Hủ Nữ Ga Ga

Chương 55


Đọc truyện Hủ Nữ Ga Ga – Chương 55

Dạo trước, có lần ta đưa Ultraman đến thẩm mỹ viện cho
thú nuôi để tỉa lông liền đọc được mấy câu trong tạp chí: Rất nhiều ma ma oán
giận, đồ ăn của cục cưng là ta làm, lông là ta chải, thậm chí ăn mặc đồ lót
cũng là ta tự xử lý, tại sao ta lại thấy cục cưng có vẻ thân thiết với pa pa
hơn?

Nguyên nhân là ở tâm lý thuần phục của loài chó, các ma ma bình thường vô cùng
yêu thương cục cưng, không nỡ đánh mắng, dần dà, cún con sẽ hình thành tâm lý
sai lạc “Kia là người hầu chuyên hầu hạ cơm nước cho mình, đưa mình đi dạo.”

Ngược lại, pa pa bình thường có vẻ “Hung ác”, nếu cục
cưng phạm sai lầm, chắc chắn không đơn giản chỉ là đét mông, cún con sẽ sinh ra
tâm lý thuần phục, thừa nhận người này là chủ nhân của mình từ tận xương tủy,
dĩ nhiên là sẽ tỏ vẻ nịnh nọt lấy lòng.

Nghĩ lại, ở phương diện này, Nhậm Hàn và Ultraman có
vẻ giống nhau.

Bình thường ta nể hắn lớn hơn ta vài tuổi (>_Ngưng tử, ngươi không thể bịa được lý do nào nghe hợp lý hơn à?) nên lúc nào
cũng nhường nhịn, kết quả lâu dần, hắn thật sự nghĩ bà đây dễ bắt nạt, là Hello
Kitty. Trải qua sự kiện “Ôm hôn Kiều Kiều”, ta hoàn toàn giác ngộ.

Đàn ông, không dạy dỗ không được.

Nếu bây giờ ta ngoan ngoãn chạy đến bệnh viện, chắc
chắn Nhậm Ma Vương sẽ nhai sống ta, ra vẻ thoải mái nhẹ nhàng, nói không chừng
ngược lại còn muốn bắt ta xin lỗi. Cho nên, ta quyết định, nhất định trước tiên
phải kệ xác hắn hai ngày, chờ lửa giận của hắn nguôi bớt, tâm lý bắt đầu nghiêm
túc thừa nhận ta “Dũng mãnh như hổ” thì mới đến thăm bệnh.

Nhưng vấn đề là…

Đương lúc ta tinh thần lên cao mà hạ quyết tâm, Nữ
Hoàng Sự Thật đột nhiên quẳng lại một câu “Nếu chị dâu và anh zai đã tiêu
tan hiểu lầm, em có thể bàn giao nhiệm vụ đi làm được rồi”, sau đó phủi
mông chạy mất. Chờ tới khi Kỳ Kỳ đánh xe đi rồi ta mới nhớ ra quần áo cơm canh
của Nhậm Ma Vương vẫn chưa đưa đến bệnh viện.

Trong phút chốc, gió lạnh rít gào, thổi ta nghiêng ngả
ing. Mới một giây trước còn nghiến răng quyết tâm bơ hắn hai ngày, một giây sau
đã lắc mông chạy đến viện đưa quần áo, vậy thì chẳng phải chứng tỏ ta không có
can đảm sao? Thế nên, nghĩ kỹ một hồi, ta quyết định đem đồ đạc đến bàn y tá,

nhờ chị y tá xinh đẹp kinh hoàng chuyển cho Nhậm Ma Vương.

Nhưng mà, vừa tới cửa phòng bệnh, ta đã bị cảnh tượng
bày ra trước mắt làm hoảng sợ.

(Miao: Chờ đã, Bạch Ngưng, không phải ngươi bảo đem đồ
đến quầy y tá sao? Tại sao lát sau lại có thể hoảng sợ trước cửa phòng bệnh của
Nhậm Hàn?

Bạch Ngưng: Ặc ~ Là thế này, ta chỉ muốn nhìn xem hắn
bệnh nặng đến độ nào để cười trên nỗi đau khổ của hắn thôi, ta thề! Chỉ là rình
ở cửa ngó trộm, không đi vào…)

Được rồi, quay trở lại câu chuyện, không ngờ ta lại
nhìn thấy người mà ta không mong muốn gặp được nhất trong phòng bệnh của Nhậm
Hàn ——— Trình! Kiều! Kiều!

Giờ phút này, Kiều Kiều giả tạo nửa cười nửa không
nhìn chằm chằm Nhậm Hàn, Nhậm Ma Vương nằm trên giường cầm tạp chí lật qua lật
lại, a! Hay! Thật là quá hay! Một hình ảnh đẹp biết chừng nào, trai tài gái
sắc, trời sinh một đôi.

Nhất thời, ta cảm thấy trời đất tối sầm, so với một
màn ở đài truyền hình hôm trước thì càng khó đỡ hơn, răng nghiến chặt, móng tay
bấm vào thịt. WTFGO? Lại diễn kịch? Ở đây không có phóng viên, cũng không có
fan hâm mộ, diễn cho ai xem? Diễn cho ta xem sao?!

Ta đứng ở cửa phòng, lửa bốc lên đầu. Được rồi, ta
thừa nhận, ta nhỏ nhen, ta không độ lượng, thật ra nếu đổi thành một ngôi sao
ca nhạc nào khác, có lẽ ta sẽ không kích động mà từ chối cầu hôn, có lẽ còn có
thể hỏi Nhậm Hàn vài câu. Vấn đề là, đối phương là Trình Kiều Kiều!

Là người mà ta khó có thể tha thứ nhất trên đời, Kiều
Kiều!

Cô ta như là một cái gai cắm ở trong lòng ta, ba năm
rồi, miệng vết thương nhìn qua tưởng như đã khỏi, nhưng thật ra cái gai ấy đã
ăn sâu vào da thịt của ta, hợp với cơ thể ta làm một. Bây giờ Nhậm Hàn nhẹ chạm
vào chiếc gai này, ta liền toác da chảy máu.

Nước mắt giọt ngắn giọt dài chảy xuống, ta như một đứa
trẻ bất lực đứng chết trân ở cửa phòng bệnh, không thể nhúc nhích, chỉ biết

nhìn chằm chằm vào hình ảnh đẹp đẽ của hai người, lại nghĩ đến hôm ấy hai người
ôm hôn, không khỏi cảm thấy từng trận buồn nôn. Bên trong, hai kẻ kia không hề
phát hiện bên ngoài có người rình trộm, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng
Nhậm Hàn, giọng điệu lạnh như băng.

“Ở đây không có phóng viên, cô không cần diễn
kịch.”

“A, ai nói là tôi đến diễn kịch, tôi nghĩ là
chúng ta cũng có quen biết, nghe tin anh bệnh nên đến thăm…”

Nhậm Hàn khép tạp chí lại, vẻ như tức giận, nheo mắt
nói: “Thăm tôi? Không phải là đến chế giễu tôi sao?”

“Nhậm thiếu gia thật là thông minh, khó lắm mới
thấy anh bị từ chối, vào nằm việm không dậy nổi, người trong lòng thì lại không
chịu đến thăm, cơ hội tốt như vậy, đương nhiên là tôi phải đến chế giễu.”

Ta đứng ngoài cửa nghe hai người móc máy, mùi thuốc
súng càng ngày càng nồng nặc, nhìn kiểu gì cũng không giống hai người có □ đang
tâm tình, dần dần, ta ngồi nghe đến quên cả khóc. Trực giác phụ nữ nói cho ta
biết, sự thật mà Kỳ Kỳ nói với ta có vẻ còn chưa phải là tất cả. Nghĩ lại, ta
liền áp tai lên cánh cửa theo bản năng, đang muốn nghe ra mấu chốt, chợt từ
phía sau truyền đến giọng điệu trách cứ của vị hộ lý:

“Cô là ai? Đứng ghé trên cửa làm gì?!”

Ta vốn đang hết sức chăm chú nghe lén nhìn trộm, đột
nhiên bị thiên sứ tỷ tỷ quát một tiếng như vậy, giật mình hét lên một tiếng,
sau đó…

Các bạn quạ đen mau bay ào ào qua đầu ta đi.

Sau đó, ta ngã vào trong phòng bệnh, ta lúc này thật
đáng thương, mặt vẫn sũng sượt nước mắt, tay ôm quần áo với hộp cơm của Nhậm Ma
Vương. Nhậm Hàn và Kiều Kiều nhìn thấy ta, thi nhau ngẩn ra, người đầu tiên có
phản ứng, vẫn là thiên sứ tỷ tỷ.


“Chậc chậc, cô là ai? Sao lại dám quấy rầy Nhậm
tiên sinh của chúng ta và cô Kiều Kiều đây hả?” Thiên sử tỷ tỷ mắng ta té
tát một trận, rồi quay sang tươi cười nịnh nọt: “Xin lỗi, xin lỗi, đã làm
phiền hai vị ——– “

Ta đang bò ra đất, bị năm chữ “Nhậm tiên sinh của
chúng ta” của thiên sứ tỷ tỷ dọa cho run cầm cập, bấy giờ mới quay ra trừng
mắt nhìn tên đầu sỏ gây chuyện rồi đứng lên sửa sang quần áo.Ta lao ra khỏi
phòng bệnh kia trong nháy mắt, suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu chính là:
Kinh điển vật vã.

Chẳng lẽ ngoài trừ tố chất bi kịch, ta còn có tố chất
đóng nữ chính trong truyện Quỳnh Dao?

Sau khi đạp bay N bệnh nhân và xe đẩy các loại, Nhậm
Ma Vương cuối cùng cũng đuổi kịp theo ta, ánh mắt mãnh liệt kéo ta lại:
“Ngưng Ngưng, hãy nghe anh giải thích.”

Ta còn chưa kịp bịt tai nói câu thoại kinh điển
“Tôi không nghe tôi không nghe, tôi không muốn nghe gì cả ——– ” thì
đã từ đâu nhảy ra người thứ ba, không thèm nói câu nào với ta và Nhậm Hàn,
“Tách tách” flash làm ta hoa hết cả mắt, sau đó thì người thứ tư, thứ
năm nhảy ra.

Flash loang loáng, máy quay film, máy ghi âm…

“Xin chào ngài, Nhậm tiên sinh, xin hỏi vị tiểu
thư này là ai? Vì sao lại ở chỗ này?”

“Ngài và vị tiểu thư đây có quan hệ gì? Quan hệ
của ngài và cô ấy, cô Kiều Kiều có biết không?”

“Vị tiểu thư này, xin hỏi có phải Nhậm tiên sinh
phản bội cô hay không?”

“Cô Kiều Kiều, hóa ra cô cũng ở đây, cô định đối
xử thế nào với vị tiểu thư thình lình chen vào này?”

F, anh mới là tiểu thư, cả nhà anh đều là tiểu thư! Ta
nổi giận trừng mắt nhìn đám phóng viên đột nhiên từ bốn phương tám hướng ập đến
này, trong chốc lát, nhận thức về tinh thần chuyên nghiệp và sức tưởng tượng
phong phú của họ cũng được nâng lên một tầm cao mới, choáng váng nửa ngày, cuối
cùng mới từ trong đống câu hỏi của đám phóng viên mà trở lại nhận ra một vấn đề
—— Kiều Kiều cũng có mặt ở đây.

Quay đầu nhìn lại, Kiều Kiều đứng cách chỗ ta và Nhậm
Hàn chừng chục mét, cũng bị một đám phóng viên liên tiếp oanh tạc, nhưng mà đôi

mắt xinh đẹp khác thường của cô ta lại nhìn chằm chằm về phía chúng ta.

Ta hơi hơi 囧, hoàn toàn không nghĩ đến viện đưa
quần áo cũng có thể xảy ra chuyện, đáng lẽ ta nên sớm nghĩ đến… gần đây Kiều
Kiều mà nhân vật nổi tiếng rồi, ra ngoài thể nào cũng có người theo dõi, lại
thêm Nhậm Hàn nhập viện, bao nhiêu người thi nhau đổ về bệnh viện nghiên cứu
địa hình săn lấy vài tin thời sự.

Thế mà ta lại liều lĩnh lao vào, tự nhiên trở thành đề
tài báo cáo kết quả công tác tốt nhất cho BOSS của họ, có lẽ đến mai là ta có
thể lên trang nhất rồi.

Nhậm Hàn có lẽ cũng biết ta không quen với tình huống
như thế này, bèn lặng lẽ cầm tay ta kéo về phòng bệnh, ta chỉ thấy tinh thần và
thể xác của mình ấm áp vô cùng, còn có một chút ngượng ngùng, cúi đầu nhìn
xuống rồi bật kêu lên. Bàn tay của Nhậm Ma Vương đang chảy máu đầm đìa, kim
truyền dịch cũng đã méo mó vẹo sang một bên, chắc là vừa rồi mọi chuyện xảy ra
đột ngột, Nhậm Hàn vì vội đuổi theo ta, rút bừa cái kim mà bị thương.

Kết quả là, ta không kìm được lại bắt đầu thấy đau
lòng, không thèm nhìn đám phóng viên, hô to: “Nhậm tổng, anh chảy
máu!”

Nhậm Hàn cho ta một nụ cười trấn an, siết chặt bàn tay
ta hơn một chút, cùng lúc đó, đội hộ vệ tạo thành từ bác sĩ và thiên sứ tỷ tỷ
đã đuổi theo kịp, hộ tống ta và Nhậm Hàn về phòng, khi đi ngang qua Kiều Kiều,
không biết mọi người vô tình hay cố ý mà đứng thành một lối để cho hai người chúng
ta nhìn rõ được nhau.

Vì thế, motif kinh điển lại ào ào nhảy ra.

Kiều Kiều mở miệng, nhẹ nhàng gọi một tiếng:
“Ngưng Ngưng.”

Đột nhiên, động đấm sấm chớp, mọi người ngừng thở,
chung quanh im lặng đến mức có thể nghe được cả tiếng đồng hồ tích tắc. Ta ngạc
nhiên, miệng giật giật. Bình thường, ở loại thời điểm này… không phải đều là nữ
chính nên gọi tên nam chính sao? Nhưng mà… tại sao Kiều Kiều lại ai oán nhìn ta
chằm chằm, ai oán gọi tên ta?

Ta luống cuống tay chân, loạn xạ xì ngầu nghĩ cách ứng
phó, Nhậm Ma Vương liền mặt mày xám xịt túm lấy cánh tay của ta, nhướng mày
nói: “Chúng ta đi.”

Vào phòng bệnh rồi, thiên sứ tỷ tỷ nhanh chân chạy ra
ngoài rồi đóng cửa lại, ta kìm lòng không đậu đưa mắt nhìn Kiều Kiều, ánh mắt u
buồn ai oán của cô ta khiến tóc gáy ta dựng đứng mà không rõ nguyên do… Ánh mắt
này vừa như rất quen thuộc, lại vừa như thật xa lạ, cô ta đến bệnh viện thăm
Nhậm Ma Vương mà hai người này lại đấu đá cả buổi, rốt cuộc là vì sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.