Đọc truyện Hủ Nữ Ga Ga – Chương 45
Ta lấy khí thế hổ báo mà đuổi cổ cả nhà Bác Hi ra khỏi
nhà họ Bạch.
Có điều, bọn họ vừa mới bước chân ra khỏi cửa, phía
sau ta đã bị cha già lôi vào “Tiểu hắc ốc” nói chuyện. Tiểu hắc ốc chính là
phòng sách của cha già, “Chủ tịch Bạch – nhà giàu mới nổi” là chuyện mà cả vũ
trụ đều biết, nhưng cha già vẫn không phục, bỏ cả đống tiền ra trang trí lại
phòng sách, không chỉ mua thêm hai cái giá sách bự chảng mà còn ru rú trong cái
phòng này nung đúc tình cảm sâu đậm với đàn tranh.
Kết quả….. còn phải hỏi nữa hả?
Sách, cha già sờ đến lần nào là lăn ra ngủ lần đấy,
nửa tháng sau, giá sách chính thức bị chủ tịch Bạch đày vào lãnh cung, âm thầm
tích bụi một xó. Đàn tranh hả? Thành đồ trang trí cho đẹp từ đời tám hoánh nào
rồi. Nửa năm sau, phòng sách chỉ còn lại một tác dụng duy nhất: Lúc nào hai vị
phụ huynh cãi nhau, mẹ già không cho cha già vào phòng ngủ, cha già mới đến ưu
ái nó một phen, cho nên, mọi người trong nhà đều gọi đùa thư phòng là “Tiểu hắc
ốc.”
Mà giờ này phút này, cha già lại nghiêm chỉnh hiếm
thấy ngồi trong tiểu hắc ốc, nhả từng vòng từng vòng khói thuốc, lúc lâu sau
mới mở miệng: “Ngưng Ngưng, tuy rằng con không quan tâm đến tình hình kinh
doanh của Bạch thị, thế nhưng chắc con cũng biết chúng ta đang chuẩn bị tung
sản phẩm sữa bò XX ra thị trường rồi chứ?”
Ta gật đầu, ngoan ngoãn chờ cha già nói tiếp.
Cha già: “Trước lúc con về, bố Bác Hi đã nói với bố,
sẵn lòng nhập miễn phí sản phẩm của chúng ta vào hệ thống siêu thị của nhà họ.”
Ta im lặng, hơi hơi ngẩng đầu nhìn. Bây giờ muốn đưa
hàng hóa vào siêu thị chắc chắn phải trả một món kếch sù tiền đặt chỗ, tiền
quảng cáo, tiền đào tạo PR v.v…. Tóm lại là, tìm mọi cách để moi tiền. Mà trong
số đó, hệ thống siêu thị nhà Bác Hi thu tiền đắt nhất, thế nên lúc này bố Bác
Hi chịu nhập miễn phí sản phẩm của cha già vào hệ thống, không cần nghĩ cũng
biết là tại sao.
Mím môi một cái, ta hùng hồn khẳng khái nói: “Bố, bố
có nhớ sáng nay trước lúc đi xem mắt bố bảo con cái gì không ạ? Bố nói chỉ cần
con không thích, cho dù lễ hỏi có lớn đến mức nào bố cũng sẽ không bao giờ đồng
ý. Bởi vì bố mẹ luôn hy vọng con được hạnh phúc.”
Ngừng một chút, ta dò xét ánh mắt cha già, cố lấy dũng
khí nói tiếp: “Thế mà….. đến buổi tối, chỉ vì chút tiền phí nhập hàng cỏn con
mà bố đã muốn bán con cho nhà Bác Hi rồi ạ?” Dứt lời ta xoay người bước đi. Tay
vừa chạm đến nắm đấm cửa chợt nghe thấy cha già hung hãn mắng mỏ phía sau:
“Cái đứa trời đánh này! Đầu mày là đầu heo à con! Sao
lại chẳng di truyền được tí thông minh nào của bố mày thế? Ý bố mày là, mày
không phải không biết lão già nhà Bác Hi keo kiệt vô đối, mấy tháng trước, bọn
bố còn thiếu chút nữa vì một tẹo tiền phí PR ở khách sạn mà đánh nhau. Bố mày
muốn nói là, bây giờ lão đấy vì con mà có thể hành động được như thế…”
Chớp mắt, cha già bỗng nhiên nghẹn ngào: “Đáng thương
cho tấm lòng của các bậc cha mẹ trên đời ———–”
Trong lòng ta dao động mãnh liệt, quay đầu lại chỉ
thấy cha già đang cúi đầu hút thuốc giấu đi hai hốc mắt ướt nước, ta không kìm
lòng được gọi nhỏ: “Bố ơi ———”
Mấy năm nay ta tùy hứng mà rời khỏi nhà, nếm thử cái
gọi là cuộc sống tự do. Cha già thì một mình chèo chống Bạch Thị, không ép ta
đi xem mắt, không ép ta đến Bạch Thị làm. Ta đi rồi còn để lại lời đàm tiếu cho
cha mẹ hứng chịu. Bỗng nhiên ta hiểu được, thì ra cha cũng chỉ là một người
bình thường, ông bị tấm lòng yêu thương con cái của cha mẹ Bác Hi khiến cho cảm
động.
Ta nhếch môi cười khổ, chung quy ta vẫn không tìm được
câu nào an ủi phụ thân, “Bố, con về phòng tắm rửa trước đây ạ!”
“Ngưng Ngưng,” ngay lúc ta bước chân ra khỏi cửa, cha
già lại trầm giọng gọi, “Chuyện Bác Hi con cứ suy nghĩ cho kỹ, bố….. bố không
ép con.”
“Dạ”
———————————
Về phòng tắm rửa sạch sẽ xong, ta nằm trên giường trằn
trọc không ngủ nổi, dứt khoát ngồi dậy online.
Vừa login QQ đã thấy có người nào đó vẫn còn online,
thế nên vội gửi một cái icon tươi cười qua.
[Bạch Ngưng ban biên tập] *Khuôn mặt tươi cười*
[Nhậm Hàn phòng phóng viên] Xử lý xong chuyện chưa?
[Bạch Ngưng ban biên tập] Ưm, không có chuyện gì
đâu, chỉ là bố mẹ em cãi nhau, gọi em về gấp làm người hòa giải thôi >O