Hủ Nữ Xuyên Nam Phụ: Ta Không Biết Gì Cả! Là Nam Chính Tự Tìm Đến

Chương 22


Đọc truyện Hủ Nữ Xuyên Nam Phụ: Ta Không Biết Gì Cả! Là Nam Chính Tự Tìm Đến – Chương 22

Lúc Lãnh Vô Hàn tỉnh lại đã là chuyện của trưa hôm sau, đầu như bị búa tạ đập một cái thật mạnh, y muốn ngồi dậy nhưng cử động một cái liền động vào vết thương, trước mắt tối sầm, lồng ngực kịch liệt co rút một cái liền phun ra một búng máu tươi y liền ảo não nằm trở về
Nhìn trần thạch động ẩm ướt Lãnh Vô Hàn cười khinh miệt một tiếng, sư phụ nói không sai, nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân!
Tuyết điêu thấy Lãnh Vô Hàn tỉnh lại kêu lên một tiếng, y nhìn đến cái bóng nó ngồi nép vào góc tường muốn mở miệng nói không sao nhưng không nghĩ đến suýt nữa hộc tiếp một búng máu, con Tuyết điêu kia vô cùng không có tình người trao cho hắn một ánh mắt cực kỳ khinh bỉ! Vâng! Là khinh bỉ đấy!
Lãnh Vô Hàn trợn trắng mắt
Ta sống lâu như vậy nhưng lần đầu tiên bị khinh bỉ!! Hơn nữa còn bị một con chim khinh bỉ?!? ( Tuyết điêu *gào thét*: Là điêu! Là điêu! Không phải chim!)
Tuyết điêu thấy Lãnh Vô Hàn gương mặt viết rõ bảy chữ ” còn nhìn sẽ mạng ngươi đi nướng” thì rất thức thời thu hồi ánh mắt nhưng trong lòng cực kỳ bi thương
Chủ nhân, về việc ngài kết đạo lữ là nam hay nữ ta đều không can hệ nhưng vì cái gì ngài lại “nằm dưới” chứ? Ngài nói ta làm sao ăn nói với Diệp chủ bây giờ?! Diệp chủ biết đồ đệ của mình bị đè đến ngất xỉu có khi nào sẽ đem ta đi nấu cao không?!
Lãnh Vô Hàn khoé môi run run nhìn ánh mắt của tuyết điêu từ khinh bỉ đến ảo não kế là cực độ thương cảm tiếc nuối rồi đến tuyệt vọng một vẻ “chó nhà có tang” ” vừa chết lão bà” ” con gái của ta bị dụ dỗ rồi” bỗng nhiên cảm thấy có phải mình nên đem con chim này về cho Cung Thanh làm đồ nhắm rượu không?
Y hít một hơi, miễn cưỡng ngồi dậy mới phát hiện tay của mình nắm chặt một mảnh vải giống như xé ra từ y phục, chất liệu này rất đặc thù, hoa văn trên tử y rất quen thuộc, dù cho dính bùn đất nhưng vẫn có mùo hoa trà nhàn nhạt…
Giống như…
——————
– Lăng Vũ, tối qua ngươi ở đâu vậy? Chúng ta đều rất lo lắng!_ Cảnh Hoài nhìn kẻ thần sắc mệt mỏi kia khó hiểu. Hôm qua ăn mặc chỉnh tề như vậy vì cái gì sáng sớm quay trở lại ngoại sam liền biến mất không có tăm hởi?

– Chúng ta có thể không thảo luận tới vấn đề này không!_ Lăng Vũ ảo não cầm miếng bánh bao nhét vào miệng, nói cái gì bây giờ?
Chẳng lẽ nói tối qua nha, ta cùng với ma quân của minh giới thân a thân, ôm a ôm, trước mặt mười mấy cái xác chết suýt nữa diễn Đông cung đồ! Tuy là quần áo cũng đều cởi nhưng ta vẫn còn thân trắng như ngọc sao?!
– Dù sao tối qua ngươi cũng không thể bỏ bọn ta đi, tự ý hành động như vậy rất nguy hiểm! Tối qua Triệu sư huynh còn bị thương nữa!_ Tử Viên căm tức vỗ vai hắn một cái
– Cái gì? Triệu Huyền Phương bị thương? Sao có thể!_ Lăng Vũ nhíu mày, theo lý mà nói lệ quỷ kia cũng mới tu luyện thành cách đây không lâu, xuất ra chút pháp thuật đánh lạc hướng dạng kia cũng không thể làm Triệu Huyền Phương dễ thương tổn như vậy
– Lúc đó sương mù thật sự quá dày, trời lại tối, dùng đèn lồng cũng không nhìn thấy đường! Mãi một lúc sau nghe thấy tiếng đàn của tên này bọn ta mới định được phương hướng, lúc đến gần đã thấy Triệu sư huynh bị thương!_ Tử Viên chỉ vào Cảnh Hoài, Lăng Vũ nhìn nó một cái ánh mắt xoẹt qua một tia sáng
– Dẫn ta đi xem hắn một chút!
Vì bọn họ đều là khách được mời đến nên mỗi người có một phòng riêng biệt sắp xếp ở hậu viện nhà Vương lão gia
Triệu Huyền Phương nằm trên giường gỗ, gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc, mồ hôi lấm tấm trên trán, hai hàng lông mày nhíu chặt giống như rất thống khổ
Lăng Vũ hỏi: – Hắn bị thương ở đâu?
Tử Viên nói: – Bả vai phải
Lăng Vũ kiểm tra miệng vết thương, chỗ vai phải của Triệu Huyền Phương bị khoét một lỗ lớn lờ mờ thấy được xương trắng bên trong, máu thịt hỗn độn dù được sử lý qua vẫn rất ghê người. Càng nhìn chân mày của Lăng Vũ mày nhíu càng chặt, cuối cùng còn nâng cả nửa người Triệu Huyền Phương lên nhìn chằm chằm miệng vết thương, bởi vì động tác đột ngột ảnh hưởng tới thương thế Triệu Huyền Phương đau đến hừ một tiếng, Cảnh Hoài luống cuống đỡ hắn nằm xuống, Tử Viên trách khứ:
– Ngươi làm gì thế!

Lăng Vũ cười cười có phần áy náy, kêu Tử Viên chăm sóc Triệu Huyền Phương nhiều chút, bản thân lôi kéo Cảnh Hoài ra khỏi Vương gia tiến thẳng đến khu trung tâm của trấn
Trấn Phúc Trạch ban đêm hiu hắt đáng sợ bao nhiêu thì ban ngày lại tấp nập phồn hoa bấy nhiêu, Lăng Vũ rất vất vả lôi theo một kẻ ngơ ngơ ngác ngác như Cảnh Hoài chen qua các tốp người tiến vào gian hàng rong gần giữa chợ
– Đại thúc, bán cho ta ba cân gạo nếp!
– Ngươi mua gạo nếp làm gì nha?_ Cảnh Hoài giật giật tay áo hắn thắc mắc
Lăng Vũ: – Dĩ nhiên là để làm bánh bao cho ngươi rồi!
Cảnh Hoài hai mắt phát sáng: – Thật sao?!
Lăng Vũ: – Đùa thôi!
-….
Cuối cùng ta cũng có thể hiểu cái gọi là đứa bạn thân của bạn thật ra là một đứa được thiên phái xuống để bạn hiểu được cái gọi là “phũ” của nhân gian
Trấn Phục Huyền có một nhánh sông nhỏ cắt ngang qua trấn dẫn ra sông lớn nên những kiểu kinh doanh buôn bán, trao đổi hàng hoá trên sông diễn ra vô cùng thường xuyên. Chiếc thuyền nhỏ nhè nhẹ lướt trên mặt nước, trên thuyền chở đầy ắp những quả sơn trà vàng óng vô cùng ngon mắt, người trèo thuyền là một thiếu tữ thanh tú, nàng thong thả cua mái chèo trên dòng sông tấp nập, thỉnh thoảng rẽ vào bờ nếu có người trên bờ muốn mua sơn trà
Lăng Vũ nhìn mặt nước trong veo như gương khảm khái, sông suối thời xưa không có túi nilong trôi nổi lềnh bềnh cùng rác quả thật quá tốt, sửa sang lại vài sợi tóc bị rối hắn nở nụ cười thân thiện hướng tới vị thiếu nữ đang chở sơn trà kia:

– Tỷ tỷ, sơn trà bao nhiêu tiền một cân vậy?
Lăng Vũ trời sinh dung mạo đẹp mắt, gương mặt tạc từ băng tuyết lúc diện vô biểu tình khiến người ta có cảm giác người này chỉ có thể nhìn nhưng không thể chạm, bất quá đôi thuỷ lam mâu ngược lại linh động vô cùng mang theo vài phần bất cần hiện tại trưng ra một nụ cười nhẹ như gió xuân tháng ba khiến cho không ít nữ tử đi qua phải đỏ mặt
Cảnh Hoài nhìn hắn câm lặng, cái hành động này trên face người ta gọi là gì ấy nhỉ? Thả thính?!
Thiếu nữ chở sơn trà kia cũng không e lệ ngượng ngùng, đứng trên thuyền cười với hắn:
– Tiểu lang quân, không lấy tiền, tặng không cho ngươi một quả được không!
Sau đó nàng chọn một quả lớn bàng bàn tay chín vàng, ném về phía Lăng Vũ, hắn vô cùng chuẩn xác bắt được, nụ cười trên miệng càng tươi vừa phong tình nhưng không quá thất lễ:
– Tỷ tỷ cho không ta như vậy không sợ lỗ sao?
Thiếu nữ che miệng cười trêu chọc lại:
– Không cần khách khí, ai bảo ngươi lớn lên xinh đẹp như vậy!
– Tỷ tỷ càng xinh đẹp hơn nha!
Lăng Vũ trêu hoa ghẹo nguyệt trêu đến có chút nghiện, bị Cảnh Hoài lôi đi mới miễn cưỡng từ biệt cô gái kia. Hắn cầm quả sơn trà bị cắn còn một nửa ung dung vui vẻ vừa đi vừa ăn còn đưa qua cho Cảnh Hoài, nó nhìn quả sơn trà bị cắn be bét nói:
– Ngươi trêu hoa ghẹo nguyệt như thế coi trừng có ngày bị bắt gian tại trận đó!
Lăng Vũ lập tức bị sặc, cái gì gọi là bắt gian tại trận?!
Hai đứa lôi lôi kéo kéo về đến nhà Vương lão gia Lăng Vũ liền một mực đuổi hết mọi người ra khỏi phòng Triệu Huyền Phương, Tử Viên kéo hắn lại hỏi:

– Ngươi muốn làm gì?!
Lăng Vũ nghiêm túc nói: – Cưỡng gian!
Mọi người: – CÁI GÌ?!
Lăng Vũ: – Đùa thôi!
Sau đó đóng cưa nhốt mọi người ở ngoài
Cả bọn: “…”
Cảnh Hoài ôm chặt cổ cầm mím môi, tình cảnh quen không tưởng!
Buổi tối xương mù lại kéo đến nhưng không dày đặc như hôm qua bất quá, sự việc lại rắc rối hơn
– Đây con mẹ nó là cái gì a?!
Tử Viên lần đầu trong đời cuống đến chửi bậy, lệ quỷ thì cũng thôi đi, vì cái gì lại rớt xuống vài chục con tang cấp trung như vậy, mà cái quan trọng ở đây là Triệu sư huynh bị thương không chiến đấu được thì cũng thôi đi, vì cái gì tên họ Lăng kia vứt lại một bịch gạo cho hắn rồi chạy mất tiêu là sao
Cả nhóm ra sức chống trọi với tang thi nên không hề ý thức được trong nhóm đã thiếu một người. Người kia rất âm thầm hướng về phía Vương gia mà chạy, cứ như một cái bóng thoắt ẩn thoắt hiện lẻn vào từ đường của Vương gia lấy ra một thứ đồ, muốn âm thầm chuồn đi thì một giọng nói vang lên:
– Quả nhiên là ngươi……


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.