Đọc truyện Hư Lộ – Chương 70: Phong ba sắp nổi lên
– Chỉ lấy sáu phần? Muội không hiểu ý của huynh lắm.
Nhã Lệ mắt tròn xoe tỏ ra mù mịt hỏi. Thò tay vào túi, Nguyên Hạo lấy ra một cái bánh to rồi xé làm hai phần không đều, sau đó đưa phần nhỏ hơn cho cô nhóc rồi nói:
– Ta lấy sáu phần, chia cho muội bốn phần. Ý nghĩa đơn giản là thế đấy. Trong cuộc sống này, một miếng bánh lợi ích, chúng ta lấy bảy phần là hợp lý, tám phần thì cũng được, thế nhưng kẻ trí chỉ nên lấy sáu phần. Chỉ lo chạy theo lợi nhuận, đó là hành vi của kẻ tầm thường; hiểu được chia sẻ lợi nhuận, ấy là nghĩa lớn của người phi thường. Đời người trăm năm, vốn không thể hưởng trọn hết thảy vinh hoa của thế gian; ban ơn cho người khác, có thể nhận được càng nhiều tình cảm chân thành của chúng sinh đáp lại.Khi ta mang đến phúc lành cho người khác, trên thực tế là đang trải rộng con đường cho chính bản thân mình! Người mà phúc hậu, con đường nhân sinh khi nào cũng rất rộng rất dài …. Muội đã hiểu chưa?
Đôi mắt long lanh như những vì sao tô điểm cho bầu trời kia, Nhã Lệ gật nhẹ đầu một cái rồi chạy đến đưa phần bánh của mình cho một bé trai tầm ba, bốn tuổi đang ngồi khóc bên góc đường. Nhìn thấy cảnh này, Nguyên Hạo cảm thấy cuộc sống này cũng còn tươi đẹp lắm. Ít nhất trước mắt hắn là một đóa hoa vô ưu không nhiễm những xấu xa của cuộc đời đầy phức tạp gian trá này. Tiên đạo là gì? Đôi lúc ta cảm thấy không cần trường sinh để vô cảm nhìn đời mà chỉ cần làm một đóa hoa dại tỏa hương cho cuộc sống thế thôi.
***
Sáng hôm sau, như thường lệ mọi người lại tụ tập nhau hướng về phường thị của Thái gia để mua lương thực. Thế nhưng một tin tức rung động lại được truyền ra khiến cư dân Thạch thành chú ý đến.
– Tin nóng hổi đây, Nhật Nguyệt thương hội cũng có bán lương thực đó, mau qua đó xếp hàng mua nhanh kẻo hết.
– Cái gì? Chuyện này là thật sao? Không biết bên đó bán giá thế nào nữa, tôi cũng chay qua xem sao.
– Đúng vậy, ta cũng đi qua đó thử vận xem. Bên Thái gia xếp hàng nhiều quá không biết đến bao giờ mới đến lượt của mình nữa.
Rất nhiều người nửa tin nửa ngờ bàn tán nhưng sau đó một số người cũng thử đi qua phường thị của Nhật Nguyệt thương hội thử vận xem sao. Kết quả đúng thật như vậy khiến cho dân chúng từ khắn nơi ùa về phường thị bên này càng lúc càng đông. Có một điều thú vị là giá cả của hai bên Thái gia lẫn Nhật Nguyệt thương hội lại không hề chênh lệch, giống như cả hai đã biết sẵn bên kia sẽ đưa giá tiền bán bao nhiêu vậy.
Việc thế lực lớn nhất trong tam đại cự đầu mở cửa bán lương thực khiến cho Bành gia và Lâm gia bối rối. Xưa nay cả ba đều cùng cạnh tranh với nhau khá sít sao thế mà bây giờ cả hai nhà lại trở thành người ngoài. Thậm chí tệ hại hơn là thái độ dứt khoát của Nhật Nguyệt thương hội khi cả hai gia tộc này muốn mua lại một phần lương thực để tích trữ. Không giảm giá, chỉ bán theo số lượng mỗi ngày qui định chính là câu trả lời của Quách Toản đáp lại yêu cầu từ phía đối phương. Bành gia điên tiết lên, xưa nay bọn họ và Nhật Nguyệt thương hội tuy không hợp tác nhưng cũng không đối đầu, nước sông không phạm nước giếng. Thế mà giờ đây họ lại bị khinh rẻ như thế, kể cả Thái gia nhỏ như hạt đậu cũng dám càn rỡ từ chối họ, thiên hạ này không ai coi gia tộc họ Bành ra gì nữa sao. Bành Hinh không kiên nhẫn được nữa, lão yêu cầu chi viện tối đa từ các nơi phải tập trung về Thạch thành gấp để “lấy lại những gì đã mất”. Lâm gia thì vẫn bất động như không hề quan tâm đến sóng gió sắp nổi lên này, thậm chí họ còn cho người hầu treo kèn, kết hoa chuẩn bị trang hoàng gia phủ rất tất bật.
***
– Bẩm Quách tổng quản, phía Bành gia đang huy động vô số cao thủ của gia tộc từ khắp nơi đổ về. Còn phía Lâm gia không có động thái gì đặc biệt nhưng họ vừa mới gửi thiệp đến cho hầu hết các gia tộc ở Thạch thành trong sáng nay.
Một tên hộ vệ chạy vào thông báo tin tức vừa nhận được về tình hình của hai đại gia tộc cho Quách Toản biết. Sau khi nghe xong, gã chỉ cười nhạt rồi lẩm bẩm nói:
– Bành lão tử đã không chờ đợi được nữa rồi sao? Chúng ta hãy chuẩn bị lực lượng khi cần thì tiếp ứng cho Thái gia. Như vậy có thể bán cho họ ân tình, cũng tiện tay dẹp loạn Bành gia kia luôn. Phải cho chúng biệt Nhật Nguyệt thương hội chúng ta không phải chỉ biết lo kiếm tiền mà mặc cho ai muốn làm gì cũng được.
– Dạ vâng, tiểu nhân sẽ cho người chuẩn bị.
Phất tay cho tên hộ vệ lui ra, Quách Toản mới mở tấm thiệp do Lâm gia đưa đến ra đọc. Sau khi lướt qua hết nội dung, gã nhìn ra ngoài cửa sổ thở dài một hơi.
– Lâm Vũ hồi gia, xem ra lần này tên Lâm Viễn kia lại có thể quật khởi thêm một lần nữa rồi.
***
Sáng sớm hôm nay khí trời mát mẻ, gia phủ vốn bình lặng của Lâm gia lại trở nên náo nhiệt lạ thường. Gia nhân được huy động tối đa, lồng đèn được kết sáng khắp nơi, tràng cảnh vô cùng rực rỡ. Tại sảnh chính của gia tộc lúc này, trừ gia chủ Lâm Viễn, nhị công tử Lâm Vĩnh và các trưởng lão gia tộc ra còn có một đám người khác khí thế xuất trần. Ngồi ngay trung tâm của bọn họ là một lão giả ra vẻ cao nhân đạo mạo, bên cạnh là một thanh niên tuấn tú, tiêu soái. Ngồi xung quanh bọn họ còn có mười thanh niên nam nữ khác, tất cả đều tỏ ra thái độ ngạo nghễ, cao cao tại thượng. Sau khi Lâm Viễn đứng ra ôm quyền chào hỏi ân cần, Lâm Vũ cũng giới thiệu sơ lược những người đi cùng với hắn cho mọi người biết:
– Phụ thân, đây là đại trưởng lão của Thanh Yên môn của chúng con, cha cứ gọi người là Vân trưởng lão. Vì trưởng môn đang bận bế quan nên người sẽ thay thế dẫn dắt chúng con. Còn đây là mười huynh đệ tỷ muội đi cùng con đến đại hội tông môn ở Thổ Bình quốc lần này. Họ đều là tinh anh của môn phái, pháp lực tu vi đều hết sức cao cường.
– Haha nói đến thiên tài của tông môn thì không ai có thể so sánh với Vũ đệ được. Chỉ mới hai mươi hai tuổi đã là Ngưng Khí tầng tám, tuyệt đối là thiên tài trăm năm của tông môn chúng ta rồi. Ta cam đoan không bao lâu nữa đệ nhất định thành tựu Trúc Cơ và bước vào hàng ngũ cao thủ đứng đầu của Thanh Yên Môn chúng ta.
Một tên thanh niên lớn tuổi tầm hai tám trong đám người lên tiếng khen ngợi. Rõ ràng theo cách sắp xếp chỗ ngồi thì trong đám đệ tử, Lâm Vũ chính là người có địa vị cao nhất.
– Triệu huynh quá khen rồi, tiểu đệ có được ngày hôm nay cũng nhờ có tông môn bồi dưỡng. Lần này chúng ta nhất định phải đạt được thứ hạng tốt để giành lấy danh dự cho tông môn mới được.
Mặc dù miệng nói lời khách sáo nhưng sắc mặt Lâm Vũ tỏ ra hết sức đắc ý. Trong tông môn, hắn chính là thiên kiêu được mọi người tôn sùng, ân sủng. Lần đại hội tông môn này gã được đặt nhiều kỳ vọng có thể giành lấy thứ hạng tốt hơn mọi lần để giành lấy phần thưởng và tài nguyên phân chia cho tông môn nhiều hơn. Ngồi ở ghế gia chủ, Lâm Viễn hồng quang đầy mặt, lão cảm thấy hết sức tự hào về đứa con này. Chẳng những con trai lão có thể tu luyện tiên đạo mà giờ đây còn là minh tinh của môn phái, tương lai vô cùng sáng lạng. Như vậy Lâm gia lão càng có thể bành trướng mà không sợ bất kỳ thế lực nào cản trở nữa. Tâm tình hết sức vui vẻ, gã bèn phụng bồi cho cả đoàn người Thanh Yên Môn hết sức chu đáo sau đó tiếp tục đi thị sát tiến độ chuẩn bị cho buổi tiệc ngày hôm sau.
***
Giông bão ùn ùn sắp kéo đến nhưng Nguyên Hạo của chúng ta vẫn đang rất vô tư nha. Hắn đang ngồi cùng với Nhã Lệ trông coi việc buôn bán lương thực như mọi ngày, tuy số lượng khách hàng có giảm đi đáng kể nhưng cửa hàng nào cũng còn đầy người đứng xếp hàng đợi. Bỗng nhiên có tiếng ồn áo bát nháo vang lên khiến cả đám đông người quay lại chú ý. Lúc này trên con đường lớn phía trước phường thị Thái gia đã tập trung cả trăm tên đầu gấu. Bọn này nhìn khí thể khác rất xa đám hôm trước đến quấy phá, bên trong ánh mắt của từng tên đều tỏa ra quang mang sát khí. Điều này chứng tỏ đây là một đám giết người như cơm bữa, một bọn đao phủ chính hiệu. Chính xác những kẻ này là những võ lâm cao thủ, sát thủ giang hồ được Bành gia bí mật giao hảo hoặc đào tạo để xử lí những đối thủ cản đường gia tộc. Lần này, Bành Hinh đã huy động gần như những tên giỏi nhất trong số chúng về Lạc thành này. Lão muốn cho mọi người thấy kết cục của những kẻ dám chống chọi lại thế lực khổng lồ của gia tộc họ Bành là như thế nào. Có điều kỳ lạ là dù cho bọn chúng tỏ ra hung hãn dữ tợn thế nào thì mọi người vẫn bình thản tiếp tục xếp hàng mua lương thực, kể cả những nhân viên bán hàng cũng không buồn liếc mắt đến chúng một chút nào. Quá ức chế, một tên chột mắt có vẻ là thủ lĩnh cả đám bước lên quát lớn:
– Lần trước các người dám đả thương người của Bành gia chúng ta. Bây giờ khôn hồn bước ra chịu trói nếu không bọn ta sẽ huyết tẩy nơi này.
Lăm lăm cây đao sáng bóng trên tay, gã nhìn lướt qua mọi người đang có mặt rồi tập trung vào một thiếu niên và một cô nhóc tì đang ngồi ở vị trí chưởng quản. Vừa định bước lên gây hấn thì gã lại nghe một giọng nam hài phía sau mình vang lên.
– Bọn sâu bọ này ở đâu mà đứng chắn đường ra thế? Mau né ra cho nãi nãi của ta đi nhanh lên.
Tiếp theo đó là tiếng kêu la của những tên thủ hạ Bành gia khiến cho tên chột quay lại trợn mắt lên. Trước mặt gã là la liệt những tên thủ hạ, tất cả đều chết hết sức quỷ dị. Toàn thân chúng đen kịt, bốc mùi hôi thối vô cùng ghê tởm. Ngay bên cạnh những cái xác đó là một bà lão xấu ví và một thằng nhóc đang vênh váo, cả hai đều ăn mặc hết sức lạ mắt.
– Hai…hai ngươi là ai? Các người dám giết người của Bành gia chúng ta, các ngươi thật to gan.
Tên chột lắp bắp nói. Hắn đang run rẩy như gặp quỷ vậy, bà già này tuyệt đối là cao thủ đỉnh phong. Vừa rồi cả đám còn mới đứng sau hắn mà giờ đã chết đi mười mấy tên một cách nhanh chóng không hề có sức kháng cự như vậy. Tuy nhiên, lão bà kia không có ý định trả lời chúng ma dắt nam hài đi về phía trước giống như những kẻ khác trên đường của họ chỉ là cây cỏ, cản trở thi sẽ bị dẫm nát đi. Bá đạo như vậy, nhưng một đám đầu gấu của Bành gia lại không hề dám phản ứng gì mà chỉ lặng lẽ tách ra nhường đường cho hai người. Lúc đi ngang qua quầy hàng của Nguyên Hạo và Nhã Lệ, ánh mắt nam hài bỗng léo sáng lên.