Đọc truyện Hủ Nữ Ga Ga – Chương 66: Tiếu Phù
Chị Tiếu Phù, sau khi “Thực Thượng” thành lập không
bao lâu đã vào công ty công tác. Ta và Xán Xán từng đùa một lần rằng chị Tiếu
Phù dù tuổi tác vẫn còn xanh non mơm mởn như chúng ta nhưng thực tế đã trở
thành một bà cô già rồi. Chị ấy bình tĩnh, sắc sảo, hào phóng, nhìn xa, suy
nghĩ trưởng thành hơn chúng ta, quan sát chi tiết hơn chúng ta, mà quan trọng
nhất là, chị chưa bao giờ làm khó đám đàn em như ta, Xán Xán và Tiểu Duy. Tuy
ngoài mặt thì lạnh như băng, nhưng chị ấy luôn nhằm thời điểm người ta khó khăn
bất lực nhất mà đưa tay ra giúp đỡ.
Ngày trước, ta vì không thể tìm thấy phương thức liên hệ với khách hàng, đột
nhiên lại được chị Tiếu Phù send QQ cho một số điện thoại mà cảm động không
thôi;
Ngày trước, Xán Xán vì ý kiến chủ đề khác nhau mà cãi
cọ với chị Tiếu Phù, vô cùng ầm ỹ, nhưng thoắt một cái hai người đã quẳng
chuyện này ra khỏi đầu;
Ngày trước, vì để lừa tiểu Chí vắt cổ chày ra nước mời
chúng ta ăn cơm, chị Tiếu Phù đã đặt bẫy để tiểu Chí nhảy vào;
Ngày trước, chúng ta chưa từng nghĩ rằng sẽ gặp lại
chị Tiếu Phù trong hoàn cảnh như thế này.
Mới qua mấy tháng, giật mình như mộng.
Chính miệng chị Tiếu Phù từng nói, khi chị ấy rời
“Thực Thượng” đã mang thai hai tháng, bây giờ qua mấy tháng rồi, kiểu gì thì
bụng cũng đã phải nhô lên, nhưng nhìn phần bụng bằng phẳng như thường của chị
ấy, lòng ta chợt giật một cái.
Cả phòng khách to như vậy chỉ còn lại hai người ta và
chị Tiếu Phù, ta như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, cuối cùng đành đi
thẳng vào vấn đề: “Chị Tiếu Phù, chị bỏ đứa bé rồi ạ? Hay là vốn chưa từng mang
thai?”
Nghe xong lời này, chị Tiếu Phù chẳng ngại ngần, cong
môi nói, “Đứa bé cùng lắm chỉ là đạo cụ thôi, lợi dụng xong rồi dĩ nhiên là
phải xử lý.”
Ta hít sâu, bày ra một nụ cười còn khó nhìn hơn khóc,
“Vậy còn bọn em? Chị Tiếu Phù, em, Xán Xán, Tiểu Duy, còn có tiểu Chí, sếp, bọn
em cũng chỉ là đạo cụ sao? Chị lợi dụng xong rồi là có thể không them để ý đến
đám đạo cụ ấy nữa?”
Ta thừa nhận, thái độ cư xử của Đại BOSS với chuyện
chị Tiếu Phù thăng chức và mang thai quả thật có hơi tồi tệ, nhưng ta chưa từng
nghĩ tới, chị Tiếu Phù lại dùng đến phương thức “Lấy bạo lực chống bạo lực”,
càng không nghĩ rằng, đám đồng nghiệp chúng ta lại phải diễn mấy vai trong cái
vở kịch ấy.
Trong khi chúng ta đang lo lắng cho chị Tiếu Phù, vì
chị ấy phải thôi việc mà than thở, chị ta lại chẳng hề phải lo nghĩ cho tương
lai của mình, giấu diếm mọi việc, bao gồm cả chuyện đứa bé, giờ này phút này,
ta cảm thấy chúng ta giống như một đám khỉ cùng diễn xiếc với Tiếu Phù, bị chị
ta trêu đùa.
Nghe vậy,chị Tiếu Phù bình tĩnh quay chiếc cốc giấy:
“Ngưng Ngưng, em và Xán Xán, tiểu Duy đều là mấy đứa trẻ may mắn, đặc biệt là
em, con đường tương lai của em rất thuận lợi, cho nên em tin tưởng rằng có cố
gắng sẽ được đền đáp. Haiz! Nhưng chị thì khác bọn em.”
Dừng một chút, chị Tiếu Phù hơi ngẩng đầu lên, nhìn
thẳng vòa ta nói, “Em có biết vì sao chị kết hôn bao lâu rồi mà cũng chưa mời
mọi người về nhà chị chơi không? Vì sao mọi người không thấy ông xã đến đón chị
tan sở không? Bởi vì, ông xã của chị chính là chủ biên của “Nhã Phong”. Bọn chị
vì công tác cùng ngành nên từ lúc quen biết, có tình cảm rồi kết hôn với nhau
vẫn luôn phải lén lút. Vì sao? Là vì cùng ngành, vì sợ bị nghi ngờ. Nhưng dù có
như vậy, Lưu tổng vẫn lo lắng đề phòng chị, sợ chị là gián điệp!”
“Năng lực của chị có điểm nào kém Lý Tử Nho? Cho điểm
nào không tốt? Chỉ bởi vì thân phận, đến giờ ngay cả một chủ nhiệm biên tập chị
cũng không được làm. Đại BOSS đã sớm muốn tìm lý do khai trừ chị từ lâu, lần
này cùng lắm chỉ là một cơ hội tốt mà thôi. Nếu phải đi, chị đương nhiên phải
đi cho có giá một chút.”
Âm mưu, tất cả đều là âm mưu!
Nhìn sắc mặt cười lạnh của chị Tiếu Phù, ta không chịu
nổi đứng lên, bước chân đi về phía cửa.
Ta có thể lý giải tâm trạng của chị Tiếu Phù, có thể
lý giải hoàn cảnh của chị ấy, nhưng lại không thể lý giải mưu kế của chị ta,
càng không thể lý giải tại sao chị ta lại có thể lừa gạt mọi người chúng ta.
Chị Tiếu Phù, sao chị lại có thể, trước mặt đám bạn bè
chúng tôi đang rối bời lúc ấy, cười lạnh ra đi?
Chân bước đến cạnh cửa, ta dừng lại một chút, suy nghĩ
rồi quay đầu nhìn lại đàn chị đáng kính trọng ngày xưa, cắn răng,”Tiếu Phù, cô
không xứng để chúng tôi gọi là ‘Chị’, có lẽ cô cảm thấy tôi quá ngây thơ, cảm
thấy tôi quá dễ kích động, nhưng tôi muốn nói với cô là, cô đã làm tôi vô cùng
thất vọng!”
Dứt lời, Tiếu Phù giật mạnh mình, một lát sau mới hoàn
hồn cười nhạt, “Ngưng Ngưng, chị đã nói rồi, em sau này rất thuận lợi, công
việc cũng tốt, tình yêu cũng tốt. Nhưng tốt quá chưa chắc đã hay, bây giờ em
càng hạnh phúc bao nhiêu, sau này những chuyện em phải trải qua trong tương lai
sẽ càng đau đớn hơn bấy nhiêu, không còn khả năng chịu đựng.”
“Cô có ý gì?”
Nghe xong lời này, nụ cười của Tiếu Phù càng thoải mái
hơn, lắc đầu thở nhẹ nói: “Ngưng Ngưng, em chỉ biết nói chị gian trá giả dối,
dùng chuyện đứa bé lừa gạt tình cảm của bọn em, nhưng em có biết nguyên nhân
thật sự khiến chị bị đuổi ra khỏi tòa soạn hay không? Đó là vì… chị trong lúc
vô tình đã biết được một bí mật rất lớn của công ty, ha ha.”
Ý còn chưa hết lời đã tận, Tiếu Phù nhặt thiệp mời
trên bàn uống nước lên, chậm rãi từ tốn bước ngang qua ta, cầm lấy tay nắm cửa:
“Nhưng mà cũng phải cảm ơn bí mật này, bằng không lão già keo kiệt chết tiệt
Lưu tổng kia làm sao chịu bỏ nhiều tiền bịt miệng chị như vậy? Chắc hẳn rất
nhanh các em sẽ biết bí mật này.”
“À, đúng rồi, quên nói với em, Ngưng Ngưng, Nhậm Hàn
nhà em không phải hạng người tốt lành gì đâu, so với kế hoạch vặt vãnh của chị
lúc trước, chị quả thật vô cùng bội phục!”
“Hẹn gặp lại, buổi họp báo, chị sẽ tham gia đúng giờ!”
Dứt lời, Tiếu Phù đẩy cửa mà đi, chỉ để lại một mình ta trong căn phòng khách
trống không.
Chuyện gặp Tiếu Phù, ta không hề nhắc nửa chữ với Nhậm
Hàn.
Không phải vì ta cố ý giấu diếm cái gì, mà là cảm thấy
không cần thiết. Ta đã không còn coi kẻ tiểu nhân kia là chị cả ngày xưa, là
bạn tốt ngày xưa, tự nhiên cũng không cần phải để con người vô vị ấy, chủ đề vô
vị ấy chiếm mất một khoảng thời gian của ta và Nhậm Ma Vương.
Lườm nguýt Nhậm Ma Vương đang ngồi đối diện khoanh tay
trước ngực, vẻ mặt khó chịu, ta đập bàn tru lên, “Rốt cuộc thì có đồng ý hay
không?”
Nhậm Ma Vương hừ lạnh, quay đầu nhìn sang phía khác,
“Chỉ cần em gọi Kiều Kiều đến tham gia họp báo, anh sẽ không đi.”
Siết chặt tay kìm nén cảm giác muốn hành hung xuống,
ta tức giận đến nổi cả gân xanh. Thật ra, chuyện mời Kiều Kiều tham gia họp báo
của Nhậm Thị vốn dĩ không phải là ý của ta, Kiều Kiều là ngôi sao vừa mới ký
hợp đồng tham gia tập đoàn giải trí Nhậm Thị, lộ diện tạo thế trong buổi họp
báo là chuyện đương nhiên.
Nhưng bà ngoại Lufise không biết động kinh thế nào,
lại cố ý dặn ta đưa thiệp mời cho Kiều Kiều, thế là ai đó bắt đầu giận dỗi.
Nghe xong lời nói của Nhậm Ma Vương, ta cười lạnh,
“Tốt lắm, anh không đến thì càng tốt, em với Kiều Kiều ———- ” Đang nói bình
thường, ta đột nhiên ngây người ra, ta với Kiều Kiều có thể làm cái gì? Nghĩ
đến cảnh hai người con gái mặc áo cưới hoành tráng xuất hiện trong lễ đường, ta 囧 囧
Bên này ta còn đang do dự, bên kia Nhậm Ma Vương đã
cười khanh khách đâm chọc,”Em muốn làm cái gì?”
Ta bắt chước hắn khoanh tay trước ngực, hừ giọng, “Em
mời Kiều Kiều thì sao? Dù sao cô ấy cũng là bạn thân của em từ nhỏ đến lớn.
Nghe nói mối tình đầu của ai đó cũng từ Anh về dự cơ mà.” Dứt lời, ta trừng mắt
liếc người nào đó một cái cho bõ ghét. Mấy hôm trước Nhậm Hàn quả thật có đem
danh sách khách mời bên Anh cho bổn nữ vương đây xem qua, còn giới thiệu đâu là
cô em họ, kia là anh chú họ, nhưng chưa hề nói trong đó còn cất dấu một người
đẹp có cái tên “Mối tình đầu”.
Cuối cùng, còn phải dựa vào mật báo của Sâu và Kỳ Kỳ
ta mới biết đường mà cảnh giác.
Nhậm Ma Vương thấy thế, không ngờ không ngại lại còn
huênh hoang cười nhạo, xoa xoa bóp bóp hai má của ta: “Ghen hả?”
Vuốt ve bàn tay của Nhậm Ma Vương, ta kìm lòng không
đậu thở dài. Nói đến mối tình đầu lại nghĩ đến những người đã từng điên cuồng
theo đuổi Nhậm Ma Vương này, nghĩ đến người theo đuổi lại nghĩ đến em gái của
sếp Lý Tử Nho, nghĩ đến sếp….
Ta rối loạn nói: “Nhậm Hàn, anh bảo bọn mình mời “Thực
Phượng Hoa Tiêu”, Đại BOSS có khó xử hay không?”
“Thực Phượng Hoa Tiêu” là một tạp chí mới thành lập
cách đây không lâu, mà tổng biên tập của tạp chí lại là Lý Tử Nho. Mấy ngày
trước đây, khi sự kiện Tiếu Phù vừa mới bình ổn, sếp lại đột nhiên tung ra đơn
từ chức, lấy lý do là “Chưa quản lý tốt nhân viên cấp dưới, tự nhận lỗi từ
chức”, hoành tráng rời khỏi tòa soạn, mà ra đi đồng thời, còn có tiểu Chí và
một nhóm người phòng phóng viên. Không bao lâu sau, “Thực Phượng Hoa Tiêu” nhảy
ra trước mắt mọi người, ai ai cũng nhìn ra được Lý Tử Nho đã âm mưu từ lâu.
Nhất thời nhân viên trở thành kẻ địch, Đại BOSS tức
giận tới mức nổi trận lôi đình, nhưng buổi họp báo này, tòa soạn “Thực Thượng”
là đơn vị quan trọng không thể không tham gia. Nhất thời, chuyện mời hay không
mời mấy người bọn sếp tham dự họp báo làm ta muốn phát điên.
Ta nói: “Khụ khụ, Nhậm tiên sinh, tuy là chúng ta có
giao hẹn là chuyện công tác anh có thể chọn lựa xem có thể nói cái gì, em cũng
sẽ không hỏi bí mật lãnh đạo cấp cao các anh, nhưng em không rõ chuyện sếp rời
đi lắm, anh có thể tiết lộ một chút tin tức cho bà xã thân yêu của mình không?”
Nói thật, bây giờ sếp mang theo rất nhiều nhân viên
giỏi đi cùng, không chỉ có Đại BOSS ngã gục chưa thể gượng dậy, nhìn phòng biên
tập rỗng không, nhìn đám người mới vừa lười vừa kém, ta cũng có chút cảm giác
lực bất tòng tâm. Kẻ ban đầu làm ầm làm ĩ phải đi là ta thì vẫn chưa đi, ngược
lại những người khác lại lũ lượt kéo nhau rời mất.
Sếp và bọn tiểu Chí ra đi rất đột ngột, lại mang theo
một bộ phận nhân lực lớn, tài liệu khách hàng của công ty, nói là “rút củi đáy
nồi” cũng hoàn toàn không quá lời. Bây giờ trong công ty, ai ai cũng hoảng sợ
trong lòng, ngược lại vị lãnh đạo như Nhậm phó tổng lại vững như Thái Sơn,
dường như không có cảm giác đã bị người bạn tốt ngày xưa đục khoét nhân tài,
không hề do dự thêm tên Lý Tử Nho vào danh sách khách mời.
Nhậm Ma Vương sờ sờ đầu ta, liếc mắt, “Thương trường
như chiến trường, hôm nay là bạn bè ngày mai là kẻ địch, có gì mà phải lấy làm
lạ? Không biết anh đã kể cho em chưa, Lưu tổng ngày trước cũng mang theo một
nhóm người đi ra từ tạp chí “**”, bắt đầu từ con số không, dần dần mới có “Thực
Thượng” ngày hôm nay?”
Nghe vậy, ta kinh hãi, miệng há thành hình chữ O: “Thế
bây giờ có thể gọi là….”
“Là quả báo?”
Ta nghẹn họng, Nhậm Ma Vương nói chuyện quả thật rất
trực tiếp, nhưng mà tay chân của mình đột nhiên bị sếp mang hết đi, có thật là
trong lòng Nhậm Ma Vương không vướng mắc gì không? Ta đan đan ngón tay, “Anh
đừng lừa em, chuyện này chắc chắn có bí mật gì đó!!”
Ta không phải là đứa ngốc, dĩ nhiên nhìn ra được sau
khi chị Tiếu Phù rời công ty, có một cỗ thế lực nào đó bắt đầu rục rịch. Tiếu
Phù tuy là có mưu mô, đối xử với bạn bè không đủ chân thành, nhưng lời khuyên
kia của chị ta, ta vẫn còn ghi nhớ trong lòng —– Công ty có bí mật không muốn
để ai biết. Tiểu Chí làm chủ nhiệm phòng hành chính, là người Đại BOSS tín
nhiệm nhất, cho dù ngày xưa chúng ta nói chuyện cười đùa, oán trách công ty
không tốt chỗ này không được chỗ kia, Đại BOSS keo kiệt ra sao,chị ấy vẫn đều
ngậm miệng không ý kiến.
Mà hôm đó chị ấy đột nhiên vào room nói một trận như vậy,
ta đã lập tức cảm thấy có gì đó là lạ rồi, nhưng còn chưa nhìn ra nguyên nhân
thì tiểu Chí đã cao chạy xa bay với sếp, nghĩ thế nào cũng cảm thấy có vấn đề.
Nghe vậy, Nhậm Ma Vương mở mắt ra, nhẹ nhàng “Uhm” một
tiếng, tiếng “Uhm” này làm cho ta vô cùng khiếp sợ. Vì ngại thân phận phó tổng
giám đốc của anh ấy nên rất nhiều chuyện của công ty ta cũng không tiện hỏi
han, nhưng bây giờ anh ấy lại nhẹ nhàng khẳng định với ta một câu như vậy, cũng
đồng nghĩa với việc khẳng định sắp tới công ty sẽ có một sự thay đổi thật lớn.
Nhậm Ma Vương: “Bây giờ tạm thời chưa thể nói rõ với
em, dù sao thì trong tháng này em nên ngoan ngoãn nộp đơn từ chức, trở về nhà
chuẩn bị hôn lễ đi.”
Ta “Vâng” một tiếng, không còn biết nói gì. Đầu óc đột
nhiên nhớ đến câu nói kia của Tiếu Phù: Nhậm Hàn, không phải hạng người tốt
lành gì đâu.
Nhậm Ma Vương, trong trận chiến thương trường này, anh
sắm vai nhận vật như thế nào? Vì sao… lại muốn em rời công ty gấp như vậy?