Đọc truyện Hủ Nữ Muôn Năm – Chương 54
Trong biệt thự trống không, Phó Bạc Yến cũng không ở nhà mà đang ở một căn biệt thự khác đánh cờ với ông cụ Phó.
Hôm nay thông qua TV già trẻ nhà họ Phó đều thấy Tô Hàng tham gia chương trình giao lưu, cũng trực tiếp dắt tay Hùng Cách Cách đi. Mẹ Tô gọi điện thoại cho Tô Hàng thì Tô Hàng nói sẽ dẫn Hùng Cách Cách về nhà ăn cơm. Thái độ của ba Phó là xem trước thế nào đã rồi nói sau. Thế là mẹ Tô chuẩn bị cả bàn thức ăn nhưng không thấy bóng dáng Tô Hàng và Hùng Cách Cách đâu. Gọi điện thoại qua hỏi thăm thì Tô Hàng đáp lại thẳng một câu “không về!” rồi cúp máy của bà.
Mẹ Tô vừa để điện thoại xuống thì tiếng chuông cửa vang lên.
Mở cửa ra Xương Kỳ vừa nói “mạo muội vì đã quấy rầy” vừa đưa lễ vật lên.
Một chiếc vòng cổ ngọc trai loại tốt nhất vừa vặn hợp với sườn xám màu xanh đậm của mẹ Tô.
Mẹ Tô cảm thấy xét về mọi mặt đều tốt, lễ phép, khí chất không tệ, bối cảnh gia đình cũng tốt cực kỳ xứng đôi với con trai lớn của bà. Vậy nên bà dứt khoát gọi điện thoại cho Phó Bạc Yến bảo về nhà để hai bọn trẻ được tiếp xúc với nhau nhiều hơn. Tâm nguyện lớn nhất hiện nay của bà là được ôm cháu trai chơi đùa với nó. Nếu như thằng lớn có thể nhanh chóng ổn định thì dù trong mơ bà cũng sẽ cười ra tiếng.
Khi Phó Bạc Yến tới Xương Kỳ đang đánh cờ với ông Phó chọc ông cười ha ha không ngừng, rồi cảm thán: “Đám trẻ bây giờ đều xốc nổi. Người trẻ giống như cô bé Xương Kỳ chịu nhẫn nại đánh cờ với lão già này chẳng nhiều đâu.”
Xương Kỳ khéo léo cười đáp: “Con đâu được tính là đánh cờ với ông nội chứ? Con chỉ được coi là học lỏm ông thôi! Ông không chê con ngốc mà còn chỉ bảo con nhiều nữa. Cha thường nói con ăn học mấy năm ở nước ngoài sắp quên hết văn hóa Trung Quốc rồi. Ông nội, con chỉ biết trông cậy vào ông giúp con tu thân dưỡng tính thôi!”
Ông cụ Phó cười khà khà nói: “Được được được! Nhóc Kỳ rảnh rỗi cứ tới đây nói chuyện đánh cờ với ông để giải buồn.”
Xương Kỳ cam kết: “Chỉ cần ông nội không chê con phiền, con nhất định sẽ thường đến nhà làm phiền.”
Phó Bạc Yến nghe hai người đối thoại, hơi nhăn mày, người nào không để ý sẽ không thấy được, sau đó lạnh nhạt chào hỏi một tiếng.
Mẹ Tô vỗ con trai cả của bà ý bảo nó nhiệt tình một chút, “Xương Kỳ là đừa bé ngoan, cố ý tới thăm chúng ta. Con ra trò chuyện với cô bé đi, mẹ hâm nóng lại thức ăn lát nữa là có thể ăn cơm được rồi.”
Xương Kỳ nhìn về Phó Bạc Yến, trong mắt lóe lên ánh sáng mị hoặc.
Phó Bạc Yến khôi phục như thường, chào hỏi lịch sự và khách sáo. Anh không biết Xương Kỳ đang suy tính chuyện gì nên chỉ có thể bình tĩnh đối phó gặp chiêu nào phá chiêu nấy. Cô gái này thật đúng là một phiền phức!
Trong bữa cơm mẹ Tô cố gắng khuấy động bầu không khí nhưng phát hiện thái độ của thằng cả vẫn lạnh nhạt, can bản không có ý đó. Mẹ Tô không ngừng cố gắng, không ngừng nháy mắt với ba Phó. Ba Phó giả bộ không biết trầm mặc cả bữa.
Sau khi ăn xong, Phó Bạc Yến theo phép lịch sự lái xe đưa Xương Kỳ về nhà.
Cả đoạn đường không nói câu nào, trong xe yên tĩnh lạ kỳ.
Khi xe dừng trước cửa nhà Xương Kỳ, cô ta không xuống xe mà nằm nghiêng trên ghế bày ra tư thế quyến rũ nhìn Phó Bạc Yến, cười mỉm mời mọc: “Anh có muốn vào ngồi một lát không?” Hơn nửa đêm mà con gái còn mời con trai vào nhà ngồi, ý nghĩa của nó không cần nói cũng biết.
Phó Bạc Yến nhìn xuống đồng hồ từ chối khéo: “Không còn sớm nữa, tôi không nên quấy rầy cô nghỉ ngơi.”
Xương Kỳ chống người lên dùng ngón trở sờ , dùng ngón tay trỏ gảy vật trang trí treo trong xe, cười xảo quyệt: “Sao vậy, sợ em ăn anh à?”
Phó Bạc Yến nhếch môi cười, “Tôi trước giờ không hề biết Xương Kỳ cũng là một miếng bánh nếp.”
Xương Kỳ tặc lưỡi: “Xem ra em đến nhà anh thăm hỏi khiến anh không vui rồi?”
Phó Bạc Yến nói thẳng: “Nếu như cô lấy thân phận bạn học cũ tới nhà tôi chơi tôi sẽ vô cùng hoan nghênh. Nhưng hy vọng lần sau khi cô tới có thể báo trước với tôi một tiếng để tránh nhà tôi tiếp đón không chu đáo.”
Xương Kỳ đến gần Phó Bạc Yến, nói sâu xa: “Anh không nhớ em sao?”
Phó Bạc Yến phun ra hai chữ, “Không tiễn.”
Sắc mặt Xương Kỳ lạnh đi, lạnh nhạt nói: “Bạc Yến, anh vô tình thật đấy.”
Phó Bạc Yến nói: “Cô không phải mới quen tôi ngày một ngày hai. Xương Kỳ, muốn chơi phải biết chơi mới được.” Ý ở ngoài lời **, nếu như cô không chơi nổi thì chớ có chơi cùng tôi.
** Chỉ những điều hàm ý, không nói ra trực tiếp, người nghe phải tự suy ra mà hiểu lấy.
Xương Kỳ đẩy cửa xe đi ra ngoài rồi xoay người nói với Phó Bạc Yến: “Bạc Yến, làm sao đây, hình như em yêu anh rồi?”
Phó Bạc Yến nói: “Tốt nhất là đừng.” Sau đó anh lái xe rời đi.
Xương Kỳ đứng ở trong bóng đêm, cắn môi bật máu.
……..
Phó Bạc Yến tưởng rằng Xương Kỳ là một cô gái biết chơi, là cô gái có thể tách biệt rõ thể xác và tình cảm. Họ là người cùng một thế giới nhưng ngoài xác thịt ra linh hồn không hề giao hợp. Anh có cách sống của mình, Xương Kỳ có vòng tròn kết giao bạn bè của cô ta, hai người bổ trợ cho nhau nhưng… lại thiếu loại cảm xúc ấm áp giúp nhau lúc hoạn nạn.
Đơn giản mà nói là… anh không yêu Xương Kỳ, và Xương Kỳ cũng không yêu anh.
Dù hai người đã từng ngủ cùng nhau thì đó cũng chỉ là vì cơ thể cô đơn cần phát tiết mà thôi.
Nếu như Xương Kỳ muốn hôn nhân, có lẽ anh sẽ phối hợp với cô ta. Nhưng hôn nhân không phải sợi dây thừng có thể trói buộc được anh. Hôn nhân không có tình yêu là cuộc hôn nhân không được tôn trọng.
Đến độ tuổi này của anh đã qua cái thời ngây thơ hồ đồ rồi, cho dù có khát vọng tình yêu htif cũng sẽ không tin vào nó nữa.
Anh là con trưởng nhà họ Phó những thứ phải thừa kề và gánh vác quá nhiều quá nặng rồi. Có lẽ một ngày nào đó anh sẽ một công cụ liên hôn. Đối tượng liên hôn có thể là Xương Kỳ, cũng có thể là bất kỳ cô gái nào khác nhưng tuyệt đối không phải Hùng Cách Cách.
Nếu như hỏi Phó Bạc Yến sau khi xảy ra quan hệ với Xương Kỳ có cảm giác tội lỗi không? Quá trình đưa ra đáo án có thể sẽ hơi do dự, nhưng kết quả nhất định là phủ nhận.
Sao anh phải có cảm giác tội lỗi? Cảm thấy có lỗi với ai chứ? ! Anh chưa kết hôn, chưa lập gia đình, chưa từng trao tấm chân tình cho bất kỳ cô gái nào, chưa lập lời hẹn ước thiên trường địa cửu với ai, vậy thì thì lý do gì mà anh phải cảm thấy tội lỗi chứ?!
Phải thừa nhận là anh thích Hùng Cách Cách.
Cô nàng Hùng Cách Cách này đối với anh mà nói là một sự tồn tại đặc biệt. Anh muốn giấu làm của riêng, muốn cưng chiều, muốn độc chiếm, muốn để cô thành người phụ nữ của mình nhưng lại chưa từng nghĩ tới việc kết hôn.
Tình yêu rốt cuộc là thứ gì, đến tận ngày hôm nay anh vẫn không rõ.
Thế nhưng khi anh lái ô tô về biệt thự nhìn thấy bóng dáng bận rộn trong phòng bếp của Hùng Cách Cách thì một thứ tình cảm hết sức phức tạp bắt đầu từ từ quanh quẩn trong lòng.
Ngọn đèn sáng ngời trong bếp chiếu lên người Hùng Cách Cách như mạ một lớp màu vàng óng ấm áp lên cô. Anh muốn ôm màu sắc ấm áp tỏa ra đó vào lòng, muốn vuốt ve làn da ấm áp tỏa ra từ người Hùng Cách Cách, anh muốn ôm vòng eo cô, nhìn cô bận rộn chuẩn bị bữa tối cho mình…
Phó Bạc Yến lẳng lặng nhìn chăm chú Hùng Cách Cách, trong lòng gợn lên từng lớp sóng.
Phó Bạc Yến thấy cô mở tủ lạnh lấy miếng đá rồi dùng khăn bọc lại sau đó cầm chạy lên lầu.
Anh không gọi Hùng Cách Cách lại mà lặng lẽ theo đuôi sau cô.