Đọc truyện Hủ Nữ Xuyên Nam Phụ: Ta Không Biết Gì Cả! Là Nam Chính Tự Tìm Đến – Chương 28
Lăng Vũ ở Phong Ma Giáo kì thực cũng không có cái gì rất kinh khủng, cả ngày hết ăn lại nằm lại nếu không thì cũng ngồi một chỗ tu luyện
Lúc trước hắn không cũng không để ý nhưng sau khi trải qua mấy chuyện ở trấn Phục Huyền rồi bị cường hôn hai lần Lăng Vũ cuối cùng cũng chịu nghiêm chỉnh đi tu luyện tăng cấp, ở tu chân giới này nói ít làm nhiều là quy luật, chỉ có kẻ mạnh mới có thể sống sót
Lãnh Vô Hàn cũng không phản đối về việc Lăng Vũ chăm chỉ tu luyện, dù sao thăng cấp cao nữa cũng không trốn được khỏi y, mà nếu trốn được y sẽ lại đem bắt về!
Vì vậy Lãnh Ma Quân của chúng ta vô cùng yên tâm vô cùng tin tưởng mỗi ngày chạy đi xử lý công vụ, có cơ hội sẽ đem Lăng Vũ ra ăn một chút đậu hũ! Mà Lăng Vũ dĩ nhiên cũng sẽ không giống mấy thiếu nữ trong phim tuyệt vọng kề vài thứ sắc nhọn hoặc đe doạ ” Nếu ngươi dám giở trò gì ta sẽ cắn lưỡi tự vẫn” hoặc ” Ta sẽ đập đầu vào tường tự vẫn” ra để mong bảo toàn được thân trong sạch!
Hắn kỳ thực đối với hành vi này của Lãnh Vô Hàn chính là lười quản! Có trai đẹp thân cận ai mà không thích! Lăng Vũ dù hủ hoá đến tâm hồn đen xì như đít nồi nhưng đối với mấy loại tình cảm này vẫn rất ngây ngô, chỉ cần y không vượt quá giới hạn Lăng Vũ vẫn rất vui vẻ hưởng thụ loại đụng chạm của các cặp đôi mới yêu này!
Tiện nghi cứ để y chiếm! Ta cũng không phải là không được lợi!
– Hiên, ngươi đâu rồi?_ Lăng Vũ vừa đi vừa khẽ gọi vài tiếng, con mèo ba tư mà Lãnh Vô Hàn nhận định là hổ kia rất hay chạy lung tung khiến hắn nhiều lúc tìm phát mệt
“Ngao ô~”
Tiếng kêu vô cùng thê lương của tiểu miêu truyền đến từ đằng xa, quả nhiên là lại gây hoạ gì rồi!
Lăng Vũ lập tức nhanh chân chạy đến, chạy đến rồi lại hối hận. Tiểu Hiên đang vô cùng thống khổ bị một nữ tử mặc bạch y ôm chầm vào lòng cọ tới cọ lui bộ lông của nó, nữ tử kia giống như rất thích những vật xù xù, cọ Tiểu Hiên đến mức lông nó rụng ra rơi dính đầy tay áo, mà người này không ai khác chính là nữ chủ “hoa gặp hoa nở, người gặp người yêu” – Nhược Y Tuyết
Lăng Vũ xoa nhẹ mi tâm cảm thấy mấy ngày nay mình thật sự sống an nhàn đến mức quên cả cái gọi là “kịch tình”
Trong nguyên tác nữ chính vô cùng yêu thích mấy vật xù lông cho nên việc nàng ta yêu thích mèo ba tư là không thể tránh khỏi, trong một buổi chiều trăng thanh gió mát ,í lộn, là hoàng hôn gió mát nữ chính của chúng ta vì đi tìm tiểu miêu mà chạy khắp nơi. Đến khi tìm được lại phát hiện tiểu miêu được một nam tử dung mạo yêu nghiệt điêu nhân ôm trong lòng, thuộc hạ trung thành nhất của Lãnh Vô Hàn – Mặc Hiểu
Sau đó… không cần đoán cũng biết là một nồi máu chó!
Mặc Hiểu vừa gặp Nhược Y Tuyết đã bị vẻ mặt “phụng phịu đáng yêu” của nàng câu mất hồn phách nhất kiến chung tình, hai người cùng nhau thêu dệt nên những ngày tháng chỉ có riêng đôi ta hoàn toàn không để ý bản thân đã trở thành một đôi gian phu dâm phụ cẩu nam nữ!
Qua hơn 7 chương truyện “Nữ chủ! Lại dẫn về một người!” mà nữ chính ban ngày ngọt ngào cùng Mặc Hiên chơi dã chiến tới 5 chương mới bị Lãnh Vô Hàn phát hiện!
Lăng Vũ lúc đó vô cùng hào hứng a, mong chờ a, hóng xem Lãnh Ma Quân bị người mình yêu cắm sừng sẽ có phản ứng như thế nào a! Liệu có giận cá chém thớt đem tu chân giới huỷ luôn không?
Bất quá không ngờ là Lãnh Vô Hàn một câu cũng không nói chỉ cười nhẹ, còn hôn vào mi tâm của nữ chính một cái! Lăng Vũ trợn mắt, đây là loại diễn biến tâm lý quái quỷ gì?! Yêu đến mù quáng ấy hả?! Chỉ cần tâm người kia thuộc về mình thì thể xác của nàng có từng bị ai chơi qua cũng không quan trọng sao?!
Nhưng sau đó Lăng Vũ biết mình nhầm rồi! Nguỵ Quân Tư đem quân đến đòi người Lãnh Vô Hàn ngay cả một thuộc hạ cũng không huy động, trực tiếp cho Mặc Hiên ôm Nhược Y Tuyết ra trả! Hai nam nhân bên ngoài vì một nữ nhân mà đánh nhau đến khói bụi mù mịt, Nhược Y Tuyết bị quay như chong chóng lại do dự không biết chọn ai, ánh mắt cầu khấn nhìn Lãnh Vô Hàn nhưng chỉ nhận được một câu rất lạnh lùng:
– Ta cho tuy là ma đạo, nuôi dưỡng chăm tẩu thi nhưng tuyệt đối không dùng đồ thừa!
Một câu này giống như một cái tát giáng thẳng vào mặt ba người! Lãnh Vô Hàn không nói giảm nói tránh, ngay cả biện pháp tu từ cũng không dùng trực tiếp mắng thẳng vào mặt Nhược Y Tuyết!
Y cho dù là Ma Quân điều khiển trăm vạn ma tộc hình thù kì dị, thân xác không hoàn chỉnh nhưng ít nhất chúng không có nhận thức, chỉ làm theo lệnh được chỉ thị, trong mắt người khác chúng chỉ là vật bị điều khiển! Nhưng Nhược Y Tuyết ngọt ngào với thuộc hạ của y xong lại cùng y cười nói vui vẻ một chút cũng không để tâm đến việc bản thân trong mắt người khác đã thành dâm phụ! Loại này ngay cả đem so sánh cùng với tẩu thi thân xác không lành lặn cũng không xứng!
Bất quá hiện tại kịch tình bị sự xuất hiện “vô cùng nhân đạo” của Lăng Vũ phá đến nát bét!
Mặc Hiểu thay vì gặp nữ chính trong Phong Ma Giáo lại đổi thành hắn nhặt được nữ chính đem về ngay từ đầu! Còn có Lãnh Vô Hàn giống như hoàn toàn không để ý trong Phong Ma Giáo nhiều hơn một nữ nhân!
Hiện tại cái gì cũng rối bù hết cả lên! Muốn dựa vào nguyên tác để xoay sở trong tương lai nghe có vẻ rất không khả thi!
Ngao ô~!
Tiểu Hạo nhi bị nữ nhân kia ôm ôm sờ sờ một hồi, bộ lông mượt mà yêu quý của nó sớm bị rụng hết không biết bao nhiêu, nó thật sự rất đau lòng, lại thấy ở xa có bóng người đang đứng, là nam nhân hôm trước chủ nhân mang về nha! Người đầu tiên công nhận nó là mèo a! Người tốt đó!
Vậy nên Tiểu Hạo nhi gắng sức giãy dụa, còn cào vào tay nữ nhân kia một cái khiến nàng hốt hoảng buông nó ra, hừ! Nữ nhân đáng ghét! Rồi phóng thẳng một mạch, nhảy vào lòng kẻ vẫn đang ngẩn tò te kia
– A! Là ngươi?
Lăng Vũ vẫn còn đang xuất thần lại thấy Tiểu Hạo nhi không biết thoát từ khi nào liều mạng bám vào vai áo mình chui vào cánh tay như muốn trốn, Nhược Y Tuyết cũng chạy tới, khi nhìn thấy rõ người ôm tiểu miêu là Lăng Vũ giọng nói là không vui, vẻ khó chịu hiện lên rõ ràng
– Đưa nó cho ta!_ Nhược Y Tuyết nhíu mày bặm môi muốn đỡ tiểu miêu
– Cô dựa vào gì mà muốn nó?
– Nó là mèo củ ta!_ Lại đưa tay muốn lấy
“Ngao!” Tiểu Hạo nhi kêu lên đầy kháng nghị cùng cảnh cáo, liều mạng dùng móng bám vào vai áo Lăng Vũ, chủ nhân không thiếu y phục, nếu y phục của thiếu niên bị nó cao rách liền kêu chủ nhân đền hắn y phục mới! Nhưng hiện tại tuyệt đối không thể rơi vào tay nữ nhân đáng ghét này lần nữa!
Lăng Vũ động cũng không động, ngay cả Tiểu Hạo nhi cũng không ôm chỉ yên lặng nhìn nữ nhân nhận vơ bị ảo tưởng trước mặt cố sức gỡ Tiểu Hạo nhi khỏi người hắn
Nhược Y Tuyết buồn bực dùng đủ cách vẫn không kéo được tiểu miêu ra khỏi thiếu niên đối diện, tức giận mắng:
– Ngươi ngươi ta biết cả rồi! Hừ, cái tên đồng tính chết tiệt này! Ngươi tưởng quyến rũ được Lãnh ca ca thì hay lắm sao? Ngay cả mèo của huynh ấy cũng muốn biến thành của mình! Ngươi đừng đắc ý! Ta nhất định sẽ giúp Lãnh ca ca chữa hết bệnh! Huynh ấy nhất định sẽ lại thích nữ nhân như ta!
Cái gì gọi là chữa hết bệnh? Cô mới gặp Lãnh Vô Hàn có một lần liền kêu người ta “Lãnh ca ca”? Lãnh Vô Hàn ngay cả liếc cô cũng không liếc một cái! Người cần chữa bệnh là cô đi!
Còn có loại giọng điệu kì thị kia là ý gì? “Tên đồng tính chết tiệt”? ” Bệnh”? Ha ha! Nữ chính đại nhân, cô có biết nếu ở thế kỉ 21 cô chạy ra đường nói câu đó sẽ bị người ta chửi vào mặt không? Còn có một cộng đồng thần thánh hùng hậu mang tên “hủ nữ” đến đập vào mặt cô đấy!
– Này, muốn đi đâu hả? Đưa mèo đây!
Lăng Vũ bắt không kiên nhẫn xoay người muốn đi lại không nghĩ tới Nhược Y Tuyết từ phía sau lao đến, hắn nghiêng người qua một bên tránh đi Nhược Y Tuyết lại không tưởng Nhược Y Tuyết mất đà “Bịch” một cái ngã sấp xuống đất
– Á! Tiểu thư?!_ Hai thị nữ nãy giờ vẫn yên lặng đứng một chỗ bây giờ mới hốt hoảng kêu lên, chạy đến đỡ Nhược Y Tuyết
– Tiểu thư! Mặt của người?!
Nhược Y Tuyết được nâng dậy thị nữ liền đưa qua một cái gương nhỏ nàng ta nghi hoặc nhìn vào phát hiện mặt của mình bị xước lập tức nước mắt tuôn ra ngư suối, bọn thị nữ hốt hoảng, nàng ta căm hận nhìn Lăng Vũ:
– Sao ngươi có thể độc ác như vậy?
Lăng Vũ: “…”
Chị hai! Cô có lộn không vậy?! Người gây sự là cô! Vấp chân ngã cũng là cô! Mặt mũi xước xát là cô tự chịu! Liên quan gì tới ta! Ta một ngón tay cũng không đụng lại quay qua muốn mắng ta độc ác làm như ta là nữ thứ đê tiện thâm độc vậy?!
Khoan đã! Tình huống cẩu huyết này sao quen như vậy? Sẽ không phải giống như phim truyền hình “đùng” một cái có nam nhân từ trên trời mặc một bộ đồ màu trắng nhảy ra đi!
– Tuyết nhi! Nàng sao vậy?
Được rồi! Nam nhân áo trắng quần trắng ngay cả dây cột tóc cũng trắng! Kết hợp với Nhược Y Tuyết một thân tơ lụa trắng! Gì đây, các ngươi đây là muốn đi dự đám tang nhà nào sao?!
Lăng Vũ cảm thấy đầu phát đau! Cái tình huống máu chó anh hùng cứu mỹ nhân được cả phim hiện đại lẫn cổ trang nhai đi nhai lại đến nát kịch bản cũng không chán đến khi nhìn thấy ngoài đời thực lại phải thốt lên ” Mẹ nó! Méo khoa học!”
Lăng Vũ nhìn một màn sướt mướt kia cảm thấy trên người Mặc Hiểu giống như có luồng sát khí lượn lờ dày đặc, nếu như tên Mặc Hiểu kia muốn đáng hắn cũng không ngại. Nhưng khi sát khí đạt đến người bình thường cũng cảm thấy được, Lăng Vũ định mở miệng thì hai thị nữ kia quỳ thụp xuống, giọng nói đồng thanh:
– Mặc chủ thứ tội! Là do bọn nô tỳ không tốt! Tiểu thư là tự đã không hề liên quan đến công tử kia
“…”
Lăng Vũ câm nín! Hắn còn tưởng sẽ giống như phim cổ trang 8h bọn thị nữ bênh vực nữ chính thêm mắm thêm muối nói hắn là kẻ vô lương chứ! Quả nhiên là Phong Ma Giáo! Người hầu được hàm dưỡng tốt đến đáng sợ mà!
“Ngao~”
Tiểu Hạo nhi như là vô cùng không thích Mặc Hiểu, từ tay Lăng Vũ nhảy xuống chạy đi. Lăng Vũ nhanh chân chạy theo muốn bắt nó lại, cảm giác Mặc Hiểu không có sát khí liến bình tĩnh bỏ đi
Thật không ngờ nhìn Tiểu Hạo nhi tròn lăn như vậy nhưng chạy rất nhanh. Lăng Vũ cũng không thắc mắc chạy theo nó đến khi nhìn lên mới phát hiện mình đã ở trong một thạch động kì quái uốn lượn
” Ngao~” tiếng kêu của Tiểu Hạo nhi vang vọng trong hang, hắn xác định một chút liền rẽ trái
Đến khi thấy một đạo ánh sáng trắng phía trước Lăng Vũ liền nhíu mày, tay cầm chặt Sương Vân
Ai ngờ nhìn thấy liền nhìn đến ngây ngốc…
——————–
Sau nhiều ngày đắn đo ta quyết định vẫn là cho các nàng ngược xíu
Chờ chương mới vào thứ 6 tuần sau nha!^^