Hủ Nữ Muôn Năm

Chương 110: Thì ra mình chỉ là một kẻ ngốc (2)


Đọc truyện Hủ Nữ Muôn Năm – Chương 110: Thì ra mình chỉ là một kẻ ngốc (2)

Hùng Cách Cách nhìn
quanh một vòng thấy Phó Khương mặt lạnh, giống như trời đang nổi lên mưa bão còn Tô Hàng thì cau mày, hiển nhiên không đồng ý cho cô đi gặp Phạm Bảo Nhi; cuối cùng cô nhìn Phó Bạc Yến.

Phó Bạc Yến tốt với cô, chẳng những quan tâm đến vết thương của cô mà còn tặng cho cô nụ cười thật ấm áp.

Được! Hôm nay cô liền trưng dụng anh ta!

Nghĩ đến đây, Hùng Cách Cách đầu tiên là cười cười lấy lòng Phó Bạc Yến sau
đó mới mở miệng dò hỏi: “Phiền anh chở tôi tới nhà Phan Bảo Nhi được
không?”

Phó Bạc Yến chờ đợi chính là cơ hội như thế này đây. Anh dứt khoát trực tiếp ôm lấy Hùng Cách Cách như để biểu đạt ý của mình,
anh cười nói: “Thật là vinh hạnh!”

Hùng Cách Cách lần nữa cảm
thán: Phó Bạc Yến là một người tốt a! Cô không dám nhìn tới mặt Phó
Khương và Tô Hàng, cô sợ lại nhớ đến ác mộng buổi tối hôm qua. Cô đem
cái đầu nhỏ của mình vùi trong ngực Phó Bạc Yến làm đà điểu!!!!

Hành động của Hùng Cách Cách làm cho Phó Bạc Yến mừng như điên. Chỉ cần Hùng Cách Cách mở lòng cho anh thêm một cơ hội nữa thì anh nhất định sẽ đem
đến cho cô tràn đầy ngọt ngào và hạnh phúc.

Nhìn bóng dáng hai người biến mất, Tô Hàng lộ vẻ vô cùng bối rối.

Anh ngồi xuống ghế sa lon, bứt bứt tóc, hướng về Phó Khương khai chiến: “
Sao chú không dính lấy người cô ấy nữa? Chú không phải luôn là keo dính
chuột à?”

Phó Khương thở dài trả lời: “Sau này muốn nói chú là keo dính chuột thì làm ơn thêm năm chữ: “Nhãn hiệu Hùng Cách Cách”.

Keo dính chuột nhãn hiệu Hùng Cách Cách sao?

Trong nháy mắt Tô Hàng trở nên giận dữ, lớn tiếng chất vấn: “Phó Khương, chú
cứ cùng cháu tranh giành bạn gái hoài sao?! Chú có thật lòng yêu Hùng
Cách Cách hay có ý đồ khác? Chú đừng cho rằng cháu không biết là chú hận tất cả người của Phó gia. Chú không trả thù ông nội được lại đi trả thù bọn cháu sao? Bất kể Hùng Cách Cách là bạn gái của cháu hay là bạn gái
của anh trai cháu, chú đều muốn tranh à? Cháu đang nghi ngờ có phải mấy
năm nay chú giả khùng giả điên để chờ thời điểm trả thù hay không???”

Con ngươi Phó Khương có tia gì đấy xẹt qua thật nhanh. Cuối cùng anh cười
nhạt, nhíu mày nói: “Ồ, xem ra cháu biết những điều chú đã trải qua à?”


Tô Hàng hơi ngẩn ra, sau đó trầm giọng nói: “Cháu nghe lén ba mẹ nói
chuyện. Đối với chuyện kia, bọn họ cũng chỉ là suy đoán mà thôi. Nghe
chú nói như vậy, cháu càng có thể khẳng định, chuyện đó là thật. Chỉ là, oan có đầu nợ có chủ, chú muốn tính toán gì thì tìm ông nội tính cho
xong ân oán chứ đừng ở đây can thiệp vào chuyện của tụi cháu!”

Mắt Phó Khương lộ ra vẻ nhạo báng: “Oan có đầu nợ có chủ? Ai da…Người Phó gia thật đúng là máu lạnh. Chú thật sự là càng ngày càng không thích
dòng họ này rồi. Nếu được ngày mai chú sẽ sửa thành họ Hùng.”

Tô Hàng đập tay lên bàn trà, không kiềm được giận dữ nói: “Tại sao lại là
họ Hùng? Chú đối với Hùng Cách Cách có mấy phần thật lòng? Hùng Cách
Cách có tài đức gì mà lọt vào mắt chú? Một người ngốc như vậy cái gì
cũng không biết, cùng lắm chỉ là đồ chơi trong mắt chú! Có phải chú thấy cháu quan tâm Hùng Cách Cách nên nhảy vào tranh giành cô ấy hay không?
Cách trả thù như thế rất ngây thơ! Cháu cảnh cáo chú: Cách xa Hùng Cách
Cách một chút! Trước mặt cô ấy cháu đã không vạch trần chú ra là vì bận
tâm mặt mũi của Phó gia. Chú đừng có mà quá đáng!”

Phó Khương
nhàn nhạt liếc Tô Hàng một cái, nói: “Xem ra, trong lòng cháu thì Hùng
Cách Cách chỉ là một cô gái ngốc nghếch, không quan trọng bằng mặt mũi
Phó gia a. Ha ha… Mà ngốc nghếch gì đó cũng có điểm tốt, không phải
sao? Cháu mắng cô ấy đôi câu, cô ấy không tức giận. Cháu tát cô ấy một
cái, cô khóc một lát sẽ ổn. Cháu chọc tức cô ấy, chỉ cần nói lời xin
lỗi, cô ấy sẽ tha thứ cho. Chậc chậc… Như vậy, Hùng Cách Cách thật
đúng là cực kỳ có ích nha!”

”Con người của chú đây rất thích
giành đồ của người khác. Giành được rồi chú có cảm giác đạt được thành
tựu cho bản thân nha. Tiểu Hàng Hàng, nếu như cháu không cần cô ấy nữa
thì đến liếc mắt chú cũng chẳng thèm.” Thân thể Phó Khương nghiêng về
phía trước, đến gần Tô Hàng nói tiếp: “Chỉ tiếc, hiện tại thì cô ấy rất
quan trọng, không phải sao?”

Tô Hàng cố gắng tỉnh táo lại, không để cho mình bị Phó Khương chọc tức điên. Ann châm chọc nói: “Phó
Khương, chú đừng quá xem trọng mình. Chú cho rằng chú có thể giành được
Hùng Cách Cách à? Cháu cho chú biết, cô ấy có tính phục dịch. Một khi cô ấy xác định chủ cả thì cô ấy sẽ phục dịch cả đời.”

Phó Khương
nói mát lại: “Ai ya… Tình yêu ư! Cháu chỉ là coi cô ấy như đầy tớ để
sai khiến à? Nghĩ đến cũng đúng, nếu không như thế thì sao muốn mắng

liền mắng được?”

Đầu Tô Hàng nóng lên, tức giận nói: “Cháu muốn
đối xử với cô ta như thế nào thì đối xử như thế ấy. Nếu coi cô ta như
đầy tớ thì cũng không phải chuyện của chú!”

Phó Khương tức giận, nhàn nhã đứng lên, cảm khái nói: “Tiểu Hàng Hàng, cháu thật đúng là… “ Câu nói kế tiếp, không kịp nói ra, bởi vì, anh nhìn thấy người vừa đi
mà quay trở lại là Phó Bạc Yến và…Hùng Cách Cách.

Hùng Cách Cách cụp mặt xuống, vùi đầu trong ngực Phó Bạc Yến. Giờ phút này cô không muốn bất kỳ ai nhìn thấy vẻ mặt của mình.

Người luôn bình tĩnh như Phó Khương mà tay chân cũng trở nên luống cuống. Anh muốn chạy vọt tới trước mặt Hùng Cách Cách để giải thích. Vậy mà, mặt
Hùng Cách Cách lại toát ra vẻ lạnh lùng làm đông cứng bước chân của anh.

Tô Hàng nhận thấy không khí quái dị, cũng đứng dậy từ trên ghế salon. Khi
anh nhìn thấy Hùng Cách Cách đứng đấy, anh cảm thấy dường như có đôi bàn tay vô hình nào đó đang bóp cổ mình, hô hấp bị nghẽn lại.

Bầu
không khí rất nặng nề, hô hấp rất khó khăn, mỗi người dường như đều bị
buộc hoặc mang thuốc nổ bên người nên không thể động, không dám động.
Chỉ sợ vừa động đậy liền bị khối thuốc nổ công phá tan xương nát thịt.

Phá vỡ bầu không khí yên tĩnh như chết, Phó Bạc Yến mở miệng giải thích
nguyên nhân bọn họ đi mà quay lại: “Tôi quên rửa mặt nên trở lại sẵn
thay đồ luôn.”

Những lời này, giống như là một cây kéo, rắc rắc
một tiếng cắt đứt làm bao thuốc nổ bắn ra: Một tiếng ầm vang nổ ra đem
nổ Phó Khương và Tô Hàng đến nỗi hài cốt cũng không còn!

Bọn họ
trở lại đã bao lâu? Có phải đã nghe được toàn bộ câu chuyện hay không?
Hùng Cách Cách đã hiểu lầm chăng! Nhất định đã hiểu lầm!

Tâm ý
của Tô Hàng và Phó Khương vào giờ khắc này trở nên tương thông, hai
người cùng nhau chạy về hướng Hùng Cách Cách. Bọn họ muốn nắm chắc cô,
cho họ một cơ hội giải thích. Bọn họ muốn thừa nhận, những lời đó chẳng

qua là miệng chó không mọc ra ngà voi! Chỉ cần Hùng Cách Cách nhìn bọn
họ một cái, đừng có dùng ánh mắt lạnh lùng đáng chết đó nhìn bọn họ xa
vời là được.

Vậy mà Hùng Cách Cách lại hành động trước bọn họ một bước, nhào ra khỏi người Phó Bạc Yến, nhanh chân chạy ra ngoài.

Chân Hùng Cách Cách dẫm trên đất, đau đớn vô cùng nhưng cô cũng không cảm nhận được.

Động tác của cô thật nhanh, giống như muốn tránh thật xa khỏi nguy hiểm.

Phó Khương cùng Tô Hàng không thể đuổi kịp Hùng Cách Cách.

Sàn nhà biệt thự hiện rõ lên mấy dấu chân máu, càng xa càng mờ rồi dần dần biến mất không thấy gì nữa…

Hùng Cách Cách không biết chạy đã bao lâu chỉ biết rằng cô chạy đến nỗi thở
hồng hộc, cho đến khi chạy không nỗi nữa cô mới giảm tốc độ, giống như
một con rùa đen không có nhà để về, chậm rãi tịch mịch bò sát…

Cô không biết nên đi về đâu, cũng không có nơi nào có thể đi.

Cô đi thẫn thờ cho đến khi điện thoại di động vang lên. Lấy ra xem là điện thoại của Phó Khương gọi đến, cô không hề do dự liền nhấn nút từ chối
và tắt máy luôn.

Hùng Cách Cách không muốn bị người khác tìm được cho nên vừa chạy ra khỏi biệt thự, cô nhanh chóng chui vào một khu rừng.

Lúc mới bắt đầu chạy đi cô không cảm giác được gì. Nhưng khi đi một hồi cô
mới nhớ tới vết thương dưới lòng bàn chân. Thật ra chân cô cũng có nối
với những dây thần kinh cảm giác nhưng giờ cô mới cảm nhận được nỗi đau
tê tái.

Cô không có mang giầy, trên chân chỉ quấn mấy vòng băng. Tới giờ thì băng quấn đều đã tuột mất, chỉ còn lại mấy lỗ thịt máu nham nhở.

Thật khó có mấy khi như lúc này đây Hùng Cách Cách nghĩ: Không có ai đau lòng vì ta, ta phải đau lòng cho chính mình.

Vì vậy cô leo lên cây, lẳng lặng nhìn về hướng nhà mình.

Thật ra thì cô cũng không biết mình đang nhìn về hướng nào, có phải là hướng nhà hay không nhưng cô sẽ giả vờ ngớ ngẩn, sẽ cố chấp tin tưởng đấy là
hướng về nhà cô.

Hùng Cách Cách giống như một đứa trẻ lạc đường, một đứa trẻ chỉ biết dựa vào hai chân của mình, đôi chân giẫm đầy vết
máu trên nền đất, ngây ngốc nhìn về hướng nhà mình. Thật sâu trong lòng
nó là khát vọng có được một chỗ dung thân ấm áp.

Không biết có
phải những người sau khi bị thương thường nhớ nhà mình hay không? Nơi đó là nơi che chở ấm áp và tràn đầy tiếng cười. Hùng Cách Cách là người
như thế


Đáng tiếc, cô chỉ có thể nhìn ra phía xa xa, lại không thể trở về.

Trở về làm gì? Chỉ khiến ba mẹ cô lo lắng hơn mà thôi.

Vả lại vết thương này nhỏ, không bao lâu sẽ sớm lành thôi.

Không đau, thật không đau.

Hùng Cách Cách hít mũi một cái, lắc lắc hai chân, rồi khẽ khàng ngâm nga một bài hát không biết tên. Tiếng hát của cô khàn khàn, run rẩy, nồng giọng mũi, giống như một thanh dao cùng cứa qua cứa lại, cắt không đứt thịt,
lại… rất đau!

Những chuyện xảy ra gần đây thật phức tạp khiến cô rất đau lòng…

Hùng Cách Cách rất muốn làm rõ mọi chuyện nhưng dường như lực bất tòng tâm.

Có lẽ cô giống như người mà Tô Hàng nói: Là một kẻ ngu ngốc!

Đúng vậy rồi, cô quả thật ngu ngốc, ngu đến nỗi không phân biệt rõ rốt cuộc
mình thích người nào; ngu đến mức cho là mình xứng với những chàng trai
nhà giàu; ngu đến mức vì cân nhắc tình cảm mà đau khổ không dứt; ngu đến mức…cứ cho mình là thông minh…

Ôi! Những lời nói của bọn họ thật khiến lòng cô đau đớn vô cùng.

Cô có tính phục dịch sao? Cô chỉ là một đứa đầy tớ trung thành sao? Có hay không có cô cũng không quan trọng sao? Tình cảm của cô chỉ là cái để
người ta lợi dụng trả thù sao?

Nếu như cô tệ hại như thế, tại sao Tô Hàng lại theo đuổi cô? Có phải vì không chiếm được cho nên càng muốn có à?

Còn Phó Khương, cô hoàn toàn không hiểu được người đàn ông này. Mới đầu,
anh ta chọc tức cô; sau đó chọc tức cô; sau đó nữa, vẫn là chọc tức cô;
đến cuối cùng, mụ nội nó vẫn là chọc tức cô!

Cô rất thú vị sao? Đáng giá để anh ta phí hết tâm tư chọc tức sao?

Mà đúng rồi, chính là ông cụ Phó đã làm chuyện có lỗi với Phó Khương nên anh ấy mới trả thù đây.

Nhưng tại sao lại trả thù cô?

Bởi vì Tô Hàng tỏ vẻ yêu mến cô sao?

Cho nên anh ấy không tiếc dùng tất cả thủ đoạn cướp cô ở trong tay Tô Hàng, sau đó vứt bỏ như vứt đôi giày cũ ư?

Tối hôm qua… Tối hôm qua… Tối hôm qua rõ ràng là cô cưỡng…anh ta nha!

Đó là mưu kế của anh ta sao? Có lẽ…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.