Đọc truyện Hủ Nữ Muôn Năm – Chương 90: Nổi giận (3)
Phó Bạc Yến xoay người, đẩy cửa phòng bệnh ra. Anh muốn giải thích rõ với Hùng Cách Cách, thời điểm anh và Xương Kỳ xảy ra quan hệ thì anh vẫn chưa yêu cô.
Tô Hàng vội ngăn Phó Bạc Yến lại: “Chuyện như vậy thì có gì hay mà đi giải thích. Anh đừng đi quấy rầy cô ấy nghỉ ngơi.” Nói giỡn hả? Làm sao anh có thể để cho Phó Bạc Yến giải thích với Hùng Cách Cách? Hùng Cách Cách, đồ ngu ngốc kia, không chừng chỉ bị Phó Bạc Yến lừa dối vài câu là đã ngoan ngoãn đi vào tròng rồi. Anh vẫn luôn nhớ rõ, Hùng Cách Cách từng có một chút ý định nho nhỏ với Phó Bạc Yến. Tro tàn lại cháy hả, ngàn vạn lần không thể được!
Phó Bạc Yến thấy Tô Hàng chắn đường, trong lòng không vui, cau mày nói: “Tránh ra!”
Tô Hàng ngạo mạn, nhếch khóe miệng, kiên quyết nói: “Không tránh!” Đúng, không tránh chính là không tránh!
Phó Bạc Yến hết sức nhanh nhẹn, không nói một câu thừa thãi nào, vung quả đấm, đánh vào bụng của Tô Hàng. Nói thật là trong đêm nay, khi nghe Tô Hàng nói bậy bạ, lớn tiếng tuyên bố Hùng Cách Cách là bạn gái của nó thì lòng anh đã rất khó chịu rồi. Tô Hàng này là đồ não ngắn, biết so tài với anh trai mình mà tại sao không đi nhằm vào tên thất phu Phó Khương kia đi?
Trong lòng Phó Bạc Yến tức giận nên tung cú đấm không có lưu tình.
Tô Hàng rên lên một tiếng, bị đau nên trong nháy mắt lửa giận bốc lên, trực tiếp tung ra cú đấm đánh tới mặt của Phó Bạc Yến! Là anh mà lại ra tay độc ác với em mình như vậy sao? Thế thì anh cũng không cần nể tình nữa! Đánh đi, đánh đi, trong bụng của ai không có một đống lửa giận? Hừ!
Trong bệnh viện yên tĩnh, trên hành lang trống trải, chỉ thấy hai anh em, anh tới tôi lui, đánh đến cực kỳ cao hứng. Kêu rên, nhất định là có; đau đớn nhất định cũng có; quả đấm là vĩnh hằng mà!
Đối với việc hai anh em đang sử dụng quyền cước với nhau, Phó Khương không có vẻ gì là lo lắng cả. Anh lười biếng nghiêng dựa vào cửa, nhìn hai anh em gây chiến với nhau, hiển nhiên là hết sức thoái mải.
Khóe môi anh nâng lên thành một nụ cười, có mấy phần châm chọc, có mấy phần khinh thường, cùng với mấy phần không thể nắm bắt.
A… Tô Hàng và Phó Bạc Yến, thật là hai đứa bé ngoan mà. Nếu như anh là Tô Hàng, hoặc là Phó Bạc Yến thì người thứ nhất anh ra tay nhất định sẽ là tên Phó Khương đáng ghét anh đây. Nhưng không nghĩ tới hai đứa bé ngoan này lại hiểu được đạo lí tôn trọng bề trên.
Nhưng mà cái người tên là Phó Khương đó, từ trước tới giờ không biết cái gì gọi là kính già yêu trẻ nha.
Phó Khương cười tự giễu một tiếng, tiếp tục xem cuộc chiến.
Anh thấy Tô Hàng không phải là đối thủ của Phó Bạc Yến thì đứng lên, cử động bả vai vài cái, cười nói: “Làm trưởng bối, chú không thể nữa khoanh tay đứng nhìn nữa rồi.” Nói xong thì lập tức đánh vào bụng Phó Bạc Yến một cái.
Con mẹ nó… Đau… Đau quá…
Hai anh em người ta đang đánh nhau, chú xông lên làm cái gì?
Tô Hàng sửng sốt, nổi giận quát: “Ai cần chú giúp?” anh và anh trai đang đánh nhau, liên quan gì đến Phó Khương?
Phó Khương quay đầu lại, nhếch miệng cười với Tô Hàng, sau đó hết sức tự nhiên nâng lên tay, cho Tô Hàng một đấm: “Được rồi, vậy thì chú chỉ có thể đối xử công bằng thôi.”
Tô Hàng cực kì tức giận, cực kì đau đớn, hít vào một hơi, mắng: “Con mẹ nó, đồ thần kinh!”
Phó Khương cười ha ha, nói: “Xấu hổ quá, chú quên mất, bệnh thần kinh đánh người không cần lý do. Làm hại chú phải suy nghĩ nãy giờ, nên dùng lý do gì để làm cho các cháu dừng lại. A… Chú thật đúng là không bình thường mà.”
Phó Bạc Yến và Tô Hàng bừng hiểu ra, Phó Khương đang muốn dạy dỗ hai người bọn họ!
Được, nếu Phó Khương già mà không kính thì cũng không thể trách hai người bọn anh chém giết không nương tay! Hơn nữa hai người bọn họ đã sớm muốn ra tay với Phó Khương rồi. Nếu không phải là ngại vai vế, thì đã đánh cho Phó Khương trở về bụng mẹ đầu thai từ lâu rồi!
Nghĩ đến đây, hai anh em liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau tiến về phía Phó Khương.
Cuối cùng ba người hỗn chiến với nhau.
Nắm đấm bay tứ tung, đánh cho sưng mặt sưng mũi, kêu rên không ngừng. Thỉnh thoảng có vài giọt máu bắn ra, đó là kết quả của kích tình thiêu đốt.
Lúc bốn giờ, Hùng Cách Cách đẩy cửa phòng bệnh ra, nhìn thấy hình ảnh ba người đàn ông đang quấn lấy nhau, lăn qua lăn lại trên mặt đất.
Hùng Cách Cách hít hà, ánh mắt mông lung hỏi: “Mấy anh đang chơi 3p sao?”
Trong nháy mắt ba người đàn ông dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Hùng Cách Cách, thân thể cứng ngắc ngay tại chỗ.
Hùng Cách Cách thấy trên khóe miệng bọn họ còn dính vết mái đỏ tươi, lúc này ánh mắt sáng lên, kinh ngạc la lớn: “Ai da! Còn có lạc hồng nữa!”
Ba người đàn ông hóa đá tập thể. Không, ba người bọn họ muốn tự sát tập thể rồi.
Hùng Cách Cách hít mũi một cái, xoay người trở lại phòng bệnh, sau đó ý thức được vừa rồi mình đã nói một câu kinh hãi thế tục đến mức nào! A! A!
Trời ạ, nhất định là cô chưa tỉnh ngủ, vẫn còn ở trong mộng. Nằm xuống, nằm xuống, ngủ tiếp một lát nữa. Không chừng trong mơ cô sẽ mơ thấy ba người bọn anh âu âu yếm yếm đấy…
Thật bỉ ổi, thật kích động… Xấu hổ quá đi!
Trong đầu Hùng Cách Cách tự động tưởng tượng ra một bức tranh cực kỳ sinh động, phun máu mũi.
Bởi vì tưởng tượng nên bức tranh không được miêu tả cụ thể lắm, nhưng mà đối thoại trong đó lại đáng giá để suy nghĩ sâu xa.
Phó Khương nói: Tiểu Hàng Hàng, ngoan nào, nhịn một chút là tốt rồi, không đau đâu.
Tô Hàng nói: A, không được, quá đau đớn! Chú là đồ khốn kiếp! Chú muốn xé rách ông đây sao?
Phó Bạc Yến nói: Hàng, như vậy mà đã không chịu nổi sao? Nếu thêm anh nữa em sẽ hỏng mất.
Tô Hàng nói: Ư! Hai người là đồ cầm thú!
Ặc… Đây là một mối quan hệ hỗn loạn. Từ trong đó, không khó nhận ra địa vị của bọn họ ở trong lòng Hùng Cách Cách.
A, không đúng, không đúng, mặc dù Phó Khương rất đen tối, đánh bại được Tô Hàng, nhưng mà… anh ta đã bị cô phế mất rồi.
Cho nên, đoạn đối thoại này phải sửa lại.
Tô Hàng nói: Hừ! Chú đừng lộn xộn!
Phó Khương nói: Tiểu Hàng Hàng, nếu như cháu đã không được thì đừng khống chế hành động của chú.
Tô Hàng rống lên: Ai nói cháu không được? Để cháu cho chú thấy sự lợi hại của cháu! Hôm nay cháu phải làm cho chú muốn khóc cũng không được!
Phó Bạc Yến nói: Cẩn thận một chút, đừng làm hỏng.
Tô Hàng nói: Anh, chúng ta cùng nhau đi. Tiện nhân này chịu được mà.
Phó Khương nói: Cá nhân chú hết sức đồng ý quan điểm của Tiểu Hàng Hàng.
Hùng Cách Cách núp ở trong chăn lại thấy xấu hổ thêm lần nữa.
Ặc… Cô rất thuần khiết, thật đó! Tuyệt đối thuần khiết!
Tình cảm giữa những người đàn ông rất kỳ diệu. Ngay cả bạn bè tốt nhất cũng có thể đánh nhau, lời này tuyệt đối không phải là giả.
Đừng thấy ba người đàn ông này đánh nhau cực kì dã man, nhưng chờ sau khi bôi thuốc cho đối phương xong, nhìn mặt mày người kia chỗ xanh chỗ tím, biến dạng nghiêm trọng, cả ba lại không nhịn được, phá lên cười ha ha.
“Hí….” Cười đến khoa trương quá mức, làm cho vết thương đau đớn, ba người đàn ông cùng hít vào một hơi. Đau! Thật là con mẹ nó đau!
Tô Hàng trừng Phó Khương một cái, thầm nói: Chú nhỏ ra tay cực kì hung ác, cứ nhằm vào bụng mình mà đánh!
Phó Khương liếc Phó Bạc Yến một cái, thầm nói: Thằng nhóc khó ưa này, không ngờ quả đấm lại cứng như vậy.
Phó Bạc Yến liếc Tô Hàng một cái, thầm nói: Đây là em ruột của mình sao? Đánh mạnh đến nổi mặt anh hai nó biến dạng luôn rồi!
Ba người đàn ông, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cảm thấy trận đánh này rất sướng! Mình bị đánh: đau! Mình đánh người khác: thoải mái!
Hôm nay, đánh cũng đã đánh rồi, giận cũng hết giận rồi, việc nên làm cũng đã làm xong.
Phó Khương chỉ huy, nói: “Tô Hàng, đi mua đồ ăn sáng đi.”
Tô Hàng hừ hừ, nói: “Cháu không đi! Muốn đi thì chú tự đi đi!”
Phó Khương chậc lưỡi, nói: “Cháu nói chuyện với chú mình như vậy sao? Thật đúng là không được dạy dỗ đến nơi đến chốn! Lại đây cho chú tét mông mấy cái, để cho cháu nhớ kĩ, nhớ lâu.”
Tô Hàng xù lông nói: “Chú đừng nghĩ mình là bề trên thì muốn làm gì cũng được? Hừ! Dù sao cháu cũng không đi! Chú bảo anh đi đi!”
Phó Bạc Yến quay mặt qua nhìn Tô Hàng, nói: “Em cảm thấy dáng vẻ bây giờ của anh có thể đi ra ngoài sao?”
Tô Hàng thấy gương mặt Phó Bạc Yến đã biến hình thành bí đỏ, liền nén cười đứng lên, ngoan ngoãn đi mua đồ ăn sáng. Anh nghĩ: nhất định là Hùng Cách Cách đã rất đói bụng rồi. Chờ anh mua bữa sáng về, Hùng Cách Cách ăn bữa sáng tình yêu của anh thì nhất định sẽ cười ngu ngốc với anh. A, không, là cười duyên mới đúng.
Sau khi Tô Hàng mua bữa sáng xong, còn chưa kịp nói câu nào với Hùng Cách Cách thì đã bị ông cụ Tô quát tháo bảo về nhà chính.
Trong nhà chính, ông cụ Tô tinh thần phấn chấn chống gậy, đầu tiên là quan tâm đến khuôn mặt bị thương của Tô Hàng, sau đó quở trách Tô Hàng từ đầu đến chân, tìm căn nguyên, vạch rõ ngọn ngành cũng là để cho anh nhanh chóng tìm bạn gái, để cho trước khi ông già này đi gặp tổ tông thì có thể ôm con trai của Tô Hàng một cái.
Tô Hàng vừa nghĩ tới việc con anh là sự kết hợp của anh và Hùng Cách Cách thì miệng không kiềm chế được bắt đầu cong lên, lại không cẩn thận làm cho vết thương đau đớn, mặc dù đau nhưng là nổi đau vui vẻ .
Vốn Phó Bạc Yến muốn giải thích quan hệ của anh và Xương Kỳ với Hùng Cách Cách nhưng lại không thể không đến đồn cảnh sát, phối hợp với cảnh sát điều tra vụ hoả hoạn xảy ra tối hôm qua. Thật ra thì, cảnh sát nên tìm Phó Khương để điều tra. Bởi vì, tối hôm qua, người cuối cùng xuất hiện ở biệt thự là Phó Khương, nhưng Phó Khương là một bệnh nhân tâm thần, lời của chú ấy không thể làm chứng được.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Phó Khương và Hùng Cách Cách.
Hùng Cách Cách cầm muỗng nhỏ khuấy cháo, lẩm bẩm nói: “Tại sao gần đây cứ hay phải vào bệnh viện vậy nhỉ? Chẳng lẽ là phạm vào Thái tuế à?” Nếu quả như thật phạm vào Thái tuế*, nhất định là phạm đến sao chổi của ba người nhà họ Phó kia. Cô có nên đến Tự Miếu, xua đuổi tà khí đi không?
*Thái tuế là một sao, phạm Thái tuế hay hạn Thái tuế đại loại là xui xẻo.
Phó Khương cầm lấy cái muỗng trong tay Hùng Cách Cách, múc cháo đưa tới bên môi Hùng Cách Cách: “Anh đút em ăn.”
Hùng Cách Cách nhìn Phó Khương, kiên trì nói: “Tự tôi ăn.”
Phó Khương dịu dàng, kiên trì nói: “Ngoan, há mồm nào.”
Hùng Cách Cách lạnh run một cái, cố chấp nói: “Tôi bị phỏng sau lưng chứ không phỏng tay.”
Phó Khương nhíu mày nói: “Tay cầm thìa ăn cơm thì lưng em có đau không?”
Hùng Cách Cách thẳng thắn nói: “Đau, nhưng có thể chịu được.”
Phó Khương giơ cái muỗng, trong mắt dâng lên đau lòng nhưng vẫn tỏ ra hài hước nói: “Em không muốn dùng muỗng ăn cơm, chẳng lẽ muốn anh dùng miệng đút em ăn sao? Mặc dù từ sáng sớm đến bây giờ em chưa đánh răng nhưng anh vẫn có thể thỏa mãn thỉnh cầu này của em.” Nếu như Hùng Cách Cách dám gật đầu, thì anh thề với tất cả thần linh trên trời, anh sẽ lập tức nhào tới, cho cô ăn một cách vui vẻ. Ông trời, ông cũng không cần đau lòng cho con, cứ cho như là anh đang đút cho chim non ăn đi!
Không muốn, Hùng Cách Cách cũng không phối hợp. Cô lập tức há mồm ra, ngậm cái muỗng, nuốt cháo vào.
Phó Khương chậc chậc, cảm khái nói: “Hùng Cách Cách, em thật đúng là không hiểu tình thú.”
Hùng Cách Cách ậm ừ nói: “Tình cảm của anh quá thâm sâu, tôi không hiểu nổi.” Đây là lời nói thật.
Phó Khương thâm tình, nhìn chằm chằm Hùng Cách Cách, dùng giọng điệu hết sức khêu gợi, dụ dỗ nói: “A… Có chiều sâu sao? Có muốn anh biểu hiện trực tiếp hơn một chút hay không, để cho em hiểu thấu đáo hơn một ít?
Nhịp tim của Hùng Cách Cách lập tức tăng nhanh, gương mặt hiện lên hai rặng mây hồng.
Phó Khương chậm rãi cúi đầu, giống như che chở bảo bối vậy, cẩn thận hôn lên cánh môi Hùng Cách Cách.
Hùng Cách Cách giống như bị đầu độc, lại không biết đường tránh né.
Trước khi môi hai người chạm vào nhau một giây thì phòng bệnh chợt vang lên tiếng gõ cửa.
Hùng Cách Cách lập tức cúi đầu, cầm chén cháo lên, ngửa đầu đổ vào miệng của mình. Hự… Nóng quá! Thiếu chút xíu nữa là được hôn rồi! A, không, không, không, cô không có ý đó. Chính xác là cô suy nghĩ, thiếu chút nữa là bị hôn rồi? Phó Khương là bạn khuê mật của cô mà?
Tại sao cô lại có thể bị bạn khuê mật của mình dụ dỗ chứ? Hành vi của người bạn khuê mật này của cô thật quá kì lạ rồi! Một lát đùa giỡn Tô Hàng, một lát lại tới quyến rũ cô, rõ ràng là… Khiến cô rất rối rắm nha!
Một người lương thiện như cô, đừng lôi cô vào những chuyện không thuần khiết đó!
Aizz… Không có nghiêm túc gì cả!
Phó Khương hít một hơi thật sâu, quay đầu, vẻ mặt khó chịu nhìn chằm chằm cửa phòng bệnh, nó: “Vào đi!”
Một nhân viên bưu điện xuất hiện nhanh như tia chớp, lại lấy tốc độ của tia chớp mà biến mất. Chỉ bỏ lại một gói bưu kiện. Mà người nhận bưu kiện là… Phó Khương.
Phó Khương hơi trầm tư trong chốc lát, sắc mặt có chút thay đổi. Anh không mở bưu kiện ra trước mặt Hùng Cách Cách, mà là híp mắt cười với Hùng Cách Cách, nói: “Anh đi ra ngoài hút điếu thuốc.”
Hùng Cách Cách còn nhớ rõ nụ cười của Phó Khương, đó là một nụ cười làm cho người ta cảm thấy hạnh phục. Khóe môi đẹp đẽ cong lên, đôi mắt hẹp dài cong thành trăng khuyết. Mà trong vầng trăng khuyết đó lại tản ra ánh sáng cưng chiều.
Cho nên Hùng Cách Cách mới nhớ kĩ nụ cười đó của Phó Khương như vậy, bởi vì sau khi Phó Khương cười một cái thì liền biến mất.
Đúng vậy, biến mất, chân chính biến mất.
Tựa như năm anh mười hai tuổi, đột nhiên mất tích không thấy bóng dáng. Không ai biết anh đi đâu, cũng không ai biết anh còn trở lại hay không.