Đọc truyện Hư Lộ – Chương 36: Thanh chủy thủ thần bí
– Hãy bước vào sạp hàng thứ tư bên trái, ta cảm nhận được khí tức của bảo vật.
Giọng Tiểu Vô hết sức nghiêm chỉnh khiến Nguyên Hạo cũng dừng bước tò mò đi về địa phương mà nó chỉ dẫn. Sạp hàng này không có gì đặc biệt, thậm chí có thể nói là khá ế ẩm. Đa số là đồ đào bới được không rõ nguồn gốc lẫn công dụng. Chủ hàng là một gã độc nhãn, trên người đầy vết sẹo, rõ ràng là một tên tầm bảo bán mạng rồi. Nguyên Hạo lướt qua một lượt từng món trên quầy nhưng lại không thấy có gì khiến hắn hứng thú cả.
– Hãy mua thanh chủy thủ bằng đá ở góc sạp hàng, ngoài ra hãy lấy luôn tảng đá mà hắn dùng làm trụ chắn gió kia đi.
Một lần nữa Tiểu Vô lại truyền âm báo cho hắn biết, Nguyên Hạo nghe xong thì liếc qua thanh chủy thủ rồi quay đi. Hắn cố ý hỏi giá nhiều món đồ rồi sau đó mới đến thanh chủy thủ. Gã chủ hàng vì buôn bán ế ẩm nên trả lời với thái độ không mấy vui vẻ:
– Cái đó năm mươi lượng bạc. Mà ngươi có mua không thế, sao hỏi đủ thứ món vậy?
– Hừ, tiền đâu phải sỏi đá đâu, ta cũng phải ưa thích mới mua chứ. Thanh chủy thủ này ta lấy, ngươi giảm giá tí đi.
Vừa nghe Nguyên Hạo đòi mua thanh chủy thủ cùn này, mắt tên chủ hàng sáng lên. Hắn chỉ bực bội hô lên một giá không ngờ tên kia lại muốn mua thật. Gã lập tức xum xuê, cười khà khà, không còn bộ dáng khó chịu kia nữa.
– Công tử thật biết xem hàng, thanh chủy thủ này ta mua lại từ một tên đạo tặc. Nghe hắn kể là do hắn bắt gặp một kẻ bị thương hấp hối mà lấy được. Vì vậy cái này rất có thể là đồ cổ quý giá đó nên năm mươi lượng bạc là quá rẻ rồi
Cầm chủy thủ trên tay, Nguyên Hạo ra vẻ suy tư một hồi khó quyết
– Với ta nó cũng hơi mắc đó. Hay là vầy, nhà ta cần một cục đá tấn chuồng lợn. Ngươi tặng ta luôn cục đá chắn sạp hàng ngươi ta sẽ lấy thanh chủy thủ này.
– Được, được… Thành giao
Tên chột mắt không cần suy nghĩ nhiều đã gật đầu như gà mổ thóc. Cứ tưởng phải một phen tăng giảm trả giá hoặc thêm vài món đồ bồi vào. Không ngờ tên gà mờ này lại muốn cục đá không tí giá trị mà ta lượm được.
“Chuyến này lãi to rồi”
Đó là ý nghĩ chung của tên chủ hàng lẫn Nguyên Hạo, hắn còn sợ tên chủ hàng này ra giá thấp quá hắn không có bạc lẻ để trả nữa. Sau khi thu cả mấy rương vàng bạc châu báu, giờ Nguyên Hạo hắn đã trở thành đại gia chính hiệu. Nhanh chóng rồi khỏi phường thị về phủ của Trần Mưu, Nguyên Hạo đóng cửa phòng mình lại rồi lấy hai món đồ ra xem xét với Tiểu Vô.
– Tảng đá này chính là Hắc Tinh Thạch, dùng để luyện khí rất tốt nha. Nếu mà đem ra đấu giá sẽ là một khoản không nhỏ đâu hắc hắc
Tiểu Vô đắc ý cười nói, nhưng Nguyên Hạo thì vẫn nghệch mặt ra. Kiến thức về luyện khí của gã chỉ là con số không tròn trĩnh nha.
– Nhìn mặt hãm tài của ngươi thì ta lại không nhịn nổi, luyện khí cũng như luyện đan, tài liệu luyện khí càng hiếm giá trị càng cao bức người. Hắc Tinh Thạch này của ngươi có thể chế tạo vũ khí mà đến Nguyên Anh cũng khao khát có được đó. Ngươi nghĩ nó có giá trị không?
Nguyên Hạo nhìn Tiểu Vô một cái, rồi lại nhìn cục đá.
– Vũ khí cho Nguyên Anh có thể bán được bao nhiêu linh thạch?
– Ta không biết nhưng có lẽ rất nhiều.
Vừa nghe Tiểu Vô trả lời, Nguyên Hạo đã bay đến ôm cục đá như ôm người đẹp, ôm ấm rên rỉ nổi da gà vô cùng. Tiểu Vô một bên khinh bỉ quay đầu đi, nó không ngờ tên này trong mắt chỉ biết linh thạch, người khác có linh thạch cũng không mua được tài liệu. Tên não nhỏ này lại nghĩ chuyện bán đi, đúng là ngu hết chỗ nói mà. Hư Vô linh căn như nó thông hiểu thiên địa cổ kim sao lại có chủ nhân như vậy, thật là ngang trái quá mà. Mặc xác Nguyên Hạo, Tiểu Vô cầm lấy cây chủy thủ lên ngắm nghía đầy hứng thú. Đây là món đồ mà nó muốn Nguyên Hạo phải mua cho bằng được. Bản thể của Tiểu Vô vốn là kỳ vật thiên địa vô cực quý giá thuộc hàng nhất nhì nên đối với những thứ có khí tức đặc biệt thì nó rất nhạy cảm. Sau một vài hơi thở, Tiểu vô đã nghiên cứu xong, nó hờ hững quăng cây chủy thủ qua Nguyên Hạo rồi nói:
– Ngươi muốn sử dụng cây chủy thủ này không?
– Ngươi biết lai lịch của nó sao?
Nguyên Hạo cũng khá tò mò. Hắn từng ở Phong Linh Tông thấy nhiều pháp khí nhưng chưa thấy cái nào nhìn xấu xí như cây chủy thủ này. Chẳng lẽ pháp khí cấp độ càng cao thì thẩm mỹ càng tệ sao?
– Nó là một linh bảo bị tàn phá, nhưng uy lực vẫn còn rất lớn. Có điều…đây là linh bảo của ma đạo nha hắc hắc.
Tiểu Vô cười cợt đầy thâm thúy nhìn Nguyên Hạo.
– Linh Bảo? Ma đạo?
Nguyên Hạo nghe vậy thì có một dự cảm rằng lai lịch thanh chủy thủ này không hề tầm thường.
– Vũ khí tiên nhân thấp nhất là pháp khí, rồi đến pháp bảo, sau đó mới đến linh bảo. Để luyện linh bảo cao cấp cần tông sư luyện khí mới tế luyện ra được. Tóm lại với cấp độ Ngưng khí của ngươi thì nó là thứ mơ cũng không có được. Còn ma đạo thật ra là một con đường tu luyện thôi, người tu ma đạo pháp thuật quỷ dị, vô cùng đáng sợ nên đa số môn phái đều hô hào bài trừ ma đạo. Vũ khí và công pháp của người tu ma đạo cũng khá tà ác nên không dễ dàng tế luyện được.
Giải thích khá cặn kẽ xong, Tiểu vô lại im lặng đợi chờ phản ứng của Nguyên Hạo thế nhưng hắn lại cười như không đáp lại:
– Ta nghĩ tiểu quỷ ngươi giải thích nhiều cho ta như vậy chắc chắn thanh chủy thủ này không đơn thuần chỉ là linh bảo nhỉ? Có gì cứ nói thẳng ra đi.
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều nở nụ cười thâm hiểm. Từ khi Tiểu Vô xác nhập vào hắn thì giữa cả hai bắt đầu mơ hồ có một sợi dây liên kết vô hình. Sự hòa nhập này không xảy ra một lần mà là cả một quá trình dài, thật không biết hai tên da mặt dày này mà phối hợp kẻ xướng người bè tâm đầu ý hợp thì thế gian này ai là đối thủ nữa cơ chứ.
– Hắc hắc, xem ra ngươi cũng không hề khờ khạo như bề ngoài. Thật ra bên trong thanh chủy thủ này có chứa đựng truyền thừa, cũng chính là công pháp và vũ kỹ ma đạo đấy
Có điều là linh hồn tên chủ nhân con dao này vẫn chưa chết đâu. Hắn đang tiềm phục bên trong thanh chủy thủ này nhưng linh hồn lực rất yếu ớt. Có lẽ hắn bị thương rất nặng nên chỉ còn linh hồn trốn vào trong con dao này. Ta đoán khi người nào tiếp nhận truyền thừa sẽ tạo điều kiện cho linh hồn hắm đó hồi phục và đoạt xá ngược lại. Đúng là thâm độc nha.
Nghe đến đoạt xá, Nguyên Hạo rùng mình. Hắn không ngờ bên trong cây chủy thủ nhìn đơn giản này lại chứa đựng nguy cơ lớn như thế.
– Hừ chỉ là một thần hồn bị thương thì có gì đáng sợ, ngươi quên cha của Khương Thiên là ai à. Mặc dù mất hết tu vi và linh hồn lực suy yếu chỉ còn được một phần nhỏ thì cũng là linh hồn thần nhân. Nếu lão muốn đánh nát tàn hồn trong cây chủy thủ này chẳng khác nào lấy dao mổ trâu giết gà vậy hắc hắc. Chỉ có điều là ngươi có muốn sử dụng chủy thủ này không thôi? Nếu chấp nhận thì phải tu luyện theo ma đạo, còn không thì sau này đem bán đấu giá nó vậy.
Nguyên Hạo lâm vào trầm tư chốc lát rồi ngẩng đầu lên, trong mắt có tia lửa nóng rực:
– Đối với ta, ma đạo hay chính đạo không quan trọng. Chủ yếu là ta muốn sử dụng nó như thế nào thôi. Nguyên Hạo ta không sống vì ý nguyện của người đời, mà sống theo bản tâm của mình. Nếu một kẻ đáng chết thì dù trong mắt thiên hạ hắn là thánh nhân, ta cũng không phân vân mà ra tay. Còn một người ta thấy họ đáng sống thì phải chống lại cả thiên hạ, ta cũng phải giúp được hắn. Cái gì là trắng, cái gì là đen? Trong mắt ta chỉ có một màu xám thôi. Thế nhưng ta chỉ lo ngại hai điều, thứ nhất ta đã tu luyện Hư Vô công pháp làm sao tu luyện công pháp khác? Thứ hai khi tu luyện ma đạo có ảnh hưởng đến tâm trí và tính cách ta không?
– Mấy cái việc nhỏ này thì ngươi không phải lo. Hư Vô công pháp được mệnh danh là duy ngã độc tôn công pháp là vì nó không có giới hạn nào cả. Ngươi có thể tu cả trăm công pháp khác đều được, Hư Vô công pháp sẽ dung hợp tất cả lại cho nó sử dụng, hắc hắc. Còn vấn đề tu ma đạo ta đã từng nói rồi, tất cả mọi thứ đều có Hư Vô bảo vệ. Ngươi không bao giờ sợ phản hệ hay ảnh hưởng gì cả. Điều này ta nghĩ trừ những đan dược nghịch thiên hoặc đại kỳ vật ra hỗ trợ, không có thứ gì làm được như vậy cả.
Khúc mắc đã được giải đáp, Nguyên Hạo đứng thẳng dậy. Hắn nhìn thanh chủy thủ hết sức kiên định:
– Ta không biết chủ nhân trước của ngươi thế nào, càng không quan tâm ngươi đã nhuốm máu những ai. Nhưng từ giây phút này, ngươi sẽ là vũ khí đầu tiên của Nguyên Hạo ta. Chúng ta sẽ cùng nhau đi đến cùng, ta còn thì ngươi còn, ta mất thì ngươi cũng tiêu hủy. Ta muốn ngạo thị thiên hạ, đạp phong vân. Chí của ta không rộng như sông, không cao như trời, nhưng ý chí ta là độc nhất. Chính ta và ngươi sẽ viết nên một truyền kỳ mới cho chính mình trên Lạc Thần đại lục này. Ngươi, coi như đã hồi sinh một kiếp khác, ta ban tên cho ngươi là Thạch Huyết.
Một tiếng sấm vang lên giữa trời đêm, hình ảnh Nguyên Hạo bây giờ đầy thiết huyết hào hùng. Không ai biết được rất lâu sau trên Lạc Thần đại lục, Thạch Huyết đã mãi trở thành tên gọi cấm kỵ mà khi ai nhắc đến cũng khiếp đảm hồn vía. Vì nó chính là một trong những vũ khí đáng sợ nhất của một vị chiến thần, một tên ác ma, một cường giả huyền thoại được xưng tụng đến muôn đời.