linh nói

– Như kiểu yêu thú chứ gì con đực với con cái ở với nhau. Ta không thích như vậy ta muốn tự do, làm những gì mình thích ăn những gì mình muốn.

Hiển nhiên Bạch Nguyệt Linh suy nghĩ rất nông cạn về vấn đề tình cảm.

– Không phải như vậy! Ví dụ Ta với ngươi bây giờ không phải tốt sao sau này ngươi muốn ăn gì ta làm cho ngươi ăn, muốn đi đâu ta dẫn ngươi đi, ngươi thích chơi trò gì ta chơi với ngươi. Như vậy không tốt sao?

Bạch Nguyệt Linh cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi nói

– Cũng tốt nhưng mà những con yêu thú cái nói, con đực rất xấu xa không tin được.

– Đúng là vậy! nhưng ta thì khác, ta là nhân loại không xấu xa như những yêu thú đó nói. Căn bản những con yêu thú đó chưa ra khỏi rừng đúng không, chúng không biết bên ngoài rộng lớn như thế nào nên mới nói như vậy thôi.

Bạch Nguyệt Linh tuy gật gù nhưng vẫn thốt ra một câu.

– Con đực rất xấu xa! Con cái vẫn tốt hơn.


Xem ra không thể tẩy não nàng sớm được cần phải có thời gian.

Cuối cùng Tiểu phong lấy lùi làm tiến dụ dỗ nàng nói tiếp.

– Ta đã thề nha! Vậy mà nàng không tin ta! Ta rất buồn.

Thấy Tiểu phong buồn nên nàng cũng không biết phải làm sao. Dù sao nàng cũng đã hứa với hắn là thề thì nàng sẽ tin. Mà nàng trước giờ chưa dỗ ai bao giờ nên nàng cảm giác có lỗi.

Cũng sắp tối nên tiểu phong leo lên một cây đại thụ dùng kiếm chém hơn chục nhát làm phẳng rồi gãc gỗ xang lấy màn với chăn ra căng lên nói với Bạch Nguyệt Linh.

– Nàng lên đây bên dưới buổi tối có rất nhiều muỗi.

Tuy muỗi là yêu thú cấp một nhưng chúng rất đông và nguy hiểm dễ lây bệnh cho tu sĩ.

Bạch Nguyệt Linh lần đầu thấy cái “ổ” Tiểu phong làm rất lạ, nên có hứng thú nhưng nàng không biết bay, Nàng kêu lên.

– Tiểu phong ngươi đưa ta lên ta không biết bay.

Tiểu phong nhức đầu tại sao nàng hóa hình thành nhân loại mà không biết bay.

– Tốt ta ẵm nàng lên.

Tiểu phong sử dụng Hư vô ảnh nhảy xuống rồi bế nàng lên bàn tay đặt ở eo cảm giác rất mềm mại, rất thơm. Hai ba bước nhảy Tiểu phong đã ở trên cây đại thụ.

– Tiểu phong ngươi dạy ta bay được không ta sẽ hái quả cho ngươi ăn.

Nàng cho rằng Tiểu phong dạy mình thì mình phải có cái gì đó chao đổi, nhưng nàng chỉ biết hái quả mà thôi nên nàng ngây thơ nói ra.

Tiểu phong không khỏi buồn cười nàng thật ngây thơ.

– Được ta đáp ứng nhưng nàng phải hôn ta một cái, hoa quả ta cũng hái được.

Tiểu phong cười tủm tay chỉ mặt mình nói ra.

– Đồng ý nhưng mà hôn như thế nào nha!

Nàng cũng biết là quả rừng nàng hái rất dễ ràng, nên nàng lo Tiểu phong sẽ không dạy bay cho mình nên đồng ý luôn.

Kế hoạch tiến triển tốt Tiểu phong cũng dạy nàng cách hôn môi.

– Không có gì khó hiểu cả nàng đưa môi nàng chạm vào môi ta là được.


Bạch Nguyệt Linh hứng thú đưa môi chạm môi với Tiểu phong hai ba lần liền nhưng mà nàng căn bản không biết hôn nên chỉ như gà mổ thóc không có tư vị. Mà có chỉ là mỡ sóc quay sót lại mà thôi.

Tiểu phong bảo nàng ngồi xếp bằng rồi truyền cho nàng pháp quyết “vô lượng” để nàng hấp thu linh khí trước.

– Nguyệt Linh đợi sau khi nàng thấy một tiểu linh hồn vào thức hải thì nàng đừng phản kháng có được không. Đó là ta.

Nguyệt linh đáp.

– Được!

Sau đó hắn cũng ngồi xếp bằng mở Thức hải đưa tiểu linh hồn ra, xâm nhập vào thức hải của Bạch Nguyệt Linh, ở bên trong có một cây hoa nhỏ màu vàng đang ngao du trong Thức hải của nàng thì ra bản thể nàng là một cây hoa lan chả trách không biết bay, dù sao yêu thú tu luyện đến nghịch thiên cảnh hóa hình xong sẽ không tiến thêm được nữa truyền thừa ấn ký có hạn nên chỉ tu luyện tới nghịch thiên cảnh sơ kỳ.

Tiểu phong để tiểu linh hồn quay về thức hải. Thì nghe một tiếng chửi vang lên.

– Ngốc tử đúng là ngốc tử. Tiểu nha đầu kia là dị linh chứ không phải hoa lan, chẳng qua do lần đầu có ý thức thì nhìn thấy hoa lan nên mới biến ảo như vậy mà thôi, còn nữa nha đầu Nguyệt Linh của ngươi không phải nghịch thiên cảnh mà là thiên nhân cảnh. Dị linh không cần pháp quyết mà chỉ cần vũ kỹ mà thôi.

Lúc này Tiểu phong mới chú ý tới Ngọc tâm bình thường ngọc tâm nằm yên một góc nay lại hiện ra hư ảnh lão Trương vĩnh mặt mày nhăn nhúm Đang mắng Tiểu phong.

Thật là lão hồ ly tinh như vậy mà cũng chưa tiêu tan.

– Này lão đầu sao ông chưa tan vậy, đúng là âm hồn bất tan.

Tiểu phong bất mãn nói.

Trương vĩnh cười hắc hắc nói.

– Ngươi không nên hiểu lầm, ta sẽ không đoạt một cái ngọc tâm này của ngươi. Chủ yếu là dẫn ngươi tới đích nhanh hơn mà thôi, hiểu ý ta chứ.

Tiểu phong biết lão là người cẩn thận nên mới đề phòng. Đổi lại là hắn cũng sẽ làm như vậy để một người mới biết tới giúp đỡ mình thì ai mà tin được.

– Nói vậy Nguyệt Linh là Dị linh sao? Nếu là dị linh không cần pháp quyết tại sao nàng vẫn tu luyện, còn nữa sao lại không đi vào những môn phái có dị linh tu luyện lại lang thang làm gì!

Tiểu phong không hiểu hỏi

– Cái này ta cũng không biết có thể xung quanh đây không có môn phái nào thích hợp, hoặc giả là nàng không thích.

– Vấn đề tu luyện thì ăn một bát cơm, hay hai bát nó khác nhau, dị linh tuy hấp thu linh khí tự nhiên nhưng có pháp quyết thì sẽ thúc đẩy nhanh hơn. Còn ngốc tử nhà ngươi biết gì dị linh ẩn khí tức rất tốt, nên ngươi không biết là phải.

– Duy trì linh trận rất mệt ta nghỉ đây, ngọc tâm có một linh trận siêu nhỏ có thể chuyển linh hồn ta xang nói chuyện với ngươi được một lúc, nhưng ta không phải linh trận sư nên linh hồn rất yếu, Lần gặp sau này của chúng ta sẽ ở tại di chỉ đó nên ngươi hãy nhanh chóng tới đi khi đó ta còn nhiều chuyện muốn nói.

Hết chương 7

_________________


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.