Đọc truyện Hủ Nữ Xuyên Nam Phụ: Ta Không Biết Gì Cả! Là Nam Chính Tự Tìm Đến – Chương 25
Năm mươi năm trước thiếu chủ Phong Ma Giáo – Phong Vu Thương tàn nhẫn độc ác, tay nhuốm máu tươi, sát hại lục trưởng lão của Thanh Sơn Môn, diệt cả một gia tộc tu tiên hơn trăm mạng khiến lòng người căm phẫn…
Cuối cùng….
Cùng với tam trưởng lão Thanh Sơn Môn…
Đồng quy vu tận….
——
Cảnh Hoài mệt mỏi nhìn trần nhà âm u giăng đầy mạng nhện, khắp người da thịt đều truyền đến sự đau sót do vết thương xé rách cảm giác rất không thật, rõ ràng lúc bị lạc khỏi nhóm thì cảm giác gáy bị đập một cái, thế méo nào lúc dậy lại nằm ở nơi lạ hoắc thế này? Chết rồi! Bắt cóc tống tiền?! Hay là bắt cóc lấy nội tạng?! Mẹ ơi! Con muốn về nhà!!
Cảnh Hoài rốt cuộc tự ảo tưởng tự doạ mình một hồi mới nhận ra bản thân hình như bị trói rồi, thử cử động một chút ai ngờ làm dây thừng đè lên miệng vết thương khiến nó đau đến “Au” một tiếng, mắt lập tức ngập nước, thật sự rất muốn oa oa gọi bậy nhưng nếu nó gào lên có phải tên bắt cóc sẽ xông vào mổ nó ra mang thịt nó ra chợ bán không! ( Tg:- Đây là hậu quả của việc lúc nhỏ luôn bị doạ sẽ có người bắt ngươi sang Trung Quốc lấy nội tạng -_-|||)
Cảnh Hoài không quá thông minh nhưng tuyệt đối không ngốc, mắt lướt một vòng nhận ra đây giống như một phòng chứa củi không được sử dụng bám đầy bụi cùng mạng nhện, vài tia sáng lờ mờ từ bên ngoài miễn cưỡng làm căn phòng trông sáng hơn một chút
– Xuy Tuyết, ngươi đâu rồi?
Cảnh Hoài nhỏ giọng gọi một tiếng, vài giây sau ở góc phòng tối tăm phát ra ánh sáng chói mắt sáng cả một góc phòng, Cảnh Hoài thử cử động muốn thi triển ngự kiếm, ngón tay hơi động một chút Xuy Tuyết liền lập tức xuất hiện trên tay
Xuy Tuyết không giống với Sương Vân, thân kiếm như bạch ngọc cứng như đá, không quá sắc bén nhưng là loại phong kiếm nếu không phải chủ nhân thì không ai rút ra được
Cảnh Hoài miễn cưỡng vỗ tay hai cái, kiếm rụt lại ba tấc biến thành một thanh chuỷ thủ, nó cắt đứt dây trói nhìn thoáng qua vết thương trên người rõ ràng do roi đánh mà thành, còn có chỗ vết thương xung quanh bỏng lên. Bất quá, tu tiên giả đối với mấy vết thương ngoài da này không đáng ngại, tuy rằng rất đau nhưng linh lực trong cơ thể sẽ dần dần tự tẩy trùng tự chữa lành vết thương, cái đáng lo là hiện tại không xác định được nơi này là nơi nào, có lẽ phải ra ngoài thăm dò một chút
Cơ mà, liệu thò mặt ra có bị ăn một đao không đây!
– Này, ngươi có nghe gì chưa?
Có người!
Cảnh Hoài vừa bước ra chưa đến năm phút nhận định được đây là một hoa viên xa lạ thì giật mình đến lảo đảo suýt chút đâm đầu ngã xuống vội nhảy vô núp sau núi giả trong hoa viên, một lúc sau hai nam nhân y phục màu xám thô như hạ nhân nhưng dung mạo khá thanh tú xuất hiện, trên tay hai người đều bưng chén trà cùng điểm tâm ngọt vừa đi vừa bàn tán, tuy rằng âm lượng rất nhỏ nhưng người tu tiên ngũ giác nhạy bén như Cảnh Hoài dĩ nhiên nghe rõ mồn một
– Hình như lần này Ma Quân trở về còn dẫn theo một mỹ nhân của giới tu chân đấy!
– Cái gì? Sao lại là giới tu chân?!
– Ai mà biết a! Ta hôm đó may mắn cùng Mộ đường chủ dẫn đi đón tiếp Ma Quân liền thấy Ma Quân ôm theo một người đi vào! Tuy nhìn không rõ mặt nhưng đạo bào tử y hình như là đồng phục đặc thù của Thanh Sơn đệ tử chân truyền thì phải!
– Thanh Sơn Môn không nhận nữ đệ tử! Sao lại có mỹ nhân được?!
– Chẳng lẽ là một nam nhân? Nhưng dung mạo người kia tuy không rõ nhưng đảm bảo là tuyệt sắc! Hơn nữa mắt còn là màu thuỷ lam rất đẹp!
Cái gì?! Mắt màu thuỷ lam? Sẽ không phải Lăng Vũ chứ?!
Cảnh Hoài xoè bàn tay trái ra thành thành thật thật đếm đếm tính toán! Tu chân giới tu luyện biến đổi hầu hết là màu tóc, màu mắt là đặc thù riêng ngoài màu mắt lưu ly đen cùng màu nâu ra thì các màu khác đều rất rất hiếm!
Thanh Sơn đệ tử – dung mạo xinh đẹp – mắt màu thuỷ lam
=> Chết moẹ! Lăng Vũ bị tên Ma Quân kia bắt về rồi! Còn có các người nghe xem tên Ma Quân kia ôm a ôm thân a thân Tiểu Vũ trước mặt cả một đám người là ý gì? là ý gì?!
Còn có tại sao Tiểu Vũ bị tóm được? Sẽ không phải bị ai đó bán đi chứ?! ( Tại trấn Phục Huyền, Tử Viên bỗng nhiên hắt xì một tiếng, là ai đang nhắc đến mình vậy?)
Không được rồi! Phải tìm cách cứu hắn!
Nhưng cái gì gọi là trời không chiều lòng người? Ha ha! Cảnh Hoài sống lâu như vậy cuối cùng cũng hiểu được!
– Là ai?!
Hai người kia rõ ràng đang rất tập chung thảo luận bỗng nhiên một người hướng về phía núi giả vọt tới. Người đó thấy thoáng qua một thân ảnh lam y đang ngồi xổm như nghe lén được liền một chưởng đánh xuống
“Bùm” một tiếng, mảnh đá vỡ bay tứ tung, khói bụi mù mịt
Cảnh Hoài may mắn tránh được một chưởng kia chân chạy lòng gào thét! Đù moá! Ông đây đâu có giống mấy đứa trong phim giẫm phải cành cây đạp đổ bình hoa! Sao các ngươi phát hiện được cơ chứ?! Moẹ nó! Không khoa học! Hoàn toàn không khoa học!! (Tg:- Trên đời này cái gì cũng tuân theo khoa học thì tình tiết méo nào phát triển được-_-)
Cảnh Hoài lắc mình chạy vào khu rừng trúc phía đông, một người còn tính đuổi theo nhưng bị giữ lại:
– Đó là khu vực không được phép vào!
– Chẳng lẽ để cho kẻ khả nghi kia chạy như vậy?
– Không sao! Chỉ cần người đó không cho phép, hắn có vào cũng không ra được!
Bên kia rừng trúc Cảnh Hoài nghe không được cuộc đối thoại này, nó ngẩn ra nhìn căn nhà trơ trọi giữa cánh rừng
Căn nhà này cũng được tính là nhà cỡ trung được xây dựng bằng trúc, hình dáng…thật có chút quen mắt. Nội thất bày biện cũng rất đơn giản bất quá hình như có chút đặc biệt giống như…
Cảnh Hoài vừa bước vào cửa lập tức thấy được nơi này bài trí thật giống mấy phòng của các sư thúc trong Thanh Sơn nhưng hình như có thay đổi vài chỗ
– Oa!
Cảnh Hoài hai mắt sáng rực chạy nhanh vào phía góc phải của căn nhà, nơi có một chiếc bàn gỗ kê sát tường bên trên đặt một cây tuyết cầm trắng sáng loáng.
Thân cầm trắng như tuyết, so với cầm bình thường dài hơn cả gang tay, bề ngang cũng mỏng hơn một đốt ngón tay, một đầu bên trái khắc hoa văn hình vân mây xanh bạc tinh tế mà không cầu kì, dây đàn mỏng như tơ vàng như nắng, tuy rằng cầm trắng đến không loá mắt nhưng vẫn có thể lờ mờ thấy được vết tích xưa cũ do thời gian
Bàn tay của Cảnh Hoà nhẹ lướt trên hoa văn vân bạc, hoa văn này hình như có chút giống hoa văn trên đạo bào của Âu Dương trưởng môn, tuyết cầm tuy không mới nhưng kĩ thuật đúc luyện rất tốt, so với cổ cầm Tiểu Vũ đúc cho nó hình như còn hơn một bậc! Không biết đây là sở hữu của vị cao nhân nào? Bỗng nhiên rất muốn ôm tuyết cầm này mang về! ( Xuy Tuyết:*gào thét*- Ta phản đối! Ta và Vô Trần* mới là một cặp!)
(*Vô Trần: cây đàn Tiểu Vũ tặng Hoài Hoài ở chương 9)
– A?_ Cảnh Hoài lúc này mới để ý phía trên bức tường còn treo một bức hoạ, nhìn một cái nhìn đến ngây ngẩn
Giữa trời tuyết bạt ngàn trắng xoá phủ cả cảnh vật, người trong tranh một thân hồng y đỏ rực thẫm như huyết, bóng lưng cô độc tịch mịch khoác một tầng tang thương, tuy không rõ dung mạo nhưng Cảnh Hoài lại phát hiện người này có lẽ không nhìn thấy bởi đôi mắt người này bị một dải lụa lam sắc bao bọc, phần đuôi lụa trải dài phất phơ hoà cùng với mái tóc đen bị gió tuyết thấm ướt. Mà trên tay người kia…chính là cây tuyết cầm mang hoa văn vân mây của Thanh Sơn, so với cây tuyết cầm ở trên mặt bàn hiện tại giống như đúc
Rõ ràng chỉ là một bức tranh nhưng lại khiến cho người ta cảm nhận được sự bi thương tiếc nuối trong đó
“Trường Yến hội bày ra một ván cờ thiên hạ
Dùng một dòng máu hào hùng bảo hộ người
Phất tay áo rời đi chỉ nói một câu sau này còn gặp lại…
Khi đó người phải nhớ được một bóng hồng y…
Trường Tương Tư một ngay gần bên cạnh một cách xa vạn dặm
Đời này không phụ thiên hạ cũng không phụ ngươi…
Quay đầu nhìn lại cũng không màng hư danh
Hồng trần chỉ tìm một người tri kỷ”
Cảnh Hoài lảo đảo phải chống tay xuống bàn mới có thể đứng vững, vừa rồi hình như nó nghe thấy một tiếng hát…
Rất xa xăm cũng rất buồn rầu mơ hồ mà khiến người ta thương tiếc…
– Ngươi là ai?_ Giọng nói chứa phẫn nộ phát ra từ phía sau
Người bước vào bạch y thanh lãnh không hề xa hoa nhưng từng đường kim mũi chỉ cho đến hoa văn đều được làm tinh tế, ba ngàn sợi phiền não một nửa để xoã một nửa được một cây châm gỗ cực đơn giản cố định, gương mặt rất đẹp nhưng khiến người ta chú ý nhất chính là đôi mắt của người kia.
Đôi mắt rất sạch sẽ sáng ngời như vì sao trong đêm đen, một đôi mắt tràn ngập sự lạc quan vui vẻ nhưng khí tức trên người người này lại rất bất đồng, bi thương, u ám giống như đôi mắt không hề phản ánh cảm xúc thật của hắn….giống như…
Giống như đôi mắt này không phải của hắn vậy…
– A!_ Cảnh Hoài cảm thấy thái dương buốt nhói, đầu rất đau, nó hình như thấy cái gì đó…rất xa lạ cũng rất quen thuộc…
” Ta tên Diệp Cẩm Phương!”
” Ừ, sẽ về thăm ngươi!”
” Ngươi…vẫn là không tin ta…”
” Đại ma đầu đó đáng bị lột da róc thịt!!”
Đầu đau đến choáng váng, Cảnh Hoài theo bản năng lùi ra sau một chút, tay trái vô ý đụng vào dây đàn của tuyết cầm chỉ cảm thấy ngón tay đau nhói. Dây đàn mỏng như tơ sắc như dao, ngón tay của nó bị cứa đứt một vệt dài, máu nhỏ xuống thân đàn trắng chói mắt
– A? Ngươi làm bẩn đồ của hắn!_ Bạch y nam nhân kia nhìn chằm chằm vào Cảnh Hoài, gương mặt hiện lên nụ cười xinh đẹp, nộ khí quanh thân càng dày đặc
-A!_ Cảnh Hoài chỉ cảm thấy ngực nhói một cái, trước mắt tối sầm lại, nôn ra một búng máu
Bạch y nam nhân này tu vi rất cao, so với tứ sư thúc còn hơn một bậc, một chưởng này đánh xuống làm Cảnh Hoài quả thật bị đánh bay. Miễn cưỡng đứng dậy lại thấy nam nhân đánh tới, nó theo bản năng cầm lấy tuyết cầm thi triển nội lực, ngón tay lướt trên dây đàn lập tức một cỗ năng lực vô hình lan ra trong không khí, nam nhân kia lúc đầu diện vô biểu tình nhưng khi thấy Cảnh Hoài sử dụng tuyết cầm lông mày lập tức nhíu chặt, nam nhân tay áo phất nhẹ một cái linh khí lạp tức cản lại sức mạnh vô hình kia, một tia linh khí bắn ra Cảnh Hoài khuỵ xuống lại ho ta một ngụm máu
Nó mơ màng nhìn tay mình bị nhộm đỏ trong lòng chỉ có một suy nghĩ! Moẹ nó! Ta vừa bị đánh xong lại tiếp tục bị đánh! Nghiệt của ta không nhiều bằng tên Vũ kia thế mà vẫn cứ hộc máu?! Đây là đạo lý gì a?!
Chậm chạp lắc đầu giúp mình thanh tỉnh một chút trước mặt lại xuất hiện một đôi giày trắng xa lạ
– Làm bẩn rồi còn dám tuỳ tiện sử dụng! Đáng chết!_ Bạch y nam nhân cao ngạo dùng loại ánh mắt của bậc đế vương nhìn kẻ chật vật nên dưới, đã lâu y không sát sinh, tay chân cũng có chút không linh hoạt rồi! Nếu không hai chưởng vừa rồi nhất định lấy mạng kẻ tự ý đột nhập này!
– Xin lỗi… Sai không tại ngươi…!
– “?!!”
Chưởng phong mang theo linh lực cường đại bỗng nhiên khựng lại ngay trước mặt Cảnh Hoài, nó vô lực cười một tiếng thật sự chống đỡ không nổi mà hôn mê
Câu kia không phải nó nói… Là bỗng nhiên có giọng nói trong đầu thúc giục thôi! Còn giọng nói thúc giục nó là ai…
Có quỷ mới biết!
Bạch y nam nhân ngược lại thân hình cứng đờ, trên miệng tràn ra một vệt chất lỏng đỏ thẫm. Chưởng phong mang linh lực như vậy đánh xuống uy lực sẽ rất lớn nhưng nếu giữa chừng đột ngột thu hồi linh khí rất dễ bị phản phệ dẫn đến tổn thương nội lực, di chứng để lại cũng không thể lường trước nhưng nam nhân này lại không hề để tâm, hắn ngẩn ngơ đứng đó trong đầu ong ong đầy những mảnh vỡ rời rạc
” Phương, mau tới xem! Đây là do Nhược Thuỷ cho ta!”
” Nhan Tư Quân vang danh thiên hạ! Đức độ tài cao, Diệp mỗ với không tới!”
” Ta mệt mỏi rồi! Sau này không cần miễn cưỡng làm bằng hữu, cũng không cần gặp mặt nữa!”
” Y muốn ta chuyển lời…. “Xin lỗi! Sai không tại ngươi….!”
Năm ấy người kia một thân hồng y, chân thật ôn nhuận, người đời ca tụng, không tranh đoạt không vướng bận… Ngay cả hắn… Cũng không giữ lại được…
Bạch y nam nhân hít vào một ngụm khí, nhìn người đã sớm hôn mê dưới đất cười khổ
Lâu như vậy… Ta vẫn là luyến tiếc buông xuống…
Sau đó chỉ thấy bạch y nam nhân khí độ phi phàm dung mạo tuấn tú xinh đẹp từ trong nhà trúc bước ra, tay ôm ngang một thiếu niên mặc lam y không hoa văn, gương mặt nhu hoà như nước hiện tại có chút trắng bệch, huyết đỏ tinh tế chảy dọc khoé môi thấm vào vạt áo bỗng tạo ra một loại mỹ cảm bức người. Bước chân của bạch y nam nhân rất vững vàng, gương mặt diện vô biểu tình nhưng đáy mắt có chút sao động, ngón tay thon dài khẽ lau đi vệt huyết hồng của thiếu niên, người trong lòng hừ một tiếng mệt mỏi gục xuống vai hắn
Bạch y nam nhân bỗng nhiên nheor miệng cười dữ tợn
Ngươi là hắn cũng tốt! Không phải hắn cũng được! Vẫn là để ta chơi đùa đi!
Thiếu chủ Phong Ma giáo – Phong Vu Thương tên tự Diệp Cẩm Phương từng là bằng hữu thân cận nhất của tam trưởng lão Thanh Sơn Môn
Sau này Nhan Tư Quân vì nghĩa diệt thân…
Cùng với Diệp Cẩm Phương…
Đồng quy vu tận…