Hư Vô Ảnh

Chương 16: Tỏ ra nguy hiểm (1)


Đọc truyện Hư Vô Ảnh – Chương 16: Tỏ ra nguy hiểm (1)

Trong khi Tiểu phong còn đang bên trong Ngọc Tâm, thì bên ngoài Diệp Lăng đang bày mưu.

Trong khu nhà trọ.

Diệp Lăng sau khi nhấp một ngụm trà nói với Tiểu ngũ.

– Sắp xếp tất cả xong hết chưa. Còn việc mời khách như thế nào rồi?

Tiểu ngũ khom người cung kính đáp:

– Tất cả đã xong, mọi người đến ứng tuyển có thế lực đều tới, còn một số vị chấp sự của thành Vũ Xuyên thì rất kiêu ngạo không để ý đến chúng ta.

Diệp Lăng khẽ nhíu mày rồi cười lạnh.

– Đợi ta chúng tuyển thì với thiên phú của ta lũ chấp sự rẻ rách đó tính là cái gì.

Tiểu ngũ thầm nghĩ với thiên phú của thiếu gia không tới một năm thì dư sức đối phó với bọn này, chẳng qua hắn đã nghe thiếu gia nói rất nhiều, nhưng sau một thời gian không nhịn được lại sai người đi sử lý trước, đúng là vô dụng, nhưng nghĩ thì nghĩ hắn không giám nói.

Trong Ngọc Tâm.

Tiểu phong đang khoanh chân ngồi xếp bằng,  hai tay đặt trên đầu gối,  bây giờ Tiểu phong đang tu luyện môn vũ kỹ Hồng nhan thuật mặc dù đã học xong lâu nhưng khi đi qua chợ gái còn không thèm nhìn hắn, lúc trước nghe có thể hấp dẫn các cô gái hắn mới học, bây giờ học xong thì chả khác gì nhau làm Tiểu phong buồn bực, hắn quyết định vứt môn này xang một bên.

Tiểu phong đi vào khu rừng bên cạnh, tìm một số yêu thú có sức mạnh vừa phải luyện tập khả năng khống chế Ngọc Tâm của mình.

Lại nói tới Tuyết Lan sau khi phát sinh chuyện đó với Tiểu phong, thì bây giờ có lẽ đã có mục đích nên đang ngồi tu luyện trong nhà trọ cùng với Nguyệt Linh, hai người một áo lam thanh thuần đáng yêu, một áo da bó sát gợi cảm, ai nhìn vào cũng phải hâm mộ vì vẻ đẹp hai nàng. Do Tuyết Lan rất muốn quay về trái đất nên giờ gấp rút tu luyện mong muốn một ngày nào đó có thể lập truyền thống trận quay về quê hương.

Hôm nay là ngày đấu giá hội cử hành Tiểu phong cũng không quên nên đã gọi Tiểu vũ rồi rút thần hồn ra ngoài, gọi Tuyết Lan với Nguyệt Linh cả bốn đi đến đấu giá hội.

Trả vé với mức 100 Tinh vân một người, bốn người tiến vào ghế ngồi, hôm nay Tiểu phong biết chắc là sẽ có tin tức thu được từ các môn phái tuyển sinh truyền ra, thường thường thì việc các phái lộ ra tin kiểu này rất nhiều, một là do mong muốn tuyển được nhiều người hơn, hai là tiết lộ mập mờ kiểu này càng dễ dẫn đến các thế lực lớn chú ý mà lựa chọn các con mình vào học, gây được quan hệ với các nơi làm liên minh thêm chặt chẽ và tin tức linh thông hơn.

Bắt đầu đấu giá do quản sự tên Phùng Hải chủ trì, lần này đấu giá một kiện binh khí Tiên Thiên cảnh với giá 25000 nghìn Tinh vân làm khởi điểm.

Không lâu sau thì bán được với giá 40000 nghìn Tinh vân, Tiếp nữa là một lò luyện đan.


Phùng Hải nói:

– Lần này là một lò luyện đan dược, phẩm cấp tứ phẩm, được một võ giả mang từ di tích Thượng cổ ra bán cho thương hội ta, lò luyện này đã được dược sư thương hội kiểm chứng qua, không hư hao hay bị gì các vị có thể yên tâm khi mua, cái lò này bán với giá khởi điểm là 60000 nghìn Tinh vân, mỗi lần tăng giá không thấp hơn 1000 nghìn Tinh vân, đấu giá bắt đầu.

Bên dưới khán đài mọi người thi nhau ra giá.

Một người mặc áo đen kín thân ra giá:

– Ta ra giá 70000 nghìn tinh vân. Trả thêm một kiện binh khí Bán tiên cảnh.

Liên tục 3, 4 người nữa đưa ra.

– Ta ra mức 100000 nghìn Tinh vân.

Một giọng nói uyển chuyển vang khắp phòng làm mọi người im lặng.

Tiểu phong nhìn xang khán đài Hạng A thấy một cô gái xinh đẹp mặc bộ áo bào luyện dược đang cầm lệnh bài màu vàng nói.

Nàng là Yên Vân mà hôm trước Tiểu phong gặp trên đường đi thành Vũ xuyên,  nhìn mọi người im lặng Tiểu phong thắc mắc cái lệnh bài hay thân phận của cô nàng này đặc biệt.

Cùng lúc đó một giọng nói làm Tiểu phong buồn bực vang lên, là giọng Diệp Lăng.

– Yên Vân Tiểu thư đã lên tiếng tại hạ cũng không đưa ra giá nữa, mong mọi người nể mặt đợi lượt sau hãy chọn cái khác thích hợp hơn.

Tuy không biết Diệp Lăng làm thế nào ngồi trong phòng đặc biệt có linh trận bao phủ, nhưng do cái giọng nói một lần làm người ta ghét thì Diệp Lăng là số một ấy ai cũng ghi nhớ cả.

Lần này mọi người xì xầm bàn tán.

– Tên kia là tên nào vậy Yên Vân tiểu thư mà cũng cần hắn nói hộ sao?

– Hừ ta nghe các phái mới tuyển chọn đệ tử, chắc tên ăn chơi nào muốn lấy lòng mỹ nhân, đúng là nhà quê.

– Ta đoán hắn là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, đúng là óc bã đậu không nhìn lại mình xem là ai cũng dám có ý đồ với Yên Vân tiểu thư.


– Các ngươi biết không những tên này thường tỏ ra mình có gia thế, có thế lực hậu thuẫn, thường thường tỏ ra mình nguy hiểm để dọa dẫm người thường chứ có gì hay ho đâu.

Tiểu phong nghe mà vỡ lẽ thì ra tên này muốn tán gái. Nhưng dùng cách này không phải quá bình thường sao, hồi ở trái đất Tiểu phong đọc qua một số cách mà cách này được xếp vào cách làm ngu nhất, không gây được ấn tượng mà còn phản cảm.

Tuyết Lan nói:

– Đúng là tên phiền phức, óc chẳng lẽ của chó sao? Như vậy mà cũng dám ra ngoài chết lúc nào cũng không biết.

Tiểu phong thầm nghĩ một lời mà bị suy ra nhiều ý như vậy ngay cả hắn cũng cảm thấy sau này mình ít nói một chút sẽ tốt hơn.

Khán đài bình tĩnh lại cuối cùng thì lò luyện đan cũng được Yên vân mua thành công.

Qua mấy đợt đấu giá nữa cũng tới vật phẩm chính.

Phùng Hải tươi cười cầm một tờ giấy đi ra  nhìn mọi người một lượt rồi mỉm cười nói:

– Lần này vật phẩm cuối cùng là một tin tức. Hôm nay mới nhận được, do quá trình thay đổi, 10 môn phái quyết định tuyển sinh chung. Quá trình là đi vào di tích thượng cổ làm nhiệm vụ cụ thể là gì thì không rõ lắm, nhưng theo tin mới nhất sẽ là ở trong đó thu thập một vật phẩm (x) nào đó xếp theo thứ tự ai thu thập được nhiều sẽ có cơ hội chúng tuyển cao hơn.

Mọi người ì ầm bàn tán, đương nhiên Phùng hải cũng không quên mồi trài thêm.

– ở chỗ di tích thượng cổ rất nhiều nguy hiểm mọi người cần trang bị gì có thể tới chỗ thương hội chúng tôi, nơi chúng tôi sẽ đảm bảo có trang bị phù hợp nhất với yêu cầu các bạn.

Tan đấu giá Tiểu phong cùng mọi người về nhà trọ, ở trước cửa nhà trọ thấy tên tùy tùng Diệp Lăng. Tên đó tay cầm thiếp mời đưa cho Tuyết Lan, tuy Tuyết Lan mang khăn che mặt nhưng mà vóc người ấy ai mà quên được.

Đang lúc này Nguyệt Linh chạy tới giật thiếp mời.

– Sao không có Thiếp của ta? Tuyết Lan tỷ tỷ đừng đi bọn họ là người xấu.

Vốn từ Nguyệt Linh chưa được nhiều nên chỉ biết mắng là người xấu.

Tên tùy tùng ngược ngùng rồi xin lỗi nói:


– Xin lỗi vị muội muội! Lần sau sẽ thêm tên của mọi người.

Tiểu phong cầm thiếp nhìn qua rồi xé rách ngay trước mặt tên tùy tùng, nói:

– Nếu muốn mời tự chủ các ngươi tới, mà dù là chủ tới ta cũng không đi, cút về nói cho Diệp Lăng đừng làm phiền bọn ta….nếu không đừng trách ta đưa hắn gặp tổ tiên sớm.

Tuyết Lan nhìn Tiểu phong trìu mến liếc tên tùy tùng nói:

– Nói Diệp Lăng đừng tới làm phiền ta! Thiếp mờ đã xé cũng đừng đưa lại.

Bốn người bỏ lại tên tùy tùng với khuôn mặt nhăn nhó tiến vào nhà trọ.

********

Tại Đan môn, trong phòng họp lúc này có mười người đang ngồi thảo luật.

– Khảo thí để bọn trẻ đi làm có được không, ta thấy nếu vào đó sẽ gặp phải nguy hiểm rất lớn.

Một ông lão râu tóc bạc trắng ước trừng 80 tuổi nói.

Ngay lập tức một vị nam tử mặc áo xanh phản bác.

– Đúng là có nguy hiểm lớn nhưng lệnh trên khó cãi, nếu chúng ta không làm thì cả mười môn phái sẽ gặp cảnh khốn khó….nói không chừng là diệt môn.

Một mỹ phu nhân khẽ nhíu mày nói:

– Lưu đạo trưởng nói đúng không làm sẽ gặp họa sát thân. Chi bằng chúng ta phái thêm đệ tử bảo vệ là được, Quang Minh sư thúc đừng lo.

– (….)

Ở đây là nơi mà mười đại môn phái họp về cuộc khảo thí nhập môn sắp diễn ra.

Cuộc nói chuyện thêm một lúc thì kết thúc, không biết thêm chi tiết gì.

Tối hôm ấy Tiểu phong gọi Nguyệt Linh và Tuyết Lan lại nói chuyện mình có Ngọc Tâm, cho hai nàng biết, lúc đầu Tuyết Lan nghe được thì  kinh ngạc, sau một hồi mới nói:

– Ý anh là biết suy nghĩ của người khác sao?


– Đúng vậy! Nghĩa là pháp lực mình bào trùm đến đâu sẽ biết được người ở trong phạm vi đó nghĩ gì.

Tuyết Lan không tin lắm, cái chuyện này cũng quá vô lý đi, nên hỏi lại.

– Vậy anh biết em đang nghĩ gì không?

Tiểu phong sao không biết nàng nghĩ gì liền véo mũi nhỏ nàng cười đáp.

– Em đang nghĩ là chuyện này vô lý.

Nguyệt Linh nhìn hai người nói chuyện thì nhàm chán nói chen vào:

– Không phải là một viên ngọc sao, không có gì đẹp, ta đã nhìn thấy rất nhiều.

Tiểu phong nhìn Nguyệt Linh bất đắc dĩ tiểu cô nương này theo cách nói người thời bây giờ là trưởng thành muộn, còn ngày xưa là hung đại vô não, tuy rằng bánh bao của nàng không lớn lắm.

– Đúng là không đặc biệt, nhưng nàng nghĩ xem nếu có thể phát hiện một tên yêu thú nào đó giấu một rừng hoa quả, vậy nàng có coi là đặc biệt hay không.

Nghe Tiểu phong nói, Nguyệt Linh ánh mắt long lanh lóe lên, bây giờ nàng đã hiểu ra là nó rất có giá trị.

Nguyệt Linh chạy tới ngồi lên đùi Tiểu phong, làm nũng nói:

– Tiểu phong cho ta một viên ngọc đi, ta sẽ hôn ngươi.

Tiểu phong cười khổ, Ngọc Tâm đâu phải rau cải trắng mà muốn là có. Bây giờ đành phải dỗ ngọt Nguyệt Linh trước vậy.

– Ngọc Tâm cũng không phải là không thể cho nàng, nhưng mà bây giờ chưa thể, Nguyệt Linh nàng không hiểu rõ nó, nếu dùng không đúng cách sẽ gây bất lợi cho chúng ta. Đợi khi nào nàng hiểu rồi sẽ đưa cho nàng có được không. 

Nhìn Nguyệt Linh ngồi lên đùi Tiểu phong biểu tình Tuyết Lan mất tự nhiên, lúc trước chưa sảy ra chuyện thì không có gì nhưng bây giờ…. Như món đồ chơi của mình bị dành mất vậy, nàng liếc mắt oán giận nhìn Tiểu phong.

– Em cũng muốn một cái!.

Hết chương 16.

Chương này hơi ngắn = 1 nửa các chương khác thôi xin lỗi các bạn.

Thông báo ae biết bây giờ mình đi công Ty làm nên không có thời gian viết truyện nữa nhưng mình sẽ “không bỏ viết” bởi vì chuyện này là tâm huyết của mình, mặc dù là viết không hay nhưng dù sao mình mong muốn là “sẽ hoàn thành nó


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.