[Hư Nhĩ Dĩ Đãi] Ở Đây Chờ Em Đến!

Chương 7: Nhật Cửu Sinh Tình không cần phải suy nghĩ


Đọc truyện [Hư Nhĩ Dĩ Đãi] Ở Đây Chờ Em Đến! – Chương 7: Nhật Cửu Sinh Tình không cần phải suy nghĩ

34

Thời điểm Lục Vị Miên mở cửa thì cửa nhà không khóa, liền biết Ngụy Lai đã trở về.

Hắn vừa thay giày vừa hỏi: “Vừa về sao?”

Ngụy Lai đáp: “Đúng nha.”

Lục Vị Miên bước vào phòng khách, thấy Ngụy Lai đang ngồi dưới đất ôm máy chơi game, bên cạnh là một đống đồ ăn vặt đã bóc ra.

Lục Vị Miên nhịn không được chê trách: “Em vừa về đã ăn một đống lớn?”

Ngụy Lai ngước mắt nhìn: “Cho nên mới có câu nói thời gian qua nhanh như cún chạy ngoài đồng.”

Lục Vị Miên: “Đừng nói nhảm.”

Hai người cơm nước xong liền bắt đầu tổng vệ sinh, Ngụy Lai phụ trách quét rác, Lục Vị Miên phụ trách cầm khăn lau bàn, tủ TV.

Lúc lau dọn tủ TV, Lục Vị Miên đem những thứ linh tinh trong ngăn tủ bỏ ra ngoài, vô tình phát hiện lá thư thông báo trúng tuyển đại học. Đại học ư, Lục Vị Miên cũng không xa lạ gì. Năm đó khi hắn lớp mười hai cũng tha thiết ước mơ trường đại học, nhưng cuối cùng cũng không thể thi đậu. Đây là gì? Lục Vị Miên có chút kinh ngạc, đây là thư thông báo nhập học của Ngụy Lai sao? Ngụy Lai không phải đã tốt nghiệp rồi ư? Ngụy Lai là từ đại học này tốt nghiệp?

Giống như đạo tặc hắn lật nhanh bức thư ra, tên viết trên đó chính xác là tên Ngụy Lai.

Sinh viên Ngụy Lai: Sau khi xem xét đạt yêu cầu, Ban giám hiệu trường XX đã phê chuẩn, sinh viên chuẩn bị làm thủ tục nhập học khoa tâm lý học tội phạm chuyên nghiệp, vui lòng cầm thư thông báo đến trường vào ngày X tháng X.

Tâm lý học tội phạm? Lục Vị Miên nhìn mấy chữ này, tràn đầy nghi hoặc. Ngụy Lai là học tâm lý?

Trong lòng có chút lạnh, ánh mắt vừa vặn nhìn thấy một gương mặt không vui.


“Anh nhìn cái gì vậy, đây là thư thông báo của mấy năm trước rồi.” Ngụy Lai đang cầm chổi đứng sau lưng Lục Vị Miên, đột nhiên có cảm giác rất muốn đến quét quét người hắn.

Lục Vị Miên cầm thư thông báo, khóe mắt hơi nhướn lên: “Quả thực nhìn không ra, em trước kia trâu bò như vậy nha.”

Ngụy Lai cười ha ha một tiếng: “Anh cũng đã nói là trước kia mà, em hiện tại chỉ là nhân viên giám sát thôi.”

“Tốt nghiệp bao lâu rồi?” Lục Vị Miên lơ đãng hỏi.

“Em không tốt nghiệp, là thôi học.”

Lục Vị Miên trầm mặc một lúc. Ngụy Lai mấp máy môi dường như muốn nói thêm gì đó, cuối cùng vẫn là nhịn xuống: “Tiếp tục lau dọn nha, thật là phiền.”

Lục Vị Miên cau mày đứng lên, kéo lấy góc áo Ngụy Lai: “Có thể nói cho anh biết vì sao không?”

Ngụy Lai khi nói mang theo chút lệ khí không rõ ràng: “Bởi vì tôi là đồng tính, tôi được người khác bao dưỡng.”

Lục Vị Miên nắm chặt tay thành nắm đấm xong lại buông ra, buông ra xong lại nắm chặt: “Vậy em còn muốn học không?”

Ngụy Lai không chút suy nghĩ trả lời: “Không muốn. Tôi chán ghét đọc sách.”

Lục Vị Miên cười lạnh: “Em muốn cả đời chỉ làm nhân viên giám sát sao?”

Môi Ngụy Lai khẽ run: “Liên quan gì đến anh?”

Lục Vị Miên tiến lại gần Ngụy Lai: “Cuộc sống đồi phế không tiến bộ này khiến em hạnh phúc sao?”

Ngụy Lai nhẹ nhàng đẩy hắn ra, vứt cây chổi trên tay đi, trừng mắt: “Anh thì biết điều gì khiến tôi hạnh phúc à?”

Hắn đỏ mắt, lẩm nhẩm nói: “Ngây ngốc khiến anh hạnh phúc.”

Nếu tôi không thể đọc được dự mưu từ đôi mắt của bọn họ, không thể từ cử chỉ của bọn họ nhìn ra cảm xúc, có lẽ tôi sẽ cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Tôi sẽ không cần phải phỏng đoán, nếm trải vô số hương vị thối nát trong cuộc sống của người khác, mà sẽ ngây ngốc nằm trong ổ chăn của mình say giấc mộng ban ngày. Moore [*] là đơn vị hóa học cũng là đơn vị vật lý có thể quyết định được cuộc sống của tôi trong nửa phút sao, Light year [*] là đơn vị đo chiều dài cũng là đơn vị đo thời gian cùng tôi có quan hệ sao, tôi vì cái gì mà phải sống, lại vì cái gì mà sụp đổ.

Ta không muốn nghĩ, cũng không muốn dự đoán những điều bất hạnh.

[*] Moore: mình search trên google ca ca thì ra Định Luật Moore của Gordon Moore nhé. Định luật này có thể dự đoán trước được tương lai (trong ngành công nghệ điện tử).

[*] Light year: là năm ánh sáng. Thỉnh lên wiki để hiểu thêm.

Lời của Ying: ở chổ này mình nghĩ tác giả chỉ muốn dùng những định luật rồi các đơn vị đo trong cuộc để thể tăng tính triết lý trong đoạn trên thôi.

35

Ngày đó cãi nhau kết thúc bằng một nụ hôn.

Một nụ hôn ướt át lại triền miên. Đầu lưỡi Lục Vị Miên nhẹ nhàng đảo qua răng Ngụy Lai, rồi cùng đầu lưỡi cậu quất quít một chỗ, hô hấp tăng nhanh, trái tim cất giấu trong lồng ngực cũng uất ức mà đập mạnh hơn.


36

Nếu Nhất Kiến Chung Tình chỉ là thấy sắc khởi ý [*], vậy vì sao anh đã đi qua bao dòng người, gặp qua bao thanh niên tài tuấn, lại duy nhất chỉ muốn nhìn em nhiều hơn.

Nếu Nhật Cửu Sinh Tình còn phải cân nhắc thiệt hơn, vậy vì sao anh lại bỏ qua thói quen suy xét của mình chỉ để nhớ nhung em.

Anh không hiểu tình yêu, nhưng anh muốn hiểu em.

[*] Nảy lòng tham, mê sắc đẹp.

37

Rừng Trúc CP- Lâm Ngải Hàn: [ icon mỉm cười ngọt ngào ]

Sớm Chiều CP- Tần Hướng Trình: [ icon ngoáy mũi ]

Rừng Trúc CP- Lâm Ngải Hàn: Đoán xem tôi được gặp ai.

Sớm Chiều CP- Tần Hướng Trình: [ icon ngoáy mũi ] Cậu làm sao còn chưa đi làm.

Tần Hướng Trình làm cùng công ty với Lâm Ngải Hàn. Ban đầu, Lục Vị Miên chỉ chơi thân với Lâm Ngải Hàn, sau lại tới công ty gã gặp phải Tần Hướng Trình thì cứ như vừa gặp đã quen, hai người cả ngày làm ổ trong quán rượu đàm luận về các mỹ nam, sau lại được đối phương giới thiệu thêm bạn bè, Lục Vị Miên, Lâm Ngải Hàn, Tần Hướng Trình cùng Văn Từ Tịch tạo thành một nhóm bốn người, không có việc gì liền hẹn nhau ăn uống vui chơi. Về sau Tần Hướng Trình dụ dỗ thêm thanh niên vừa từ nước ngoài về phát triển sự nghiệp Tiết Diệc Hiên, tiếp đó kết nạp thêm người ấy của Tiết Diệc Hiên —— Ân Tuân Vũ, người ấy của Lâm Ngải Hàn —— Bùi Dĩ Trúc, bảy người cùng nhau tạo thành một nhóm bạn bè thân thiết.

Rừng Trúc CP- Lâm Ngải Hàn: [ icon khiêu vũ ] Tôi đang ở chổ Lục tổng bàn chuyện làm ăn. Sau đó!

Sớm Chiều CP- Tần Hướng Trình: Sau đó!

Rừng Trúc CP- Lâm Ngải Hàn: Sao chỉ có một mình cậu vậy, đại bát quái không có nhiều người rất nhàm chán.

Sớm Chiều CP- Tần Hướng Trình:…………

Rừng Trúc CP- Lâm Ngải Hàn: Sau đó! Tôi đã thấy được “Tương Lai” trong truyền thuyết nha!

Rừng Trúc CP- Lâm Ngải Hàn: Ngụy Lai.


Anh cầm chủy thủ Em cầm súng nha CP- Tiết Diệc Hiên:!!! Thế nào!

Rừng Trúc CP- Lâm Ngải Hàn: Đồ núp lùm!

Rừng Trúc CP- Lâm Ngải Hàn: Rất hợp với Lục Vị Miên!

Sớm Chiều CP- Tần Hướng Trình: Tiểu thịt tươi sao? [ icon chảy nước miếng ]

Anh cầm chủy thủ Em cầm súng nha CP- Tiết Diệc Hiên: Đẹp hay không đẹp?

Rừng Trúc CP- Lâm Ngải Hàn: Đẹp đẹp đẹp! Tôi đã sờ thử một cái, làn da đặc biệt tốt!

Sớm Chiều CP- Tần Hướng Trình: [ icon chảy nước miếng ] Tôi cũng muốn nhìn nha! Cậu mau chụp xem!

Rừng Trúc CP- Lâm Ngải Hàn: [ icon dựng ngón tay ] Bị Lục Vị Miên giấu rồi.

Tương Lai CP- Lục Vị Miên:…….

Lục Vị Miên nhìn Ngụy Lai đang đứng trong văn phòng của hắn nhìn trái nhìn phải: “Thế nào?”

Ngụy Lai dựng ngón “like”: “Rất lợi hại nha. Một công ty lớn như vậy.”

Lục Vị Miên: “Có phải rất sùng bái kim chủ của mình hay không?”

Ngụy Lai cười nhạo: “Anh có biết xấu hổ không vậy?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.