Hủ Nữ Xuyên Nam Phụ: Ta Không Biết Gì Cả! Là Nam Chính Tự Tìm Đến

Chương 3


Đọc truyện Hủ Nữ Xuyên Nam Phụ: Ta Không Biết Gì Cả! Là Nam Chính Tự Tìm Đến – Chương 3

– Ngụy cung chủ! Xin mời theo chúng tôi đến khách phòng nghỉ ngơi! Sáng mai hội nghị sẽ bắt đầu!
Lục Triền vẫn vững tâm làm đệ tử tốt nhưng ánh mắt vẫn không tự chủ liếc qua Nhược Y Tuyết có vài tia phức tạp.
Ngụy Quân Tư vung tay áo phiêu phiêu ôm theo ” nữ nhân của hắn ” tiêu sái bước theo các đệ tử dẫn đường về phòng. Ngay lúc hắn khuất bóng, các đệ tử liền chụm lại buôn dưa lê, mà đề tài chủ yếu là nữ nhân đẹp như hoa – Nhược Y Tuyết.
– Các ngươi nhìn xem, nữ nhân của Ngụy cung chủ thật xinh đẹp nha!
– Đúng a, lúc nãy nàng còn liếc mắt đưa tình cùng ta
– Cái gì mà liếc mắt đưa tình? Rõ ràng là lẳng lơ!_ Một nữ đệ tử bất mãn

Em gái, em qủa nhiên mang theo tuệ nhãn của tôn ngộ không! Em đừng tu tiên chi cho vất vả, cứ như vậy đi tây thiên lấy kinh không phải tốt hơn sao?
Lăng Vũ ý cười nhàn nhạt, chuẩn bị đứng lên rời đi, dư quang liếc về phía cánh cửa liền sửng sốt, một thân ảnh lẫn trong đám đệ tử lẳng lặng ly khai, một thân lam y bình thường không dễ nhận dạng, nhưng bóng lưng kia… Hắn lại vô cùng quen thuộc…
– Khoan đã!_ Lăng Vũ kêu một tiếng, không quan tâm ánh mắt của Lục Triền như thế nào liền vọt ra cửa nhưng bên ngoài lại vô cùng im lặng, không một dấu vết, cứ như chưa từng có người rời khỏi.
– Lăng sư huynh! Sư thúc Tu Vân muốn gặp ngươi!
Lăng Vũ cũng không biết người báo là ai? Cũng không biết sao mình đến được phòng sư tôn. Chính là có một tình huống rất không nghĩ đến hắn vừa đến cửa phòng của sư tôn, định tiến vào thì
“Két” một tiếng, cửa phòng tự động mở ra, một nam tử trẻ tuổi gương mặt không qúa tinh xảo nhưng tuyệt đối khí phách lại rất dễ nhìn, ngũ quan trầm ổn hài hòa, áo khoác dài màu bạc kim với họa tiết thêu hình vân mây tím uốn lượn uy nghiêm không hề rườm rà, đầu đội ngọc quan xanh biếc tinh xảo.
Lăng Vũ đánh giá y một chút liền hiểu được đây chính là vị trưởng môn hiện tại của Thanh Sơn Môn – Âu Dương Vân. Đối với y, Lăng Vũ cũng không ấn tượng nhiều lắm, vì trong tiểu thuyết não tàn lại đầy cảnh xuân sắc không tí calo iốt như « Nữ chủ! Lại dẫn về một người! » này thì nam sủng cường thế mỹ mạo cùng nữ chính lăn giường mới là chuyện quan trọng, hơn nữa qua 2-3 chương nữ chính lại cùng nam nhân lăn trên giường, còn mỗi chỗ lại thu phục và lăn cùng một người mới, đừng nói đến chính đạo ma đạo ngay cả cái bang đều cùng lăn được a!
Nhưng theo trí nhớ của Lăng Vũ, nữ chính Nhược Y Tuyết sau này chán cơm thèm phở cư nhiên muốn đi thu thập các soái đại thúc mà trong đó có vị trưởng môn Âu Dương Vân này nha! Hơn nữa cũng nhờ lòng tự tôn cao của y, nữ chính rơi vào nguy hiểm lại tìm được soái ca lần thứ N. Ách! Cái loại hào quang giẫm phải phân chó cũng tìm được bí kíp võ công thất truyền không cần nghĩ cũng biết nó vô lý và sướng đến mức nào!
– Trưởng môn, hảo!_ Lăng Vũ dù có suy nghĩ vớ vẩn như nào thì vẫn không quen phép lịch sự xã giao, gật đầu với y. Chỉ là… môi của y sao lại bị trầy vậy?
– Hừ!_ Âu Dương Vân hình như có chút tức giận không rõ, như có người cướp đồ chơi yêu thích của y, đôi mắt quét qua Lăng Vũ rồi phất tay áo, âm lãnh rời khỏi. Này là gì a? Ta đâu có động vào ngươi? Chẳng lẽ là giận chó đánh mèo?
Lăng Vũ cũng không muốn quan tâm, lúc hắn vào trong thì một người đã uy nghiêm ngồi trên trường kỷ, mái tóc trắng bạc như tuyết đông, ngọc quan màu liễu, thân hình thon dài cân đối được y phục lam sắc đơn giản thanh lãnh bao bọc, gương mặt trắng hồng như thiếu niên nhưng đôi mắt đầy sự thăng trầm từng trải, mang theo hơi thở cấm dục, đẹp đến kì lạ…

Lăng Vũ cũng không giỏi đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài nhưng hắn tin chắc một điều và điều này vốn là sự thật… Gương mặt kia…
CHẮC CHẮN LÀ THỤ! HƠN NỮA MUÔN ĐỜI LÀ THỤ!!!
– Sư tôn…
Lăng Vũ bên ngoài mặt lạnh bên trong tung hoa, không nghĩ đến có một sư phụ mỹ nhân! Nhưng ánh mắt của hắn lập tức dừng lại bất động trên môi của sư tôn, bạc thần(môi mỏng) xưa nay nhợt nhạt lạnh băng giờ đây có chút sưng lên lại xuất hiện một màu đỏ diễm lệ vương vấn không đều như vết máu, Lăng Vũ không hiểu sao nghĩ tới khóe môi bị trầy của Âu Dương trưởng môn lập tức hiểu vấn đề.
Trưởng môn và sư tôn của hắn… CÓ! GIAN! TÌNH!
Đối với một hủ nữ mà nói… Cái cảm giác này… Cái cảm giác này giống mình vừa tìm ra được kì quan thứ 8 của nhân loại, lâng lâng vui sướng không thể nói nên lời. Không cần nói nhiều, chắc chắn là niên hạ công x mỹ nhân đại thúc thụ! Nhưng là… biểu hiện của hai người này chẳng lẽ là một cặp ngược tâm ngược thân…? Mặc kệ, có ta ở đây nhất định ngược trước ngọt sau! Chắn chắc hai người này sẽ HE! Biết đâu còn có sinh tử văn thì sao?
Có lẽ là do ánh mắt của Lăng Vũ qúa rõ ràng, Tu Vân chân nhân lần đầu trước mặt đệ tử cảm thấy chột dạ, thủy lam mâu của đứa trẻ này giống như một tấm kính nhìn thấu tâm trạng của y khiến y sinh ra xấu hổ, đứa nhóc này sẽ không phải nhận ra điểm khác thường của y và Âu Dương Vân chứ?

– Khụ, Vũ nhi! Con tới rồi?_ Tu Vân chân nhân không tự nhiên ho nhẹ một tiếng
– Dạ!
– Được rồi! Mau đến đây! Con vừa khỏi bệnh, ta giúp con đả thông kinh mạch!
Lăng Vũ cứ như vậy ngây ngốc ngồi cả buổi chiều suy nghĩ làm thế nào để sư tôn cùng trưởng môn trở thành ngọt văn lại cùng sư tôn đối diện truyền công lực. Đến lúc ra khỏi cửa đã là giờ cơm chiều, thức ăn của Thanh Sơn Môn đạm bạc nhưng vô cùng ngon miệng và dinh dưỡng, trong phòng ăn cũng có không ít các đệ tử của phái khác được mời đến. Lăng Vũ no nê mỹ mãn muốn trở về phòng, chính là đi đến gần hoa viên thì bất chợt nghe một tiếng thở dốc ái muội mềm mại của nữ tử:
– A, Tư ca ca! Ngươi… Ân… Chậm chút…
Khóe miệng của Lăng Vũ giật giật, nghe thôi cũng đủ làm người ta chào cờ chắc chắn là giọng nhão nhoẹt của nữ chính đại nhân.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.