Hủ Nữ Ga Ga

Chương 4: Nhược điểm


Đọc truyện Hủ Nữ Ga Ga – Chương 4: Nhược điểm

“Tôi nói, nội dung trong USB tôi đã một ít rồi.”
Nhậm Hàn nhàn nhã lặp lại một lần, giọng điệu bình tĩnh cứ như đang tuyên bố
“Chiều nay họp”.

Nghe vậy, ta còn tồn tại tâm lý may mắn, hy vọng Phó tổng giám đốc Nhậm xuất
phát từ hiếu kỳ mới một bản, hắn nhất định còn chưa mở video ra xem, đúng
vậy, nhất định chưa mở.

Ta nuốt nước bọt, định mở miệng do thám, Nhậm Hàn phía đối diện bỗng nhiên cười
một cách có tà ý, sờ sờ cánh mũi, nháy mắt, xoay màn hình laptop về phía ta,
“Không nghĩ tiểu nha đầu cô lại thích mấy thứ này!”

Ta nhìn chiếc piston GV nam đang hoạt động trên màn hình, im lặng thật lâu.

Nhậm Hàn gõ bàn, đáy mắt tràn ngập ý cười, “Ai, xem ra tôi lạc hậu, trước kia
chỉ biết có AV, hóa ra còn có GV, ha ha.”

Ta bị Nhậm Hàn cười đến nổi da gà, bàn chân cố bám chặt mặt đất. Nhậm Hàn hắn…
hắn… hắn không ngờ lúc nãy hắn vừa nói chuyện với ta, lại vừa xem GV?! Đối mặt
với tình cảnh này, cuối cùng ta cũng hiểu tại sao Nhậm Hàn có thể leo đến vị
trí cao như thế trong tòa soạn, cuối cùng hiểu được tại sao trong một tháng
ngắn ngủi hắn có thể lôi về một bản hợp đồng quảng cáo giá trị mấy trăm nghìn.

Vô liêm sỉ!

Da mặt của hắn mới là loại da mặt còn dày hơn cả tường thành! Ta nhớ rõ, trực
nam bình thường xem GV biểu cảm đều phong phú dị thường, nhẹ thì sắc mặt trắng
bệch, khóe miệng run rẩy, nặng thì chạy dài, hộc máu bỏ mình. Nhậm Hàn lại có
thể nhẹ nhàng như không, lại còn có thể nói về chuyện đó với ta?!

Chẳng lẽ, hắn không phải trực nam?!

Ngay lúc ta còn đang mơ mơ hồ hồ, Nhậm Hàn phất phất headphone trên tay, “Bạch
tiểu thư, có cần tôi rút món đò chơi này ra, để cả văn phòng nghe động tĩnh
trong này một chút không?”

Ta nghẹn ngào, nắm chặt nắm tay. Đây là uy hiếp! Uy hiếp trắng trợn! Còn nữa,
sếp người có thể đừng nói năng sặc mùi ám muội như vậy được không, chẳng lẽ
ngươi không biết hủ nữ đều rất mẫn cảm với từ “rút ra” sao?

Tuy rằng văn phòng của Phó tổng giám đốc Nhậm cách âm tốt, nhưng nếu như có
người áp tai lên cửa mà nói, thì cách âm cũng như không. Ta có ngốc nữa cũng
đoán ra được Nhậm Hàn triệu một trợ lý biên tập như ta đến văn phòng, thế nào

cũng sẽ nổi lên tin đồn “Đại Boss coi trọng tiểu mật ngọt.”

Sau khi ta tới văn phòng, thái độ của Nhậm Hàn lại không giống bình thường, sai
người đóng cửa, hiển nhiên là có chuyện “kín đáo” muốn nói với ta. Cho nên ta
cam đoan, bây giờ bên ngoài văn phòng Nhậm Hàn, chắc chắn vô số cái đầu đang
dán chặt vào cửa nghiêng tai hóng hớt.

Chúng ta nói chuyện bình thường, đại khái bên ngoài nghe cũng tiếng được tiếng
mất, nhưng nếu Nhậm Hàn gỡ headphone ra, ta không dám cam đoan bên ngoài nghe
được tiếng rên rỉ “ư ư a a” xong sẽ có thể tung mớ tin đồn thành cái thể loại
nào nữa.

Ta oán hận nhìn cái gã đang cười cợt trước mặt, không đơn giản như vậy, Nhậm
Hàn gọi ta tới lấy USB nhất định có âm mưu.

“Anh muốn như thế nào?”

Vừa dứt lời, hắn liền cười sặc sụa.

“Tiểu Bạch à, không cần phải lo lắng như thế. Tôi đối với cô,” Nhậm Hàn dừng
lại một chút, ngắm ngắm đánh giá trên người ta một lượt, rồi nói, “không có
hứng thú!”

Ta nhìn theo ánh mắt của Nhậm Hàn, phát hiện vừa rồi cái chỗ hắn soi chính là
~~ ngực?!

Ý của hắn, là chê ngực ta quá nhỏ, không có hứng thú?!

“Anh!” Ta trợn mắt, vỗ bàn bật dậy, có việc có thể nhịn có việc không thể nhịn!
Bộ ngực của phụ nữ cùng với công phu trên giường của đàn, đều là những thứ
không thể động chạm đến. Kết quả là, ta tức sùi bọt mép, nhảy dựng lên nói:
“Phó tổng giám đốc Nhậm, xin anh, đừng nói cho người khác!”

Thôi được rồi, ta thừa nhận là ta không có khí chất. Nhậm Hàn nắm lấy bím tóc
(nhược điểm) của ta, còn nhục mạ lòng kiêu ngạo của ta, nhưng ta vẫn không dám
phát hỏa. Bởi vì ta còn muốn có cơm ăn, nếu cả tòa soạn đều biết ta có sở thích
khác người là xem GV, ta sẽ bị mọi người coi như quái vật. Nếu ta bị mọi người
coi như quái vật, ta sẽ không thể tiếp tục làm ở tòa soạn nữa. Nếu không thể
tiếp tục làm ở tòa soạn, ta sẽ phải đi tìm việc một lần nữa.

Nghĩ đến nguy cơ tài chính, nghĩ đến đến thị trường nhân tài nhiều tinh anh,
đầu của ta muốn phình to ra.


Cho nên, ở trước mặt quyền quý, ta như cũ khom lưng cúi gối, đau khổ cầu xin,
“Tôi tuổi trẻ dại dột, bị bạn học đại học dụ dỗ, xem ‘Phượng vu cử thiên’, nhất
thời sa chân, trở thành hủ nữ… Phó tổng giám đốc Nhậm, tôi sai rồi, tôi thật sự
sai rồi, tôi cam đoan với anh, thật ra giới tính của tôi không có vấn đề, nhân
phẩm cũng không có vấn đề, tâm lý cũng không lệch lạc, cũng không phải phần tử
biến thái, tôi tuyệt đối sẽ không gây ảnh hưởng tới công tác của tòa soạn, tôi
sẽ cẩn thận!”

Ta cúi đầu sám hối, đáy lòng nhỏ máu. Làm viên chức nhỏ, khổ! Làm viên chức hủ
nữ, lại càng thêm khổ!

Một lúc lâu sau, Nhậm Hàn rốt cuộc cũng giãn lông mày, cười như mặt trời tỏa
nắng: “Tiểu Bạch, ngồi đi.”

Ta run rẩy ngồi xuống, lo sợ câu tiếp theo của hắn là: “Đến phòng tài vụ quyết
toán đi.”

Nhậm Hàn nói: “Cô cũng không cần lo lắng, AV cũng thế, GV cũng thế, đều là sở
thích cá nhân, tôi làm phó tổng tòa soạn, chỉ là muốn tìm hiểu tình huống một
chút, sẽ không khó dễ cô.”

“Thật ạ?”

“Thật.” Nhậm Hàn gật đầu, bày ra bộ dạng thủ trưởng nhân từ quan tâm đến cấp
dưới. Ta không dám tin tưởng lắm, đang cân nhắc nên nói thêm điều gì, Nhậm Hàn
đã đứng dậy, vỗ vỗ bả vai ta nói, “Tốt lắm, không có việc gì, quay lại bộ phận
biên tập làm việc đi.”

Ta líu lưỡi, “Chỉ thế thôi?”

Sao không có uy hiếp? Không có xảo trá? Hoặc là quy tắc ngầm?

Nhậm Hàn nghe vậy, đôi lông mày anh tuấn giương cao, trong giây lát híp đôi tà
nhãn lại, cười nói: “Hay là cô muốn ở lại, cùng nghiên cứu GV với tôi?”

“Phó tổng giám đốc Nhậm, tôi ra ngoài trước.” Còn nữa, nếu ngươi thích GV thật,
chỗ ta còn rất nhiều, nếu có thể đem một anh chàng đẹp trai như ngươi bồi dưỡng
thành gay, cuộc đời hủ nữ của ta cũng coi như viên mãn.


Đương nhiên, câu cuối cùng ta không dám nói ra khỏi miệng.

Còn nhiều cơ hội.

Trên đường trở về phòng biên tập, theo lẽ thường ta đã phải bị hàng loạt ánh
mắt cuồng nhiệt dò xét. Nhưng khiến ta kinh ngạc là, các anh chị em đều nhìn ta
bằng một ánh mắt kỳ quái khác thường, trong số đó còn có cả sếp Lý Tử Nho. Ta
nhớ không nhầm thì sếp ghét nhất chính là loại đàn bà lắm chuyện, sao thế này?

Chẳng lẽ ta đoán đúng rồi?

Nhậm Hàn không phải trực nam, mà hắn với sếp của chúng ta…

Ngạo kiều công phối với nữ vương thụ, tuyt phối! Làm một hủ nữ bí mật, thế mà
cho tới hôm nay ta mới phát hiện ra nguyên nhân khiến bộ phận biên tập gay gắt
đối chọi với phòng phóng viên, thật sự là thất bại a, thất bại! Người khác
không nhìn ra, tại sao ta cũng không nhìn ra được? Đây rõ ràng là gian tình mà!
Sếp với Nhậm Hàn ngoài mặt phân cao thấp, kỳ thật hai người ái mộ lẫn nhau.

Nghĩ đến đây, tâm tình vừa rồi còn xám xịt của ta bỗng trong sáng rộng mở. Để
tránh làm cho đôi giai nhân hiểu lầm, ta chạy nhanh tới ôm đùi sếp, vẫy đuôi
giải thích: “Trưởng phòng, thật ra lúc nãy Phó tổng giám đốc Nhậm bảo em đến
không có ý gì, chỉ là kiếm tra, thuận tiện hỏi chút chuyện.” Ta nháy mắt mấy
cái, cười hắc hắc nói: “Thuận tiện hỏi thăm sếp.”

“Ừ.” Sếp gật đầu, giả bộ trấn tĩnh nhìn thẳng ta. Ta biết, thật ra sếp nghe nói
Nhậm Hàn hỏi thăm hắn, trong lòng đang nở hoa, đúng không?

Ta tiếp tục vẫy vẫy cái đuôi, “Sếp, thật ra con người Phó tổng giám đốc Nhậm
tốt lắm, chúng ta cũng không nên suốt ngày ầm ầm ỹ ỹ với phòng phóng viên, ảnh
hưởng đến sự đoàn kết của toà soạn. Sếp với Phó tổng giám đốc Nhậm cũng nên yêu
quý lẫn nhau!”

Dứt lời, sếp đẩy đẩy gọng kính vàng, đột nhiên cười như tắm gió xuân, “A? Hóa
ra Bạch Ngưng nghĩ như vậy?”

Ta dùng sức gật đầu, cũng không biết tại sao, ánh mắt Xán Xán cùng Tiểu Duy
nhìn ta lại càng tỏ vẻ thương hại.

“Nói như vậy, cô cảm thấy chúng ta với phòng phóng viên hẳn là nên quan tâm lẫn
nhau, yêu quý lẫn nhau?”

“Đúng là vậy, đúng là vậy”

“Như vậy có lợi cho sự đoàn kết của toà soạn, như vậy hai phòng mới có thể hợp
tác tốt?”

“Đúng rồi, đúng rồi”


Dứt lời, miệng sếp gần như chạm sát vành tai ta, “Như thế… rất tốt, rất tốt!”

“Dạ?” Ta nghiêng đầu, hơi hơi không hiểu ý tứ của sếp, “Trưởng phòng, sếp đang
nói…”

Ta còn chưa kịp mở miệng, bàn tay sếp đã chụp thật mạnh bả vai ta, “Bạch Ngưng,
đúng lúc đề tài lần này của chúng ta muốn phỏng vấn cục trưởng Cục Giao thông
để hiểu biết thêm về bối cảnh của lệnh cấm rượu. Đúng dịp Phó tổng giám đốc
Nhậm với cục trưởng Trương lại có chút giao tình, cô đã hiểu tâm tình của tôi
như vậy, lại muốn làm cho hai bộ phận hợp tác hữu hảo, chuyện này sẽ giao cho
cô tiến hành.”

Nhìn ánh mắt nóng bỏng của Lý Tử Nho, trái tim thủy tinh bé nhỏ mong manh của
ta, xoảng một tiếng, vỡ vụn.

“Sếp à, ý của anh là muốn tôi đi tìm Phó tổng giám đốc Nhậm, xin xỏ anh ta đồng
ý mang chúng ta theo đi phỏng vấn cục trưởng Trương?! Chúng ta cướp đề tài của
phòng phóng viên, đã thế lại còn cầu bọn họ giúp đỡ? Cái đó với đánh gãy chân
người ta còn muốn đòi người ta đưa tiền thuốc men có khác gì nhau?”

“Sếp à, sếp chắc chắc không phải là đang nói đùa đấy chứ?”

Nghe xong câu này, khuôn mặt tuấn tú của sếp lập tức trầm xuống, “Bộ dạng của
tôi giống nói đùa lắm sao? Bạch Ngưng, nhiệm vụ này cô phải hoàn thành, nếu
không đừng mơ đến chuyện thăng chức nữa!” Dứt lời, sếp xoay người trở lại văn
phòng. Chỉ còn trơ lại mình ta, đón gió lay động.

Thấy sếp đã đi xa, lúc nãy Tiểu Duy với Xán Xán muốn nói lại thôi cuối cùng
cũng chạy lại, vỗ vỗ đầu ta gọi là an ủi.

Tiểu Duy: “Bạch… Bạch Ngưng, em… em… ngốc… Sao em lại… tự đâm đầu vào rọ?”

Xán Xán: “Bạch Ngưng, thành thật nói cho nhà cô biết, vừa rồi cô sang bên chỗ
Nhậm Hàn, sếp còn đang âm mưu đẩy một người trong chúng ta đi tìm Nhậm Hàn xin
hỗ trợ. Không ngờ anh ta còn chưa tìm được đối sách, nhà cô lại chạy lên trước
cửa.”

Chị Tiếu Phù đang lật lật tạp chí ở một góc, thản nhiên cười lạnh lùng, “Không
thành vấn đề, dù cho em ấy có không tự chui đầu vào lưới, Tử Nho cũng có cách
lừa em ấy tiếp chiêu. Ai bảo em ấy là bé ngốc nghếch nhất của ban biên tập!”

Nhìn thấy ta bất động, Xán Xán lo lắng vỗ vỗ mặt của
ta, “Bạch Ngưng, em không sao chứ?”

Trong phút, nước mắt ta ràn rụa.

Tại sao người gặp xui xẻo luôn luôn là ta?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.