Hư Lộ

Chương 121: Giải quyết vấn đề luyện dược


Đọc truyện Hư Lộ – Chương 121: Giải quyết vấn đề luyện dược

Nghĩ đến trường hợp sư phụ bận bịu sự vụ mà quên mất phân phát tài nguyên cho mình thì Nguyên Hạo đổ mồ hôi lạnh. Hắn tu luyện cần tài nguyên gấp mấy trăm lần kẻ khác, nếu như cho hắn ở vị trí ngoại môn đệ tử mà phấn đấu thì cả đời hắn cũng đừng mong Trúc Cơ. Cảm thấy mình cần phải tự lo cho bản thân trước, không nên trông chờ vào người khác, Nguyên Hạo liền xiết chặt nắm tay lại.

– Đại Cát này, bên trong Hắc Điểu Môn có cho thuê nơi trồng dược thảo không? Ngoài ra, có cho thuê phòng luyện đan có hỏa diễmkhông? Ta từng là đệ tử của Vạn Dược Cốc nên trừ tu luyện vẫn cần theo đuổi dược đạo dù tư chất ta không được tốt cho lắm.

– Dược viên? Hỏa diễm? Những thứ này ở Hắc Điểu Môn đều thuộc về Độc Sư Đường, đệ tử bình thường không có khả năng sử dụng. Ngươi cũng biết là tông môn chúng ta cô lập với thế giới bên ngoài nên mọi thứ đều có thiết kế đặc trưng phù hợp.

Đại Cát nghe đến yêu cầu của vị huynh đệ mình thì cười khổ lắc đầu giải thích. Đây là điều bất đắc dĩ vì trước khi Nguyên Hạo xuất hiện thì trừ độc sư ra, Hắc Điểu Môn làm gì có luyện dược sư nào. Biết được kết quả, Nguyên Hạo chỉ hơi nhíu mày một tí rồi lắc đầu nói:

– Nếu không được thì ta sẽ tìm cách khác. Cảm ơn đại Cát huynh đã hỗ trợ.

Thấy thái độ hơi thất vọng của đối phương, đại Cát cảm thấy da mặt hơi đỏ lên vì ngại ngùng. Người ta đã cho mình không ít chỗ tốt nhưng bản thân gã lại chẳng giúp gì lại được. Đúng lúc này, gã bỗng nhớ đến một người.

– Đúng rồi, tại sao ta lại quên mất tên này vậy chứ?

Vỗ vào đùi mình một cái đau điếng, đại Cát như tìm ra được chìa khóa vấn đến nên khuôn mặt đã thư giản ra thấy rõ. Nhìn hành động của gã, Nguyên Hạo cũng cảm giác được điều mình yêu cầu sẽ có hi vọng nên đưa mắt tập trung chờ đối phương nói tiếp.


– Nguyên Hạo huynh đệ, ta có giao tình lâu năm với tên cai quản phòng luyện độc dược và dược viên của Độc Sư Đường. Có điều tên này lại không dễ nói chuyện như ta, hắn căn bản là một tên tham lam, thấy lợi là sáng mắt. Nếu như chúng ta chịu bỏ hầu bao một chút thì chuyện này ắt có khả năng thành công.

– Thật? Nếu chỉ là lợi ích thì vấn đề này không quá khó giải quyết.

Nghe xong lời đại Cát, Nguyên Hạo thở ra một hơi. Gì chứ tài phú thì gã tuy không phải đại gia nhưng so với mấy tên đệ tử, chấp sự bình thường của tông môn thì quá đủ để dọa chết bọn chúng. Móc trong người ra một bọc to, hắn mỉm cười nhạt đưa cho đại Cát rồi dặn dò:

– Ở đây là một ngàn linh thạch hạ phẩm, đối với kẻ tham lam thì không nên thể hiện mình quá giàu có. Đại Cát huynh hãy chia ra nhiều phần nhỏ để đi nói chuyện đàm phán với tên kia sẽ dễ dàng hơn. Việc của ta trăm sự nhờ vào huynh đấy

Nhận lấy linh thạch, đại Cát không hề mở ra xem mà nhanh nhẹn cất vào. Có thể thấy gã hiện tại đối với Nguyên Hạo khá là tín nhiệm và hảo hữu. Tiếp theo, đại Cát tận dụng thời gian đi tìm tên quản lí bên Độc Sư Đường, còn Nguyên Hạo thì không có việc gì làm nên trở về phòng của mình tiếp tục lấy thư tịch về luyện dược ra ngồi nghiên cứu tiếp. Thiềm Thừ sau khi về đến tông môn cũng dọn vào ở chung với hắn để tránh bị người khác chú ý. Một chuyện kỳ lạ là từ sau khi đi săn về đến giờ, nó chỉ nhắm mắt nằm yên một chỗ giống như là đang ngủ đông vậy. Dù Nguyên Hạo có kêu thế nào thì nó vẫn không hề trả lời hay có phản ứng gì cả. Không hiểu việc gì đang xảy ra, Nguyên Hạo phải hỏi đến Tiểu Vô thì được giải thích là do ăn Tinh Thảo Quả nên Độc Giác Thiềm Thừ đang trong quá trình hấp thu và cải tạo thể chất của nó.

– Hừ, ta đã nhường đồ tốt cho ngươi rồi, ráng mà hấp thu cho tốt để sau này lão tử còn có chỗ để sử dụng đấy. Không ra trò trống gì thì ta sẽ đem ngươi lột da làm món xào lăn nhắm rượu.

Buông một câu hăm dọa xong, Nguyên Hạo mặc xác con cóc, hắn bắt đầu lấy thư tịch ra ngồi nghiên cứu tiếp. Với tốc độ đọc ngày càng nâng cao, hắn lướt qua hàng đống ghi chép của ngoại các lẫn Trúc lão ghi lại. Cuối cùng, sau năm ngày miệt mài không ngừng nghỉ, ngay cả ăn ngủ cũng hạn chế, hắn cũng phát hiện ra được hướng xử lí loại độc tố trên người của Nguyệt Lân lão giả.

– Xem ra mọi chuyện không đơn giản như mình nghĩ. Muốn luyện chế ra Tuyết Hoàn Đan cần phải có thực lực của luyện dược sư cấp ba. Hiện tại ta còn chưa phải luyện sư cấp hai nữa mà haiz. Ngoài ra tài liệu cần để luyện chế là Tuyết Kim Thảo ngàn năm tuổi, cực kỳ quý hiếm. Bây giờ cho dù ta có thể nhờ hai vị Trúc, Vương hỗ trợ thì cũng không có dược thảo để tiến hành điều chế. Nhưng có một phương pháp để tạm thời khắc chế độc tính trong một khoảng thời gian là dùng kim châm cộng với Bổ Thiên Đan không ngừng gia trì. Cách này tuy hơi tốn kém, nhưng chỉ cần có đan dược phục dụng liên tục thì độc tố sẽ không thể bộc phát hoành hành nữa. Chỉ là Bổ Thiên Đan cũng yêu cầu luyện dược sư cấp hai mới điều chế được nha.


Tổng kết bệnh tình và hướng xử lí xong, Nguyên Hạo cảm thấy cả người vô lực mệt mỏi, hắn liền lăn ra ngủ một cách mê mệt. Trong năm ngày vừa qua hắn đã dùng hết tinh lực để tập trung tìm tòi và suy luận mới có được kết quả như hiện tại.

***

Lần này Nguyên Hạo ngủ là suốt cả một ngày một đêm, đến khi tỉnh dậy hắn thấy cơ thể đã phục hồi trạng thái tốt nhất, tinh thần vô cùng minh mẫn. Mỉm cười hài lòng, hắn liền đi tìm đại Cát xem tình hình thế nào.

– A, Nguyên Hạo huynh, ta tìm huynh suốt cả mấy ngày nay nhưng không thấy đâu cả.

Vừa thấy Nguyên Hạo bước vào, đại Cát mừng rỡ bật người dậy như lò xo nhanh chóng bước đến nói. Nhìn sắc mặt tươi rói của gã, xem chừng việc đàm phán với tên quản lí bên phía Độc Sư Đường khá thuận lợi.

– Haha, ta bận bế quan nên không tiện ra ngoài. Xem đại Cát huynh phấn khởi như vậy, việc ta nhờ huynh chắc tiến triển rất tốt đúng không?

Cười dài, Nguyên Hạo không nhiều lời mà hỏi thẳng vào vấn đề ngay.

– Có thể xem là thành công, nhưng tên kia đúng là quỷ hút máu mà. Hắn đồng ý cho chúng ta lén thuê phòng luyện đan vào ban đêm, đồng thời hắn cũng dùng danh nghĩa của mình để thuê dược viên cho huynh sử dụng. Nhưng mà phí dụng hắn đòi hỏi không ít, ta đã phải dùng ba tấc lưỡi để trả giá với hắn suốt mấy ngày mới có được mức giá tạm chấp nhận được cho huynh đệ đó.


Đại Cát không dám tỏ ra kể công mà chỉ gãi gãi đầu vừa nói vửa đưa ra một bản giao kèo sơ bộ giữa gã và tên quản lí kia. Đọc lướt qua nội dung, Nguyên Hạo trong lòng vô cùng hài lòng, hắn căn bản không quan tâm tên kia công phu sư tử ngoạm đến mức nào. Nói chơi sao, luyện dược sư cấp một thì cần gì phải cò kè từng cục linh thạch với kẻ khác. Nhưng việc đại Cát vì hắn cố gắng trả giá thì Nguyên Hạo vẫn rất cảm kích. Đôi lúc việc làm không cần giá trị to như dời non lấp bể nhưng cũng đủ để người ta cảm nhận được tấm lòng của đối phương.

– Tốt lắm, ta rất hài lòng với bản giao kèo này. Thật đa tạ đại Cát huynh rất nhiều, sau này nếu huynh có gì cần ta giúp đỡ, Nguyên Hạo này nhất định sẽ không từ nan.

Ôm quyền trân trọng, Nguyên Hạo thật tâm nói lời cảm tạ với đại Cát khiến gã mập ngại ngùng xua xua tay vội nói:

– Nào có công lao gì đâu, Nguyên Hạo huynh không cần khách sáo vậy. Chúng ta là huynh đệ thì nếu có thể hỗ trợ lẫn nhau, ta nhất định sẽ cố gắng ra sức.

– Được rồi, không nói lời dư thừa nữa, hảo huynh đệ. Bây giờ chúng ta hãy đi xem dược viên và phòng luyện đan như thế nào.

Ngắn gọn một câu, Nguyên Hạo liền cùng đại Cát sóng vai cùng nhau đi về phía Độc Sư Đường. Đại Cát không biết, chính những việc gã làm hôm nay đã thay đổi nhân sinh tương lai của gã sau này. Tất cả đều xuất phát từ một câu nói của gã: “Chúng ta là huynh đệ…”

***

Độc Sư Đường, có thể nói chính là thánh địa của cả Hắc Điểu Môn. Nhìn từ xa, thiết kế của nơi này vừa đồ sộ lại toát ra vẻ uy phong bề thế khác xa với những kiến trúc cũ xưa xung quanh. Với gam màu xám là chủ đạo, Độc Sư Đường vừa mang lại cảm giác ớn lạnh, sợ hãi nhưng cũng đầy kỳ bí, ma mị. Đặc biệt nhất của nơi này không chỉ có vẻ bề ngoài mà còn hương vị dược thảo được hòa lẫn trong không khí. Không biết là loại dược liệu hay độc dược gì, nhưng có một mùi hương thoang thoảng luôn hiện hữu khiến người ngửi cảm thấy say đắm, tinh thần như được kích thích lên trạng thái rất tốt.

– Không tệ, cỏ An Tâm này không phải quý hiếm gì nhưng có thể dùng nó để tạo hương vị suốt như thế thì thật là đại thủ bút. Độc Sư Đường này đúng là không đơn giản.


Vừa bước đến trước đại môn của Độc Sư Đường, Nguyên Hạo đã nhận ra loại hương thơm kia. Thế nhưng hắn không có tâm tình để thưởng thức nhiều mà cùng đại Cát nhanh chóng tiến vào. Do đại Cát cũng có chút danh khí nên nhiều người gặp Nguyên Hạo đi cùng gã cũng không cản trở gì cả. Nhưng cũng chẳng kẻ nào tiến đến chào hỏi, vì bọn người bên trong Độc Sư Đường này ai cũng ra vẻ cao cao tại thượng. Trách sao được, độc sư ở nơi này cũng khác gì luyện dược sư ở bên ngoài kia đâu.

Đi vòng vèo một hồi, cuối cùng hai người cũng đến một khu vực chuyên dành cho nhân viên tạp dịch dành riêng cho Độc Sư Đường. Xuyên qua đám nhân viên đang tất bật vì công việc, đại Cát dẫn Nguyên Hạo tiến vào một tòa nhà nhìn có thể đoán là trung tâm đầu não của khu tạp dịch này.

– Này, mau mang mấy cái bình kia đến cho Lý đại sư. Cẩn thận một chút, nếu có sai sót gì thì ngươi làm công mười năm không trả nổi đâu.

– Ê, ngươi làm gi vậy hả? Xác dơi độc là phải phơi mười canh giờ trở lên, ta thấy ngươi mới đem phơi lúc sáng mà giờ thu gom là sao? Muốn bị phạt một tháng bổng lộc rồi phài không?

– Mấy cây Hắc Phiêu đó phải ngâm trong nước sôi và bỏ thêm củ Hoạt Sinh vào, ngươi không đọc kỹ hướng dẫn sao hả? Đúng là đồ con lừa mà.

Hàng loạt tiếng chỉ đạo, quát mắng vang lên khắp nơi, Nguyên Hạo nhìn kỹ thì thấy đó là một tên cao như cây tre, ốm tong teo, mắt diều hâu, miệng nhỏ, mũi toẹt. Có thể nói là hình tượng của kẻ này chả khác nào mấy tên thái giám đóng vai ác mà hắn từng xem ở địa cầu. Tuy đã xác định đây chính là tên quản lí mà đại Cát nói, Nguyên Hạo vẫn giữ vẻ bình thản, chỉ im lặng đi kế bên vị bằng hữu mình đi đến thôi. Đại Cát cũng tinh ý, gã vội đi nhanh tới trước mặt tên cao ốm cười xòa chào hỏi:

– Mục huynh, ta đã dắt vị huynh đệ mình đến đây. Không biết…

– Không cần nói, đi theo ta.

Đại Cát chưa nói hết lời, gã cao lêu nghêu kia liền dùng ngữ điệu lạnh lùng cắt ngang. Sau đó, gã còn quát tháo vài tên nhân viên rồi mới cất người rời đi. Nhìn thái độ của tên cây tre kia, Nguyên Hạo chỉ cười lạnh rồi nhanh chân cùng đại Cát bước theo


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.