Hủ Nữ Muôn Năm

Chương 18: Ai mà phát ra tiếng cười kinh hồn thế nhỉ? (ba)


Đọc truyện Hủ Nữ Muôn Năm – Chương 18: Ai mà phát ra tiếng cười kinh hồn thế nhỉ? (ba)

Phó Bạc Yến cúi đầu xem xét, khá lắm, Hùng Cách Cách vậy mà lại đưa hai cái mác quần áo cho anh! Phía trên rõ ràng viết, áo 1580 tệ, quần 1280 tệ.

Phó Bạc Yến hết ý kiến. Không trách được Tô Hàng lại không cần cô trợ lý này, mắt Hùng Cách Cách đúng thật là hết thuốc chữa!

Thật ra thì Hùng Cách Cách là người mù ăn sủi cảo —— trong lòng có tính toán. Cô không thể nói với Phó Bạc Yến, Tô Hàng cho cô ba ngàn, một nửa dùng để trả nợ, một nửa cho Phạm Bảo Nhi vay. Tuy nói cô mua hàng giảm giá nhưng chẳng bao lâu bộ quần áo này cũng không giảm giá nữa.

Phó Bạc Yến sâu sắc nhận thấy, giữ Hùng Cách Cách bên người nhất định là phiền phức lớn. Nhưng không biết vì sao anh lại không muốn thấy cô lạc lõng không nhà để về.

Có lẽ nuôi một sủng vật màu xám xấu xí ngốc nghếch cũng không tồi.

Phó Bạc Yến móc ví tiền ra, đưa một chiếc thẻ ngân hàng cho Hùng Cách Cách: “Đây là chi phí trong nhà.”

Hùng Cách Cách nhận tấm thẻ bẳng cả hai tay, không nhịn được hỏi: “Tiền chi phí trong nhà mỗi tháng là bao nhiêu? Tôi còn phải tính toán xem chi tiêu thế nào.”

Phó Bạc Yến phất tay nói: “Tùy ý.”

Hùng Cách Cách giữ chặt thẻ trong ngực, kiên trì nói: “Không không không, anh quy định ra một khoản vẫn tốt hơn.”

Phó Bạc Yến hỏi: “Hai vạn đủ không?”

Hùng Cách Cách sau khi đờ đẫn một lát, gật đầu như điên, “Đủ, đủ, đủ rồi! Mỗi tháng anh cho tôi hai vạn, tôi bảo đảm sẽ cho các anh ăn ngon cực kỳ!”


Phó Bạc Yến hài lòng gật đầu, cũng ý bảo Hùng Cách Cách có thể ra ngoài.

Hùng Cách Cách cầm tấm thẻ, mơ màng ra khỏi văn phòng. Trong nháy mắt khi cánh cửa khép lại, Hùng Cách Cách lại vọt vào, dọa Phó Bạc Yến giật cả mình.

Cô hỏi: “Xin hỏi mật mã là bao nhiêu?”

Phó Bạc Yến vừa muốn trả lời, Hùng Cách Cách liền mở miệng nói: “Để tôi đoán thử đi. Mật mã có phải sáu số sau của tấm thẻ này không?”

Phó Bạc Yến hơi kinh ngạc gật đầu.

Hùng Cách Cách đắc chí nói: “Tôi thật sự là quá thông minh mà!”

Phó Bạc Yến lạnh lùng nhìn Hùng Cách Cách, cảm thấy cô đang châm chọc chỉ số IQ của anh thấp.

Hùng Cách Cách đã bị vận may đột nhiên ập tới đập cho choáng váng rồi, đâu còn biết nhìn sắc mặt người khác nữa chứ. Cô vui vẻ xoay người, hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng tiến về phía siêu thị!

Khi hình bóng Hùng Cách Cách biến mất sau cánh cửa, anh cúi đầu lật xem văn kiện mà không khỏi nhíu mày, sau đó đứng lên cầm áo khoác đi theo Hùng Cách Cách ra khỏi công ty.

Hùng Cách Cách vượt qua dòng xe nườm nượp trên đường, trực tiếp nhào vào siêu thị lớn.

Cô đẩy xe quyết đổ máu trên tuyến đầu “hàng hóa giảm giá”!

Hễ trong loa phóng thanh truyền ra hàng giảm giá cung cấp với số lượng có hạn nào đó là cô sẽ vọt tới chỗ đó đầu tiên, tranh mua trắng trợn! Tiêu tiền của người khác mua những thứ mình muốn ăn, thật sự là….quá đã!

Trong đám người tranh mua có đủ các kiểu người, nào là người oai phong, người tháo vát giỏi giang, người già kẻ yếu, người đầu cơ trục lợi, nhưng bóng dáng của cô nàng xám xịt đó giống như một chiếc đuôi cá rong chơi trong biển khơi, quả nhiên là hòa đồng như cá gặp nước.

Sau nửa giờ, xe hàng của Hùng Cách Cách đã chồng chất như núi.

Hùng Cách Cách lấy tay áo lau mồ hôi trên trán, sau đó tiện thể cầm một chiếc túi mua hàng siêu cấp lớn rồi đi thanh toán.

Ra khỏi siêu thị Hùng Cách Cách một tay xách 25 kg gạo, một tay xác hai can dầu ăn 5 kg, sau lưng còn đeo một túi mua hàng siêu cấp lớn. Cô giống như một con kiến nhỏ vác những vật nặng hơn trọng lượng cơ thể mình rất nhiều, từng bước từng bước đi tới trạm xe buýt.

Phó Bạc Yến theo Hùng Cách Cách một đoạn, nhìn thấy cô đang cố gắng chen chúc lên chiếc xe buýt chật chội trong giờ cao điểm nhưng lần nào cũng bại trận. Thế nhưng cô vẫn đeo túi mua hàng khổng lồ đứng dưới ánh mặt trời, lẳng lặng chờ đợi chuyến xe buýt tiếp theo.

Trên chiếc cằm xinh xắn rớt xuống một giọt mồ hôi rất óng ánh, rất trong trẻo, rất … thanh khiết.

Tim Phó Bạc Yến vậy mà lại hơi rung động.


Anh lái xe đến bên cạnh Hùng Cách Cách, mở cửa xe ý bảo cô lên xe.

Hùng Cách Cách vui mừng, lập tức nhét túi mua hàng to đùng vào cốp xe của Phó Bạc Yến, sau đó nhanh nhẹn leo lên ghế phụ, hài lòng hưởng thụ đãi ngộ có xe đi nhờ.

Khoảng nửa giờ sau khi xe chạy ngược lên ngã tư, Phó Bạc Yến tìm cách phá vỡ sự trầm mặc giữa hai người, anh hỏi: “Mua được tất cả những gì rồi?”

Hùng Cách Cách lập tức rút hóa đơn ra, đọc rất nghiêm túc, “Có dưa chuột, cà chua, còn có hai con cá hoàng hoa đông lạnh….”

Phó Bạc Yến biết rõ còn cố hỏi: “Tại sao không mua cá sống?”

Hùng Cách Cách tự nhiên đáp: “Cá hoàng hoa giảm giá.”

Phó Bạc Yến cố ý bới móc, “Tôi không thích cá hoàng hoa.”

Hùng Cách Cách lập tức bẻ ngón tay nói: “Không sao, không sao, tôi còn mua nửa con vịt nướng. Vốn định mua cả con cơ, tiếc là ra tay chậm quá.”

Phó Bạc Yến buồn cười nhưng không cười. Anh thản nhiên nói: “Tôi cũng không thích ăn vịt nướng.”

Hùng Cách Cách lập tức làm công tác tuyên truyền tất cả các thứ khác cô mua được, “Chúng ta còn có cánh gà, còn có thịt bò kho tương, còn có….”

Khóe môi Phó Bạc Yến lặng lẽ nhếch lên. Hùng Cách Cách rất thích hợp với công việc nội trợ.

Chặng đường về nhà tổng cộng mất gần một tiếng, Phó Bạc Yến nhìn thời gian rồi lại liếc mắt nhìn hai chân Hùng Cách Cách, bắt đầu cảm thán đôi chân nhỏ thần kỳ này. Cả ngày nay quãng đường cô chạy tổng cộng là bao xa?

Đi vào biệt thự, Hùng Cách Cách lao đầu vào bếp ngay, động tác lưu loát chuẩn bị thức ăn.


Trong phòng bếp lục tục truyền ra tiếng rửa rau, tiếng thái thức ăn, tiếng xào đồ ăn….

Chỉ trong chốc lát, đồ ăn đã đầy bàn, mùi thơm mê người này lôi cuốn biết bao người thèm ăn. Nước miếng Phó Bạc Yến bắt đầu chảy ra.

Mới vừa bưng chén đũa lên, Tô Hàng đã trở lại.

Anh ta đi tới trước bàn ăn, quét mắt nhìn thức ăn, sau đó lại liếc mắt nhìn Hùng Cách Cách, đưa ra lời bình luận bén nhọn: “Xem như cô cũng còn hữu dụng.” Sau đó ngồi xuống bắt đầu ăn cơm.

Tài nấu nướng của Hùng Cách Cách thuộc hạng vừa, không đảm đương nổi đầu bếp nhưng đủ tư cách để làm bà chủ nhà.

Phó Bạc Yến và Tô Hàng đều trở về từ nước ngoài đã ăn ngán thịt bò bít tết và bánh mì, hôm nay được nếm món ăn quê hương chính cống cảm thấy được mở rộng khẩu vị nên ăn nhiều hơn hai chén cơm.

Sau khi ăn xong, Phó Bạc Yến và Tô Hàng chia ra trở lại thư phòng của mình. Hùng Cách Cách thu dọn bát đũa xong bèn ngồi trên ghế sa lon, bắt đầu khều cục máu tụ trên chân .

Tô Hàng xuống lầu rót cà phê, vừa vặn nhìn thấy một màn kia.

Anh ta lẳng lặng đứng một lát, rồi nhỏ giọng mắng “ngu xuẩn”, sau đó xoay người lên lầu. Lúc đi tới cửa cầu thang tầng hai Tô Hàng dừng bước, ghé đầu nhìn xuống chỗ Hùng Cách Cách nói: “Cẩn thận một chút, đừng có mà dây máu lên salon.”

Hùng Cách Cách nhấc chân, ngẩng đầu nhìn Tô Hàng, sau khi nhìn chăm chú ba giây, chậm rãi…. chậm rãi…. chậm rãi nhếch miệng cười.

Tóc gáy Tô Hàng bỗng dựng đứng hết lên! Hai mắt nhìn kỹ Hùng Cách Cách, phát hiện cô vẫn là cô nàng xám xịt đó hoàn toàn không có gì khác biệt, hừ lạnh rồi quay lại phòng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.